Chương 3: Cậu không nhớ tôi?
Giờ về, nó vẫn còn lượn lờ trên trường, đơn giản chỉ là muốn tham quan nó. Bước trên con đường thẳng tới thư viện, nó vừa đi vừa hít thở không gian tĩnh lặng ở đây. Mùi hoa phong lan trắng lan tỏa khắp sân thơm nức mũi. Thỉnh thoảng lại có một vài bạn học sinh đang ở trường chơi, trò truyện về vấn đề xung quanh mình... Những ngọn gió quá sức hiếm hoi đã theo khoảng trống giữa các cây ùa vào người nó làm nó có cảm giác ngập tràn hạnh phúc khi bất ngờ nhận được hơi mắt từ thiên nhiên...
Kinhhh Kinhhh kinhh kinh...- Tiếng chuông cứ liên tục kêu làm nó không thể bỏ ngoài tai liền tò mò đi theo tiếng âm thanh.
Phía sao nhà WC là một trận sinh tử một đấu năm. Nhưng cái tên đeo chiếc vòng kia sao nó thấy quen quá. Nó bắt đầu sờ sợ liền nấp sau cái cây gần cổng nhà WC. Ôi cái mùi thật là quá sức tưởng tượng của nó mà... Hắn đang lâm vào tình trạng nguy kịch khi bị năm thanh niên cứ liên tục thay nhau cầm gậy đánh hắn. Bất giác hắn nhìn thấy nó rồi quay lại chỉ với vài động tác múa tay, múa chân là năm thằng ngã sấp mặt hôn đất. NÓ cũng giật mình, đang bị năm người đánh ác đến như vậy mà bỗng nhiên như nổi dậy liền đánh gục cả năm người. Hắn tiến đến gần phía nó, giơ cái tay lên như muốn gây sự chú ý vào cái tay đang đeo chiếc vòng. Bây giờ nó mới nhận ra đó là thằng bạn thân của nó vài năm trước đã lấy đi mất chiếc vòng của nó mà giờ nghĩ lại nó chỉ coi hắn như một thằng phản bội.
- Cậu là An Nhiên?- Nó lạnh lùng hỏi rồi nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì lạnh lùng như làm thế không khác gì đang quyến rũ hắn
- Cậu là học sinh mới lớp tôi, Khả Nhi phải không?- Hắn nhếch mép cười khỉ
- Cậu chỉ biết từng đấ thôi sao? Chiếc vòng, trả lai nó cho tôi!- Nó ra lệnh cho hắn, vẫn giữ nguyên ánh mắt đó không chớp
- HỪ! Vào được cái lớp này thì công nhận cậu thông minh thật nhưng đạo đức của cậu kém quá, có cần tôi dạy lại không?- Hắn dí sát mặt nó rồi nói làm nó cực kì khó chịu
- Cái gì? Tôi là Khả Nhi đây, cậu không nhớ tôi sao? Sao có thể như thế? Bao nhiêu chuyện thì cậu quên hết đi cũng được nhưng sao cậu lại quên chuyện cái vòng chứ?- Nó bực mình than thở trước mặt hắn, số phận của nó thật khó mà có thể thay đổi
- Đừng có như thế trước mặt tôi, từ trước đến giờ chưa có đứa con gái nào to gan như cậu đâu đấy!- Hắn cười phì nói dối nhưng đã bị nó phát hiện ra ngay lập tức
~ Cái gì mà chưa có đứa con gái nào chứ, không những than thở mà mình còn đánh hắn nữa, lại có cả vết sẹp luôn. À đúng rồi, kiểm tr.a vết sẹp ở sau gáy~
Nghĩ xong nó liền nhanh tay vạch cổ hắn ra, đúng là có vế sẹo hình dạng như chữ L đây mà, không thể có chuyện nhầm người được. Hắn thấy nó đang hành động một cách bừa bãi liền giả vờ lên mặt:
- Cậu vừa làm cái gì vậy? Định khám xét người hả?- Hắn đút tay túi quần nhìn chằm chằm nó
Đang gay cần bỗng tiếng nói của thằng Minh làm hắn thật mất hứng
- Ê An Nhiên! Tối nay đi bar không? Tao với thằng Thiên cũng đi đấy!- Nhật Minh gọi hắn làm nó cũng bất ngờ quay đầu lai nhìn
- OK! Đi thì đi- Hắn bất chợt quay ra nhìn nó tháo chiếc vòng ra quay tròn trước mặt nó làm nó liếc mắt theo không kịp
- Muốn lấy lại vòng thì tối 10h gặp nhau tại trường!- Nói rồi hắn đi luôn không đợi câu trả lời của nó làm nó cũng đành phải im lặng nghe theo...
~~~
Buổi tối, đúng 10h nó có mặt tại trường. Nó mặc một chiếc áo sơ mi mỏng trắng kẻ đen cùng chiếc váy ngắn đến đùi màu đen cùng chiếc mini màu trắng nhìn rất dễ thương. Mái tóc đen bóng mượt có mùi hương thơm thoang thoảng được nó thả xuống cùng chiếc cặp tóc màu trắng hình chữ nhật nhỏ... Đôi giày cao cổ màu trắng của nó như toát lên vẻ đẹp của đôi chân vô cùng quyến rũ của nó, nhìn từ trên xuống dưới thì vô cùng đơn giản nhưng đầy sức hấp dẫn như món bò bít tết nhìn là thèm. Không gian yên lặng bỗng bị phá tan bởi chiếc xe mô tô địa hình làm rung cả mặt đất. Hắn dừng ngay trước mặt nó làm nó quá sức ngạc nhiên bởi hình ảnh của hắn bây giờ cực kì phong độ, mạnh mẽ, nam tính.
- Lên xe!- Hắn chỉ đạo nó bằng ánh mắt
- Cái gì? Lên xe đi đâu chứ! Chả chiếc vòng cho tôi đây để tôi còn về nữa, tôi có hẹn với bạn rồi!- Nó nói
- Hẹn với Thiên hả? Hắn cũng đi cùng tôi mà!- Hắn giải thích rồi nhìn xuống người nó
- Mấy người quen nhau sao? Nhưng tôi chỉ đi đến 12h thôi đó! Về muộn là bố mẹ tôi chửi ch.ết đó!- Nó nói mà như đag chửi hắn
- 17 tuổi rồi mà còn để bố mẹ quản lí mình chi tiết đến vậy à? Thôi lên xe!
- Ừ tôi biết cậu được tự do từ bé mà!- Nó nhếch miệng lườm hắn, xem ra lần này chưa chắc nó đã lấy được chiếc vòng về...