Chương 10
Edit: Yuu
Nhiệt độ không khí ở Đế đô đã giảm, trang phục mùa thu đơn bạc không đủ ngăn cái lạnh.
Hôm nay Thích Vãn vẫn nhất quán theo phong cách chỉ cần đẹp không cần ấm, cô bước ra khỏi khoang máy bay mới cảm thấy hối hận, gió lạnh khiến cô run cầm cập nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười bộ dáng “fine” “i am ok”.
Muốn Dụ Kiêu chủ động cởi áo khoác cho cô là không thể nào, cô thậm chí hoài nghi người đàn ông này sẽ giống nam chính phim Hàn nào đó nói một câu “tất cả mọi người đều lạnh như nhau, vì sao còn phân nam nữ?”
Nếu vậy, cô thật sự sẽ thăng thiên tại chỗ luôn!!!
“Chị Gia gửi wechat cho tôi nói chờ chúng ta bên ngoài.”
Thích Vãn đứng bên cạnh băng chuyền hành lý ôm di động liên lạc với Đường Gia.
Bọn họ là nhóm xuống may bay cuối cùng, đứng đợi hành lý lúc này đã không còn mấy người.
Dụ Kiêu nhàn nhạt “uh"m” một tiếng, vừa lúc hành lý truyền đến trước mặt, anh khom lưng lần lượt chuyển hai vali xuống.
Thích Vãn lúc đi đơn giản không mang cái gì, trở về vali đầy ắp còn nặng hơn của anh.
Lúc Dụ Kiêu đặt xuống còn không khỏi hoài nghi cô đi công tác hay là đi du lịch mua sắm.
Anh kéo rương hành lí đi về phía trước: “Đi thôi.”
Thích Vãn vừa trả lời Đường Gia vừa chậm chạp theo sát sau lưng anh.
Dụ Kiêu đi được vài mét thì dừng chân, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, hai chiếc vali đều trên tay anh, rốt cục ai là trợ lý!!
Anh xoay người, lạnh lùng nhìn Thích Vãn.
Thích Vãn hoàn toàn không ý thức được vẫn cúi đầu bấm di động, đột nhiên đâm vào vòm ngực vững chãi của người đàn ông.
Cô “ối” một tiếng, ôm trán lui về phía sau một bước.
Cô nâng mắt thấy trên âu phục màu sáng của người đàn ông để lại một dấu môi son màu đỏ nhạt.
Son môi của cô không cẩn thận bị lau mất rồi.
Dụ Kiêu không kiên nhẫn “chậc” một tiếng vang lên trên đỉnh đầu, anh trượt vali đến tay cô: “Nhìn đường.”
“A…được.” Thích Vãn cất di động, khóe môi nhếch lên vui vẻ bắt kịp bước chân anh.
Tại lối ra sảnh sân bay, Đường Gia ngồi trong xe xa xa thấy hai người xuất hiện, mở cửa xe ngoắc bọn họ: “Ở đây ở đây.”
Lái xe xuống hỗ trợ xếp hành lý, Đường Gia vừa thấy Thích Vãn nhịn không được nắm tay thân thiết: “Ôi, Tiểu Vãn sao em mặc ít thế, không lạnh sao? Em còn lộ mắt cá chân nữa hả, mau che kín mau che kín, chân này về sau già chịu khổ đấy.”
Thích Vãn cười tươi nói không lạnh, thực tế giây phút cảm nhận được hơi ấm trên xe thì cảm động muốn khóc.
Trên đường trở về, Đường Gia hỏi Thích Vãn địa chỉ.
Biệt thự Thiên Dật cách sân bay tương đối gần, Đường Gia để lái xe đưa cô về nhà trước.
Đường Gia buổi tối đi tìm trường luyện thi cho con trai nên trọng trách đi cùng Dụ Kiêu tham gia lễ chiếu thử rơi vào người Thích Vãn.
Cô đưa cho Thích Vãn số điện thoại người phụ trách buổi công chiếu thử, lải nhải nhắc nhở vài lần đột nhiên quay đầu nói: “Đúng rồi Tiểu Vãn, chị thấy ảnh chụp em đăng kỹ thuật chụp ảnh không tồi nha.”
Thích Vãn giật thót mình, trong lòng chột dạ: “Ảnh chụp gì ạ?”
Cô không khỏi liên tưởng đến bức ảnh đăng trên IG, nếu Đường Gia nói lỡ miệng bị Dụ Kiêu biết thì xấu hổ ch.ết mất.
Đường Gia: “Chị kéo vòng bạn bè của em ấy, phát hiện em đi qua nhiều nơi nha, ảnh chụp cực kỳ chuyên nghiệp.”
Thích Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À… hồi đại học có chụp một chút ạ.”
Đường Gia: “Vậy đúng dịp gần đây tuyên truyền phim mới nên weibo của Dụ Kiêu cũng cần tương tác, em chụp giúp cậu ta vài kiểu lúc hoạt động hay sinh hoạt hàng ngày đều được, về chị sẽ đưa mật khẩu weibo của cậu ta cho em.”
“Giao cho em?” Thích Vãn hơi kinh ngạc.
Đường Gia: “Không sao đâu, dù sao cậu ta cũng không cần, em giúp cậu ta biên tập vài dòng đăng ảnh là được.
Cái khác em không cần để ý, đoàn đội công ty sẽ làm.
Đúng rồi, tay đừng bấm loạn đấy.”
“Vâng.” Thích Vãn đáp ứng.
Từ nay về sau, cô chính là trạm tỷ chính thức của phòng làm việc Dụ Kiêu trực thuộc truyền thông Sí Diệu rồi.
Tuyệt vời ~
—-
Đưa Thích Vãn đến cổng khu biệt thự Thiên Dật, Đường Gia bảo lái xe thay đổi hướng đi, trên đường giúp con liên hệ vài trung tâm bổ túc nhưng đều không hài lòng lắm, cô nghịch di động chán mới nhớ tới hỏi Dụ Kiêu: “Đúng rồi, show tống nghệ kia thế nào? Không có con bướm thiêu thân nào chứ?”
Dụ Kiêu không tự giác nhíu mày, nếu bỏ đoạn đệm nhỏ Hách Duyệt kia ra thì tổng thể mà nói vẫn là thuận lợi.
Anh nói đại khái tình huống ghi hình, sau cùng mới nhẹ nhàng bâng quơ vài câu nói tới Hách Duyệt.
Tâm tư phụ nữ luôn nhạy cảm, Đường Gia rất nhanh nắm được trọng điểm trong lời nói của anh: “Đợi một chút, cậu nói lúc chơi bóng rổ dưới nước nữ nghệ sĩ kia ôm cậu?”
Dụ Kiêu gật đầu, có chút mệt mỏi nhéo nhéo thái dương: “Chị nghĩ cách liên hệ chương trình để bọn họ cắt đoạn kia đi.”
Đường Gia tức giận vỗ đùi, đợt tuyên truyền phim lần này không thiếu show tống nghệ mời Dụ Kiêu, đạo diễn Ninh thành bên kia là bạn học cũ của cô, khách mời cố định của show cũng là diễn viên trong phim nên Đường Gia mới nhận show này.
Vậy mà thật tốt, còn bị một ả trà xanh tuyến 18 cọ nhiệt rồi.
Cô đã nghe qua tên Hách Duyệt này, khoảng thời gian trước người đại diện Đinh Toản chính vì nữ nghệ sĩ này mà đầu muốn nổ tung.
Tiết mục chưa truyền ra Đường Gia đã có thể dự đoán ngày phát sóng trên weibo sẽ đại chiến như nào rồi.
Cô thở phì phì gọi cho bạn học: “Tình huống cái gì? Lúc ấy đàm phán hợp đồng chúng ta nói đảm bảo rating chứ không nói nâng chương trình của cậu mà gây khó chịu cho nghệ sĩ nhà tôi.
Nghệ sĩ nhà tôi còn chưa từng có scandal đâu!”
Cô đùng đùng nói một tràng dài không cho đối phương nửa cơ hội mở miệng, sau cùng quẳng xuống một câu: “Giờ cậu nói đi, cắt hay không?”
Đạo diễn: “Cậu có thể nghe tôi nói hết lời trước được không? Không phải chuyện này trợ lý nhà các cậu xử lý rồi sao?”
“Cái gì? Cậu nói trợ lý Dụ Kiêu?”
Đường Gia kinh ngạc, ra khẩu hình hỏi Dụ Kiêu: “Cậu không biết sao?”
Dụ Kiêu lắc đầu.
Đường Gia mở loa ngoài đi động, đạo diễn tiếp tục nói: “Lúc ấy cô trợ lý kia dằn mặt Hách Duyệt tất cả mọi người tổ tiết mục đều thấy, chỉ là không nghe rõ họ nói gì.
Dù sao Hách Duyệt và người đại diện cô ta tức giận không nhẹ, sau cùng người đại diện vẫn chủ động tới cầu tớ cắt đoạn đó đi mà.”
“Trợ lý kia nhà cậu rất lợi hại nha, cậu không biết đâu, Hách Duyệt cùng người đại diện cô ta đặc biệt đáng ghét, thấy bọn họ bị giáo huấn trong lòng mọi người ai nấy đều sảng khoái.”
Dụ Kiêu ngưng mắt, khó trách lúc ấy anh quay lại hiện trường, ánh mắt mọi người nhìn anh đều có chút kỳ quái, còn câu nói như có như không của Tịch Miểu, “trợ lỳ này của anh thật thú vị” nữa.
Anh nhắm mắt, ý bảo Đường Gia cúp điện thoại.
Đường Gia: “Cậu thật không biết chuyện gì à?”
Dụ Kiêu trầm mặc lắc đầu.
Đường Gia không hỏi nhiều nữa, tóm lại sự tình xử xong là được, chỉ nói: “Không nghĩ tới trợ lý mới của cậu lại rất lợi hại, chuyện này rơi vào Tiểu Quách cũng chưa chắc xử lý tốt.”
Cô xê dịch chỗ ngồi, ánh mắt vô tình quét tới vết hồng hồng trên âu phục của Dụ Kiêu, chăm chú nhìn vài giây lại dùng đầu ngón tay xoa: “Đây là son môi phụ nữ?!”
Dụ Kiêu kéo vạt áo, nhớ tới có lẽ là lúc ở phi trường bị Thích Vãn cọ vào.
Đường Gia: “Cậu có bạn gái rồi hả? Có bạn gái mà không nói tôi biết?”
Dụ Kiêu: “Không phải, là Thích Vãn.”
“Thích Vãn?! Oa— cậu vậy mà!”
Đường Gia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh: “Trước chính cậu nói không cần nữ trợ lý, giờ thì sao? Cô nương người ta mới nhận công việc hai ba ngày cậu đã xuống tay rồi hả? Đồ bại hoại này!”
Dụ Kiêu thiếu chút nữa ngã ngửa vì không bắt kịp mạch não vị đại diện này, anh giải thích: “Tôi và cô ấy không có gì, vừa mới ở sân bay…”
“Sân bay?” Đường Gia kinh ngạc rống lên: “Cậu không sợ bị chụp sao?”
Khoan, nghĩ đến tình cảnh đó cô đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Cô hạ giọng, phiền muộn bắt đầu cảm khái: “Cậu nói xem, có phải tôi không nên để lão Tần điều Tiểu Vãn tới đây hay không? Cô nương tốt như vậy sao lại rơi vào tay cậu rồi…?”
Dụ Kiêu: “…”
Anh cảm thấy không cách nào khai thông sức tưởng tượng quá mức phong phú của người đại diện này, dứt khoát không muốn giao lưu nữa, hai tay khoanh ngực nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hai người không tiếp tục trao đổi, Đường Gia không biết đang làm cái gì, cô che miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ.
Dụ Kiêu liếc cuốn tiểu thuyết ngôn tình tới trên tay cô ấy:《 Cường thế sủng hôn: Trợ lý kiều thê của ảnh đế 》.
“….”
Thời buổi hiện giờ, phụ nữ trung niên cũng thích đọc loại này sao
—
Tối qua Thích Vãn không nghỉ ngơi tốt, cô về đến nhà đá giày cao gót vứt vali sang một bên rồi đổ ập xuống giường.
Giấc ngủ này kéo dài tới tận chiều, lái xe công ty đến dưới lầu gọi điện thoại cho cô mới vội vàng đứng dậy chuẩn bị.
Thích Vãn trang điểm nhã nhặn ra ngoài, đi đến cửa thang máy lại quay về mang theo bộ đồ nghề yêu thương của mình.
Lần này bên chủ sự (người đứng ra tổ chức/chịu trách nhiệm chính) không phụ trách tạo hình, công ty cố ý phái một chuyên viên trang điểm tới đây cho Dụ Kiêu.
Bành Khang Khang, tuổi tác nhìn có vẻ không kém Thích Vãn nhiều lắm, người nhỏ hơi gầy lại nói rất nhiều, vừa lên xe đã lôi kéo Thích Vãn tán gẫu không ngừng.
“Lần đầu tiên tôi làm tạo hình cho người nổi tiếng như Dụ Kiêu, tính tình anh ấy thế nào? Có rất khó hầu hạ hay không?”
“Cô có biết không, bối cảnh của anh ấy rất lợi hại, không chỉ là ảnh đế còn là đại cổ đông công ty chúng ta.
Tôi nghe nói anh ấy còn là nhị công tử tập đoàn Dụ thị!”
“Còn nữa, không phải thời gian trước cô và một người mẫu nam nháo scandal sao, rốt cục là thật hay giả? Đúng rồi, còn có người nói cô là tình nhân của đại boss là thật vậy chăng?”
Thích Vãn: “…”
Tiểu tử, cậu bát quái thế bố mẹ cậu có biết không!!!
Thích Vãn dọc theo đường đi có chút không yên lòng, câu được câu không đáp lại anh ta.
Địa điểm công chiếu được tổ chức tại rạp chiếu phim tầng cao nhất TTTM Vạn Thần, điều này khiến cô có chút lo lắng.
Rạp chiếu phim TTTM nhà mình còn là nơi trọng điểm của công ty, không biết có bắt gặp lão ba nhà cô không.
Suy đi nghĩ lại nói không chừng ba cô còn chưa về Đế đô, hơn nữa dù trở về thì trễ như vậy ông ấy tới đây làm chi.
Thích Vãn tự cho mình liều thuốc an thần.
Bành Khang Khang dọc theo đường đi nói không ngừng, mãi khi xe tiến vào Trúc Sơn Vân Thành, Dụ Kiêu lên xe cậu ta mới tự động mở ra hình thức “tĩnh âm”, nhìn bộ dáng có vẻ sợ Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu thay bộ âu phục mới, vừa lên xe phát hiện có thêm một người, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thích Vãn.
Thích Vãn giải thích: “Cậu ta là nhà tạo hình Gia tỷ phái tới, đi theo hoạt động với anh.”
Dụ Kiêu “uh"m” một tiếng, thình lình ném một cái túi giấy trong tay vào lòng Thích Vãn.
“Mang về giặt sạch đi.”
Bành Khang Khang kia lại bắt đầu không nén được thú bát quái.
“Dưới cổ áo bên phải 3 cm, vết son môi của cô.”
Bành Khang Khang trợn tròn mắt, che miệng giống như phát hiện chuyện gì ghê gớm.
Thích Vãn: “…”
Nói thật, tôi cũng hi vọng sự việc giống như cậu tưởng tượng đấy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đường Gia: nói ra mọi người có thể không tin, tôi là người đầu tiên đu CP này.