Chương 70
Sau khi thảo luận với những người lớn trong nhà, ngày cưới của Dụ Kiêu và Thích Vãn được ấn định vào đầu tháng 3.
Khi đó thời tiết ấm hơn, thai kỳ của Thích Vãn cũng ổn định vừa vặn thích hợp.
Dụ Kiêu đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới trước một tháng, tất cả công việc liên quan đều do một tay anh xử lý với sự hỗ trợ của Lâm Căng và Đinh Văn Sơ.
Cuối cùng sau nhiều lần so sánh, hai người tiếp nhận công ty tổ chức đám cưới do Thích Yên Nhiên giới thiệu.
Có quan hệ của Dụ Chinh và Kiều Thâm Diễm, hôn lễ của họ của chính vợ anh ta là Kỳ Thư đích thân thiết kế.
Xét thấy hiện tại Thích Vãn đang mang thai không thích hợp bay đường dài ra nước ngoài tổ chức hôn lễ nên địa điểm tổ chức đặt tại khách sạn Thiên Dật thuộc công ty của cậu Đinh Thịnh Dương ở Đế đô, toàn bộ nghi thức được rút gọn, quan trọng nhất là bầu không khí.
Người phụ nữ mang thai là Thích Vãn giờ trở thành quốc bảo trong nhà, chuyện lớn nhất cần làm là bồi bổ thân thể, ngoài việc gặp gỡ Kỳ Thư vài lần để trao đổi chi tiết về đám cưới thì hầu như cô không cần lo lắng về những thứ khác.
Chiếc váy cưới do Hướng Thu liên hệ nhà thiết kế người Bỉ thực hiện chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.
Ngày thử áo cưới, Thích Vãn không cho Dụ Kiêu đi theo.
Đám cưới đòi hỏi nghi thức cảm động thì váy cưới cũng vậy, nếu để Dụ Kiêu nhìn thấy bộ dáng cô mặc váy cưới trước sẽ mất đi cảm giác lãng mạn.
Thích Vãn không thay đổi dáng người nhiều từ khi mang thai, ban đầu Đinh Văn Sơ còn lo chiếc váy cưới được thiết kế riêng cho cô dựa vào số đo trước khi mang thai sẽ quá nhỏ, kết quả Thích Vãn mặc lên người rất vừa vặn.
Hai bên vai thiết kế mềm mại, váy đuôi cá bó sát trang nhã, kỹ thuật cắt may tỉ mỉ phác thảo đường cong hoàn mỹ, Thích Vãn chậm rãi xoay người dưới ánh đèn vàng ấm, toàn thân ánh lên tia sáng đẹp đến chói mắt.
Đinh Văn Sơ chỉ nhìn thoáng qua cũng bất giác đỏ mắt.
Mấy ngày nay con gái đều ở bên cạnh bà, mặc dù hai người đã sớm lĩnh chứng nhưng họ cũng không cảm thấy có nhiều thay đổi.
Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy con gái mặc váy cưới, bà mới chợt nhận ra đứa con gái mà mình nâng trong lòng bàn tay từ nhỏ đã thực sự phải lập gia đình, trong lòng bà nổi lên cảm giác chua xót.
Thích Vãn bị những giọt nước mắt bất ngờ của mẹ làm bối rối, cô choàng tay qua làm nũng: “Sao mẹ lại khóc, có phải con mặc rất xấu không?”
Đinh Văn Sơ lau nước mắt nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến con sắp kết hôn, nếu anh trai con … có thể nhìn thấy cảnh này sẽ vui đến nhường nào.”
Thích Vãn rũ mắt xuống.
Vào thời khắc ngày tốt ngày càng đến gần, đêm nào cô cũng thường xuyên mơ thấy anh trai sau đó thầm rơi nước mắt.
Đúng vậy, nếu Thích Vọng có thể nhìn thấy thì tuyệt vời biết bao, anh ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy em gái mình trong bộ váy cưới đẹp như vậy.
Có lẽ nếu anh ấy còn sống thì ở tuổi này đã tổ chức hôn lễ của mình, có thể nói cho Dụ Kiêu không ít kinh nghiệm.
Dự định ban đầu của Dụ Kiêu và Thích Vãn là tổ chức đám cưới kín đáo chỉ mời họ hàng và bạn bè của hai bên gia đình đến tụ họp, hoàn thành một nghi lễ đơn giản.
Nhưng Thích Yến Thần đã bí mật viết danh sách dự thảo khách mời bao gồm bạn bè trong ngành, bạn học cũ và cả những đối tác nước ngoài.
Ngay sau khi ngày cưới được quyết định, ông đã gấp gáp gọi điện thoại mời họ còn nhấn mạnh nhất định phải tới tham dự đám cưới của con gái ông, chỉ mong toàn bộ thế giới đều biết việc vui này.
Thích Vãn ban đầu vốn phản đối nói rằng quá khoa trương, nhiều người đến như vậy khung cảnh quá lớn, không phù hợp với ý định ban đầu của họ.
Nhưng Thích Yên Nhiên lại thở dài kéo cô sang một bên nói: “Cháu cứ để ông ấy làm đi, ông ấy vui là được.
Vốn ông ấy có thể tham gia hai hôn lễ, hiện giờ chỉ còn mình cháu nên càng coi trọng gấp bội.
“
Nghe xong lời này, Thích Vãn trầm mặc.
Kết hôn là chuyện tốt, không nên nhắc đến những chuyện đau buồn.
Đinh Văn Sơ gạt nước mắt, vuốt làn váy cho con gái rồi đau lòng nói: “Con nha, vẫn gầy như vậy.
Mang thai ăn uống đủ dinh dưỡng mà vẫn không tăng thêm cân nào, thật sự làm mẹ phát sầu.”
Thích Vãn hoàn hồn dựa vào vai mẹ, cười nói: “Con không mọc thịt mớt tốt chứ, con không muốn mất dáng đâu.
Sau này sinh xong cũng không phải giảm cân, thật tốt.
Khi đứa nhỏ này lớn lên đi cùng con trên đường, mọi người nhìn vào đều nói con là chị gái của nó giống như mẹ với con bây giờ vậy”.
Đinh Văn Sơ: “Con biết là con gái chắc? Nếu là con trai thì sao?”
Thích Vãn trợn to hai mắt hỏi: “Mẹ muốn cháu trai hay cháu gái?”
Đinh Văn Sơ vỗ nhẹ lên má cô: “Đều tốt, chúng ta đều thích.”
Thích Vãn cười không nói gì, thật ra bố mẹ cô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ít nhiều vẫn mong là con trai.
Thích Yến Thần bây giờ vẫn còn trẻ, vẫn còn sức lực để lo lắng chuyện công ty, nhưng một công ty lớn vẫn hy vọng tương lai có thể cho con cháu mình kế thừa mới không uống phí cả đời tranh giành và phấn đấu.
–
Còn một tuần nữa đến ngày đám cưới, Dụ Kiêu cơ bản đã sắp xếp xong những việc cần thiết ngoại trừ viết thiệp mời và chọn váy phù dâu.
Nhiệm vụ viết thiệp mời Tề Vạn không chút khách khí ném cho ông nội cô.
Ông nội Thích nghiên cứu rất nhiều về thư pháp, ngày nào cũng nhàn rỗi ở nhà.
Ông cảm thấy mình không đóng góp gì cho đám cưới nên chuyện viết thiệp mời vừa hay hợp ý ông, vừa quẹt những nét bút rồng bay phương múa vừa giảng giải tinh túy và lợi ích của thư pháp Trung Quốc cho Thích Vãn.
Thích Vãn chống cằm nghe vào tai trái ra tai phải, trượt máy tính bảng trên tay chọn trang phục cho phù dâu.
Cô chọn vài bộ mà mình cảm thấy đẹp rồi gửi vào nhóm: 【 Các cậu thích bộ nào? 】
Ngôn Mông: 【 Tớ thích bộ màu xanh da trời bức thứ hai! 】
Thích Vãn: 【 Xin lỗi, phụ nữ có thai đã kết hôn không được làm phù dâu, cảm ơn.
】
Ngôn Mông: 【 mỉm cười.jpg 】
【 Xin lỗi, quấy rầy rồi… 】
Sở Hàm: 【 Vậy phù dâu lần này trừ tớ và Đại Viên còn có ai? 】
Thích Vãn: 【 Còn có Nam Yên và Ôn Thời Niệm.
Ôn Thời Niệm là cô bé ngỗng trắng nhỏ đóng phim cùng Dụ Kiêu đấy, các cậu nhớ không? 】
Từ Nguyện: 【 Phù dâu có gì mà hỏi, quan tâm nhóm phù rể kia kìa! Có anh nào đẹp trai không? 】
Thích Vãn: 【 Phù rể có Đinh Toản, Hứa Sí Hoài, Du Khải và một đạo diễn trẻ mà Dụ Kiêu từng hợp tác làm, tớ cũng chưa gặp qua.
】
Sở Hàm: 【 Wtf, tại sao chỗ nào cũng có mặt Du Khải vậy? 】
Từ Nguyện: 【 Chứng minh các cậu có duyên hahaha, có muốn phát triển tí không? 】
Sở Hàm: 【 Ha ha, tớ mà phát triển cùng anh ta thì cả đời này không được ăn lẩu nữa! 】
Ngôn Mông: 【 lạnh lùng.jpg haha đủ ngoan độc.
】
Từ Nguyện: 【 @Thích Vãn, không nói Du Khải nữa, vậy Hứa Sí Hoài kia cậu có muốn giới thiệu cho bọn tớ làm quen xã giao không? Nghe nói đó là ông chủ nhỏ của truyền thông Sí Diệu.
Vãn tỷ, đã đến lúc giải cứu người bạn thân độc thân của cậu khỏi nước sôi lửa bỏng rồi đấy! 】
Thích Vãn: 【 Tớ khuyên cậu dẹp ý định đi, con người anh ấy phóng túng thích tự do, chưa ai có thể thu phục.
】
Từ Nguyện: 【Ồ… vậy quên đi.
】
【 Vậy nói đi nói lại, anh trai Tằng Đình của cậu có bạn gái hay chưa? Thế nào, liệu lần này anh ta có về nước không? 】
Nhắc đến Tằng Đình, Thích Vãn thoáng im miệng không nói.
Tin tức đám cưới sắp tới của cô và Dụ Kiêu chắc chắn đã được Thích Yến Thần nói cho Tằng Đình, chỉ là bản thân cô vẫn không gọi để thông báo cho anh vì cô không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô ngây ngốc một hồi, nói qua loa trong nhóm vài câu bảo bọn họ chọn đồ phù dâu rồi nói cho cô sau đó cầm di động bước ra ngoài.
Cô đứng ở đầu ngõ một lúc, hít một hơi thật sâu cuối cùng hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Tằng Đình.
Sau khi Tằng Đình đến Úc, số điện thoại trong nước vẫn chưa thay đổi nhưng họ dù cố ý hay vô ý cũng chưa chủ động liên lạc.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Australia đang là ban đêm, Tằng Đình cất giọng buồn ngủ.
“Alo, Tiểu Vãn?”
“Anh Tằng Đình, anh đang ngủ à? Xin lỗi em quên mất Úc và Trung Quốc chênh lệch múi giờ, không phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
“Không có, anh vừa mới nằm không bao lâu, còn chưa ngủ.”
Giọng Tằng Đình vẫn trầm thấp và nhẹ nhàng, anh do dự một lúc, trong lòng có lẽ cũng đoán được mục đích cuộc gọi này bèn mỉm cười hỏi: “Sao đột nhiên lại gọi điện cho anh vậy?”
Thích Vãn hít một hơi nói: “Anh Tằng Đình, em sắp kết hôn rồi, ngày 29 tháng này.”
Đáp lại sự im lặng ngắn ngủi của cô, Tằng Đình “ừm” một tiếng nói: “Anh biết, chú Thích đã nói với anh rồi, chúc mừng em Tiểu Vãn.”
Thích Vãn: “Cảm ơn anh, ông nội đang giúp em viết thiệp mời, em cũng chuẩn bị cho anh trưa nay sẽ kí gửi ra nước ngoài.
Anh … sẽ tới tham gia hôn lễ của em chứ?”
Tằng Đình: “Xin lỗi Tiểu Vãn, anh trước mắt chưa thể trả lời chính xác cho em.
Châu Úc bên này có hạng mục khẩn cấp nên anh không chắc mình có thể trở về kịp không.
Nếu … nếu anh không về kịp thì thay anh nói câu chúc mừng với Dụ Kiêu nhé.”
Thích Vãn có chút thất vọng, cô không biết cái gọi là dự án có thực sự tồn tại hay không nhưng nếu Tằng Đình thực sự lựa chọn không đến thì cô cũng tôn trọng quyết định của anh.
Sau đó bọn họ lại hàn huyên về những chuyện khác, Tằng Đình nói về cuộc sống hàng ngày ở Úc, Thích Vãn cũng nói với anh rằng cô đang mang thai, mỗi ngày bị trong nhà nuôi thành con heo.
Hai người nói giỡn như thường hệt như hồi còn nhỏ nhưng bạn bè tóm lại vẫn có khoảng cách bạn bè.
Bạn sẽ quen rất nhiều người trên suốt chặng đường đời, cũng sẽ có nhiều người xa cách dời đi trên con đường trưởng thành, cuối cùng chỉ có bạn và người đầu ấp tay gối cùng bạn đi đến cuối cùng.
Cúp điện thoại xong, Thích Vãn đứng ở đầu ngõ không về ngay, trong lòng có chút buồn bực.
Có lẽ vì đang mang thai nên gần đây cảm xúc của cô ấy cũng trở nên yếu ớt.
Một chiếc áo khoác dày cộp khoác lên vai cô, mùi hương gỗ thoang thoảng khiến cô cảm thấy an tâm.
Thích Vãn xoay người, Dụ Kiêu ôm cô vào trong lòng dịu dàng hỏi: “Sao lại ra đây?”
“Em vừa gọi cho Tằng Đình nói với anh ấy chúng ta sắp tổ chức đám cưới.”
Dụ Kiêu cụp mắt gật đầu: “Nên vậy, anh ta thân thiết với anh trai em nhiều năm như vậy, về sau còn giúp ba quản lý công ty, nên mời.”
“Anh ấy nói bận, có thể sẽ không về.”
Thích Vãn xoay người chui vào vòng tay của Dụ Kiêu, cọ cọ vào ngực anh: “Dụ Kiêu, em rất nhớ anh.” Bởi vì đoạn đường này có người đến người đi cho nên em càng trân trọng vì có anh sánh vai.
Nghĩ đến có anh ở đây, cô dường như càng có thêm dũng khí để đối mặt với tất cả những ẩn số và biến số của thế giới này trong tương lai.
Dư Tiêu sờ sờ tóc cô, mỉm cười giọng nói nhẹ nhàng vô tận: “Đồ ngốc, anh ở đây.”
–
Đám cưới long trọng lại mời không ít khách quý, tin tức dần dần lan truyền treo lên hot search vài ngày, cư dân mạng muốn không biết cũng khó.
Nhưng Dụ Kiêu và Thích Vãn không có ý định mời giới truyền thông hay công khai cảnh đám cưới, công tác an ninh của khách sạn cũng được thực hiện siết sao.
Truyền thông không vào được nên không chụp được ảnh nào.
Một ngày trước đám cưới, Thích Vãn chuyển về Thích gia.
Vì đám cưới ngày hôm sau sẽ rất mệt mỏi nên Đinh Văn Sơ thúc giục cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Ban đầu Thích Vãn còn hơi căng thẳng vì lần đầu tiên kết hôn không có kinh nghiệm, một lúc lo lắng không biết ngày mai lỡ giẫm phải váy cưới sẽ làm gì, lúc khác lại lo lắng thời tiết ngày mai quá lạnh làm đông cứng bảo bảo thì sao bây giờ.
May mắn sau khi mang thai chất lượng giấc ngủ của cô đặc biệt tốt, sau một hồi suy nghĩ miên man chốc lát đã sớm chìm vào giấc mộng.
6 giờ sáng hôm sau, Đinh Văn Sơ đúng giờ gõ cửa phòng, chuyên gia trang điểm đám cưới đã đến từ sớm bởi áo cưới của Thích Vãn rất tinh xảo và phức tạp, phải mất ba bốn tiếng mới hoàn thành.
Sáng sớm Thích Yến Thần cho tài xế lần lượt đến đón phù dâu, các cô gái chen chúc trong phòng vừa nói vừa cười trang điểm cho nhau, bày mưu tính kế chút nữa lừa chú rể và phù rể.
Mười giờ, chú rể tay cầm hoa mang theo nhóm phù rể tới gõ cửa.
Có hai “lão lươn lẹo” là Sở Hàm và Từ Nguyện ở đây, Dụ Kiêu muốn đưa cô dâu đi không phải chuyện dễ dàng.
Sở Hàm có nhiều ý đồ xấu nhất nghĩ ra vài trò đùa giỡn, cô không nhắm vào ai khác mà chỉ làm khó dễ Du Khải giống như hai người có thâm cừu đại hận.
Nhưng chung quy trò chơi đều vì mục đích làm sống động bầu không khí thêm chút thú vị, cuối cùng đều cho qua.
Đến giờ lên đường về khách sạn chú rể vẫn chưa tìm được giày cưới, Hứa Sí Hoài không biết là lo lắng hay cố ý, một tay đè Ôn Thời Niệm vào tường véo cằm cô uy hϊế͙p͙: “Nói, giày cưới ở đâu? Nếu không tôi sẽ hôn cô.”
Mọi người ồn ào: “Kiêu ca hay là đừng tìm giày cưới nữa, cứ trực tiếp ôm chị dâu đi là được! Để Hứa thiếu gia của chúng ta cũng ôm mỹ nhân trở về!”
Thích Vãn nóng nảy lấy kẹo cưới ném về phía Hứa Sí Hoài: “Hứa Sí Hoài, anh không được phép bắt nạt ngỗng trắng nhỏ nhà em!”
Hứa Sí Hoài không để ý đến cô, môi anh kéo lại gần: “Nói? Không nói là tôi hôn thật.”
Ôn Thời Niệm là người nhát gan không chịu nổi bị anh ta sáp gần thế này, đỏ mặt lập tức chỉ vào một góc: “Đừng … giày cưới ở đó.”
Dụ Kiêu thuận lợi tìm được giày cưới, anh quỳ gối mang vào cho Thích Vãn rồi ôm cô kiểu công chúa tới địa điểm kết hôn.
Hội trường hôn lễ được đặt trên bãi cỏ ngoài trời của khách sạn Thiên Dật.
Trời đẹp, thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, ánh mặt trời chiếu xuống bao phủ các tia nắng xuống mặt đất.
Dụ Kiêu cùng phù rể ra đón khách ở cửa ra vào, cô dâu trang điểm thay đồ trong phòng chờ.
12:08, giờ lành.
Khách khứa đã đến đông đủ, Thích Vãn mặc áo cưới trắng tinh xuất hiện ở cuối thảm đỏ, nắm tay Thích Yến Thần còn Dụ Kiêu đứng trên sân khấu mỉm cười.
Dụ Kiêu ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Thích Vãn thật lâu không dời đi, hốc mắt dần đỏ lên.
Để duy trì lãng mạn và vẻ đẹp của cái nhìn đầu tiên, buổi sáng khi đón người cô chỉ mặc bộ áo cưới truyền thống còn chiếc váy cưới này mặc trong buổi chính thức.
Dụ Kiêu lần đầu tiên được nhìn thấy cô khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, trong phút chốc có hạnh phúc và cảm động dâng lên trong lòng.
Màu trắng thuần khiết giống như dung mạo trong trẻo của cô gái nhỏ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh khi còn thiếu niên.
Nhoáng một cái đã nhiều năm, cô đã trở thành vợ của anh.
Dụ Kiêu thu hồi cảm xúc chậm rãi bước đến nắm tay Thích Vãn từ trong tay Thích Yến Thần, anh dẫn cô lên sân khấu giữa sự chúc phúc của người thân và bạn bè.
Hai người trao nhau nhẫn cùng hẹn ước sẽ tay trong tay tiến bước suốt cuộc đời, vén lụa che, ôm, hôn…
Thích Vãn nếm được vị mặn của nước mắt hạnh phúc.
Ngày xửa ngày xưa, em đã yêu anh từ lâu.
Và bây giờ, anh cuối cùng đã trở thành chồng của em.
——-
Ở lối vào của hội trường, Tằng Đình đứng ở một góc khuất nhìn hai người đang hôn nhau nồng nàn trên sân khấu, khóe miệng anh thong thả nhếch lên nụ cười nhẹ nhõm.
Để tham dự lễ cưới này, Tằng Đình đã hơn 30 tiếng đồng hồ không nhắm mắt, đàm phán xong dự án lập tức lên máy bay về Trung Quốc chỉ để tận mắt nhìn thấy cô hướng về hạnh phúc của riêng mình.
Tiểu Vãn, em nhất định phải sống vui vẻ.
Anh cũng vậy.
Quan khách vỗ tay không ngừng, Tằng Đình đưa quà cưới đã chuẩn bị cho nhân viên phục vụ để họ đưa cho cô dâu sau khi kết thúc lễ cưới rồi quay lưng rời khỏi.