Chương 34: Mau đi tắm đi, lên giường đợi em
“Vậy anh ấy nói với cô thế nào?”, Chung Hướng Vãn hỏi.
“Cũng không nói gì nhiều, anh ấy chỉ nói… bọn họ rất lâu không liên hệ với nhau rồi, vợ cũ của anh ấy vẫn luôn lạnh nhạt với anh ấy.”
“Phụt….” Chung Hướng Vãn uống ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, lấy tay lau miệng, “Anh ấy nói như vậy với cô à?”
Còn tưởng rằng anh là kiểu người thờ ơ với cuộc đời, sớm đã từ bỏ thực tại, không ngờ rằng oán khí lại lớn như vậy!
Trí Trí vội vàng giải thích: “Anh ấy không có ý gièm pha, chỉ là… có thể là có chút nuối tiếc.”
“Lời này cô nói cũng đúng, nuối tiếc lớn nhất của anh ấy thật sự là điều này. Chẳng qua có cô bên cạnh anh ấy, chút nuối tiếc đó tính là gì.”
Lời cô ấy nói quá mức vi diệu, Trí Trí khó mà tiếp thu được.
Chung Hướng Vãn vỗ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, quá khứ thế nào đều không quan trọng, tôi biết anh ấy nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều hiểu được anh ấy. Nếu anh ấy đã chọn ở bên cạnh cô, thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với cô, sẽ không dây dưa với quá khứ nữa. Đúng rồi, tác phẩm mới của cô có nhân vật và dàn ý cho đoạn kết chưa, tôi muốn tiến cử cô đến công ty điện ảnh truyền hình tôi quen biết, bọn họ gần đây đang tìm chủ đề tương tự như vậy.”
Trí Trí đứng thẳng dậy: “Thật sao?”
“Ừm, cô viết xong rồi có thể gửi cho tôi xem.”
Cuộc nói chuyện của hai người thành công bị chuyển sang hướng khác.
Lúc Trí Trí giúp mẹ mình thay quần áo chuẩn bị rời khỏi, liền gặp Phương Như ở cửa, cô ấy là vì công việc nên đến đón Chung Hướng Vãn.
Hai người cũng có một thời gian ngắn không gặp nhau, Phương Như chọc ghẹo tiến triển tình cảm của cô và Ngụy Thiệu Viễn một phen, cười xấu xa: “Này, tớ đến khi nào có thể đổi cách xưng hô với cậu thành vợ sếp đây?”
“Không được, đừng nói bừa. Sếp của cậu là chị Vãn, lấy đâu ra vợ sếp đây.”
“Vậy thì… vợ của sếp lớn.” Phương Như kéo dài giọng nói, “Chẳng qua bây giờ nói như vậy thật sự không tốt, nghe nói Ngụy Tổng dự định bán một phần công ty giải trí!”
“Vì sao lại bán, bán cho ai?”
“Công ty điện ảnh Đông Châu. Trước mắt đó chỉ là ý định, hơn nữa, nói không chừng còn không chắc chắn. Dù sao đó cũng chỉ là một phần phụ thuộc vào DreamWorks thôi, ban đầu Ngụy Thiệu Viễn tìm chị Vãn vốn là muốn giao toàn quyền quyết định cho cô ấy.”
Hóa ra là như vậy. Sự tin tưởng và thấu hiểu giữa họ quả nhiên không bình thường!
“Haizzz, nghĩ gì vậy?” Phương Như huơ huơ tay trước mặt cô, “Sao lại đứng hình rồi?”
“A, tôi đang nghĩ công ty giải trí nếu muốn phân ra, trọng trách của chị Vãn sẽ càng nặng.”
“Ai nói không thể, cô ấy còn rất giỏi?” Phương Như nói đến cấp trên của mình gương mặt cũng dường như phát sáng, từ từ nói, “Cô ấy rất chăm chỉ, trải qua biết bao khó khăn mới có thành tựu như hôm nay. Cậu có biết cô ấy đã từng kết hôn rồi không? Tớ vẫn luôn tưởng rằng cô ấy là quý tộc độc thân, gần đây làm việc gần cô ấy mới biết là không phải. Cô ấy lúc trước trên mặt hay trên cổ hay có vết thương, nghe nói là chồng trước của cô ấy đánh, sau đó có một thời gian cô ấy mất liên lạc vài tiếng đồng hồ, mọi người đều tìm không được, thời gian làm việc trước đây của cô ấy chưa bao giờ như vậy. Sau này tìm thấy nhà cô ấy, phát hiện cô ấy bị nhốt trong nhà bị đánh liên tục hai tiếng đồng hồ, mạng cũng sắp không còn, lúc này mới ly hôn.”
..........
Trí Trí cùng Ngụy Thiệu Viễn cùng ngồi đối diện ăn cơm, vẫn thường hay ngẩng đầu nhìn anh.
Nhận thấy được trong lòng cô không yên, Ngụy Thiệu Viễn buông dao nĩa: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Cô lắc đầu.
“Thật ra em không cần chiều theo ý anh đặc biệt đến đây ăn bò bít tết, món Trung hay món Hàn hay là đồ ăn vặt anh đều có thể ăn được, em chọn món em thích anh liền đi với em.”
Trí Trí mơ hồ ừ một tiếng, rõ ràng không tập trung, đến anh nói cái gì cũng nghe không vào.
“Hôm qua em đưa mẹ đi rèn luyện chức năng à?”
“Ừm.”
“Gặp Chung Hướng Vãn đúng không?” Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy, làm cô cảm thấy kỳ quái.
“Trí Trí kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Nghe nói đàn ông đánh vợ phần nhiều là dục vọng kiểm soát, phụ nữ đối với bọn họ mà nói là đồ sở hữu cá nhân, tùy thời xem như vật hy sinh, cho nên cho dù làm cái gì, hay gặp ai bọn họ đều phải nắm trong lòng bàn tay.
Nghĩ thật sự là không rét mà run.
Ngụy Thiệu Viễn nói: “Tất nhiên là cô ấy nói với anh rồi. Cô ấy nói sắc mặt em không được tốt lắm, gần đây có lẽ quá vất vả rồi. Cho nên anh hôm nay mới không mang em ra ngoài đi dạo, ăn chút đồ ăn ngon đi, em gặp chuyện gì buồn phiền à, cả tối hôm nay em không hề cười.”
Trí Trí có chút mê muội: “Chị Vãn chủ động nói với anh à?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô nói: “Trí Trí, có phải em hiểu lầm gì hay không? Có vài chuyện anh không muốn nói với em, là sợ em cảm thấy phiền lòng, nhưng nếu như em thật sự muốn biết, anh sẽ không gạt em.”
“Chị Vãn không nói với anh chúng em nói gì với nhau à?”
Anh lắc đầu: “Cô ấy nói đó là chuyện của phụ nữ các em, không cần thiết để anh biết, là tự anh đoán. Có phải em nghe đồn về việc anh muốn tách công ty giải trí do Hướng Vãn phụ trách không, cho nên liền cảm thấy giữa anh và cô ấy có gì đó mờ ám?”
Khó có khi anh thẳng thắn như thế, cô cúi đầu nói: “So với việc này còn quan trọng hơn.”
Ngụy Thiệu Viễn vừa sốt ruột vừa buồn cười: “Vậy là sao, em đừng làm anh sợ.”
“Em… chuyện này, cô ấy không phải là người vợ trước của anh sao?”
Cái gì? Ngụy Thiệu Viễn sửng sốt vài giây, sau đó liền phản ứng, nhịn không được quay mặt qua chỗ khác cười.
Trí Trí giật tay đang bị anh nắm ra, đánh anh một cái: “Anh cười cái gì?”
“Được rồi, anh không cười.” Anh ho nhẹ một cái, nét mặt nghiêm túc trở lại, “Giang Trí Trí tiểu thư, em có thể kể lại cho anh nghe từ đâu em có suy nghĩ như vậy không?”
Trí Trí bị nụ cười ban nãy của anh làm cho cả mặt đều đỏ, kiên trì đến cùng nói: “Là vì em cảm thấy giữa anh và cô ấy dường như rất hiểu nhau, tuổi tác cũng tương xứng, liền…. không nhịn được liên tưởng như vậy.”
“Sau đó thì sao, có phải là em ghen rồi không?”
Trí Trí như con vịt ch.ết vì mạnh miệng: “Mới không có.”
Anh tiến đến gần: “Còn nói không có, mặt mày đều nhăn lại rồi, cười như không cười vậy.”
“Ai bảo anh không nói với em, em chỉ có thể tự mình đoán, đoán không đúng… liền biến thành như vậy.”
Kỳ thực nói thẳng ra vẫn là do cô cảm thấy tự ti, vô ý thức cô đều nghĩ người con gái xứng đáng bên anh đều phải là người ưu tú, thật rắc rối mà____ vì sao anh không chọn những người khác mà lại chọn cô?
Bây giờ nghĩ một lúc, lúc hỏi Chung Hướng Vãn chủ đề này cô chỉ sợ là cô ấy phát giác ra là cô hiểu lầm, mới không nói rõ, đại khái là cũng sợ cô xấu hổ, muốn để Ngụy Thiệu Viễn tự mình nói chuyện rõ ràng với cô.
A, thật là mất mặt quá đi.
“Hướng Vãn đã kết hôn rồi, nhưng chồng cô ấy không phải là anh, chẳng qua ban đầu là do anh bọn họ mới quen biết nhau, anh cũng tính là nửa bà mối đi, không ngờ rằng…” Ngụy Thiệu Viễn thở một hơi dài, có chút ngập ngừng nói, “Lúc đầu anh cũng không tin được người đó sẽ đánh cô ấy, mãi đến sau này khó lắm mới gặp được cô ấy một lần, trên mặt cô ấy toàn là vết thương, mới biết hóa ra là thật. Sau đó một lần đến nhà cô ấy mới phát hiện, cô ấy đã hôn mê rồi, bọn anh mà đến trễ chút nữa hậu quả liền không lường được.”
Trí Trí không ngờ lại là như vậy, nhẹ nắm lấy bàn tay anh an ủi.
“Anh thấy em cũng không có vẻ gì quá kinh ngạc, những lời đồn như vậy chắc hẳn em cũng nghe qua rồi.” Anh mỉm cười, “Có phải em vẫn nghĩ người đánh cô ấy là anh không, cho nên em cảm thấy sợ?”
Anh có thể cảm nhận được, ban nãy cô yên lặng nhìn anh chính là anh mắt sợ hãi và xa cách.
Trí Trí cúi đầu: “Anh có tức giận không?”
“Tại sao lại tức giận? Hướng Vãn trước khi lập gia đình cũng không biết đối phương sẽ đánh cô ấy.” Ngụy Thiệu Viễn lại nắm lấy tay cô, “Trí Trí, nếu em thật sự gặp phải người như vậy, hoặc là em phát hiện anh là người như vậy, việc em phải làm duy nhất chính là tìm mọi cách chạy trốn, bảo vệ tốt bản thân không được để bị thương. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tình hình của cô ấy lúc đó, khi đó anh đã nghĩ, loại súc vật gì mới có thể hạ độc thủ với bạn đời của mình như vậy, nếu như là người con gái anh thích, có thể ngay lúc đó anh đã giết người kia rồi. Anh sẽ không để cô ấy phải chịu đau khổ như vậy.”
Anh cũng đã nghĩ qua, nếu như Trí Trí vẫn chưa kết hôn, vẫn còn có cơ hội gả cho anh, anh nhất định sẽ một đời một kiếp nắm chặt tay cô ấy, như viên ngọc quý mà bảo vệ thật tốt; nếu như cô ấy đã gả cho người khác rồi, cô ấy có được hạnh phúc anh sẽ chúc phúc cho cô, còn nếu như cô giống Chung Hướng Vãn, anh sẽ liều mạng tất cả kéo cô từ địa ngục trở về.
Trí Trí xúc động tựa cằm vào vai anh, đột nhiên không muốn biết quá khứ của anh nữa.
Anh nói đúng, quá khứ có thể nói lên được chuyện gì, có được hiện tại và tương lai là tốt rồi.
Cô cũng sẽ không tự mình làm mất mặt ở trước mặt người khác nữa, mỗi người mỗi cảnh, chuyện đời không ai biết trước được, nói không chừng còn có người khác ngưỡng mộ bạn.
.................
Cuộc hẹn hò của hai người vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, chủ yếu là thời gian không được thoải mái, đến thời gian làm chuyện xấu cũng không có!
Ngụy Thiệu Viễn từ công ty trở về nhà, muốn thông báo cho Trí Trí một tin. Nếu như Giang Phức Lan đã ngủ rồi, cô liền sẽ ôm laptop xuống lầu, bám dính anh chốc lát, sau đó mượn bàn của anh, tiếp tục viết văn.
“Kết quả từ tuần trước khá tốt, mỗi ngày em đều viết thêm 9000 chữ, em đã viết được 2/ rồi, cố gắng thêm một chút nữa là tốt.”
Cô nói những lời này đã là hơn 10 giờ tối, Ngụy Thiệu Viện ôm lấy cô từ phía sau, cọ nhẹ cằm lên đầu cô: “Ban ngày em viết được bao lâu?”
“ tiếng đồng hồ. Còn phải tiếp nhận đơn hàng và gói hàng. 8 tiếng đồng hồ đều được sắp xếp đâu ra đấy.”
Anh nhíu mày: “Đây là thời gian làm việc có hiệu quả, hơn nữa em đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Cường độ công việc như vậy, bắt kịp với các công ty luật và công ty tài chính rồi.
Gần đây anh nhìn thấy một vài tin tức, liên quan đến việc làm việc quá mức dẫn đến cái ch.ết, cũng có những nhà văn mạng, và cũng có chủ của cửa hàng trực tuyến, cô ấy làm hai công việc nguy hiểm nhất thế giới mạng.
Anh kỳ thực rất quan tâm sức khỏe của cô.
“Em không sao, viết xong sẽ nói chuyện với anh. Mau đi tắm đi, lên giường đợi em.”
Cô nháy mắt với anh, nhưng cho tới khi anh buồn ngủ mí mắt muốn sụp xuống, cô vẫn chưa viết xong 1/ .