Chương 29

Edit by An Nhiên
Tiểu Ninh có rất nhiều kẻ địch giả tưởng.
Lúc nhỏ, cậu ghét nhất bằng hữu của ba, mẹ nói những người kia đều là hồ bằng cẩu hữu, nếu không có bọn họ, ba sẽ không đi uống rượu đánh bài, sẽ không nửa đêm say khướt mới về nhà, sẽ không đánh mẹ, sẽ không bán nhà đi.


Về sau lớn hơn chút nữa, cậu bị bạn học trong trường cười nhạo, có người bắt đầu bắt nạt cậu, cậu tướng mạo đẹp mắt, thành tích học tập lại tốt, vậy mà lại có một người cha cờ bạc, đem nhà mình đánh bạc cũng không còn, còn có khuynh hướng bạo lực, sẽ đánh vợ mình, đó là chuyện xấu mặt nhất ở trong thị trấn nhỏ này. Thoáng cái, nữ sinh thầm mến cậu đều rời xa cậu, nam sinh ghen ghét cậu bắt đầu bắt nạt cậu. Loại chuyện bắt nạt này, một khi bắt đầu, sẽ không có điểm kết thúc. Toàn bộ giai đoạn trung học, cậu đều sống trong sự cười nhạo và những trò đùa dai của kẻ khác.


Cậu ghi nhớ, chờ sau này có bản lĩnh rồi, cậu sẽ khiến những kẻ kia mất mặt.
Về sau mẹ qua đời, cậu lên đại học, cậu rốt cuộc hiểu ra, kẻ cậu nên hận nhất, không phải là những hồ bằng cẩu hữu của ba, không phải là những bạn học bắt nạt cậu kia, mà chính là bản thân ba cậu.


Mà bây giờ, kẻ cậu ghét nhất là Trần Dịch Hoành.
Đúng là một tên âm hồn bất tán, tự mình nói chia tay với Chu Húc trước, qua mấy tháng lại quay đầu muốn tới xin nối lại.
Người làm Tiểu Ninh tức giận nhất là, bằng hữu và em gái Chu Húc, tất cả đều nói giúp Trần Dịch Hoành.


Sau khi so sánh cậu với Trần Dịch Hoành, bọn họ tựa hồ cũng cho rằng, Trần Dịch Hoành so với cậu tốt hơn, so với cậu đáng tin cậy hơn, so với cậu thích hợp làm bạn trai Chu Húc hơn.
Điều Tiểu Ninh sợ hãi là, trong lòng Chu Húc liệu có phải cũng cho rằng như vậy hay không?


Có một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Ninh liên tục suy nghĩ Trần Dịch Hoành kia là cái hạng người gì, gã với Chu Húc làm sao mà quen biết. Nếu gã là một kẻ hoa tâm tính cách xốc nổi đi ngoại tình, vì sao lúc đầu lại ở được cùng với nam nhân thành thật như Chu Húc? Gã với Chu Húc ở cùng một chỗ bao lâu? Mà Chu Húc, đến cùng có bao nhiêu thích gã?


available on google playdownload on app store


Vừa nghĩ như vậy, liền nhớ tới rất nhiều chuyện khiến cho Tiểu Ninh không vui.
Cậu nhớ Chu Húc đã mua nhẫn cầu hôn cho Trần Dịch Hoành, nhớ Chu Húc đặt nhà hàng cao cấp sớm một tháng cho Trần Dịch Hoành, nhớ Chu Húc đặt phòng trăng mật ở khách sạn năm sao cho Trần Dịch Hoành.


Tiểu Ninh không dám đi hỏi Chu Húc về chuyện Trần Dịch Hoành, sợ hắn phản cảm, cũng sợ chính mình biểu hiện quá mức thần kinh.
Hình tượng Trần Dịch Hoành, ở trong giả tưởng của Tiểu Ninh, trở nên càng ngày càng tốt.


Ít nhất gã không phải là một kẻ nợ nần chồng chất, cũng không vì tiền tài mà bán đứng tôn nghiêm, bị người cười nhạo, bị người lén sờ mông, vì tiền mà uống rượu một ly tiếp một ly.
Có lẽ so ra cậu thật sự kém Trần Dịch Hoành.


Một sáng thứ bảy nào đó tháng tư, học sinh vốn muốn tới học bù đột nhiên cơ thể không thoải mái xin phép nghỉ, Tiểu Ninh trống ra thời gian buổi sáng, vui vẻ cực kỳ, lập tức đuổi đến nhà Chu Húc, muốn cho Chu Húc một kinh hỉ.


Đến tiểu khu nhà Chu Húc, sau khi vào cửa Tiểu Ninh không cẩn thận đụng phải một nam nhân đang ôm một bó hoa hồng lớn, trên tay còn cầm một chiếc túi, hoa hồng trong tay nam nhân rơi xuống đất.
Tiểu Ninh nhanh chóng xin lỗi, giúp gã nhặt bó hoa lên.


Nam nhân nhìn qua ba mươi mấy tuổi, hoa tươi chắc là muốn tặng bạn gái, lúc này rơi xuống đất, rớt mất mấy bông. Vốn mặt nam nhân đã đen lại, đang chuẩn bị nổi giận, nhưng lúc Tiểu Ninh nhặt bó hoa lên đưa tới tay gã, nói xin lỗi gã, gã nhìn thấy gương mặt Tiểu Ninh chiếu trên hoa hồng liền ngây dại.


Tiểu Ninh không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đi trên đường, người qua đường rất thích nhìn trộm cậu, cậu cũng đã quen. Nhưng rõ ràng trong tay đang ôm hoa muốn tặng người, hơn nữa còn là đàn ông, vậy mà nhìn Tiểu Ninh đến ngây ra, trong ngực Tiểu Ninh có chút phản cảm, nói xin lỗi xong liền đi.


Không nghĩ tới thời điểm chờ thang máy, vậy mà lại gặp lại gã.
Thang máy vừa mới đi lên, đi xuống còn phải chờ một lát. Nam nhân nhìn thấy Tiểu Ninh, trước tiên nở nụ cười, bắt chuyện với cậu nói: “Cậu sống ở đây ư? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu nhỉ?”


Đã có quá nhiều người lấy lòng Tiểu Ninh như vậy, Tiểu Ninh nhìn nụ cười ngấy mỡ của nam nhân liền hiểu được tâm tư gã, không quá muốn đáp lại, liền đơn giản trả lời: “Tôi đến tìm bạn.”


“À? Bạn gái sao?” Gã dùng một loại ngữ điệu làm cho người ta không thoải mái hỏi, “Ở lầu mấy? Có khi tôi biết cũng nên.”
Tiểu Ninh cũng không muốn nhiều lời với gã, liền cười cười cho có, không phủ nhận cũng không gật đầu.
“Đinh —— ”
Thang máy đã đến.


Tiểu Ninh cùng nam nhân tiến vào thang máy, nam nhân nói: “Ngại quá, tay tôi vướng đồ, giúp tôi ấn tầng mười tám được không? Cám ơn.”
Nhà Chu Húc ở tầng mười tám.
Tiểu Ninh thầm nghĩ, thật là đủ phiền, vậy mà ở cùng tầng với cậu.


Nam nhân xuyên qua bó hoa, thấy Tiểu Ninh chỉ ấn số mười tám, lập tức cất cao âm điệu nói: “Trùng hợp như vậy, cậu cũng đi tầng mười tám sao? Tôi ở tầng mười tám!”
Tiểu Ninh thật sự không muốn đáp lại hắn, tùy tiện ứng phó nói: “Ừ, phải.”


Nam nhân tựa hồ không hề phát hiện Tiểu Ninh lạnh nhạt, thoải mái thân thiện nói: “Tôi ở phòng 1803, cậu tìm phòng nào? Không phải cậu là người mới thuê phòng1802 chứ?”
1803? Đây không phải là nhà Chu Húc sao?


Phản ứng đầu tiên của Tiểu Ninh chính là, nam nhân này là một tên lừa đảo, có phải đi nhầm tầng rồi không.
Hơn nữa, không phải cậu đã nói là đi tìm bạn sao? Tên này nhược trí à?
Nam nhân lại tiếp tục nói: “Tôi chuyển đi hơn mấy tháng rồi, vì vậy có lẽ cậu chưa từng nhìn thấy tôi.”


Tiểu Ninh vừa nghe thấy “Chuyển đi hơn mấy tháng”, sợ hãi cả kinh.


“Ầm ĩ với bạn cùng phòng không thoải mái.” Nam nhân khoa trương nhún nhún vai, “Tôi cũng không biết phải nhận lỗi như thế nào, liền đặt một bó hoa, mua quà, không nghĩ tới cửa hàng bán hoa lại chuẩn bị hoa hồng cho tôi. Tôi còn hơi mất hứng, đàn ông tặng hoa hồng cái gì chứ, không nghĩ tới vậy mà gặp được cậu ở cùng một tòa nhà.”


Nam nhân nói xong, từ trong bó hoa rút ra một bông hồng.
“Thì ra thật sự có chàng trai thích hợp với hoa hồng.”
Nam nhân đưa bông hồng cho Tiểu Ninh, đầy mặt là nụ cười ngấy mỡ.


Tiểu Ninh khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt, không nhận hoa của gã. Nam nhân cũng không xấu hổ, tự mình cắm về lại bó hoa, đang muốn mở miệng nói gì đó, thang máy đã đến nơi.
Tiểu Ninh để gã đi trước.


Gã cao hứng nói: “Cảm ơn.” Đi thẳng về hướng nhà Chu Húc, ấn chuông cửa. Gã nhìn theo Tiểu Ninh, tựa hồ muốn biết Tiểu Ninh đi về hướng phòng nào.
Tiểu Ninh bước chân đứng ở trước cửa phòng 1803.
Nam nhân cười hỏi: “Làm sao vậy? Không phải cậu cũng tìm bạn cùng phòng của tôi chứ?”


Tiểu Ninh chậm rãi, gần như là phun ra từng chữ từng chữ: “Tôi tìm Chu Húc, anh cũng quen anh ấy?”
Nam nhân kinh ngạc mở to hai mắt, hô: “Cậu là bằng hữu Chu Húc? Sao tôi không biết cậu?”
Cho đến lúc này, Tiểu Ninh mới đem Trần Dịch Hoành từ đầu đến chân, một lần nữa đánh giá lại.


Cậu vẫn cảm thấy có lẽ cậu sẽ không có dịp gặp mặt Trần Dịch Hoành, hoặc là sẽ gặp Trần Dịch Hoành dưới tình huống khó chịu hơn, kịch liệt hơn, chứ không phải bình thường vô tình mà gặp thế này.
Mà Trần Dịch Hoành cũng không phải như vậy, bình thường.
Bình thường.


Vô cùng bình thường.
Nam nhân ba mươi mấy tuổi bề ngoài như vậy, trên đường lại ôm một bó hoa, đi qua đụng phải vai Tiểu Ninh, Tiểu Ninh căn bản sẽ không liếc gã thêm một cái.
Khó có thể hình dung cảm giác trong ngực Tiểu Ninh.
Đợi đã lâu, Chu Húc vẫn chưa ra mở cửa.


Trần Dịch Hoành bị Chu Húc chặn số, hiển nhiên không có cách nào gọi cho Chu Húc, gã không biết là Tiểu Ninh yêu cầu Chu Húc chặn số gã, cười đùa cợt nhả nói: “Hai tay tôi đều cầm đồ rồi, không tiện lắm, cậu gọi cho Chu Húc hỏi một chút xem hắn đang ở đâu.”


Tiểu Ninh không vạch trần hắn, gọi điện thoại cho Chu Húc.
Chu Húc đang chạy bộ bên ngoài, nghe thấy Tiểu Ninh đang ở trước cửa nhà, lập tức nói sẽ quay về ngay.


Trần Dịch Hoành căn bản không hiểu được suy nghĩ đăm chiêu trong lòng Tiểu Ninh, một đôi mắt từ trên xuống dưới không chút cố kỵ đánh giá Tiểu Ninh, hỏi: “Cậu như thế nào mà quen biết Chu Húc? Tôi thấy cậu tuổi còn nhỏ, là đồng nghiệp mới của hắn sao? Trước kia tôi cũng không biết cậu.”


Tiếp đó là các loại truy hỏi quấn lấy Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh chậm rãi nói: “Tôi và Chu Húc quen biết năm ngoái, chắc là lúc gần bắt đầu mùa đông.”
Trần Dịch Hoành mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Ninh, hỏi: “Sáng thứ bảy tới nhà hắn, cậu tìm Chu Húc là chuyện gì?”


Tiểu Ninh mập mờ cười cười: “Chúng tôi hẹn ăn cơm.”
Trần Dịch Hoành lấy điện thoại ra, nói: “Bạn thân của Chu Húc cơ bản tôi đều biết, người chưa gặp còn có cậu, bằng hữu của Chu Húc cũng là bằng hữu của tôi, chúng ta thêm WeChat đi, rảnh rỗi thì liên lạc.”


Tiểu Ninh nhìn bộ dáng này của Trần Dịch Hoành liền hiểu gã có ý gì, tuyệt không muốn có bất kỳ liên hệ gì với gã, nhưng mà ——
Tiểu Ninh nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra thêm bạn với Trần Dịch Hoành.


Chỉ qua mười phút, Chu Húc đã trở lại. Hắn thở hồng hộc chạy đến cửa nhà, không thể tin mà nhìn hai người đứng trước cửa, hắn nhìn nhìn Trần Dịch Hoành, lại nhìn nhìn Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh tiến lên, nói: “Em trùng hợp gặp bằng hữu của anh ở trong thang máy.”


Chu Húc hỏi Trần Dịch Hoành: “Cậu tới làm gì?”
Trần Dịch Hoành nhấc chiếc túi to lên, nói: “Anh tốt xấu gì trước tiên mở cửa, để em mang đồ vào rồi hãy nói.”
Chu Húc nhìn hoa với túi trong tay gã, trầm mặt, nhưng vẫn mở cửa. Hắn để Tiểu Ninh vào nhà trước, chắn Trần Dịch Hoành ở huyền quan.


“Nếu là vấn đề lúc trước, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hôm nay cậu tới đây có chuyện gì không?”


Trần Dịch Hoành thấy Chu Húc ngay cả phòng khách cũng không cho mình vào, lại thấy Tiểu Ninh đứng ở phía sau hắn, rốt cuộc cảm giác thấy có điểm là lạ, hỏi: “Anh muốn nói chuyện của chúng ta trước mặt người khác?”
Chu Húc trầm mặc.


Tiểu Ninh sợ hãi hỏi: “Hai người có chuyện quan trọng muốn nói sao? Hay là tôi về trước tránh đi?”
Lúc này Chu Húc rốt cuộc mới mở miệng nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, Dịch Hoành, cậu cũng nhìn về phía trước đi.”


Trần Dịch Hoành khiếp sợ nhìn Chu Húc, lại nhìn Tiểu Ninh, hỏi: “Cậu ta? Chu Húc, anh nói cậu ta là bạn trai mới của anh?!”
Chu Húc gật đầu.
Tiểu Ninh vẫn đứng sau lưng Chu Húc cách đó không xa.
Trần Dịch Hoành cười nhạo: “Chu Húc, cậu ta cùng lắm vừa mới tốt nghiệp đại học đi? Mới mấy tuổi?”


Chu Húc đen mặt, trực tiếp đứng ở cạnh cửa, nói: “Đây là chuyện của tôi và cậu ấy, tôi với cậu đã kết thúc, chúng ta không còn gì để nói nữa, cậu trở về đi, đồ cũng mang về đi.”
Trần Dịch Hoành xám xịt mà bước đi.


Chu Húc ngược lại sợ Tiểu Ninh tức giận, giải thích nói hắn đã chặn số Trần Dịch Hoành rồi, căn bản không có liên hệ với gã, không biết vì sao gã lại tới cửa, như thế nào lại trùng hợp như vậy đúng lúc gặp Tiểu Ninh.


Tiểu Ninh giả bộ nghe lời nói: “Hắn cái gì cũng không nói, chỉ nói đến tìm người, em tưởng hắn là bạn của anh.”
Chu Húc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
Hắn vừa chạy bộ về, toàn thân đều là mồ hôi, trước tiên vào phòng tắm tắm rửa.


Tiểu Ninh một mình đi tới đi lui ở trong phòng khách, trên mặt cậu giả bộ nghe lời, kỳ thật trong ngực hận không thể xông lên chất vấn Chu Húc, một người như vậy, tướng mạo bình thường, phẩm hạnh lại kém, rốt cuộc là vừa ý gã ở chỗ nào?
Chu Húc còn từng có ý định cùng gã qua cả đời!


Còn có thể nhường nhịn gã!
Tiểu Ninh càng nghĩ càng giận, giận đến nghiến răng, rốt cuộc nhịn không được chạy vào trong phòng tắm, cắn Chu Húc kín một bả vai dấu răng.






Truyện liên quan