Chương 41: Em vẫn luôn là bà xã của anh
“Sean, anh có điều gì gạt em hay không?”
Nghe cô tự nhiên gọi mình là Sean trong lúc này, thắt lưng Ngụy Thiệu Viễn liền tê dại, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Anh hơi nhỏm dậy một chút, nhưng lại không thể dừng động tác lại. Mồ hôi nóng chảy dọc khuôn mặt, rơi xuống mảnh vải ren đã bị anh vò nhàu trước ngực.
Cô ở dưới thân anh xoay nhẹ: “Nhanh nói đi, anh có chuyện gì gạt em hay không?”
“Em đừng suy nghĩ linh tinh… anh thì có thể giấu em chuyện gì chứ?”
Trong giờ phút này không nao núng như bây giờ, cô lại hỏi anh chuyện này, không biết là cô đã hiểu lầm anh những chuyện gì. Là bởi vì đoạn thời gian mà anh lạnh nhạt với cô sao? Thật sự anh chỉ là muốn cho cô chút thời gian để tiêu hóa sự thật anh là Sean. Trước khi cô hoàn toàn nguyện ý chấp nhận, anh có thể không đụng chạm cô, đây cũng là tôn trọng cô.
Nếu như kiểu tôn trọng này ngược lại làm cho cô suy nghĩ nhiều, vậy… anh có thể tiếp tục như bây giờ yêu thương cô, đồng thời nỗ lực làm việc.
Nhưng Trí Trí hiển nhiên không hài lòng với đáp án của anh. Cô vừa chạm vừa nhéo nhẹ tay anh, ánh mắt mang chút hơi nước, cực kỳ thuần khiết nhưng lại quyến rũ ch.ết người.
“Vậy sao? Nhưng em tưởng rằng chúng ta đã ly hôn rồi. Anh lúc này vẫn luôn nói là chồng của em, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Đến tình trạng hôn nhân của bản thân, em cũng không rõ ràng, cảm giác giống như là… yêu đương vụng trộm vậy.”
Bọn họ dưới mắt mẹ cô đúng là đang làm chuyện xấu. Căn bản giống với yêu đương vụng trộm, cảm giác của cô không có gì sai, còn có chút kích thích, hai người đều rất hưởng thụ không phải sao?
Ngụy Thiệu Viễn cắn chặt răng, cô dường như có chút không chịu nổi, mềm giọng gọi:
“Ông xã…”
Anh cũng không tiếp tục nhẫn nại nữa, đang muốn chạy nước rút, cô đột nhiên ngồi dậy.
“Không muốn nói vậy không nói nữa, mẹ em sẽ trở về lập tức, bị bà bắt gặp sẽ không hay.”
Ngụy Thiệu Viễn như đang ngâm mình dưới suối nước nóng lại đột nhiên phải lên bờ. Từ đầu đến chân đều lạnh hết cả người, lại có chút gì đó chưa được giải tỏa, trong thân thể dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh ôm chặt cô, cắn nhẹ tai cô:
“Tiểu yêu tinh, bây giờ em muốn chạy sao?”
Trí Trí gạt mái tóc dài qua một bên, lộ ra cái gáy trắng như tuyết, kiêu căng khẽ hừ một tiếng, đẩy anh ra muốn xuống giường.
Ngụy Thiệu Viễn đi đến phía trước giữ cô lại, ôm cô chặt chẽ vào lòng, một lần nữa tiến vào thân thể cô:
“Trí Trí à, ngoan nào, em muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em… đừng bỏ anh lại, anh chịu không nổi.”
Trí Trí mềm lòng, đưa mông phối hợp với động tác của anh, âm thanh có chút không ổn định:
“Rốt cuộc chúng ta có ly hôn không? Anh rốt cuộc vẫn còn là chồng của em chứ?”
“Điều này mà còn hoài nghi ư? Mau gọi ông xã cho anh nghe nữa nào.”
Cô mới không thèm gọi, mặc anh công kích lúc mạnh lúc dịu dàng vào trong thân thể cô. Tuyệt nhiên cô cắn chặt răng nhất định không gọi một tiếng.
Ngụy Thiệu Viễn không còn cách nào khác, cuối cùng nhẹ nhàng đến bên tai cô thông suốt cho bà xã của mình, rốt cuộc cũng đến cực hạn, thật sự không thể không nói:
“Trí Trí ngốc, chúng ta vẫn chưa ly hôn, em vẫn luôn là vợ của anh… mãi mãi vẫn là bà xã của anh. Anh không cần người khác, anh chỉ cần em, Giang Trí Trí.”
Nhưng mà Giang Trí Trí nghe được tin này, thực sự rất tức giận, hậu quả thật là rất nghiêm trọng. Không nói hai lời liền đem anh đang trong trạng thái quần áo không hoàn chỉnh liền đuổi ra khỏi phòng luôn.
Ngụy Thiệu Viễn trở tay không kịp, oan ức đập cửa:
“Trí Trí, Trí Trí em nghe anh nói, anh có thể giải thích. Em mở cửa đi!”
Anh gọi cô từng tiếng, giống như vừa nãy vành tai và tóc mai chạm vào nhau vậy, dùng tình cảm dịu dàng đầy thương xót làm cô mềm lòng.
Cửa quả nhiên mở ra, anh nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng xinh đẹp của Trí Trí vẫn còn chưa tan biến, tim trật một nhịp, muốn tiến lên một bước:
“Trí Trí…”
Cô ném quần áo vào người anh, phủ lên đầu anh, ánh mắt lập tức đen lại.
“Quần áo của anh đó, mặc xong rồi đi về đi.”
“.…”
Ngụy Thiệu Viễn nhặt lại áo của mình, cửa phòng cô đóng lại một lần nữa.
“Trí Trí….”
Anh không dám gõ cửa nữa, bàn tay dường như khẽ cào trên cửa.
Lúc này Giang Phức Lan đã trở về từ quảng trường khiêu vũ. Bà vào cửa nhà nghe thấy tiếng động liền đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngụy Thiệu Viễn. Trên người anh lúc này chỉ mặc cái quần sort thể thao, đi chân trần đứng trước cửa phòng Trí Trí. Thân trên không mặc gì, trong tay đang vò nát cái áo thun thể thao.
Bà sửng sốt một lát, hỏi: “Đây là làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài sao?”
Ngụy Thiệu Viễn điều chỉnh lại tình hình trang phục bên dưới, âm thanh có chút ngơ ngẩn:
“Mẹ!”
“Không cho phép anh gọi bà ấy là mẹ, đó là mẹ của em!”
Giọng Trí Trí cách một cánh cửa quát lớn.
Anh bất đắc dĩ buông tay.
Giang Phức Lan không nói gì, mặt không cảm xúc bước qua gõ cửa:
“Trí Trí, là mẹ, mở cửa.”
Không có động tĩnh.
Giang Phức Lan kiên nhẫn gõ lại một lần nữa, cuối cùng cửa cũng mở.
Ngụy Thiệu Viễn cũng đã mặc đồ hoàn chỉnh, đi đến đối mặt với Trí Trí.
Rất tốt, sau khi xác nhận bằng ánh mắt, bạn chính là người ch.ết chắc rồi, Trí Trí nghĩ.
“Đã mấy giờ rồi còn nằm trên giường, nhanh đi chạy bộ đi!”
Trí Trí cũng đã thay một bộ đồ khác. Bị ảnh hưởng từ Ngụy Thiệu Viễn, cô hiện giờ cũng thích mặc đồ thể thao, vừa thông khí lại vừa dễ chịu, đứng cùng với anh nhìn rất xứng đôi vừa lứa. Cô cũng không muốn giận dỗi với anh làm gì, còn muốn cùng anh mặn nồng, rồi cùng nhau đi chạy bộ. Chỉ là do giọng điệu tự nhiên của anh mới khiến cô tức giận.
Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, vậy mà anh lặng thinh không một tiếng động lừa cô suốt bao nhiêu năm như vậy. Hơn nữa cô không chỉ hỏi anh một lần, anh đều mơ hồ lược qua cả. Nếu hôm nay không cưỡng bức dụ dỗ anh, còn không biết mất bao lâu nữa anh mới nói sự thật cho cô.
Cô tức giận bước ra ngoài, Ngụy Thiệu Viễn liền lặng lẽ đi phía sau cô.
Khu dân cư cao cấp với nhiều nhà lầu biệt thự nên môi trường xanh sống được đặt lên hàng đầu. Vỉa hè giữa những khu nhà đều có vạch kẻ cho người chạy bộ. Bọn họ bình thường đều dựa theo những đường băng này chạy một vòng. Ở giữa khu đó còn có một bồn hoa lớn, khi mệt có thể ngồi nghỉ một lát, cả hai nắm tay hay hôn nhau một cái gì đó chẳng hạn.
Đáng tiếc hôm nay không được, Trí Trí vẫn luôn đen mặt, chạy qua khu vực bồn hoa cũng không có ý muốn dừng lại. Ngụy Thiệu Viễn thì không sao cả, sức khỏe anh tốt, tự anh chạy vài vòng không nghỉ cũng không sao cả. Anh chỉ là sợ cô mệt.
“Em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Đói chưa, anh đi mua đồ ăn sáng cho em nhé?”
Hôm nay khác với mọi ngày, bọn họ trước khi ra cửa đã làm “vận động” kịch liệt. Sức khỏe cô vừa mới tốt, chưa ăn gì mà chạy bộ, anh sợ cô bị hạ đường huyết.
Trí Trí kỳ thực đã chạy không nổi, nhưng bị một nỗi buồn phiền thúc giục buộc cô phải tiếp tục chạy về phía trước, không muốn ngừng lại.
Dừng lại nói gì với anh, dù sao cũng không thể nói ly hôn? Thật là khó chịu thật khó chịu mà!
Trí Trí tức giận bất bình, Ngụy Thiệu Viễn phải cẩn thận từng ly từng tí, lại chạy một đoạn nữa. Cô thật sự không kiên trì nổi nữa mới lau mồ hôi rồi đi đến quán điểm tâm trên con đường nhỏ.
Bọn họ bình thường đều thích đến nơi này ăn sang. Lúc trước cô ngủ nướng không thể dậy chạy bộ, Ngụy Thiệu Viễn cũng từ chỗ này mua đồ ăn nóng hổi đem về nhà cho cô.
“Lau mồ hôi đi, để không bị lạnh. Thời tiết nóng bức, trong cửa hàng đều mở điều hòa, vừa mới vận động đổ mồ hôi đi vào sẽ rất dễ bị cảm lạnh.”
Trí Trí không cảm kích, cũng không quan tâm chiếc khăn anh đang đưa ra. Cô tùy tiện lấy một miếng giấy ăn trong cửa hàng rồi tự mình lau mồ hôi.
“Cho tôi một ly sữa đậu nành, một phần há cáo, một quả trứng luộc và nước trà.”
Cô tự xem thực đơn rồi tự chọn đồ ăn, xem Ngụy Thiệu Viễn như không tồn tại. Bình thường bọn họ đến ăn đều sẽ chọn một lồng bánh nhỏ để ăn rồi thêm chút món lặt vặt cùng với ít rau, khá là phong phú, giống một đôi vợ chồng nhỏ vậy.
Bây giờ toàn xã hội đều sợ hôn nhân, có người khó khăn lắm mới tìm thấy điểm tốt của hôn nhân. Không phải lúc đi ra ngoài ăn cơm đều có thể ăn thêm nhiều vài món sao?
Không sao cả, cô hôm nay quyết định sẽ ăn như một người độc thân. Dù sao cũng không có ai giống như cô treo lên người mình danh tiếng đã kết hôn, nhưng lại giống như người sống độc thân nhiều năm như vậy.
Nghĩ lại thật sự là quá đáng giận!
“Dạ rồi!”
Trí Trí theo bản năng mò túi tiền của mình, nhưng cô không mang, trong lòng chợt hốt hoảng rồi lại mò điện thoại. Cô tính dùng tài khoản trả, kết quả cũng không mang…
Buổi sáng này phần lớn tâm tư đều đặt ở nơi khác, lại bị mẹ gián đoạn đuổi ra ngoài, vội vội vàng vàng nên đã tay không chạy ra ngoài.
Mặt cô đỏ lên, thiếu chút nữa đã mở miệng xin người ta cho nợ sổ, phía sau cô lại có người tự chuyển 20 đồng tiền mặt lên:
“Cho tôi thêm một phần giống cô ấy, tôi trả hết.”
Sự quật cường của Giang Trí Trí cuối cùng bị 10 đồng đánh bại.
Cô hung hăng cắn một miếng há cảo lớn, xem Ngụy Thiệu Viễn trước mặt là miếng thịt, không lưu tình chút nào nhai đi nhai lại.
“Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn. Sữa đậu nành đã lạnh rồi, em đừng uống nhiều quá.”
Anh ngồi đối diện cô, vừa dỗ dành vừa lột trứng cho cô. Sau đó đặt quả trứng thơm ngon bóng loáng lên đĩa trước mặt cô rồi mới lột cho bản thân ăn.
Trí Trí căng cứng hạ vai xuống, miệng cũng không nhai nữa, có chút ngơ ngẩn nhìn ngón tay anh linh hoạt.
“Sao thế?”
Ngụy Thiệu Viễn hỏi cô: “Ăn không ngon sao, có muốn chọn món khác không?”
Cô lắc đầu, thả nửa cái há cảo xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Chúng ta nói chuyện đi!”
Cô lắc đầu, thả nửa cái há cảo xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngụy Thiệu Viễn lau tay: “Được! Chỉ cần không phải chuyện ly hôn, em muốn nói gì cũng được hết.”
Trí Trí trợn mắt nhìn anh: “Tại sao em phải nói chuyện ly hôn sau khi bị anh ăn xong chùi mép sạch sẽ, đối với em có ích gì chứ?”
“Có, có thể phân chia tài sản. Công ty của anh vừa ra thị trường, còn có những cổ phần khác, bao gồm cả bất động sản đang ở bây giờ. Chúng đều là sản phẩm mua thêm sau khi chúng ta kết hôn, là thuộc về tài sản chung. Chúng ta cũng không có bất kỳ thỏa thuận trước hôn nhân gì, nếu như bây giờ ly hôn, những thứ này đều sẽ chia cho em một nửa.”
“Đúng ha, sao em không nghĩ đến chứ!”
Trí Trí vuốt cằm: “Vậy em phải cân nhắc một chút.”
“Cân nhắc chuyện gì?”
“Ly hôn đấy, kế hoạch ly hôn rồi biến thành phú bà.”
Ngụy Thiệu Viễn mỉm cười.
“Anh làm như thế nào mà biến thành tỷ phú vậy?”
Trí Trí liếc anh một cái: “Nào có ai đàm phán như anh, lộ vẻ mềm yếu cho đối phương thấy như này sao?”
“Tất nhiên anh sẽ không đàm phán với người khác như thế này, nhưng đối thủ lại là em thì anh không như vậy.”
Ngụy Thiệu Viễn vẫn cười như cũ: “Hơn nữa anh còn chưa nói xong. Khi ly hôn, em sẽ được phân chia một nửa số tài sản. Nhưng nếu như không ly hôn toàn bộ số tài sản đều là của em cả, bản thân anh cũng là của em. Phú bà không phải ai cũng đều muốn tìm tiểu thịt tươi sao? Em xem tuổi của anh không lớn, dáng người cũng rất được, cái gì tiểu thịt tươi có anh đều có cả, hơn nữa còn giúp em nâng cao giá trị tài sản của em lên nhiều. Mà quá trình này sẽ được duy trì dài lâu, so với chỉ phân chia một nửa tài sản cho em thì có lợi hơn rất nhiều phải không nào?”
Được rồi, Trí Trí phát hiện ra là cô đã xem thường chỉ số thông minh 147 của Ngụy Tổng rồi. Anh chính là đợi có cơ hội này để khoe khoang điểm tốt của mình thôi chứ gì?
Không thể lung lay Giang Trí Trí à, anh ấy đã lừa gạt mày năm năm rồi. Nếu như trong năm năm này cô có đối tượng kết hôn khác, dù gì cũng không biết mà đi cục dân chính lãnh giấy chứng nhận, vậy hóa ra cô trở thành cái gì, thật không biết xấu hổ mà!
Ngụy Thiệu Viễn không nói lời nào, lá gan lại lớn thêm một chút, nắm tay cô đặt trên bàn, tình cảm chân thành nói:
“Em xem chương trình hôn lễ đã thương lượng xong với mẹ em rồi. Anh cũng đã sửa miệng gọi bà ấy là mẹ rồi, em nhẫn tâm để bà ấy thất vọng sao? Anh biết chuyện này lừa gạt em là không đúng, nhưng nó đã tồn tại như một sự thật. Chúng ta nên nhìn về phía trước, tốt nhất là hai chúng ta nên sống tốt hơn nữa…”
“Sống tốt hơn nữa là như thế nào?”
“Ví dụ như sinh một em bé chẳng hạn?”
Sáng hôm nay bọn họ tình cảm dâng trào, đến các biện pháp an toàn cũng không làm kịp. Anh lúc nãy chạy theo phía sau cô vẫn luôn có suy nghĩ kỳ quái, có phải là sẽ có em bé không, nếu vậy thì anh sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu mất. Có thể trực tiếp nhảy lên hai tầng lầu được luôn, cuộc sống của anh dù có siêu phàm thế nào cũng chưa từng trải qua chuyện tốt đẹp như thế.
Trí Trí biết anh đang nghĩ gì, lại trợn mắt nhìn anh:
“Anh nghĩ đẹp nhỉ, hôm nay là ngày an toàn của em.”
“Không cần gấp, chúng ta còn thời gian rất dài, anh đối với chúng ta rất là tin tưởng.”
Anh lại gần cô thêm chút nữa: “Trí Trí ngoan, em yêu à, đừng giận nữa, sức khỏe em vừa tốt được một chút, vẫn cần tĩnh dưỡng nhiều. Một khoảng thời gian sau có thể anh sẽ rất bận, không giống như lúc này anh có thời gian ở bên em. Nếu em gặp phải khó khăn gì đừng giữ ở trong lòng, hãy mau nói với anh, biết chưa?”
Trí Trí cuối cùng cũng nhìn thẳng anh: “Rất bận? Là chuyện công ty phải không?”
“Ừm, công ty giải trí dưới trướng sẽ bị tách ra. Trong thương vụ sát nhập lại xảy ra chút vấn đề vốn đã được thảo luận xong, có thể sẽ bắt đầu lại một lần nữa, có rất nhiều việc cần chính anh xét duyệt.”
Trí Trí nhớ đến Phương Như đã cập nhật với cô chuyện này.
“Lúc trước là muốn hợp tác với Công ty Điện ảnh Đông Châu, sau đó là do Hướng Vãn phụ trách điều hành công ty đúng không?”
“Ừm, em cũng nghe nói đến rồi à?”
Cô gật đầu.
“Vốn là đã bàn bạc xong rồi, nhưng giữa đường lại xảy ra vấn đề. Đối phương còn có ý định thu mua ngược lại, Hướng Vãn cũng không có ý định cùng bọn họ đàm phán nữa.”
Trí Trí ngạc nhiên: “Thu mua ngược lại? Như vậy có uy hϊế͙p͙ đến công ty anh không?”
“Bây giờ còn chưa biết, địch trong tối chúng ta ngoài sáng, dù sao cũng sẽ có người đối phó với chúng ta.”
Náo loạn cả buổi sáng, nhưng thực chất toàn là liếc mắt đưa tình, đến giờ phút này bọn họ mới thật sự nói đến chuyện chính. Trí Trí cảm nhận được trách nhiệm và áp lực anh đang gánh trên vai, âm thanh cũng mềm mại:
“Vậy có nghĩ ra được biện pháp giải quyết không? Có bị động lắm không?”
“Bây giờ em biết quan tâm anh rồi sao?”
“Em mới không quan tâm anh nha, em quan tâm tài sản của mình, không muốn mất đi tài sản của mình thôi.”
“Ừm, chuyện này em có thể yên tâm. Phần của em, anh nhất định giúp em giữ gìn thật tốt. Dù có tổn thất gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến phần của em.”
Trí Trí có chút không tin tưởng: “Anh… anh đã làm gì rồi sao?”
Anh nhéo mũi cô: “Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Sắp xếp tốt cho cuộc sống tương lai của chúng ta là việc mà anh nên làm, luật sư đã làm giấy tờ xong hết rồi, không có gì khó cả. Mặc dù anh có chút tâm tư, nhưng anh chưa từng muốn trói buộc em bất kỳ điều gì. Anh vẫn luôn muốn chứng minh cho em thấy anh có đủ năng lực mang đến hạnh phúc cho em. Anh biết, lúc đầu cậu anh qua đời đã làm em chịu nhiều đả kích, cuộc đời con người có rất nhiều điều không thể khống chế. Chúng ta đã là vợ chồng, cho dù em có nguyện ý thừa nhận hay không, anh đều hy vọng có thể bảo vệ cho em. Đây chính là trách nhiệm của người chồng, là trách nhiệm của anh!”
Ô, Trí Trí cảm thấy tên xấu xa này lại phạm luật, dùng lời nói đầy tốt đẹp vừa tình cảm vừa thực tế như thể cố ý khiến cô cảm động đến rơi nước mắt phải không? Muốn che lấp đi chuyện giấu cô việc chưa từng ly hôn đây mà.
Nhưng Ngụy Thiệu Viễn lúc này không có lừa cô. Anh xác thực là bận trăm công nghìn việc như thế, ngẫu nhiên cô gọi một cuộc điện thoại đến cho anh đều sẽ chuyển đến cho Bạch Tuấn Kỳ. Nghe thấy đầu bên kia đều là một mảnh hoảng loạn, Tiểu Bạch nói như súng liên thanh:
“Giang Tiểu thư! Ngụy tổng hôm nay còn có hai cuộc họp, cơm còn không kịp ăn có thể sẽ không kịp chuyển lời nhắn, cô có muốn gửi e- mail? Nếu không phải chuyện quan trọng thì hãy để tôi giúp cô xử lý!”
Cô nào có chuyện gấp gì đâu, kỳ thực là cô nhớ anh thôi. Mấy ngày hôm nay không thấy điện thoại của anh, muốn hỏi anh có ổn hay không. Ai ngờ đến đã hơn 8 giờ tối anh còn phải mở hai cuộc họp.
Người ta khó mà có thời gian rảnh như vậy thì cô sẽ đến nơi anh vậy. Trí Trí quyết định thực hiện kế hoạch rèn luyện thân thể. Cho dù kế hoạch anh lập cho cô trong thời gian này cũng có mục này và trước đây anh thường cùng cô chạy bộ. Nhưng gần đây anh bận, cô phải tự chạy một mình. Cô đều không chạy nổi một vòng, không đạt đến mức yêu cầu căn bản anh dành cho cô. Anh lại bận, chỉ cần anh không đi công tác, thì mỗi ngày cô đều sẽ đến công ty anh để rèn luyện thân thể, kiên trì mỗi ngày sắp xếp theo thời gian biểu của anh, nhất định có thể “tình cờ gặp anh”.
Sau khi cô xuất viện, phong ba trên mạng cũng đã qua đi, việc đăng bài nhiều kỳ của cô cũng dần được tiếp tục. Cửa hàng trực tuyến của cô đã tiếp quản trở lại, cô tiếp tục sử dụng hai dịch vụ khách hàng đã thuê trước đó và tìm một chị nhanh nhẹn giúp giao hàng. Ban ngày cô còn có thể chăm sóc cho mẹ cho nên bản thân cũng không mệt nhiều.
Thời gian cô ngồi trước máy tính mỗi ngày đều được sắp xếp rõ ràng. Sáng hai giờ, chiều hai giờ, tối hai giờ nhưng tổng cộng không quá sáu giờ, bao gồm cả thời gian giải trí như xem phim truyền hình và lướt Weibo. Đây là Ngụy Thiệu Viễn lập ra kế hoạch cho cô, tránh để cô dành quá nhiều thời gian trên các thiết bị điện tử làm tổn hao sức khỏe. Từ khi có quy định này, hiệu suất làm việc của cô trái lại tăng lên. Lâu lâu có thể đổi thành buổi sáng để hoàn thành việc viết, buổi chiều có thể đọc một ít sách, buổi tối thì thay đồ rồi đến công ty anh.
Bạch Tuấn Kỳ thấy cô có chút ngạc nhiên, hỏi rõ ràng mục đích đến liền cười, đưa cho cô thẻ vào phòng, vẫy tay nói:
“Đi với tôi, cô có thể tùy ý sử dụng thiết bị trong phòng tập thể thao, nhất định đừng khách khí.”
Ngụy Tổng tự mình nhìn thấy kinh hỉ này, nhất định sẽ vui mừng tới điên. Liệu sẽ có bất kỳ trò chơi xấu hổ không thể diễn tả nào trong phòng tập thể dục không nhỉ?
Aaaaa, YY quá nhiều không biết có bị ông chủ cắt lương không nhỉ?
…...
Ngụy Thiệu Viễn không biết Trí Trí đã đến phòng thể hình của công ty, lúc này anh đang ở văn phòng trên lầu mở hội nghị.
Nói là mở hội nghị, kỳ thực chỉ có hai người, hơn nữa đối phương cũng không hẹn trước, đã trực tiếp xông vào lãnh địa của anh.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, phát hiện đã đến giờ tập thể hình thường ngày, thế là hạ lệnh đuổi khách:
“Nếu như không còn việc gì nữa, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi.”
Người ngồi đối diện anh cười: “Nghe nói chiều nào anh cũng tập thể hình, xem ra là thật nhỉ? Khó trách bầu không khí công ty các anh tốt như vậy, thái độ làm việc cũng tận tâm như vậy. Muốn thọc gậy bánh xe cỡ nào cũng không được, hẳn là cùng với ông chủ làm việc và lời nói mẫu mực như anh cùng có quan hệ nhỉ?”
Ngụy Thiệu Viễn cắn chặt răng mơ hồ lộ ra chút tức giận, anh nỗ lực kiềm chế, nói:
“Hướng Đông Lãnh, hôm nay tôi là nể tình năm đó chúng ta là bạn bè, mới để anh vào cửa, lại nghe anh nói nhiều như vậy. Thái độ của tôi ban nãy đã biểu đạt rất rõ ràng, tôi hy vọng anh sẽ không quấy rối nhân viên của công ty tôi, đặc biệt là Hướng Vãn.”
“Chậc chậc, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn bảo vệ cô ấy như thế sao? Nếu đã như vậy, ban đầu sao không dám thừa nhận các người có một chân?”
Ngụy Thiệu Viễn đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn người trước mặt, cao giọng gọi: “Lily.”
Thư ký lên tiếng đi vào: “Ngụy Tổng!”
“Tiễn Hướng tổng ra ngoài! Lần sau không có hẹn trước, không cần sắp xếp gặp mặt, mời anh ta đợi ở cổng.”
Hướng Đông Lãnh cũng đứng lên cười cười: “Yên tâm, về sau cơ hội gặp mặt sẽ còn nhiều. Lần sau nói không chừng là các người chủ động đến tìm tôi.”
Nói xong mặt anh ta hiện lên vài phần hung ác, chỉnh sửa lại cổ áo, quay người đi ra ngoài.
Ngụy Thiệu Viễn có chút đau đầu xoa chân mày.