Chương 16
Edit by An Nhiên
Tiểu Ninh cảm thấy thích Chu Húc là một chuyện tốt, ít nhất cậu cảm thấy rất tốt.
Cậu ấy à, từ nhỏ đã hy vọng bản thân có một người anh trai. Thời điểm mẹ bị đánh có thể đứng ra bảo vệ mẹ, thời điểm bụng cậu đói có thể nấu cơm cho cậu ăn, thời điểm cậu ở trường bị bạn học cười nhạo có thể đứng ra nói giúp cậu, thời điểm ba nợ tiền có thể cùng cậu nghĩ biện pháp, cậu thường tưởng tượng những chuyện đại loại như vậy.
Chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhưng hiện giờ có Chu Húc, Tiểu Ninh cảm thấy hình như tưởng tượng đã trở thành sự thật rồi.
Tiểu Ninh thích kề cận Chu Húc.
Chu Húc ở phòng khách xem tivi, cậu sẽ cùng xem tivi; Chu Húc ở phòng sách lên mạng, cậu sẽ ở bên cạnh đọc sách; Chu Húc đi siêu thị mua thức ăn, cậu sẽ chịu trách nhiệm đẩy xe; Chu Húc nấu cơm, cậu sẽ ở bên cạnh rửa rau, phụ giúp gì đó.
Chu Húc bảo cậu ra phòng khách chờ trước, đồ ăn sẽ lập tức xong ngay, cậu cũng không đi, chỉ ở bên cạnh nhìn. Chu Húc hỏi cậu làm sao vậy, cậu nói: “Tôi thích nhìn người ta làm cơm nhà, trước kia mẹ tôi đi làm, bận bịu không có thời gian nấu cơm, tôi đều ăn đồ ăn nhanh bên ngoài, khó ăn.”
Cậu vừa nói như vậy, Chu Húc sẽ lộ ra thần sắc tựa hồ có chút đau lòng.
Tiểu Ninh phát hiện, tâm Chu Húc đặc biệt mềm. Nếu không phải tâm Chu Húc mềm, làm sao sẽ giúp cậu xuất tiền trả nợ?
Vì vậy, Tiểu Ninh không ngại lộ vẻ bi thảm, khiến cho Chu Húc càng ngày càng đau lòng cậu.
Cậu vẫn nhớ rõ Chu Húc từng nói cậu là tiểu hài tử mười mấy tuổi, hai người chênh lệch mười bảy tuổi, căn bản không có khả năng.
Đối với Chu Húc nghiêm cẩn bảo thủ mà nói, chênh lệch mười bảy tuổi đã là một cái rãnh trời giống như hồng câu, (ý nói ranh giới rất rõ ràng) căn bản không có khả năng vượt qua, không tồn tại bất luận khả năng *tương luyến nào.
(tương luyến: hai bên đều yêu nhau)
Tiểu Ninh phải làm cho loại suy nghĩ này của Chu Húc lung lay.
Cụ thể lung lay như thế nào, Tiểu Ninh chưa nghĩ ra biện pháp. Cậu chỉ biết ngoại hình của mình coi như cũng được, Chu Húc đã từng khen cậu đẹp mắt, như vậy ngoại hình không thành vấn đề. Chu Húc mềm lòng, cậu liền kề cận Chu Húc, thỉnh thoảng lộ vẻ bi thảm, Chu Húc càng ngày càng đau lòng cậu, có lẽ một ngày nào đó sẽ không thể nào buông cậu.
Bất kể như thế nào, cậu muốn truy được Chu Húc.
Tiểu Ninh là người trù tính kế hoạch rất mạnh, nói được thì làm được. Ngày trước là muốn nỗ lực thi đậu đại học nổi tiếng, thoát khỏi thành phố nhỏ cũ nát kia, khiến cho bạn học vẫn luôn cười nhạo cậu phải rớt kính; về sau là muốn không từ thủ đoạn trả hết khoản nợ đánh bạc của ba, thoát khỏi loại cuộc sống này, từ đó về sau, sống cuộc sống của mình; hiện giờ là muốn truy được Chu Húc, khiến Chu Húc biến thành của cậu.
Tiểu Ninh thu hồi những yếu ớt, do dự và lưỡng lự kia, ở trước mặt Chu Húc thể hiện bản thân.
Cơm nước xong xuôi, cậu sẽ giúp rửa chén quét dọn; Chu Húc ngủ trưa xong tỉnh dậy, cậu liền đi gọt hoa quả; Chu Húc đọc sách, cậu liền lấy sách Tiếng Anh ra học; Chu Húc hỏi cậu sao không hẹn bạn học đi ra ngoài đi dạo một vòng, cậu liền nói mình không quá thân quen với các bạn học, quan hệ bình thường.
“Thời trung học tôi luôn bị ức hϊế͙p͙, vì vậy hiện tại cũng quá thích qua lại với bạn học, có bóng ma tâm lý.” Tiểu Ninh nói.
Chu Húc quả nhiên tò mò, hỏi cậu vì sao bị ức hϊế͙p͙.
Tiểu Ninh dùng ngữ khí thản nhiên nói: “Bởi vì ba tôi là một người cờ bạc, còn thích đánh vợ. Quê tôi nhỏ như vậy, nhà ai mà có việc gì thì sẽ truyền ra ngoài rất nhanh. Tôi không có tiền, không tham gia được những lần tụ họp của bạn học, bọn họ xem thường tôi, chỉ cần có một người dẫn đầu bắt nạt, những người khác liền sẽ hùa theo.”
Mặc dù là cố ý lộ vẻ thê thảm, nhưng lời Tiểu Ninh nói cũng là thật. Vì vậy sau khi lên đại học, cậu vẫn không mặn không nhạt với bạn học như cũ, dù có thiếu nhiều tiền như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc mượn bọn họ.
Bởi vì bọn họ chỉ biết coi thường cậu, khi dễ cậu. Bị ức hϊế͙p͙ cũng cũng không sao cả, Tiểu Ninh không quan tâm, cũng đã quen, nhưng bị ức hϊế͙p͙ chung quy vẫn sẽ ảnh hưởng đến những phương diện khác, học tập rồi làm việc…, bởi vậy cứ tận lực tránh thì tốt hơn.
Chu Húc vừa nghe thấy chuyện cũ đau buồn của cậu, quả nhiên lại lộ ra thần sắc đau lòng, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh rất thích Chu Húc xoa đầu mình, nhẹ nhàng, giống như mang theo điểm yêu thương, khiến cho cậu có loại ảo giác được cưng chiều. Tiểu Ninh trợn tròn mắt chăm chú nhìn Chu Húc, chờ mong Chu Húc nói gì đó, hoặc là sờ sờ mặt cậu, ăn ăn đậu hũ của cậu. Nhưng Chu Húc vừa tiếp xúc với ánh mắt Tiểu Ninh, liền giống như bị lửa đốt rụt tay về.
Tiểu Ninh suy tư có phải bản thân thoạt nhìn quá nhỏ hay không, có phải nên đi thay đổi kiểu tóc quần áo hay không, đổi theo phong cách thành thục trưởng thành.
Cậu muốn hấp dẫn Chu Húc, dẫn Chu Húc sờ sờ cậu, hôn hôn cậu.
Không biết vì sao, thời điểm còn ở câu lạc bộ chán ghét khách nhân làm những hành động này như thế, nhưng bây giờ cậu lại hy vọng Chu Húc làm mỗi thứ một lần.
Chu Húc đứng dậy đi tắm, để lại di động trên bàn trà trong phòng khách.
Tiểu Ninh cầm một quyển sách từ trong phòng sách, ngồi xếp bằng trên mặt thảm đọc. Không lâu sau, điện thoại “Ting ting” vang lên vài tiếng. Tiểu Ninh không để ý, nhưng điện thoại kia giống như nổi điên, cứ cách vài giây lại vang lên một lần, ít nhất đã có hơn mười tin nhắn đến.
Tiểu Ninh tương đối mẫn cảm, lập tức nghe ra mùi không bình thường. Cậu nghiêng người qua nhìn điện thoại, thời điểm tin nhắn đến, màn hình điện thoại sẽ sáng lên vài giây, tin nhắn chưa đọc từng cái một xếp trên màn hình khóa. Thừa dịp vài giây kia, Tiểu Ninh thấy rõ, tất cả tin nhắn đều đến từ “Trần Dịch Hoành”.
Tiểu Ninh thiếu chút nữa nổi điên.
Cậu kiềm chế được dục vọng mở khóa điện thoại đọc trộm mãnh liệt của mình, điện thoại Chu Húc căn bản không cài mật mã, tùy tiện kéo màn hình một cái là có thể mở.
Chu Húc cứ như vậy để di động trên bàn trà, chưa từng nghĩ tới khả năng Tiểu Ninh sẽ xem trộm di động của hắn.
Tiểu Ninh cẩn thận nghe động tĩnh Chu Húc ở phòng tắm bên kia, sau đó thừa dịp màn hình sáng lên lúc tin nhắn đến, nhìn lén điện thoại của Chu Húc.
Tên Trần Dịch Hoành này giống như có bệnh thần kinh, hơn mười tin nhắn, có dài có ngắn. Ngắn thì “Em nhớ anh lắm” “Anh không tin sao” “Chúng ta gặp nhau đi” các loại, dài thì là một đoạn văn dài móc hết tim gan kể với Chu Húc về quá trình thay đổi suy nghĩ của mình, giao diện khóa màn hình chỉ có thể hiện mấy chữ đầu tiên mỗi tin, Tiểu Ninh không có cách nào xem hết toàn bộ, sốt ruột đến co tim co phổi, hận không thể cầm điện thoại Chu Húc đem toàn bộ tin nhắn của tên Trần Dịch Hoành này xóa hết đi.
Tiểu Ninh không trì độn, cậu thoáng cái đã hiểu, nhất định là tên ngu ngốc này với đối tượng ngoại tình kia không thành rồi, bây giờ muốn quay lại ăn cỏ cũ. Nghĩ đến Chu Húc người này trung thành lại dễ bắt nạt, trở về nói mấy câu yếu đuối, Chu Húc mềm lòng, hai người liền quay lại thôi.
Nằm mơ đi, Tiểu Ninh nghĩ.
Điện thoại lại vang lên, Tiểu Ninh đọc lén được mấy chữ:
“Sách của em bỏ quên ở chỗ anh rồi “
“《 Yêu anh như sinh mệnh 》 “
“Trước kia em bảo anh đọc cho em nghe, lúc nào anh cũng —— “
Tiểu Ninh nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cậu không biết thế nào, đột nhiên độ linh mẫn của năm giác quan vọt lên một trình độ mới, đại não chuyển động thần tốc, còn chưa nghĩ thông đã bật dậy chạy vào trong phòng sách.
Hai mắt cậu ở trước giá sách lướt nhanh như gió, điên cuồng tìm cuốn《Yêu anh như sinh mệnh》kia.
Đã tìm được!
Chen giữa một đống sách của Chu Húc.
Tiểu Ninh không chút nghĩ ngợi, rút quyển sách kia ra, nhét vào trong ba lô của mình để ở phòng sách. Sau đó nhanh chóng tắt đèn, trở lại phòng khách, ngồi xếp bằng đúng theo tư thế đọc sách lúc nãy.
Gần như ngay lúc cậu vừa làm xong tất cả, Chu Húc liền lau đầu đi ra.
Muốn lấy sách về ấy à, không có cửa đâu!
Chu Húc một tay lau tóc, một tay cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.
Tiểu Ninh ra vẻ tự nhiên nói: “Điện thoại anh hình như có virus rồi, vừa rồi vang liên tục hơn mười lần.”
Chu Húc nhìn tin nhắn, cười khổ nói: “Không phải.”
Hắn yên lặng đọc tin nhắn xong, thở dài, cái gì cũng không nói.
Tiểu Ninh cố ý hỏi hắn làm sao vậy, Chu Húc nói không có việc gì, quay người tiến vào trong phòng sách. Tiểu Ninh đoán hắn nhất định là đi tìm quyển sách kia.
Tim Tiểu Ninh đập phi thường nhanh.
Ngày mai, Tiểu Ninh nghĩ, ngày mai lúc đổ rác, sẽ đem quyển sách kia ném vào trong thùng rác.
Hết chương 16.