Chương 7: Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy
Dừng xe dưới lầu, Trí Trí nói:
“Chiếc xe thì tại đây trả lại cho anh. Các anh cho tôi mượn túi và trang phục… tôi sẽ làm sạch rồi trả lại và sẽ trực tiếp liên hệ với quản lý Bạch.”
Trong lòng cô vẫn còn lo lắng không yên, ban nãy vài giọt nước trái cây bắn lên người không biết có thể giặt sạch hay không.
“Ừm, không vội.” Ngụy Thiệu Viễn nói.
“Anh không sợ tôi sẽ lấy luôn không trả lại à?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể làm phiền Phương Như thôi.”
Anh không nhanh không chậm nói: “Tôi nghĩ cô không phải là một người sẽ liên lụy đến bạn bè phải không?”
Trí Trí mỉm cười, anh hỏi: “Cô cười cái gì?”
“A, không có gì. Chỉ là cảm thấy, anh cũng sẽ không phải là một ông chủ hay gây khó dễ cho nhân viên.”
“Ai biết được, người say rượu không biết nói đạo lý.”
Trí Trí cắn môi: “Vì anh nói anh say rồi, vậy thì những gì tôi sắp nói anh đừng để trong lòng, ngày mai tỉnh thì quên hết cũng không sao.”
Trái tim Ngụy Thiệu Viễn bỗng nhiên đập hai cái: “Sao, cô nói đi.”
“Tôi tối hôm nay mới phát hiện mọi người đều dùng DreamWorks. Ý định của trang Web này thật sự rất tốt, trang chủ rất thân thiện, đến cả một người ngây thơ như tôi đều có thể dễ dàng sử dụng. Chẳng qua nghề nghiệp này, ngoài bảo toàn các kiểu loại trạng thái cuộc sống...tôi không đồng ý lắm. Anh nhìn tôi là biết, mặc dù có thể tạm thời thỏa mãn sự phù phiếm, nhưng cuối cùng vẫn là tự chôn vùi cô độc của bản thân tôi.”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô, mặt đầy có vẻ “Điều cô muốn nói là như vậy à?”
“Tất nhiên tôi không phải phủ định toàn bộ công ty các anh. Tôi vẫn cảm thấy trang Web này rất tốt, mọi người hiện nay đều dùng.”
Cô có chút nói năng lộn xộn lặp lại nhiều lần, sau đó nói: “Nói chung hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh. Cái đó, lúc trước chúng ta đã nói…”
“Người trong giới giải trí, đúng không?”
“Đúng. Tốt nhất trẻ tuổi một chút, là nam sinh.” Cô không nhịn được nhấn mạnh.
“Trong mắt của cô, trí nhớ của tôi kém vậy à?” Giọng anh lạnh dần.
“Không có không có, không phải là anh say rượu rồi à, tôi sợ anh nhớ không rõ ràng.”
Ngụy Thiệu Viễn liếc ra ngoài cửa sổ xe màu xám nhìn khu chung cư kiểu cũ, nói: “Cô mau về đi, mẹ cô đang đợi cô đó.”
Giang Trí Trí còn muốn mở miệng, bị anh đánh gãy lời: “Cô có muốn hay không tôi sớm mai tỉnh rượu liền nuốt lời, tốt nhất bây giờ dừng lại ở đây, cái gì cũng không nói nữa.”
“Không phải! Tôi là muốn nói anh không dùng điện thoại gọi người tới đón anh à? Anh như vậy không thể lái xe về được.”
Mặc dù không biết vì sao mỗi lần cùng anh nói chuyện thì đến cuối cùng đều sẽ làm anh không vui. Nhưng nhìn bộ dạng anh bây giờ thật sự làm người khác có chút không yên tâm!
“Không việc gì, trong lòng tôi có tính toán.”
“Ngụy tiên sinh…”
“Cô muốn tôi bây giờ liền thay đổi chủ ý à?”
Giang Trí Trí im lặng phẫn nộ, vừa xuống xe vừa nói: “Vậy tôi đi trước, nếu như người đón anh một chốc nữa không kịp đến, anh có thể đến nhà tôi nghỉ một lát, nhà tôi số 401 lầu 4, là phòng bên trái cầu thang…”
Ngụy Thiệu Viễn không đợi cô nói xong, liền đóng cửa sổ xe, cắt đứt lời nói của cô ở bên ngoài.
Đại lão rất dễ xúc động, không sao, hãy nhìn vào những gì anh đã làm cho cô, đều không tính toán điều gì.
Giang Trí Trí bước nhanh lên lầu. Đi đến trước cửa cầu thang, gắng sức giẫm chân đánh động trong hành lang, không biết làm sao dùng âm thanh điều khiển bóng đèn cảm ứng.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi trong xe nhìn cô từ phía xa xa, vừa quay số điện thoại kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói có chút căng thẳng của Bạch Tuấn Kỳ:
“Ngụy Tổng? Sao muộn rồi sếp còn gọi điện thoại tới, không phải là có chuyện lớn gì chứ?”
Tầm mắt Ngụy Thiệu Viễn còn chưa rời mắt từ nơi hành lang của Giang Trí Trí thu về, a một tiếng, nói:
“Công ty gần đây cùng một công ty kinh tế-tài chính, quan hệ công chúng gọi là Tranh Kinh Vỹ có hợp tác à?”
“Vâng ạ, không sai.”
“Công ty này có một công nhân viên tên Tô Thiến?”
Bạch Tuấn Kỳ có chút mù mờ trong đầu:
“Đúng ạ, lúc trước còn cùng chúng ta có qua lại… có vấn đề gì sao ạ?”
Công ty muốn ra thị trường, loại công ty kinh tế-tài chính, quan hệ công chúng như vậy chủ yếu phụ trách mối quan hệ truyền thông và khủng hoảng quan hệ công chúng trong quá trình IPO (*). Tầm quan trọng tương đối không bằng đại lý hay nhà phân phối nên đột nhiên nghe Ngụy Thiệu Viễn nhắc đến không tránh khỏi có chút băn khoăn.
(*IPO: viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Initial Public Offering” – ra mắt thị trường chứng khoán là một loại chào bán cổ phiếu công khai, trong đó cổ phần của một công ty được bán cho các nhà đầu tư khác và thường là các nhà đầu tư cá nhân.)
“Ừm, không có gì! Nếu có lời hợp tác thì dừng lại, bây giờ đổi công ty quan hệ công chúng khác vẫn còn kịp.”
Đầu dây bên kia có chút an tĩnh, rất nhanh có phản ứng: “Dạ được, phía bên này tôi sẽ sắp xếp, anh còn bàn giao gì nữa không ạ?”
Đèn kích hoạt bằng giọng nói được thắp sáng trong chung cư đang dần bị tắt, có vẻ Giang Trí Trí đã về đến nhà rồi.
Ngụy Thiệu Viễn nói: “Chuyến bay của tên nhóc Chung Doãn là mấy giờ?”
“Vào ngày 23, thứ Năm, bay từ Seoul.”
“Vậy thì cậu tốt nhất nên đến sân bay để chặn người, hãy chắc chắn đưa cậu ta đến công ty.”
“Đã rõ.”
“Ừm, trước cứ như vậy đi. Còn việc khác, mai lên công ty lại nói tiếp.”
Ngụy Thiệu Viễn cúp điện thoại và ngồi một mình trong xe một lúc lâu.
…...
Trí Trí mở cửa, Giang Phức Lan vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi.
“Về rồi à? Trên bàn có một gói quicksand, con ăn đi rồi đi làm bài tập.”
Mẹ cô vẫn còn nhớ cô thích ăn loại điểm tâm này, chỉ là không nhớ rõ cô bây giờ đã lớn, vẫn thường hay tưởng rằng cô vẫn còn đi học.
Bệnh này chính là như vậy, Trí Trí đã quen rồi, đáp lại một tiếng, rồi đi đến phòng ăn nhìn một chút.
Bữa tối đáng lẽ phải ăn rồi, chỉ còn thừa lại chút điểm tâm chưa ăn hết. Buổi chiều trước khi Trí Trí ra cửa, liền cùng bà chủ quán ăn vặt dưới lầu nói rồi. Tới giờ ăn thì đem đồ ăn lên cho bà ấy và nhìn bà ấy ăn hết rồi đi.
Làm hàng xóm đã chín năm rồi, bà chủ là người rất tốt. Nhìn mẹ con bọn họ thường xuyên ủng hộ quán của mình, bà ấy cũng qua lại giúp chăm sóc một chút, ít nhất cũng không để người lớn tuổi đói cào ruột một mình.
Buổi hội tiệc lúc tối cô ăn không ngon, vẫn ăn chưa no, vì thế đem túi quicksand nhét vào miệng, phồng má nói:
“Mẹ, thời gian không còn nhiều nữa, vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ nào?”
Giang Phức Lan ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình phản quang ti vi:
“Mẹ muốn xem hết bản tin tài chính.”
Căn bệnh này cũng có lúc rất đáng yêu, con gái thân thiết của bản thân đều không nhận ra rõ ràng, nhưng thói quen xem tin tức như vậy vẫn luôn tiếp tục.
Giang Trí Trí chỉ có thể vui vẻ trong suy nghĩ như vậy. Cho bà ấy ăn rồi rót nước cho bà ấy uống thuốc, để bà ấy ngồi xem ti vi, tự mình đi tắm trước.
Buổi tối cô còn viết chút văn, phần nhiều là bản thảo, mở ra tài văn đầy cảm hứng.
Hôm nay đi ra ngoài, mặc dù một số thời gian rất khó chịu, nhưng điều kỳ lạ là cô thực sự cảm thấy rất có cảm hứng và như là có một động lực mạnh mẽ vậy.
Căn phòng này thực sự là phòng cưới của ba mẹ lúc kết hôn. Số tuổi của nó còn lớn hơn Trí Trí, từ trong ra ngoài đều đã cũ kĩ cả rồi.
Những căn phòng như vậy vào năm đó đều là dựa vào bố trí, trong nhà không cần tốn tiền. Bây giờ đây thực sự là nơi ở duy nhất của mẹ con họ, lúc mẹ cô xảy ra chuyện cũng may không bị toà án chấp hành luật tịch thu mất.
Việc chuyển đổi nước nóng và lạnh trong phòng tắm là không tốt, nước tắm được xả ra không quá lạnh thì là quá nóng, tắm cũng cần thời gian. Trí Trí từ nhỏ đã đặc biệt thích sạch sẽ. Vào mùa đông cũng cách một ngày tắm một lần, phòng tắm này vô cớ giày vò cô.
Sau khi rửa mặt, tin tức tài chính vẫn chưa kết thúc, cô vào phòng sấy tóc. Khi cô lấy máy sấy tóc từ trong tủ ở cạnh cửa sổ, cô liếc xuống và thấy chiếc xe của Ngụy Thiệu Viễn vẫn còn đó.
Anh vẫn chưa đi à? Trong lòng cô hồi hộp một lúc. Đã lâu rồi, anh đã uống say, trong xe lại mở điều hòa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong tâm trí cô, một tin tức thời sự hoàn chỉnh xuất hiện: Một bữa tiệc thịnh soạn của một người giàu có, qua đêm trên xe tự lái bị ngộ độc khí carbon monoxide.
Cô bừa bãi lau tóc, ngập ngừng có nên đi xuống nhìn xem thì Giang Phức Lan bước đến nói:
“Ngoài cửa có người tìm con đấy!”
Ngụy Thiệu Viễn một tay vịn khung cửa đứng trước cửa nhà cô, thân thể to lớn dường như che hết mọi ánh sáng ở hành lang.
Trí Trí mở to miệng: “Anh… sao anh lại lên đây?”
“Cô không phải là đã nói, người đón tôi không tới, có thể đến nhà cô nghỉ một chút à?”
“...”
Được rồi, cô nào đâu nghĩ rằng người đón anh ấy sẽ lâu đến như vậy.
“Trí Trí, ai đến vậy?” Giang Phức Lan từ trong nhà hỏi.
Cô không trả lời, để vị trí bên cạnh cửa, hạ giọng nói:
“Mẹ vào trước đi ạ, ngoài trời lạnh lắm.”
Luồng khí lạnh hướng về phía nam vốn dĩ thành phố ven biển này cũng bắt đầu vào đông.
Phòng khách thực không lớn. Giang Phức Lan thì đang đứng bên cạnh ghế sô pha, mặc dù lúc nãy đã gặp mặt qua, Ngụy Thiệu Viễn vẫn gọi bà một tiếng:
“Bác gái!”
Không trả lời. Giang Phức Lan nhìn anh chằm chằm, lúc sau nói rồi đi liền, quay người đi vào phòng tắm.
Trí Trí liền vội vàng bước tới, nhìn Ngụy Thiệu Viễn nói:
“Xin lỗi, anh ngồi đây một lát đi, tôi chăm sóc mẹ tôi trước đã.”
Trong phòng khách chỉ còn sót lại một mình Ngụy Thiệu Viễn. Anh nhìn quanh một vòng, căn phòng khoảng năm sáu chục mét vuông bố cục rất nhỏ. Trong phạm vi nhìn thấy, ngoài ti vi và tủ lạnh ra thì không còn vật dụng nào lớn nữa. Đồ vật cũng đã cũ, màu sơn cũng đã bị loang lổ và lốm đốm, nhưng tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Có ba ghế sô pha, miễn cưỡng một người nằm.
Giang Trí Trí chăm sóc mẹ đã hai năm nay nên sớm đã quen tay làm nhanh rồi. Rất nhanh đã giúp bà làm xong việc vệ sinh cá nhân, để bà về phòng nghỉ ngơi trước. Bản thân thì vì ống thoát nước không được thông lắm nên dẫn đến việc nhỏ nước trong nhà vệ sinh phải dọn dẹp sạch sẽ.
Giang Phức Lan bước ra liền thấy Ngụy Thiệu Viễn đang nằm trên ghế sô pha, đôi mắt nhắm nghiền dường như đang ngủ.
Bà bước qua gọi anh dậy.
“Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy.”
Ngụy Thiệu Viễn vốn là chỉ muốn chợp mắt, thoáng một cái liền giật mình tỉnh giấc.
Đã bao nhiêu năm rồi, đã không nghe lại có người dùng cái tên hài hước này gọi anh.
Anh nhìn Giang Phức Lan, mặt bà ấy lạnh nhạt, chỉ cửa phòng phía sau nói:
“Phòng Trí Trí ở đằng kia, vô phòng ngủ đi.”
Giang Trí Trí xong việc vừa đúng lúc nghe câu này, tranh thủ lau đi hai bàn tay ướt lên người, đẩy vai bà nói:
“Mẹ, đi ngủ thôi, sáng mai còn phải đi bệnh viện nữa ạ.”
Cô thật sự không biết giải thích lai lịch của Ngụy Thiệu Viễn như thế nào. May mà lúc sau mẹ không còn hỏi câu gì, bị cô đẩy vào trong phòng, ngoan ngoãn nằm lên giường ngủ rồi.
Cô thở ra nhẹ nhõm, trở về phòng khách, phát hiện Ngụy Thiệu Viễn vốn đang ngồi dựa vào ghế sô pha bây giờ thì cả người đã trực tiếp nằm xuống. Cả thân người hơn một mét tám nằm che phủ luôn hết ghế sô pha của cô.
“Này này này, anh không thể ngủ ở đây!”
Cô muốn la to nhưng lại không muốn quá ồn ào, nắm chặt lấy tay áo của anh muốn xách lên.
Anh khoanh hai tay ôm trước ngực, bỏ mặc cô xách thế nào, cầm thế nào đều không mảy may nhúc nhích, mê man nói ra tiếng:
“Ngủ chút đi…”