Chương 77

Mùa hè đến, lại đến mùa mở điều hòa.
Minh Tinh từ nhỏ đã là một cậu bé cần cù tiết kiệm, việc hắn ghét nhất là thấy người khác lãng phí.
Cái gì mà hệ thống điều hòa, vừa nghe đã biết rất tốn điện, mở cửa sổ thổi quạt máy là hết nóng ngay, điều hòa làm chóa gì!


Đường Hâm Thành phát hiện mình dư một cái cáp sạc, hắn cầm cáp đi đến cánh cửa trước ban công, không gõ cửa mà trực tiếp vặn mở, lập tức bị hơi nóng của phòng bên kia đập cho choáng váng.


Chỉ thấy Minh Tinh mặc mỗi cái quần đùi, để trần thân trên nằm nhoài trên sàn, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, trống rỗng, tịch liêu, không còn hy vọng.
Đường Hâm Thành: …


Hơi lạnh từ bên cạnh chậm rãi tràn sang căn phòng oi bức của Minh Tinh, đột nhiên hắn thấy mình như được rót thêm sinh lực, cảm nhận được hơi thở của sự sống. Minh Tinh chợt xoay người nằm rạp trên sàn, cố với tay về phía Đường Hâm Thành như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
“Cứu, cứu anh…”


Đường Hâm Thành đi qua nắm lấy tay hắn, mặt không cảm xúc kéo hắn sang phòng mình, ném xuống sàn nhà.
Minh Tinh dang hai tay hai chân thành hình chữ đại (大), thở ra một hơi, trên mặt nở nụ cười mê ly.
Đường Hâm Thành nhìn xuống hắn: “Sao…sao không mở điều…điều hòa?”
Minh Tinh: “Không có tiền.”


Đường Hâm Thành: “Tiền…tiền đâu?”


available on google playdownload on app store


“Đem nuôi cương thi cả rồi, thằng cha chăn cương thi đó lúc nào cũng đòi tăng giá, động một chút là muốn bỏ anh, toàn bộ gia sản của anh đều cúng cho hắn cả rồi.” Minh Tinh vừa khóc vừa kể, “Bây giờ nuôi cương thi đắt quá Hâm Hâm à, y như nuôi hai cô vợ bé một lúc vậy!”


Đường Hâm Thành: …
Đường Hâm Thành chạy đi chỉnh điều hòa xuống mấy độ, đưa lưng về phía Minh Tinh nói: “Có thật…thật là đắt dữ vậy không?”


Minh Tinh cuối cùng cũng trở lại bình thường, hắn ngồi phắt dậy, “Thật mà, phí tiền ghê gớm, bất tri bất giác anh đã dâng hết gia sản của mình cho hắn rồi. Một đồng gửi ngân hàng anh cũng không có, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, ở nhà cũng không dám mở điều hòa, nếu không làm sao trả nổi hóa đơn tiền điện.”


Đường Hâm Thành: “Anh như vậy…sẽ…sẽ bị cảm nắng.”
Minh Tinh ra vẻ đau khổ: “Cũng đâu ch.ết được.”
Đường Hâm Thành giật khóe miệng, không thích nhìn hắn trưng ra bộ dáng đáng thương như vậy.


“Vậy anh…mở cánh cửa đó ra, chúng…chúng ta dùng chung điều hòa, em chỉnh nhiệt độ xuống thấp…một chút là…là được.”
Minh Tinh vẫn trưng bộ mặt đau đớn tận tâm can: “Vậy thì ngại lắm, đâu thể cọ điều hòa của Hâm Hâm được…”


Đường Hâm Thành: “Không sao, em…em kiếm được nhiều tiền…”
Dù sao người ta cũng đã dùng toàn bộ gia sản nuôi mình còn gì.
Minh Tinh cảm động tuôn hai giọt nước mắt: “Cảm ơn Hâm Hâm, Hâm Hâm là tốt nhất.”
Cùng lúc đó, bàn tay đặt sau lưng của hắn không nhịn được giơ chữ V.






Truyện liên quan