Chương 17: Nhanh như vậy… có mờ ám
Chung Doãn hừ một tiếng, lấy điện thoại của mình gọi cho Trí Trí: “Này, cô đừng để ý anh ấy, anh ấy phát điên rồi. Ban nãy nói chuyện làm mẫu cô đừng cho là thật, chị Vãn sẽ không đồng ý đâu.”
“Tôi biết, tôi không nghĩ là thật.”
Trí Trí hỏi, “Tôi vừa nãy có phải là đắc tội với anh ấy rồi không, hay là tôi đi xin lỗi anh ấy?”
“Không cần đâu, anh ấy lúc này đang tắm.”
Nhanh như vậy… có mờ ám. Trí Trí đột nhiên có cảm giác mình đang quấy rối người khác ân ái, mặt đỏ cả lên, vội vàng nói:
“Thôi không nói chuyện nữa, không nói chuyện nữa, tôi cũng mệt rồi nên đi nghỉ đây.”
Chung Doãn không để ý đến cô, lại hỏi:
“Cô có thật sự là muốn mở cửa hàng không vậy?”
“Đúng vậy.”
Còn giả gì đây? Nỗi khó khăn và dự tính của cô đều tâm sự với cậu hết rồi. Trước mắt, muốn tăng thêm thu nhập kinh tế xem như việc mở cửa hàng trực tiếp chính là phương pháp khả thi nhất.
“Ừm, nếu cô thật sự muốn mở cửa hàng, hãy đi tìm công ty của Ngụy Thiệu Viễn.”
Chuyện này…“ Vì sao anh lại nói như vậy?”
“Làm người nổi tiếng để thu hút sự chú ý, tạo lưu lượng truy cập là một trong những nghiệp vụ của công ty bọn họ, cô vẫn chưa thử qua à? Năm đó, cô chọn loại mô hình nghiệp vụ đó nếu như vẫn tiếp tục như vậy, dần dần sẽ có nhiều người hâm mộ theo dõi cô. Đây chính là nguyên lý cơ bản của người nổi tiếng. Bất kể là trạng thái một mình hay là cửa hàng của cô, chỉ cần tiếp tục duy trì thì việc thu hút sự chú ý và thay đổi hình ảnh đều phù hợp. Việc đó có thể đem lại lưu lượng truy cập, rồi dùng số lượng truy cập này là có thể bán đồ cho người khác. Cô chính là dựa vào hai điều này để kiếm cơm, đến việc này cô đều không hiểu à?”
Thật ra không phải không hiểu, chỉ là không ngờ tới còn có thể đi lối tắt như vậy. Cô chỉ cho rằng mở cửa hàng giống việc viết văn. Từ những việc bắt đầu thu gom đồ để bán, ghi chép lại các giao dịch rồi từ từ tích lũy nhân khí mới có thể buôn bán như người khác!
Còn có thể có loại thao tác này à?
“Hôm nay muộn quá rồi, cùng cô nói cũng nhiều chuyện rồi, lần sau gặp rồi lại nói tiếp nha!”
Chung Doãn ngáp ngắn ngáp dài, “Đúng rồi, thứ sáu này cô có thời gian rảnh không, tôi có chút việc riêng cần cô giúp.”
“Dù tôi không có thời gian nhưng tôi vẫn sẽ dành thời gian để đến. Không phải vừa mới nói có chuyện gì cần giúp đỡ thì sẽ giúp hết mình sao?”
Trước đây, vào giai đoạn phác thảo trước khi viết văn mới, Trí Trí vẫn cảm thấy rất là gian khổ. Vạn sự khởi đầu nan, viết chuyện cần chú ý nhất là kỹ càng, nếu như phần mở đầu không viết tốt thì phần sau sẽ rất khó khăn. Nếu muốn câu chuyện có cấu trúc tốt sau đó thì chỉ cần đi đường, ngồi xe, ăn cơm, tắm giặt thì chỉ cần nghĩ tình tiết là viết được.
Có thời gian nghĩ nhiều thì càng tốt, xem xét đủ mọi cách viết, nếu viết không thuận, hay bị trùng lặp sẽ phải viết lại một lần nữa.
Nhưng thể loại văn mới về giới giải trí này, cô viết với cảm giác trước đây chưa từng có nên tinh thần viết đều dâng cao. Nhiều người nói khởi đầu tốt là đã thành công được một nửa, cô lần này cố gắng tận lực, chỉ hy vọng tác phẩm mới này có thể đem lại sự mới mẻ cho cuộc sống và sự nghiệp của cô.
Trong đó hơn một nửa là công lao của Chung Doãn, tất nhiên còn có Ngụy Thiệu Viễn. Đôi lúc chỉ là một chút sự giúp đỡ, thậm chí chỉ là một lần trải nghiệp dấn thân vào hoàn cảnh liền có thể hoàn thành tình tiết trong tác phẩm của cô. Hai người bọn họ đã giúp cô có được cơ hội như vậy.Vì vậy nhưng lúc rảnh rỗi không bận kiếm tiền cô sẽ giúp anh một chút, vui vẻ chịu đựng xem như trả ơn một phần vậy.
Bọn họ hẹn với nhau thứ sáu, nhưng thứ năm bệnh viện thông báo đón Giang Phức Lan xuất viện.
Trí Trí vốn muốn để bà ở lại đến thứ hai tuần kế tiếp, nhưng bác sĩ nói giường bệnh có chút eo hẹp, không thể tiếp tục ở lại được. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể buổi sáng thứ sáu đi làm thủ tục, buổi chiều thì phát rầu không biết nên sắp xếp thế nào cho mẹ đây.
Chung Doãn gọi điện thoại đến, hỏi cô:
“Cô đang ở đâu? Hôm nay tôi rảnh, có cần tôi đến đón cô không?”
“Tôi đang ở bệnh viện, mẹ tôi hôm nay xuất viện.”
Đầu dây bên kia ngừng một lát: “Cô có một mình thì ổn không?”
“Vẫn ổn mà. Nhưng tôi không thể trực tiếp đưa bà ấy về nhà, bà ấy phải ở bên cạnh tôi.”
Cũng không phải là lần đầu mẹ cô mắc bệnh này, mỗi khi qua một khoảng thời gian ngắn phải tiến hành trị liệu chức năng hạ và ức chế tiểu cầu, còn phải truyền dịch, nên chỉ có thể là nằm viện.
Trong thời gian nằm viện, cô mặc dù muốn qua lại thăm nom, nhưng bệnh viện tập trung quản lý bệnh nhân, cô ngược lại không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc được. Bây giờ muốn xuất viện, cô không thể bỏ mẹ của mình ở nhà một mình đợi cô ở ngoài lâu như vậy được.
“Có cách này tốt, cô dẫn theo mẹ mình cùng đi không phải là được rồi sao.”
“Có thể sao?”
“Tất nhiên là có thể rồi, đi xem phim thôi, nhiều hơn một người hay ít hơn một người cũng không sao, trong tay tôi vừa đúng lúc có vé.”
Nói như vậy, Trí Trí vẫn không hỏi anh hôm nay cái gọi là giúp đỡ là làm việc gì? Lúc này anh nói cô mới biết, lại là việc đi xem phim.
Nhưng mà đây lại là lần đầu.
Trái tim Trí Trí đập thình thịch. Ý tưởng của nhà văn lại phát triển muốn cô giúp đỡ trong buổi ra mắt bộ phim à? Khó mà làm được việc đóng giả thành bạn gái của anh ta để tham dự?
Nói không chừng thân phận bọn họ bây giờ là muốn trải nghiệm kiểu bạn bè nam nữ sống chung với nhau. Anh giúp cô cung cấp tư liệu sống để viết văn và trải nghiệm cảm giác sống chung với bạn trai trong giới giải trí. Cô tự nhiên làm bạn gái của anh, cũng rất công bằng nha.
Có một điều, cô không có trang phục phù hợp với hội trường lớn đầy long trọng, cũng không biết gì nhiều về hóa trang, nghìn vạn lần đừng để cô tự mình nghĩ cách chuẩn bị.
Cũng may, Chung Doãn nói cô mặc gì cũng được, quan trọng chút là được.
Cô còn dẫn theo mẹ, nghĩ không trang trọng cũng không được.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, nói là đi giúp đỡ, lại còn để Chung Doãn lấy hai vé xem phim mời hai mẹ con cô đi xem phim.
Giang Phức Lan ngồi trên xe hỏi:
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đi xem phim ạ.”
Trí Trí giúp bà chỉnh sửa lại cổ áo, “Buổi ra mắt bộ phim mới.”
“Ừ. Mẹ đã rất lâu không xem phim rồi.”
Trí Trí mỉm cười, mẹ vui vẻ là tốt.
Buổi ra mắt phim được tổ chức trong phòng chiếu phim tiêu chuẩn của học viện điện ảnh. Chung Doãn mang mắt kính đen đứng đợi ở quán cà phê nhỏ cạnh trường, thấy Trí Trí đến rồi liền giới thiệu họ với những người bên cạnh:
“Đây là bà tôi, còn đây là bạn của tôi tên Giang Trí Trí và mẹ của cô ấy.”
Bà lão bên cạnh cậu mặc hán phục, mái tóc ngắn hoa râm, tinh thần khỏe khoắn, nhìn bọn họ gật đầu, lại gõ vào đầu chắt trai của mình:
“Cháu là người mù hả A Bính? Gặp mặt người lớn còn đeo kính đen, vô lễ, mau lấy xuống.”
Chung Doãn ngoan ngoãn lấy kính đen xuống, khóe miệng khẽ giật giật.
Trí Trí nhịn không được cười. Cô vốn là còn cảm thấy chút khó xử, bởi vì trước đó cô không ngờ rằng Chung Doãn cũng dẫn theo người thân của mình đến. Hai người giống như là hôn phu cùng hôn thê sắp xếp cuộc gặp mặt người lớn trong nhà vậy. Hơn nữa vẻ nghiêm túc của bà lão cùng với vẻ ngoài lạnh lùng của Chung Doãn có vài phần giống nhau, không khiến người khác có chút căng thẳng.
Bây giờ xem ra cái tính ngoài lạnh trong nóng, ngoài lạnh của hai bà cháu này là giống y như nhau.
Người bình tĩnh nhất trái lại là Giang Phức Lan, có thể vì bà ấy đã trải qua khoảng thời gian làm việc cật lực và gặp gỡ giao lưu với đủ kiểu người nên đã luyện được tính bản lĩnh. Nếu như gặp sự thay đổi hay biến cố đều không ngạc nhiên hay hoảng loạn. Cho dù hiện nay bà bị bệnh rồi, nhưng khí phách vẫn còn, ít nhất nhìn không nhận ra là một người bị bệnh.
Bọn họ ngồi một lúc, Chung Doãn đi lấy một ít đồ uống, hỏi bọn họ uống gì, Giang Phức Lan không cần nghĩ đã chọn hồng trà.
Trí Trí vội vàng ngăn cản:
“Mẹ! Mẹ bây giờ không nên uống hồng trà.”
“Vậy thì cà phê, đen đá, không đường.”
“Cà phê cũng không thể uống.”
Trí Trí nhẫn nại khuyên bà, “Chúng ta uống nước trái cây nha. Trong đó có hỗn hợp nước trái cây, chua chua ngọt ngọt, còn có thể làm thức uống nóng được, chúng ta uống món này vậy.”
Chung Doãn hiểu ý, xoay người đi mua nước. Giang Phức Lan không vui vẻ lắm, ngồi trên ghế không nói gì.
Bà lão ngồi đối diện nói: “Giang tiểu thư, sức khỏe mẹ cháu không tốt à?”
“Bà ơi bà đừng khách sáo, gọi con là Trí Trí là được rồi ạ.”
Cô trả lời bà, “Mẹ cháu hai năm trước bị cao huyết áp không khả quan lắm, lại còn bị thêm nhồi máu não và lẫn bệnh của tuổi già. Vì thế, thức ăn cần phải đặc biệt chú ý nên cả trà và cà phê đều không được uống.”
“Mẹ không có bị lẫn!” Giang Phức Lan không vui phản bác lại.
Trí Trí vỗ tay bà trấn an: “Không phải nói mẹ, là nói về căn bệnh thôi ạ.”
Bà lão khen ngợi nói: “Qủa là đứa con gái ngoan, thật là có hiếu mà. Nhà ta ba đời không sinh được một đứa con gái nào, toàn là mấy thằng nhóc đần độn. Lão nhân gia nhà ta cũng là bị bệnh về tim mà đã ra đi rồi, từ lúc bị bệnh vẫn không chịu ngoan ngoãn uống thuốc. Hai năm sau đến phiên sức khỏe con trai ta xuất hiện tình trạng xấu, vẫn còn bận cả ngày đến mức không nhìn thấy người, cũng không biết thương tiếc sức khỏe bản thân.”
Nói tới đây liền không nhịn được việc bà oán trách Chung Doãn, nói anh ta là người nhỏ tuổi nhất nhà nhưng lại là người bận rộn nhất nhà.
Một năm trước đều không gặp được mấy lần, nhà cũng đã lâu không về. Nào là bảo vì là ngôi sao, nhưng ngay cả trên ti vi cũng không sao thấy được, đã gặp mặt rồi lại còn mang kính đen, thật là bực mình mà.
Chung Doãn vừa đúng lúc bưng nước trái cây về:
“Lại nói gì về con vậy, biểu hiện hôm nay của con không phải tốt rồi sao!”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Trí Trí, liếc cô một cái:
“Có gì mà cười vui vậy?”
Trí Trí gật đầu cười không dám cười, lấy ly nước trái cây rồi cắm ống hút vào rồi đặt vào tay mẹ mình. Ly nước quá đầy không cẩn thận nên bị đổ ra một ít, cô lấy khăn tay tỉ mỉ lau sạch cho mẹ mình.
Bà lão thấy vậy vừa cảm động vừa ngưỡng mộ, lại có chút yêu thích thoáng qua.
Trước khi buổi công chiếu bắt đầu, bọn họ cùng nhau bước vào, Chung Doãn nói nhỏ bên tai cô:
“Bà của tôi dường như rất là thích cô, làm phiền cô hôm nay làm bà vui vẻ giúp tôi.”
“Anh có thể ở cùng với bà, bà đã rất vui rồi.”
Có người thân ở bên cạnh bầu bạn với người lớn tuổi như bà thì vậy là rất vui rồi, còn cần gì tới một người ngoài như cô đến tiếp chuyện là bà sẽ vui sao?
“Cô không hiểu.”
Chung Doãn nhíu mày, “Tóm lại là như thế này, cô nhớ phối hợp với tôi, tùy cơ ứng biến, đừng để bà tôi phát hiện ra.”
Trí Trí đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu là ý gì đây.
Vị trí ghế của mấy tấm vé Chung Doãn lấy được cũng không tệ. Bọn họ ngồi ở vị trí trung tâm, có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của các diễn viên và chủ đầu tư.
Trí Trí hỏi: “Bộ phim này anh không tham gia à?”
Anh chỉ vào những tấm poster cỡ lớn dán trên tường:
“Mặc dù đây là bộ phim truyền hình thời kỳ, nhưng rõ ràng là nhân vật nữ là chính, tôi ở trong đó diễn gì?”
“Nam diễn viên chính đó.”
“Sẽ ảnh hưởng đất diễn của tôi mất. Vậy cô chờ đi, sẽ có ngày đó.”
“Ừm!”
Trí Trí cười, dùng sức gật đầu, thực sự cô là thật lòng tin tưởng. Ai mà không có mơ ước chứ, cô cũng cảm thấy bản thân sẽ nổi tiếng trở thành nhà văn như mình mong muốn!
Ánh sáng cả hội trường đều tập trung về sân khấu, cô như bị cuốn hút vào điểm giao nhau giữa các ánh đèn trên sân khấu. Chung Doãn ngừng vút tóc, nhìn các diễn viên trên sân khấu, chỉ cho cô xem:
“Nhìn thấy ngoài cùng bên phải có hai người đều là nghệ sĩ chị Vãn đã dẫn dắt qua, bây giờ cũng đã là diễn viên hạng A hạng B rồi.”
À, thì ra là nhờ quan hệ của Chung Hướng Vãn, anh ấy mới có nhiều vé dự ra mắt phim như vậy.
“Cô ấy hôm nay sao lại không đến xem?”
“Tôi nói muốn dẫn theo bà của mình đến xem, cô ấy liền không đến.” Chung Doãn nhún vai, “Bà tôi không thích cô ấy.”