Chương 68: Bỉ Ngạn Nở Hoa

Lửa xanh xung quanh tiến vào thức hải thông qua vòng xoáy lửa ở mi tâm của Trần Mục.
Vòng xoáy lửa mà Trần Mục minh tưởng ra, những chấp niệm kia sau khi tiến vào trong thức hải thì đều bị vòng xoáy nghiền nát, niệm lực tinh thuần tràn vào thức hải.


Lúc thôn phệ chấp niệm, trong thức hải Trần Mục vang vọng lên những âm thanh kỳ lạ, có chút bi thương.


Theo thôn phệ càng ngày càng nhiều chấp niệm, trong thức hải của Trần Mục hiển hiện ra hình ảnh, hắn nhìn thấy một bóng lưng có phong thái tài hoa đứng ở trên đỉnh Vân Ẩn sơn, cái bóng lưng kia đang nhìn lên bầu trời mà thở dài.


Bóng lưng kia đột nhiên ngoái nhìn, khuôn mặt hắn anh tuấn, khí độ phi phàm giống như tiên nhân từ trên trời rơi xuống vậy.
Trần Mục thầm nói trong lòng: "Cỗ khí chất siêu phàm kia hắn từng cảm nhận được từ trên người Khương Phục Tiên, chấp niệm nơi này là hắn để lại?"


Ở bên trong hình ảnh mơ hồ, hắn nhìn thấy bóng lưng kia phá tan bầu trời, chấn động tới quang mang cả bầu trời, cảnh tượng đó rất là rung động, đó là phi thăng!
"Ta đang hấp thu chấp niệm của tiên nhân?"
Trần Mục kinh hãi, chấp niệm của loại cường giả này chắc chắn sẽ có được niệm lực cường đại.


Nhưng sự thật thì cũng không phải là như thế.
"Ô ô..."
"Sư huynh..."
Trần Mục nghe được tiếng khóc, nội dung tiếng khóc rất mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nữ nhân.
Hắn tìm ra được nguồn gốc của chấp niệm.


available on google playdownload on app store


Triệu Phi Yên nhìn thấy khóe mắt Trần Mục có nước mắt thì quát khẽ: "Trần Mục!"
"Ta không sao."
Trần Mục nhắm hai mắt trả lời: "Ta nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, có chút cảm động mà thôi."
"..."


Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, nhắc nhở: "Những gì ngươi thấy có thể đều là ảo giác mà thôi."
Trần Mục tập trung tinh thần, theo chấp niệm liên tục tràn vào trong thức hải, hình ảnh nam nhân kia càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân đã khóc không thành tiếng.


Trần Mục trịnh trọng nói: "Đã ngươi không chém đứt được chấp niệm vậy thì ta tới giúp ngươi!"
Trong thức hải, Trần Mục ngưng tụ ra một thanh Hỏa kiếm, kiếm quang bóng loáng chém vào hình ảnh nam nhân, hình ảnh có liên quan tới hắn lập tức biến mất toàn bộ.
Thức hải của Trần Mục trở nên yên tĩnh.


Hình ảnh bị chém nát lại tổ hợp lại một lần nữa, cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ của nữ tử đoan trang tú lệ.
Nàng ta mỉm cười với Trần Mục, dịu dàng nói: "Cám ơn ngươi đã chém đi chấp niệm của ta, hy vọng niệm thuật của ta có thể tiến lên phía trước cùng với ngươi."


Trần Mục không biết làm sao.
Chẳng lẽ chấp niệm cũng có ý thức?
Nữ tử đoan trang tú lệ kia hóa thành mưa ánh sáng lọt vào thức hải, niệm lực của Trần Mục lập tức tăng lên trên diện rộng, hắn cảm nhận được sự tồn tại của đạo niệm thuật kia.


Sâu trong thức hải, tinh thể màu đỏ như lửa được ngưng tụ, đó là Thần phách, biểu tượng của Niệm Tông.
Triệu Phi Yên khẽ nhíu mày, đỉnh núi gió nổi mây vần, tất cả chấp niệm trong nháy mắt tuôn về hướng Trần Mục.


Trong thức hải của Trần Mục hấp thu được lượng lớn niệm lực, niệm lực của hắn tăng lên không ngừng, ở trên Thần phách xuất hiện đường vân màu vàng kim, một đường, hai đường, ba đường, tới tận bảy đường vân màu vàng kim sáng chói được hiện ra.


Những này là quà tặng của vị nữ tiền bối kia, Trần Mục đã giải thoát cho nàng ta.


"Tiền bối xin ngài yên tâm, sau này nếu như ta gặp được nam nhân cặn bã kia thì chắc chắn sẽ giáo huấn hắn thay cho tiền bối." Trần Mục lớn tiếng nói lên trong thức hải của mình, hắn không biết vị nữ tiền bối kia có thể nghe thấy được hay không.


Sau một lúc, đỉnh Vân Ẩn sơn khôi phục lại bình tĩnh, ở vào lúc Triệu Phi Yên buông lỏng cảnh giác, quanh thân xuất hiện Bỉ Ngạn hoa màu đỏ tươi, nàng ta giống như đặt mình vào trong biển hoa vậy, Trần Mục biến mất ở trước mắt nàng.


Trong tay Triệu Phi Yên nắm chặt lấy Khinh Ngữ kiếm, khí trận băng hàn lan tràn ra ngoài, Bỉ Ngạn hoa rạp trời kín đất, nàng ta biết đây đều là giả.
"Trần Mục!"
"Ngươi sao rồi?"
Trần Mục không trả lời.


Ánh mắt Triệu Phi Yên trở nên ngưng trọng, nàng ta muốn dùng linh lực để cảm nhận vị trí của Trần Mục thì lại phát hiện trên những Bỉ Ngạn hoa này đều có khí tức của Trần Mục.
Váy của nàng đột nhiên bị kéo.


Hai mắt Triệu Phi Yên lạnh xuống, nàng ta không biết đây là có chuyện gì xảy ra, vung kiếm chém tới.
"Ngừng ngừng!"
Trần Mục vội vàng kêu Triệu Phi Yên dừng lại.
Hắn chỉ muốn thử niệm thuật vừa mới nắm giữ một chút, không nghĩ tới cường giả Kiếm Vương cũng sẽ bị ảnh hưởng.


Ảo ảnh trước mặt Triệu Phi Yên biến mất.
Nàng ta nhìn vào Trần Mục ở bên cạnh, nói với giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"
"Niệm thuật!"
"Bỉ Ngạn Hoa Khai!" (Bỉ ngạn nở hoa)
Trong mắt Triệu Phi Yên tràn đầy chấn kinh, "Ngươi có được loại niệm thuật này vào lúc nào?"


"Ngay vừa rồi." Trần Mục mỉm cười nói: "Ta chém đứt chấp niệm của vị tiền bối kia xong thì được nàng ta tặng cho ta niệm thuật Phù Sinh Túy Mộng, Bỉ Ngạn nở hoa là cảnh giới tầng thứ nhất, niệm thuật này có tổng cộng bảy tầng cảnh giới, cảnh giới cao nhất có thể tạo dựng ra một không gian làm giả như thật."


Triệu Phi Yên được thể nghiệm sự đáng sợ của Bỉ Ngạn Nở Hoa, đạo niệm thuật này rất mạnh, thiên phú của Trần Mục càng ngày càng mạnh, vừa học là đã có thể sử dụng, quả thực không hợp thói thường.
"Còn dám sử dụng niệm thuật đối với ta, ta cam đoan ngươi không có quả ngon để mà ăn."


Triệu Phi Yên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta vừa mới ở bên trong Bỉ Ngạn Nở Hoa, thậm chí không thể phát giác được vị trí của hắn, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
"Hiểu."
Trần Mục cười rất vui vẻ.


Đạo niệm thuật này chủ yếu là lấy mê hoặc là chính, nhưng uy lực của nó còn đáng sợ hơn so với Kiếm Thiểm, có thể ảnh hưởng tới sự cảnh giác và tâm thần của đối thủ.


Triệu Phi Yên thu hồi Khinh Ngữ kiếm, nàng ta lười biếng vươn vai, có chút mỏi mệt, nhỏ giọng thầm thì nói: "Chơi với ngươi còn cảm thấy mệt hơn so với tu luyện."
Trần Mục xấu hổ, lúc tu luyện, chịu khổ vất vả đều là hắn, nàng ta đương nhiên sẽ không mệt.
"Trở về đi."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói.


Trần Mục nhìn về phía đông, rõng rạc nói: "Vừa đúng trời cũng sắp sáng rồi, ngắm mặt trời mọc một lát thì đi."
"Nhàm chán, nhìn mặt trời mọc có đẹp không? Còn không bằng ngươi nhìn ta." Triêu Phi Yên hơi bĩu môi nói.
"..."
Trần Mục không phản bác được.


"Ngắm phong cảnh có thể thả lỏng tinh thần, ngày ngày tu luyện vất vả, cần phải kết hợp giữa việc tu luyện và nghỉ ngơi."
"Lại cùng ngươi chơi một lát."
Triệu Phi Yên cảm thấy phiền nhất là khi nghe hắn giảng đạo lý.


Nàng ta ngồi ở vách đá trên đỉnh núi, hai cái chân lắc lư trong gió, Trần Mục thận trọng tới gần.
Triệu Phi Yên thấy thế, đưa tay kéo hắn tới, cười nhạo nói: "Thiên kiêu thế mà lại sợ độ cao?"


Trần Mục nắm lấy cánh tay của Triệu Phi Yên, hắn có bóng ma tâm lý đối với trên cao, một lúc sau mới yên tâm.
Trong khi chờ đợi mặt trời mọc.
Trần Mục kể lại những gì đã trải qua trong quá trình luyện hóa chấp niệm cho Triệu Phi Yên nghe, còn có đoạn cố sự mồ hồ kia, Triệu Phi Yên nghe tới rất mê mẩn.


Một màu đỏ rực xuất hiện trong biển mây trắng như tuyết.
Theo mặt trời mọc lên cao, biển mây trải rộng đầy mây vàng, khung cảnh trước mắt đẹp như chốn thần tiên nơi nhân gian.
"Ngươi thấy chưa, rất đẹp đi."


"Chỉ cái này? Ta thường xuyên nhìn thấy ở Lăng Vân tông, cảnh mặt trời mọc trên biển mây còn ngoạn mục hơn nhiều so với ở đây"
Trần Mục có chút xấu hổ, hắn cho rằng Triệu Phi Yên không có nói dối mà chỉ là EQ thấp.






Truyện liên quan