Chương 9
An Kiệt từ trong phòng Phác Tranh thăm em bé xong rồi đi ra ngoài, em bé trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu, nhưng bé con mới được trăm ngày đặc biệt ham ngủ, tỉnh một hồi lại nằm úp trở về trong ngực mẹ ngủ say, An Kiệt không quấy rầy, nhanh chóng rời khỏi.
Tịch Si Thần ở phòng khách cùng Niên Ngật chơi cờ vua Tây Dương[1]. Phác Tranh đi siêu thị mua thức ăn, còn dì ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. An Kiệt nhìn trái nhìn phải một cái rất là nhàm chán, cuối cùng đi tới bên cạnh Tịch Si Thần xem chơi cờ.
Cách chơi cờ Tây Dương và cờ vua Trung Quốc giống nhau khác thường, An Kiệt cùng Phác Tranh chơi cờ năm quân[2], cờ phi hành[3], cờ vua là hoàn toàn không có đề cập qua, bất quá xem thì đã hiểu một chút, thấy hơi thú vị.
"Si Thần, đi lên mặt đi, ăn hết mã."
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái, viết, "Quân đó không thể đi thẳng."
An Kiệt hé miệng, qua hai giây lại có chút ít ý kiến, "Xe -- "
Tịch Si Thần lần này không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Xe không thể đi."
Bị đả kích, An Kiệt nhìn một hồi, không dám đưa ý kiến nữa, ngượng ngùng, đột nhiên có chút không vui, đang muốn tránh ra, cánh tay ở dưới mặt bàn nhẹ nhàng giữ cô lại.
"An Kiệt thích chơi cờ vua sao?" Niên Ngật ngồi ở đối diện mở miệng.
An Kiệt suy nghĩ một chút, không rõ có thích hay không, cô chẳng qua là cảm thấy mới mẻ.
"Em có thể bảo Si Thần dạy cho, Cậu ta trước kia là chủ tịch của câu lạc bộ cờ vua ở đại học."
"Thật ạ?" Tâm tình An Kiệt hào hứng lên rất nhiều.
Niên Ngật cười, "Câu lạc bộ cờ vua ở F Đại của chúng tôi từ trước đến giờ rất vắng vẻ, sau vì Tịch Si Thần gia nhập, trong nháy mắt liền thành nơi náo nhiệt."
"Anh ấy đánh cờ rất giỏi phải không?"
"Giỏi là một chuyện. Không biết bao nhiêu đàn chị, đàn em bởi vì Tịch Si Thần tham gia câu lạc bộ mà chạy tới tham gia câu lạc bộ cờ vua. Một đám con gái ngay cả con mã cũng không biết, hoàn toàn chính là đến xem anh chàng đẹp trai, lúc ấy chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi là một đàn anh, sống đến năm thứ tư chưa từng thấy cảnh tượng này, vui vẻ đến mức buổi tối ngủ không được chạy đến phòng ngủ của Si Thần trực tiếp nhận cậu ta là Phó chủ tịch, sống ch.ết trước khi cậu ta tốt nghiệp, Tịch Si Thần được sống ở câu lạc bộ cờ vua." Niên Ngật hưng phấn nói.
Si Thần đi một nước cờ, nói, "Tiền bối, tôi nhớ anh lớn hơn năm tuổi, còn có, chúng ta hẳn là cũng không phải là bạn học."
"Ha hả." Niên Ngật mỉm cười, "Ngày thường cùng Vương Thành nói chuyện phiếm, nghe nhiều nên thuộc."
"Vương đại ca cùng Si Thần là đồng học?"
"An Kiệt, em gọi Vương Thành là đại ca, gọi thân thiết như vậy, còn gọi anh sao lại luôn Niên tiên sinh, Niêntiên sinh." Niên Ngật nhìn về phía Si Thần, " Có phải cậu uy hϊế͙p͙ cô ây xa lạ với tôi hay không."
Tịch Si Thần hoàn toàn lười đáp lại loại đề tài này, cúi đầu quan sát ván cờ, tay dưới mặt bàn nhẹ nhàng ve vuốt ở giữa bàn tay mềm.
Niên Ngật tự nhiên cũng sẽ không kỳ vọng Tịch Si Thần trả lời anh. " Vương Thành và Si Thần là bạn học ở đại học, nghe nói còn ở chung phòng." Niên Ngật quay lại phía An Kiệt tiếp tục "Nhớ lại năm đó", "An Kiệt, ông xã cô trước kia có biệt danh là cây cỏ đấy."
"Biệt danh là cây cỏ a..." An Kiệt nghiêng đầu nhìn Si Thần, muốn cười, nhưng bàn tay dưới bàn nhu nhu tay cô đã tăng thêm một chút lực đạo.
Niên Ngật nhiệt tâm bổ sung tin tức, "Nghe nói rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta, khi đó lợi hại nhất là hoa khôi ở khoa ngoại ngữ, theo đuổi cậu ta hai năm, Tịch Si Thần cương quyết không cho người ta một cơ hội, cuối cùng cô gái đó đau lòng đi theo một đàn em đã theo đuổi cô ấy 3 năm, Vương Thành vẫn nói, đáng tiếc, hoa khôi kia lớn lên quá xinh đẹp, Si Thần, hoa khôi kia có phải thật là rất xinh đẹp hay không?"
Si Thần thật tình đánh cờ, lạnh nhạt nói, "Tôi không có nhìn kỹ."
Niên Ngật "Sách" một tiếng, "Sau lại còn có một cô gái tài giỏi, cũng có ý với Tịch công tử, nhưng là, lời đồn đãi nói trong lòng Tịch Si Thần sớm có ý trung nhân, cô gái đó nhiều lần cân nhắc lý trí, lựa chọn biết khó mà lui, a, nói đến tôi vẫn tò mò, Elvis, lời đồn đãi kia đến cùng có thật hay không?"
Si Thần bỏ quân King xuống, "Chiếu tướng, tiền bối, anh thua." Tịch Si Thần đứng lên, đột nhiên cười một tiếng, "Tiền bối, thì ra là anh cùng Vương Thành ở công ty cũng nhàn rỗi như vậy, tôi nghĩ, kỳ nghỉ phép của tôi kéo dài một chút nữa hẳn là cũng không thành vấn đề."
Niên Ngật nhìn nước cờ trên bàn, nháy mắt lại nháy mắt.
Tịch Si Thần cười cười ôm An Kiệt đi về phía cửa.
Niên Ngật lấy lại tinh thần, "Hai người đi đâu đấy?"
"Tôi cùng An Kiệt đi tản bộ một chút." Dừng dừng, Tịch Si Thần quay đầu lại cười nói, "Đúng rồi, tiền bối, trường trung học của An Kiệt chính là trường trung học phụ thuộc của Đại học F."
Gần tối, trời chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời, người đi lại trên đường không nhiều lắm, An Kiệt đi ở phía trước, Tịch Si Thần đi ở phía sau một bước, An Kiệt quay đầu lại nói, Si Thần hoặc đáp hoặc mỉm cười. Hắn có thể đến gần, rất gần, nhưng, vĩnh viễn cũng sẽ không kéo xa nữa.