Chương 39
“Cho nên, tôi có thể mời em ăn khuya chứ? Ăn lẩu được không?”
“…”
Đầu óc Thích Vãn hoang mang, gần đây người đàn ông này đột nhiên lấy lòng cô là thế nào? Muốn hẹn cô?
Thích Vãn vuốt tóc, đáy lòng nổi lên bong bóng màu hồng nhưng trên mặt lại giả bộ không quá cảm thấy hứng thú: “Ngại quá, gần đây tôi đang giảm béo nên không ăn bữa khuya.”
Dụ Kiêu vẫn bình tĩnh “à” một tiếng, anh lấy di động ra mở phần mềm đặt hàng: “Tôi còn tưởng em sẽ thích dạ dày bò, cua, tôm nõn, sủi cảo trứng, cá viên, thịt dê…chứ?” Ngón tay anh lướt trên giao diện menu của cửa hàng, cố ý ấn mở mấy hình ảnh món ăn.
“…”
Thích Vãn nhìn thẳng vào màn hình của anh, yên lặng nuốt nước bọt.
“Chờ chút, tôi cảm thấy ngày mai tôi lại giảm béo cũng được.”
Dụ Kiêu cất điện thoại, nới lỏng cà vạt trên cổ rồi báo địa chỉ cho lái xe.
Xe đi thẳng tới tiệm lẩu, Thích Vãn còn thầm tìm cớ cho bản thân ở trong lòng, cô tuyệt đối không phải là bởi vì Dụ Kiêu chủ động hẹn cô mà dao động, cô thật sự đói, càng không có sức chống cự với món lẩu.
Đêm khuya, trung tâm thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, Dụ Kiêu chọn tiệm lẩu này có chút danh tiếng tại địa phương, cho dù gần 0h nhưng vẫn còn mấy bàn khách.
Anh đổi bộ đồ nhẹ nhàng, kéo thấp vành nón che mặt và sóng vai cùng Thích Vãn tiến vào phòng ăn.
Tiệm này phục vụ rất chu đáo, nhân viên tiếp đón nhận ra anh nhưng cũng chỉ nhiệt tình dẫn hai người tới phòng đã đặt trước, sau đó đưa bảng menu gọi món lên.
Dụ Kiêu đẩy menu sang phía Thích Vãn: “Em xem muốn ăn cái gì?”
Cuộc đời Thích Vãn thích nhất 3 thứ: chụp ảnh, ăn lẩu và ngủ với Dụ Kiêu.
Trên miệng cô kêu muốn giảm béo, đồ ăn đưa lên lại không khống chế nổi hai tay của mình, cái gì cũng muốn một phần.
Thế giới vạn vật chỉ có đồ ăn ngon là không được phụ lòng, ăn no mới có sức giảm béo, đây là triết lý Sở Hàm dạy cô.
Thích Vãn trả lại bảng menu cho người phục vụ: “Trước hết cứ gọi tạm như vậy đi, không đủ chúng tôi lại gọi thêm.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua menu: “….” Lượng đồ ăn này đủ cho bốn người luôn rồi.
Nhưng anh ta không nói ra, chủ thu lại bảng gọi đồ và nói “được, xin chờ một chút ạ” rồi tạm thời rời khỏi phòng.
Đêm khuya khách hàng không nhiều, phòng bếp mang thức ăn lên tốc độ rất nhanh, hai xe đẩy nhỏ một trái một phải đặt ở bên cạnh bàn.
Dụ Kiêu không quá thích ăn cay nên anh gọi một nồi lẩu uyên ương.
Lúc cho đồ anh cũng vô cùng chiều theo Thích Vãn, đại đa số nguyên liệu món ăn đều thả vào nồi cay, còn giúp cô bóc vỏ tôm cua.
(Lẩu uyên ương có 2 ngăn, 1 bên cay và một bên không cay)
Thích Vãn mới đầu được “yêu chiều” mà vừa mừng vừa lo, người đàn ông này sau khi khai thông thái độ đối với cô đột nhiên xoay chuyển 180 độ, từ một thẳng nam cứng nhắc trong vòng một đêm lột xác thành cao thủ trêu gái, quả thực là ‘không thầy cũng tự thông’.
Dụ Kiêu lột xong tôm đặt vào bát Thích Vãn: “Em cảm thấy vị thế nào?”
Thích Vãn đặc biệt hưởng thụ trạng thái được anh phục vụ, cho anh mặt mũi mà nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Hương vị cũng được, nhưng mà….”
Cô chỉ chỉ cái nồi: “Nồi cay này thật không quá cay, quả nhiên mỗi địa phương có giới hạn cay khác nhau.”
Lúc cô mới bước vào quán trông thấy có một đôi tình nhân ăn cay không ngừng uống nước, đoán rằng lẩu ở đây cay khủng khiếp lắm, ai dè thực tế không có mùi vị gì.
“Lần sau về Đế đô, tôi dẫn anh tới tiệm lẩu của bạn tôi một lần, đồ ăn rất ngon cũng rất cay, không giống nồi này nhìn toàn là ớt nhưng thực ra cũng chỉ hơi cay.” Thích Vãn nói xong còn chấm đồ ăn vào bát ớt.
“Thật không cay?” Dụ Kiêu thấy cô ăn mặt không đổi sắc cũng sinh lòng nghi ngờ, anh tự gắp một viên cay trong nồi nếm thử, cuối cùng sặc phải đưa tay lên che miệng ho.
Thích Vãn nín cười, đứng dậy vỗ vỗ sau lưng anh: “Anh không sao chứ?”
Khẩu vị khác nhau như thế, về sau sợ là sống không được rồi.
Dụ Kiêu bị cay mặt đỏ lên, gật gật đầu: “Không có việc gì, không nghĩ tới em có thể ăn cay như vậy.”
“Ăn lẩu không cay, đời người quả thực thiếu một thú vui hiểu không?”
Lúc gọi món ăn Thích Vãn quên gọi đồ uống, cô đưa bảng menu tới trước mặt Dụ Kiêu hỏi: “Anh chọn đồ uống đi?”
Đầu ngón tay Dụ Kiêu trượt đến cột rượu, dừng một chút hỏi: “Muốn uống chút rượu không?”
“Uống rượu?”
Thích Vãn có chút dao động, tửu lượng của cô không tốt đẹp gì, chỉ tốt mỗi cái miệng.
Nhớ lần trước tới quán bar với Ôn Thời Niệm, sáng hôm sau dậy trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ.
Nếu ngày mai cũng là trạng thái này, vậy thì buổi tiệc cuối năm của Tiểu Lãng cô đừng mong đi nữa.
Cô lắc đầu: “Không được, ngày mai còn có hành trình, lỡ như uống nhiều, anh không làm việc hả? Mà trước kia không phải anh không uống rượu sao?”
Dụ Kiêu đáp lại: “Không có gì, thuận miệng hỏi một chút.”
Nhảy qua bảng rượu, anh chọn một ly ca cao nóng cùng một chai nước khoáng.
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống lên bàn, Thích Vãn để đũa xuống, ánh mắt sáng lên: “Ca cao nóng?” Cô uống liền vài ngụm.
Dụ Kiêu hỏi: “Dễ uống không?”
Thích Vãn: “Cũng được, nhưng Đế đô có một quán lâu đời, ca cao ở đó rất đậm đặc.”
Dụ Kiêu nở nụ cười: “Cổng trường Lục Trung ấy, tôi cho rằng em chỉ thích cầm ca cao nóng hất người.”
“Tôi nào có cầm…”
Thích Vãn đang muốn phản bác thì một suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Chờ một chút, ngày ấy hai người lần đầu tiên gặp nhau, tại cổng trường Lục Trung cô cầm ca cao nóng hất vào người tên cầm đầu.
Cho nên đây là, anh….nhớ lại rồi sao?
Thích Vãn thiếu chút nữa bị sặc, cô cầm khăn tay lên lau miệng, thăm dò: “Có phải anh…nhớ ra gì rồi không?”
Dụ Kiêu gật đầu nhẹ, anh để đũa xuống, ánh mắt chân thành đối diện với đôi mắt của cô: “Xin lỗi em Tiểu Vãn, tôi đã không nhớ ra em ngay, hi vọng bây giờ không phải quá muộn.”
Đôi mắt Thích Vãn bỗng có chút cay cay: “Anh thật sự nhớ ra tôi sao? Anh biết tôi là ai hả?”
“Ừ, tôi nhớ lại rồi.
Em là cháu gái Thích gia trong ngõ Bắc Môn, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên tại cổng Lục Trung, ngày đó em buộc tóc đuôi ngựa xinh xắn mặc áo lông màu trắng.
Về sau có xung đột với người của trường chúng ta….”
Thích Vãn bụm mặt: “Đừng nói đừng nói, mất mặt ch.ết rồi.”
Anh nhớ lại thì nhớ lại, đừng có lôi lịch sử đen tối của cô ra làm gì.
Ngày đó nếu không phải anh xuất hiện, cô còn không biết sẽ là tình cảnh thảm hại thế nào.
Cô nhấp một hụm ca cao, tim đập nhanh hơn: “Anh nhớ lại từ khi nào?”
Dụ Kiêu: “Đêm hôm em uống say.”
Thích Vãn lại suyt sặc, ho hai tiếng: “Đêm hôm đó tôi uống có chút xíu, tôi không làm chuyện gì khác người chứ?”
Dụ Kiêu nhìn cô, nhíu mày cười khẽ: “Em cảm thấy em làm chuyện gì khác người sao?”
Thích Vãn bỏ qua không trả lời, nhìn trái nhìn phải hỏi cái khác: “Là chính tôi nói cho anh?”
“Không, em chỉ nói là tôi không nhớ em, về sau tôi tìm Hứa Sí Hoài, cậu ta nhắc đến ngõ Bắc Môn là tôi nhớ lại rồi.
Tiểu Vãn, em xinh đẹp tươi sáng hơn hồi bé rất nhiều.”
Tai Thích Vãn đỏ lên, cắn ống hút giả bộ tức giận: “Ý của anh là tôi hồi bé rất xấu?”
Dụ Kiêu nhìn cô chăm chú hồi lâu, so sánh với dáng vẻ mơ hồ trong quá khứ: “Là không đẹp bằng bây giờ.”
“…”
Người đàn ông này đúng là chán sống!!!
Thích Vãn vẫn có chút nghi ngờ rốt cục có phải anh nhớ lại hết những chuyện về cô không, thăm dò hỏi: “Vậy anh có nhớ một lần tôi tới nhà tìm anh, anh đang ghép máy bay mô hình trong sân, tôi muốn nói chuyện với anh nhưng anh sợ tôi làm hỏng mô hình liền quay đầu ôm nó về phòng, không thèm để ý tôi.”
Dụ Kiêu trầm ngâm một lát: “Là có chuyện này, nhưng tôi nhớ ngày đó tôi ghép du thuyền không phải máy bay.”
Thích Vãn nhếch khóe miệng, quả nhiên anh không lừa cô, anh nhớ lại thật rồi.
Bầu không khí thoải mái, cô thừa dịp cơ hội tốt này nhắc lại nợ cũ với Dụ Kiêu.
Một bên lấp đầy dạ dày, một bên phàn nàn khi còn bé Dụ Kiêu không để ý cô như thế nào, mình nhiệt tình mà bị hờ hững đáng thương cỡ nào.
Dụ Kiêu nghe rất chăm chú, mắt mang ý cười cũng không biện giải cho mình.