Chương 24: Vậy cô cảm nhận một chút đi
Chung Doãn nhìn ra được, trong đầu liền đánh giá cô: “Cô đang sợ gì à, hay là đang trốn tránh ai?
Cô liền vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Cậu cười lưu manh.
“Anh sẽ về nhà thăm bà nội chứ?” Trí Trí hỏi cậu.
Nghĩ tới Ngụy Thiệu Viễn ngày đó đề xuất yêu cầu, giả như Chung Doãn về sau quả thực không về nhà nữa, cô có chút cảm giác hổ thẹn.
“Không biết!” Chung Doãn nói: “Không phải tôi không muốn, nhưng thật sự công việc của tôi tăng lên mấy phần, hơn nữa tình hình trong nhà của tôi cô cũng thấy rồi đó, thông thường về nhà đối với tôi mà nói không hợp với tình hình khách quan lắm.”
“Tôi hiểu rồi, chẳng qua… vì sao gần đây lượng công việc của anh nhiều như vậy?”
“Tôi cũng không hiểu.” Chung Doãn nhếch khóe miệng: “Ngày hôm đó tôi phát Weibo, nói rằng trong nhà có người bệnh tôi cực kỳ đau lòng, bình luận bỗng nhiên kéo dài hơn trăm vạn, hơn nữa còn lên top tìm kiếm, chị Vãn cũng không nói rõ ràng là chuyện gì, có thể là tôi đã động đến lòng cảm động của mọi người. Có độ hot rồi, liền có người liên hệ, đủ loại phỏng vấn, một ngày 24 giờ đều dùng không đủ.”
Mặc dù cậu nói không để ý tới, trong sự oán hận đều pha lẫn chút lo lắng, nhưng Trí Trí có thể cảm nhận được cậu kỳ thực rất cao hứng.
Cậu muốn trở thành trung tâm, cậu muốn hào quang vạn trượng, bây giờ đang bước đi trên con đường này. Dĩ nhiên sẽ không quá dễ dàng, nhiều khi đạp xuống một bước khắp nơi cũng đều là bụi gai, nhưng tin tưởng cậu ngay từ đầu lựa chọn đã chuẩn bị kỹ tâm lý. Hết thảy bây giờ đều phù hợp với mong muốn của cậu, giống như Phương Như nói, gặp may cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trí Trí vui mừng thay cậu: “Tôi nên thiết lập bước ngoặt cho nam chính trong tác phẩm của mình, đến lúc đó anh nhớ nói với tôi chi tiết về lịch trình kế hoạch và kinh nghiệm nhé.”
“Cái lịch trình kế hoạch ch.ết tiệt đó, bây giờ tôi muốn ngủ một giấc thật đã.” Cậu cười: “Cô nên cố gắng hoàn thành, nghe chị Vãn nói cô viết thật không tệ. Tốt nhất là ngày nào đó bản quyền được mua lại, tôi cũng nổi tiếng rồi, tôi sẽ đóng vai nam chính của cô.”
Trí Trí nghĩ đến tác phẩm mới của bản thân mình không tệ, nhịn không được có chút nhảy cẫng: “Thật hy vọng nha!”
Bên cạnh nhà thuốc có vài cô gái đang xếp hàng nhìn sang phương hướng của Chung Doãn, dường như là đã nhận ra cậu rồi.
Ánh mắt của fan hâm mộ thật sự như mang theo tia X quang, cậu bao thành như vậy đều cũng không gạt được bọn họ.
Chung Doãn lại mang kính đen lên, âm thanh cách qua lớp khẩu trang có chút khó nghe: “Ngày mai tôi có buổi chụp hình, nhớ mang quần jean của cô đến đấy.”
Tốt quá rồi! Trí Trí còn không kịp nhảy lên ôm chầm anh nói cảm ơn, cậu đã hạ thấp đầu vội vã rời đi.
Ngày thứ hai, cô theo địa điểm cậu gửi tới hiện trường chụp ảnh, nhìn quanh không thấy một ai quen biết.
Chung Doãn không ở đây, Chung Hướng Vãn cũng không ở đây. Cô tìm kiếm xung quanh cũng không thấy, mới gửi tin nhắn cho Chung Doãn: anh tới chưa, anh ở đâu vậy?
Cô hôm nay không đến trễ, còn đặc biệt đến sớm.
Điện thoại không có động tĩnh, cô gọi điện thoại thì tắt máy.
Tình trạng này gần đây hay xuất hiện, bởi vì cậu còn có họp báo, buổi hẹn phỏng vấn, lúc nào cũng chạy qua chạy lại trên máy bay.
Cô nhớ đến Phương Như hiện giờ cũng cùng chung phòng làm việc với cậu, là trợ lý người đại diện, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô ấy, có một nhiếp ảnh gia bước đến: “Cô là Giang tiểu thư phải không?”
Mí mắt Trí Trí giật giật. Gần đây mỗi khi có người hỏi cô vấn đề này, thì dường như cô đều sẽ nghĩ đến Ngụy Thiệu Viễn.
Cô theo chân nhiếp ảnh gia tiến vào, quả nhiên là thấy cậu ngồi trên cái ghế nhỏ, sau lưng là phông nền trắng, xung quanh là đèn chụp ảnh. Ánh sáng lan tỏa trên cơ thể, phần thân dưới đang mặc một chiếc quần jean, thêm cái xích ở chân, đối mặt với nhiếp ảnh gia cùng phối hợp chụp ảnh.
“Đổi tư thể khác nào, hướng về phía tôi một tý… đúng rồi, rất tốt, chính là như vậy!”
Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, Trí Trí ở bên cạnh xem đến ngây người.
Không phải cái khác, chủ yếu là dáng người anh ấy quá tốt, cơ ngực đối xứng săn chắc, nhưng màu da lại dường như bóng loáng, gần như màu lúa mạch, giống như lớp socola, cơ bụng có hai đường rãnh chuyển động theo từng hành động của cậu, đúng là---- đẹp trai không lo ch.ết đói.
Thứ lỗi cho cô, đây chính là suy nghĩ đầu tiên của cô khi nhìn thấy vậy. Lúc trước ở phòng gym thì đã biết dáng người anh đẹp, nhưng lại không biết đẹp đến mức độ này, dù sao lúc đó cũng mặc cái áo thể thao che lại, lại nhìn xuống dưới khó mà kiềm được xúc động ngắm cái đẹp, chiếc quần jean ôm sát lộ rõ đôi chân dài tỉ lệ cân đối với cả cơ thể.
Cơ bắp của giống đực cũng có ý nghĩa tượng trưng cho sức mạnh, ý nghĩa sức mạnh của thời viễn cổ chính là lượng đồ ăn thu thập được, cho nên giống cái thuần phục cũng là một loại xúc động nguyên thủy, cậu bây giờ làm cô có niềm xúc động nguyên thủy chạy loạn trong người.
Lúc tay anh đặt lên lưng quần, cô có cảm giác bàn tay mình đổ mồ hôi.
Cô đến đây làm gì vậy? Không phải tìm Chung Doãn à, người hôm nay chụp hình không phải là cậu ta à, sao lại biến thành Ngụy Thiệu Viễn rồi?
Tất nhiên, Ngụy Thiệu Viễn không cảm nhận được ống kính và tự nhiên như các ngôi sao được đào tạo bài bản và cũng không lộ vẻ khó khăn gì.
Khuôn mặt của anh phối với dáng người đẹp đẽ càng thêm hoàn hảo, lại có chút tự luyến, hẳn là cũng không ít lần chụp ảnh rồi nhỉ?
Cho dù Chung Doãn, cởi đồ ra cùng anh so sánh, cũng nhất định có ưu thế gì.
Trí Trí muốn tìm một người hỏi một chút, nhưng tất cả mọi người ở đây dường như đều làm việc bên cạnh ống kính, cô cũng không biết nên hỏi ai, chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó nhìn, cả khuôn mặt đều thể hiện rõ sự thèm đến chảy nước miếng.
Cô mang quần jean đến, vốn là xách trên tay, lúc này bị cô ôm chặt trong lồng ngực, giống như là cầm lấy cọng rơm cứu mạng.
Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông cũng có thể phóng điện hơn nữa anh căn bản còn chưa làm gì, chỉ là ánh mắt của anh tình cờ bay qua đây, giống như nhìn thấy cô rồi, lại giống như không nhìn thấy cô.
Mấy ngày này không dễ gì mới kiềm chế được cảm xúc đang lặng lẽ trào ra, vậy mà bây giờ lại giống như sự sinh trưởng của cỏ dại.
Cô khẽ nuốt nước miếng, chỉ nghĩ đến cách tự cứu mình, nhưng mà chân lại không thể bước.
Thật vất vả đợi đến khi nhiếp ảnh gia hô nghỉ ngơi, ra hiệu có thể thay một bộ trang phục khác để tiếp tục, cô mới tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Nơi này cô chưa từng đi tới, thực sự không quen, ra khỏi cửa cũng đi nhầm hướng, đi tới cầu thang khác, căn bản không phải lối đi ra cửa lớn.
Ngụy Thiệu Viễn liền đuổi theo cô đến góc rẽ cầu thang, duỗi thẳng cánh tay, ép sát cô vào bức tường bên cạnh.
Cô hôm nay ra đường rất tùy tiện, mái tóc chưa cột gọn lại, những lọn tóc quăn rũ xuống che nửa gương mặt của cô. Cô đưa lưng về phía anh, như ngừng thở, nghiêng mặt nhìn anh qua những sợi tóc.
“Cô chạy cái gì, cô sợ tôi à?”
Anh nhìn thấy cô khẽ run rẩy liền mỉm cười, lại có chút tức giận, anh vẫn như vậy, nửa người trên đã cởi sạch để cô nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của cô thế mà là bỏ chạy.
Trí Trí một tay che lại ánh mắt, cắn răng chịu đựng: “Anh… anh mặc đồ vào trước đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Ngụy Thiệu Viễn chỉ tiện tay khoác áo ngoài lên vai liền đuổi theo cô, hai cái tay áo tùy ý thắt trước ngực, so với không mặc không khác gì nhau.
Trí Trí không dám nhìn, anh lại càng muốn áp sát vào, ngực cũng đã chạm vào lưng cô, hơi thở nóng rực cùng với âm thanh trầm ấm thổi nhẹ vào tai cô: “Cô không phải là nhà văn truyện ngôn tình à, dáng người của nam nữ chính không phải đã miêu tả vô số lần rồi sao? Cái gì mà cơ bụng, đôi chân, cơ bắp tay…”
“Anh là đồ hạ lưu!” Trí Trí tức giận tới mức quên cả sự thẹn thùng: “Anh, anh lén nhìn văn kiện của tôi!”
“Tôi chỉ là hiếu kỳ, không cẩn thận mở ra, không nghĩ tới rất là đặc sắc, hoàn toàn mở ra cánh cửa thế giới mới cho tôi. Phản ứng của cô lớn như vậy, là chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn à?”
Trí Trí cũng không che giấu gì, nâng cằm nói: “Như vậy thì sao, phụ nữ cũng có quyền lợi ở phương diện này, chỉ cho phép đàn ông các anh lưu giữ những chuyện này trong máy vi tính mà không cho phép phụ nữ chúng tôi lưu giữ trong trang sách à?”
Ngụy Thiệu Viễn lại học được thêm cách gọi khác của từ sách, cười nói: “Tôi không nói là không được, ngược lại cảm thấy rất tốt. Nhưng cô viết như vậy hẳn cũng đã nhìn qua rồi, vậy tại sao cô thật sự nhìn thấy bên ngoài lại bỏ chạy rồi?”
Cô học trong y học, quen thuộc với cơ thể người là môn học bắt buộc, phản ứng như bây giờ chỉ có thể giải thích là do xấu hổ đi?
Nhưng cô chắc chắn không thừa nhận, cảm thấy rằng anh cả mặt đều phơi phới gió xuân chính là muốn trêu chọc cô, vì thế cô giận dỗi vuốt lại tóc: “Không có gì, chỉ là cay mắt thôi!”
Lần này đâm đến nỗi đau thầm kín của anh: “Cô cảm thấy như vậy không đẹp à?”
Trí Trí kiên cường không đáp lại.
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Vậy cô cảm nhận một chút đi.”
Anh dùng lực rất lớn, Trí Trí giãy không được, trong lòng bàn tay như phát ra lửa nóng.
Thực sự cũng không phải là rất nóng, anh cởi áo được một lúc, làn da thậm chí có chút lạnh, nhưng rất nhanh nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền đến lòng bàn tay cô. Vừa mới chỉ là nhìn và cảm nhận được độ săn chắc của cơ thể anh, như vậy còn chưa tính, anh còn kéo tay cô xuống, mơn trớn vùng cơ ngực cảm nhận từng mạch máu dưới da, thậm chí là nhịp đập trái tim anh…
Trí Trí cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại giống như bị hù dọa.
Ngụy Thiệu Viễn lúc này mới buông tay cô ra, lại nhẹ nhàng kéo tay của cô, nắm tay cô trước ngực mình: “Bây giờ cảm thấy như thế nào, còn cay mắt không?”
Trí Trí như mất ý thức lắc đầu.
“Cô không biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu mới trở thành được như bây giờ…” Anh như đang nói cho cô nghe, lại như nói cho chính mình nghe: “ Cô một chút cũng không thích à?”
Cô thích hay không rất quan trọng à? Cô ý thức được hàm ý khi anh hỏi cô như vậy, trên lầu có tiếng gọi: “Ngụy tiên sinh, chút nữa có thể tiếp tục chụp rồi.”
“Ừm, lập tức đến liền.”
Cô lúc này mới hỏi: “Chung Doãn đâu? Anh ấy nói với tôi hôm nay anh ấy ở đây chụp hình, sao không thấy người đâu?”
Ngụy Thiệu Viễn vừa nghe cô nhắc đến Chung Doãn vẻ mặt liền mất vui: “Cô đến đây là để tìm nó à?”
Đây là sự thật mà, không phải sao?