Chương 46
Hai người cùng trò chuyện vài chủ đề râu ria, về sau thời tiết quá lạnh, bà nội Thích gọi mấy đứa cháu về phòng ăn sủi cảo.
Hai bạn nhỏ nhảy nhót chạy về, Thích Vãn cũng vâng lời: “Vâng, về ngay ạ!”
Cô che ống nghe điện thoại, nói khẽ: “Không nói cho anh, tôi phải vào rồi.”
Dụ Kiêu: “Ừ.”
Thích Vãn tắt điện thoại trước nhưng vẫn không nhịn được, giả vờ như lơ đãng hỏi anh: “Tôi nghe bà nội nói ông bà ngoại anh năm nay đều không ở đại viện, vậy anh…trở về lúc nào?”
“Nhanh thôi, nhưng còn chưa quyết định.” Dụ Kiêu dừng một chút cười khẽ hỏi: “”Thế nào, muốn anh về như vậy sao?”
Gương mặt Thích Vãn nóng lên, hờn dỗi ném lại câu “tự luyến” rồi cúp máy quay về nhà.
Thích gia có truyền thống đón giao thừa, ông cụ Thích cùng Thích Yến Thần và con rể ôm ti vi xem tiết mục cuối năm, một bên bị tiểu phẩm hài chọc cho ôm bụng cười thoải mái, một bên hoàn toàn xem không hiểu truyền thống văn hóa Trung Quốc.
Bà nội Thích dẫn cô nhỏ và Đinh Văn Sơ bận bịu nấu sủi cảo, hai bạn nhỏ cũng có thế giới của mình, chỉ Thích Vãn là không có việc gì, cô khoanh tay tán gẫu với đám bạn thân, thỉnh thoáng ngó TV vài lần rồi lại lướt weibo.
Về sau ăn sủi cảo cô cũng không ăn mấy cái, trò chuyện cùng người lớn trong chốc lát rồi tránh về phòng mình.
Đồng hồ điểm 0h, điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn wechat chúc tết, rung đến mức bàn tay cô tê dại.
Nhiều nhất là nhân viên đoàn phim, đa phần là tin nhắn nhóm, Thích Vãn trả lời lần lượt, quả thực mệt đến gãy tay.
Cô lại mở album ảnh, chọn một bức ảnh đám trẻ nhỏ trong ngõ thả pháo hoa đăng lên weibo.
Đèn lồng đỏ treo trên cao, trên mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đều ngập tràn nụ cười, rất có hương vị năm mới.
Dòng chữ đính kèm: 【 Tương lai năm đến năm đi 】
Cô phát xong weibo cũng không xem lại, hàn huyên trong nhóm một hồi mới đăng nhập vào lại, chia sẻ và bình luận đều là 999+.
Cô tiện tay mở ra, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở nơi nào đó màn hình, trợn tròn mắt.
? ?
Dụ Kiêu like bài viết lúc 00:01
Ban đầu cô còn tưởng rằng là tài khoản bắt chước nào đó, kết quả nhấn vào, chứng nhận V đỏ, fan hâm mộ 70 triệu, là chính chủ không thể nghi ngờ!
Mà weibo anh cũng mới đăng một bức ảnh selfie, tiêu đề: 【 Đều chia sẻ cùng em, chúc mừng năm mới! 】
! ! !
Đây là lét lút thả thính cô sao
A a a a người đàn ông này!!
Cô không biết Dụ Kiêu theo dõi weibo mình từ lúc nào, đoạn thời gian trước lượng fan weibo tăng rất nhanh, cô còn tưởng rằng là nguyên nhân tạp chí ML theo dõi mình, hoàn toàn không chú ý trong danh sách fan có thêm Dụ Kiêu.
Fan hâm mộ ba mươi tết cũng không quên truy tinh, một bức ảnh selfie chưa đến mười phút bình luận phía dưới nháy mắt phá vạn.
【 a a a a a a a a a a ( chỉ cần là đu idol thì chúng ta đều có cùng ngôn ngữ) 】
【 Chồng à! Chúc mừng năm mới! 】
【 Xuất hiện bất ngờ! Tôi muốn vào phòng vệ sinh gào khóc! 】
【 Tôi khổ quá mà, chờ nửa năm mới nhìn thấy ảnh chồng tự chụp! 】
【 Kiêu ca, có ai nói cho anh rằng nợ lâu quá phải thêm phúc lợi không! Thêm vài bức khác đi mà! 】
【 Các mày có phát hiện, anh chồng lại ấn thích weibo ‘QW’ kia không? 】
【 Tôi cũng để ý này! Mọi người nhìn xem danh sách like của Kiêu ca đều là tài khoản kia.
】
【 Chủ acc kia cũng vừa phát weibo, các mày có cảm thấy ‘Tương lai năm đến năm đi, đều chia sẻ cùng em’ là một câu bị tách ra không 】
【 Không phải acc phụ của Dụ Kiêu đó chứ? 】
【 Lầu trên thật rảnh, đừng diễn giải quá mức như vậy chứ! 】
【 Đúng rồi! Chồng rõ ràng là nói muốn chia sẻ cùng chúng ta!! 】
…
Thích Vãn đột nhiên cảm thấy may mắn vì tài khoản này không chia sẻ bất kỳ cái gì riêng tư mang tính cá nhân, nếu không cô sẽ bị những cư dân mạng selorck holmes đào cái da cùng không còn, mùng 1 đầu năm đã muốn đưa cô xuất đạo trên hot search.
Cô lưu ảnh Dụ Kiêu sefile, gửi lại cho anh tiện thể phê bình một trận: 【 Ánh sáng quá mờ, góc độ đơn nhất, pixel cặn bã.
】
Nhưng, gương mặt này thật đẹp trai!
Dụ Kiêu: 【 Ừ, vẫn là em chụp đẹp nhất.
】
—
Mấy ngày Tết Thích Vãn đều ru rú trong đại viện, thời gian trôi qua bình thản nhàm chán.
Ngược lại, Đinh Văn Sơ và cô nhỏ Thích Yên Nhiên lại bận rộn không ngừng, hôm nay tiệc rượu này, mai salon kia, ra ngoài lái xe đưa đón, mua sắm có chồng trả tiền, tháng ngày trôi qua muốn sung sướng bao nhiêu có sung sướng bấy nhiêu.
Hai người mỗi lần đều muốn kéo Thích Vãn đi, nhưng Thích Vãn không có hứng thú với những người đó, chỉ khi Ngôn Mông mời ăn cơm mới ra ngoài tụ tập một chuyến cùng đám bạn thân.
Thích Yến Thần bởi vì công ty bận quá, không nghỉ ngơi được mấy ngày đã phải dấn thân vào làm việc.
Mấy ngày nay thái độ của ông với Thích Vãn đã dịu dần, trước khi đi thế mà chỉ nhìn Thích Vãn một cái thật sâu, không hề nói gì, cũng không nhốt cô lại, rồi đi.
Thích Vãn cảm thấy quá khó tin, đây là lão ba ngầm đồng ý không bắt cô về công ty nữa sao?
Sau đó Đinh Văn Sơ nói cho cô, Thích Yến Thần nói cô muốn làm gì thì làm đi.
Con cái lớn không quản được, chỉ cần bản thân cô đừng hối hận là được.
Còn nói cô về sau không cần trốn tránh nữa, không bận rộn có thể về nhà, đừng để chuyện gì phải kìm nén ấm ức không dám lên tiếng.
Hiếm khi thấy lão ba đột nhiên trở nên dân chủ như thế, Thích Vãn cảm động vội vàng đi thăm dò mấy tấm thẻ ngân hàng bị đóng băng của mình có được mở khóa hay không!
Rất tốt, không có
Khóc lớn! Ba à, quay lại đi mà!!!
Ba còn nhớ thẻ ngân hàng bên hồ Đại Minh không? Ba đừng chỉ nói mà không làm chứ TOT.
Thấy mấy ngày nghỉ chuẩn bị kết thúc, nhưng cửa lớn Hướng gia đối diện từ đầu đến cuối vẫn đóng chặt.
Mấy ngày trước Dụ Kiêu còn tâm sự với cô qua wechat, nhưng hai ngày nay không biết anh đi đón lãnh đạo quốc gia hay đi công tác ở hành tinh khác, mà đã ròng rã hai mươi tiếng chưa trả lời wechat của cô.
Thích Vãn chống cằm nhìn em họ đang sống ch.ết với đống bài tập, ánh mắt đờ đẫn, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào rồi.
Cô nhỏ Thích Yên Nhiên tụ tập trở về, kéo Đinh Văn Sơ qua một bên xì xào thảo luận, hai người nói xong còn không ngừng liếc qua chỗ Thích Vãn vài lần, khiến cô toàn thân không được tự nhiên, tóc gáy phía sau lưng đều dựng hết lên rồi.
Thích Vãn: “Cô nhỏ, hai người nói xấu gì cháu vậy?”
Thích Yên Nhiên cười cười, vẫy gọi cô đến: “Tiểu Vãn à, đến đây, cô nhỏ có việc nói cho cháu.”
Chờ Thích Vãn ngồi tới trước mặt cô, cô lại ấp úng không biết nói từ chỗ nào.
Thích Vãn càng hiếu kỳ: “Rốt cục là chuyện gì ạ?”
Thích Yên Nhiên: “À, cô có một bạn thân tên Lâm Căng, cô ấy có một người em trai lớn hơn cháu mấy tuổi, dáng dấp đẹp trai, hôm nay cô ấy nói với cô…”
Thích Vãn chỉ nghe nửa câu đã biết cô nhỏ có ý gì, lập tức cự tuyệt: “Cô nhỏ, cô lại gia nhập đại quân giục cưới từ bao giờ rồi? Cô cũng biết cháu đi học sớm, mặc dù tốt nghiệp đã lâu nhưng mới chừng hai mươi mấy tuổi, làm gì gấp gáp như vậy chứ?”
Thích Yên Nhiên: “Chúng ta không phải muốn cháu lập tức kết hôn, chỉ là muốn tìm trước đối tượng cho cháu thôi.
Cháu xem cháu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, sao vẫn không nói chuyện yêu đương cơ chứ?
Thích Vãn nhẹ giọng lầm bầm: “Cháu đâu nói không yêu, chỉ là chưa đến lúc thôi.”
Đinh Văn Sơ cùng đệm vào: “Cô nhỏ con là muốn tốt cho con, không phải hi vọng con tìm được người dựa vào sao.
Con gái lớn tự lập tất nhiên quan trọng, nhưng có bả vai che gió che mưa giúp con vẫn tốt hơn.
Hơn nữa em trai của Lâm Căng điều kiện rất tốt.”
Thích Vãn quả thực muốn trợn trắng mắt: “Hoàng hậu nương nương, không phải lần trước mẹ còn tác hợp con với Tằng Đình sao?”
Đinh Văn Sơ: “Cái đứa nhỏ này! Không phải vì con không thích nó, vừa nhắc đến đã trèo tường chạy mất sao hả?”
Thích Vãn: “Vậy lần này mẹ không sợ con lại trèo tường sao?”
Đinh Văn Sơ: “Con trèo đi! Tứ hợp viện nhà ông nội con tường cao như vậy, con muốn làm mắc treo trên đó thì cứ làm, mẹ không cản đâu!”
Thích Vãn: “…”
Ngài có phải là mẹ ruột con không?
Hai mẹ con lại tranh luận vài câu, Thích Vãn bịt lỗ tai chạy về phòng.
Buồn bực trong phòng nửa ngày, trong lòng vẫn không thoải mái, cô mở điện thoại gửi wechat cho Dụ Kiêu: 【Hôm nay mẹ tôi và cô nhỏ nói giới thiệu bạn trai cho tôi, muốn tôi đi xem mắt! 】
Chờ mãi đến gần tối Dụ Kiêu mới trả lời: 【Ừ.
】
Hả
Chờ người đàn ông này nửa ngày thế mà chỉ đáp mỗi chữ ừ
Đây là phản ứng của người tuyên bố muốn theo đuổi cô sao?
Dụ Kiêu lại trả lời: 【 Anh phải lên máy bay rồi, tối nay liên lạc với em.
】
Thích Vãn: “…”
【Mỉm cười ch.ết chóc.jpg 】
Biết Thích Vãn không đồng ý nên trong nhà cũng không ai nhắc lại chuyện này, Thích Vãn dù có lật trời cũng không ngờ rằng Đinh Văn Sơ sẽ “bẫy” cô như vậy.
Ngày hôm sau, Đinh Văn Sơ nói muốn đi làm đẹp, hỏi Thích Vãn có đi hay không.
Thích Vãn cũng cảm thấy ở nhà mấy ngày nay trạng thái làn da không tốt lắm, dù sao Dụ Kiêu đã bỏ cô bay mất, mình ở nhà đợi đến phát chán nên cũng đáp ứng luôn.
Đinh Văn Sơ không đưa cô tới thẩm mỹ viện bình thường, mà là phòng làm việc cá nhân giống như Bành Khang Khang mở.
Vào trong, chuyên gia làm đẹp tốn 2 giờ spa toàn thân cho cô, sau đó lại đặt cô ngồi trước bàn trang điểm tạo hình.
Thích Vãn cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi đây là phục vụ trọn gói.
Thợ trang điểm tạo cho cô kiểu tóc xoăn sóng lớn dịu dàng, phối váy cúp ngực với áo khoác ngoài, tôn dáng người cô lên cấp cao nhất.
Đinh Văn Sơ đứng sau lưng Thích Vãn hài lòng quan sát con gái: “Đẹp lắm, Tiểu Vãn nhà chúng ta thật sự là kế thừa gen tốt của cả mẹ và ba con.”
Thích Vãn gượng cười, rụt cổ một cái: “Thế nhưng mẹ không cảm thấy thời tiết hôm nay thật không thích hợp mặc cái váy này sao? Bây giờ con chỉ thấy lạnh.”
Đinh Văn Sơ: “Không sao, lát là ấm.”
Bà cũng không cho con gái nhiều thời gian suy nghĩ, nhìn điện thoại, quét thẻ trả tiền rồi mang theo Thích Vãn rời đi.
Lên xe, Đinh Văn Sơ báo địa chỉ cho lái xe: “Tới nhà hàng Mộ Ni.”
Thích Vãn cảm thấy không đúng: “Không trở về đại viện sao? Tới nhà hàng làm gì ạ?”
Đinh Văn Sơ vừa bấm di động vừa nói: “Ai nha, khó lắm mới cùng con ra ngoài một chuyến, ăn một bữa cơm rồi về cũng được.”
Bà đánh chữ không tiện dứt khoát đổi hình thức tin nhắn thoại: “Tiểu Lâm à, chúng ta xuất phát rồi, sau mười lăm phút nữa có thể tới nhà hàng.”
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: “Được, em đã đến rồi.
Hai người đừng vội, cứ từ từ mà đi, em trai em còn chưa tới đâu.”
Thích Vãn: “…” Cô rốt cuộc biết vì sao hôm nay Đinh Văn Sơ hao tốn tâm tư dẫn cô ra ngoài rồi.
“Mẹ, sao mẹ lại như thế chứ! Lần trước con đã nói không đồng ý rồi, mẹ còn gạt con!”
Đinh Văn Sơ cất điện thoại, vuốt lại tóc cho con gái: “Sao lại nói là gạt chứ? Chỉ cùng ăn bữa cơm rồi gặp một lần thôi, cũng không bắt con và cậu ấy bên nhau.”
Thích Vãn: “…”
Cô cảm thấy mình lên nhầm thuyền giặc rồi.
Lúc này xe đang trên đường, ngoài cửa sổ xe cộ như nước, nhảy xe là khẳng định không thể nào, huống hồ người bên kia đã đến, cô đành phải kiên trì gặp một lần thôi.
Cô lấy điện thoại di động ra nhắn wechat cho Dụ Kiêu lần nữa: 【 Mẹ tôi thật sư dẫn tôi đi xem mắt rồi! Đang trên đường đi! 】
Chưa tới vài phút, Dụ Kiêu đáp: 【 Tốt.
】
Thích Vãn tức giận kém chút quẳng điện thoại.
—
Mộ Ni trong nội thành là một hội sở cao cấp phục vụ hội viên, khách hàng tiêu phí bình thường đều không vào được.
Đinh Văn Sơ kéo tay Thích Vãn dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi vào phòng ăn.
Đại khái là hôm nay đã bao toàn bộ nhà hàng, trong nhà ăn không có khách hàng khác, chỉ có một người phụ nữ tao nhã ngồi vị trí gần cửa sổ, tuổi khoảng trên dưới 30, nhỏ hơn Thích Yên Nhiên mấy tuổi.
Đinh Văn Sơ nhéo lòng bàn tay con gái: “Đó chính là Lâm Căng, lát nữa con cười một cái, đừng tỏ thái độ lạnh như băng này, nhớ kỹ xưng hô.”
Thích Vãn vẫn không muốn nói chuyện.
Có điều cũng đã đến rồi, vẫn phải thể hiện phép lịch sự bên ngoài, dù sao cùng là bạn của cô nhỏ, cô không thể làm mất mặt cô nhỏ được.
Thích Vãn miễn cưỡng nở nụ cười đi đến trước bàn, Lâm Căng thấy bọn họ đến, đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.
“Đây chính là Tiểu Vãn đi, dáng dấp thật xinh đẹp, nhanh ngồi nhanh ngồi.”
Thích Vãn ngọt ngào gọi “tỷ tỷ” chọc cho Lâm Căng cười không ngừng, nói đùa rằng vai vế lộn xộn hết rồi.
Đinh Văn Sơ: “Tiểu Lâm à, sao chỉ có mình em, em trai kia của em đâu?
Lâm Căng: “Em đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, đang trên đường tới, đoán chừng tới ngay đó.
Hôm nay cậu ấy vừa về nước, thời gian có chút gấp.”
Vừa nói xong, một chiếc xe Porsche màu xám đậm từ xa tiến gần, rẽ một đường cong xinh đẹp đậu sát ngoài cửa sổ.
Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu bước ra, ném chìa khóa xe cho người phục vụ, cài lại tay áo bước vào nhà hàng.
Một đôi giày da màu đen dần tiến vào ánh mắt Thích Vãn, cô ngẩng đầu, trước mắt là gương mặt cô không thể quen thuộc hơn.
Lâm Căng đứng lên giới thiệu cho hai người: “Đây chính là người tôi đề cập với mọi người, em trai chồng tôi.”
Đinh Văn Sơ chỉ cảm thấy có mấy phần nhìn quen mắt, nhất thời lại không nhớ nổi tên, có điều bà rất thích tướng mạo người này, nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Người đàn ông lễ phép gật đầu, vươn tay về phía Thích Vãn, tự giới thiệu: “Chào em, anh là Dụ Kiêu.”