Chương 3

Dưới đợt mưa tháng năm, sấm sét xé toạc khoảng trời.


Tề Gia từ ngoài thư phòng rảo bước tiến đến, một chân ở trong phòng, một chân ở ngoài phòng, vấp một cái, cả người ngã sóng soài ở bậc cửa, một đĩa đầy quả anh đào đỏ đỏ lăn tròn lăn tròn lăn thẳng vào gầm bàn gỗ. Mắt liếc xéo một cái, đôi tay đang cầm bút vẽ tranh hạ xuống, ngòi bút hơi đè nặng, giữa làn nước xanh trong hồ sen có một vệt chu sa đỏ thẳm, giống như quả anh đào được rửa sạch sẽ cạnh chân. Thôi Minh Húc thu ánh mắt cúi đầu xuống, ý cười len lén bò lên khóe miệng, trong khí trời ngột ngạt đột nhiên nổi lên một cơn gió mát lạnh.


Trận mưa lần này cứ rả rích rơi hết một ngày rồi lại một đêm, thỉnh thoảng ngừng lại rồi hai ba ngày sau lại đổ xuống, mưa cả ngày làm hơi nóng tản đi, cũng không biết đã qua bao cơn mưa, quả anh đào cũng trở thành mứt anh đào, đồ mùa xuân đổi thành áo tơ tằm, tiếng ve râm ran trên ngọn cây, lúc nửa đêm, tiếng ếch ồm ộp trong hồ nước dẫn bước người vào cõi mộng. Vì vậy trong mộng cũng tràn đầy không khí mùa hạ, hắn dùng quạt giấy vì Ngọc Phiêu Phiêu mà xua đi cái nóng, mỹ nhân trong mộng thùy mị ngọt ngào, cười đẹp nhường này. Hắn còn chưa kịp hôn lên dung nhan ấy, chớp mắt đã biến thành cùng ba người Ninh Hoài Cảnh ở bên hồ uống rượu, gió mát hiu hiu, nói cười vui vẻ. Cuối cùng thấy Tề Gia, tiểu ngốc tử lại uống say, bám lấy ống tay áo hắn thao thao bất tuyệt, hắn nghe không rõ, thấy y hé miệng, hai chiếc răng nanh trắng trắng lộ ra khỏi đôi môi hồng cam, chẳng hiểu làm sao lại cười theo y. Nụ cười này, bỗng tỉnh, nắng mai xuyên qua song cửa giấy chiếu đến bộ bàn ghế đặt bên trong kéo thành một chiếc bóng trên mặt đất, bài văn đang đọc trước khi đi ngủ tối hôm qua vẫn để trên bàn. Hai má đau nhức, nhưng hóa ra tỉnh dậy lại chẳng nở nụ cười được bao lâu. Thôi Minh Húc nghe thấy bọn nha hoàn ở ngoài phòng tận lực bước nhỏ tiếng, còn có tiếng rì rầm: “Đại thiếu phu nhân thức giấc rồi, còn không mau đi hầu hạ rửa mặt chải đầu.”


“Suỵt, đừng đánh thức tam thiếu gia.”
Lại một ngày nữa.
Một ngày rồi lại một ngày, đại ca hắn sầm mặt hỏi hắn: “Thi Hương chuẩn bị ra sao rồi? Nếu ngay cả thi Hương cũng không đỗ được thì nói gì đến thi Hội? Huynh xem sau này đệ lấy mặt mũi gì đi gặp phụ thân đại nhân!”


Ninh Hoài Cảnh bao giờ cũng phất quạt chầm chậm: “Trạng nguyên đại nhân sao vẫn không cố gắng? Ta và Vãn Tiều còn chờ chê cười đây.”


Thôi Minh Húc trừng mắt vẫn không mở miệng, Từ Khách Thu chêm lời trước: “Trạng nguyên đại nhân cần cố cái gì chứ? Nếu ngay cả Minh Húc cũng nghiêm túc dốc lòng cầu học, chúng ta thế này còn có người nào vượt qua nổi Kính Hồ?”
Một đám hồ bằng cẩu hữu vô tâm vô phế.


available on google playdownload on app store


Ngược lại, tên đần chưa từng mở miệng nói bất cứ chuyện gì, luôn luôn mang theo một ít điểm tâm quà vặt tới nhà. Y không thể nào đến thư phòng của Thôi Minh Húc được, dè dặt ngồi xuống để lại đĩa điểm tâm ở bên ngoài rồi chạy mất. Thôi Minh Húc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đại chất tử của hắn đang ở dưới gốc đại thụ ʍút̼ ngón tay chờ Tề Gia.


Ban đầu Thôi Minh Húc cảm thấy hứng thú, sau đó lại thấy kì lạ, dần dần sinh ra vài phần hoài nghi, y cứ nài nỉ cầu xin hắn bằng lòng cho y đến Thôi phủ, tới để làm gì? Vì vậy, hắn chạy đi lên tiếng gọi y lại: “Đi đâu?”


“Ta… Ta đi tham quan bên ngoài.” – Tiểu ngốc tử nói chuyện luôn không lưu loát, thật không biết ở trên triều y có đáp lời như vậy hay không.
“Ngồi xuống đây.”
“Cái đó…”
“Cái gì?”
“Huynh đang đọc sách mà.”


A ha… Hắn đi qua lấy một khối điểm tâm đặt trong đĩa lên ăn, ngọt ngào, không ngấy, hương thơm lan khắp vòm họng. Nói đến cũng lạ, những thứ y đem đến, đúng là không có thứ gì Thôi Minh Húc không vừa mắt: “Vậy đi đi.”
“Hả? A!” – Tiểu ngốc tử như bị tướng quân ra lệnh, chạy ra ngoài.


Thôi Minh Húc vân vê khối điểm tâm nói thêm: “Quay lại.”
“Áiiii?” – Nhìn y hãm bước xoay người lại, dây cột tóc thổi tung, vẽ quanh đầu một vòng tròn, giống một chiếc bông vụ.


“Đồ thì để lại.” – Thứ hắn nói chính là hộp đồ ăn trong tay Tề Gia: “Tiểu quỷ ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị đau răng.”
“A… A!” – Tề Gia không nghi ngờ hắn, quả nhiên đã để hộp đồ ăn lại rồi ngẩng mặt nhìn Thôi Minh Húc.
“Không có việc gì thì đi đi. Ta muốn đọc sách.”


“Aiii, được.”


Hôm nay, toàn thân y mặc lớp áo trong màu xanh biển, nhìn y vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khi sải bước đến ngưỡng cửa vẫn cố ý ngừng lại một chút rồi mới bước qua, gió nhẹ hất vạt áo tung bay, sợi dây buộc tóc cùng màu xanh biển lay động trên mái tóc, một con thỏ màu xanh lam não rỗng. Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng khóc rung chuyển đất trởi, làm kinh sợ đến chú ếch xanh trong ao nước, dọa chạy lũ ve sầu trên ngọn cây. Thôi Minh Húc nhấc hộp đồ ăn Tề Gia để lại, thả xuống cạnh bàn, đặt ở trên bàn là nghiên mực mà Tề phủ đưa tới. Đọc sách một hồi, duỗi tay lấy từ trong ra một khối điểm tâm của Tề phủ. Mùi vị cũng không tệ, tâm tình cũng không tồi.


***
Đúng như lời Từ Khách Thu, nếu Thôi Minh Húc hắn cũng muốn dựa vào chịu khó, nỗ lực, tài năng để thi Hương, vậy thì hàng ngàn hàng vạn sĩ tử trong thiên hạ này nào có thể vượt hồ được. Nhìn khắp kinh thành, thủ khoa kì thi Hương này ngoại trừ Thôi Minh Húc còn ai có gan tranh giành?


Gia đinh đi xem thông cáo hớn hở chạy về báo tin, đại ca hắn ngồi ở chính đường, nửa ngày mới nói được một câu: “Bất quá là thi Hương mà thôi, đến thi Hội xem đệ rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào.”


Thôi Minh Húc ngồi bên cạnh lông mày treo cao cười đến đắc ý: “Đệ có bản lĩnh gì, tháng ba năm sau không phải sẽ có thể thấy được kết quả sao?”
Thôi Minh Đường chẳng nói một lời, phẩy tay áo bỏ đi.


Nhìn bóng lưng khuất xa kia, Thôi Minh Húc nói trong bụng, đệ xem huynh có thể viện cớ gì trói buộc đệ?
Thời gian sau đó, mỗi ngày đều là tiệc lớn tiệc nhỏ không ngừng, tài danh Thôi tam thiếu gia lan xa, đi trên đường cũng sẽ có người thốt ra một câu khen tặng: “Chúc mừng tam thiếu gia. Chúc mừng tam thiếu gia.”


Thôi Minh Húc chắp tay nói: “Chung vui. Chung vui.”
Trước đến nay toàn là những người hắn không quen biết cũng không hiểu những kẻ ấy vui mừng thay hắn cái gì.


Hắn là Thôi tam thiếu gia Thôi Minh Húc, tài hoa thiên bẩm, bên ngoài thì mười ngàn đấu rượu càn quấy trêu đùa, bên trong thì chỉ vẽ giang sơn hùng cứ một phương. Sáng nay chỉ là một thủ khoa thi Hương bé nhỏ, chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu. Ngày sau đề tên bảng vàng, lưu danh tháp Nhạn [ ], rồi sau đó sẽ từ Xuân Phong Đắc Ý lâu ôm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quay về, việc vui của đời người không gì hơn thế này. Đắc ý, có thể nào không đắc ý đây?


Qua đợt thi Hương thì cần phải chuẩn bị cho kì thi Hội vào tháng ba năm sau, đây mới là kì đại khảo thí quan trọng, dân gian hay truyền tai nhau là vượt Long Môn vượt Long Môn, vượt qua khỏi cái gọi là “ngưỡng”, còn kim long chính là cá chạch, một lần đại khảo thí định chung thân. Thôi Minh Húc cũng không gấp, khó có lúc đại ca hắn ngậm miệng không nói, đương nhiên là muốn nhân dịp tốt ấy tận hưởng vui thú cho sảng khoái. Hôm nay thì đến tìm Ninh Hoài Cảnh chơi cờ, ngày mai lại hẹn Ngọc Phiêu Phiêu xem kịch, đánh chó tung ưng, ngắm chim nuôi trùng, chạy suốt cả ngày ngay cả cái bóng cũng không tìm được, quả là làm Thôi Minh Đường tức giận tới hồ đồ, cho gọi đứa con nhỏ chưa rõ sự đời của mình đến nhiều lần giáo huấn: “Sau này phải cách xa thúc thúc một chút, không được bắt chước tam thúc của con!”


Đứa bé nhỏ chưa từng thấy phụ thân nhà mình nghiêm túc như thế bao giờ, mở miệng gân cổ khóc. Khi đó, tên tam thúc đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi của bé đang dẫn người khác nghênh ngang đến Xuân Phong Đắc Ý lâu quậy phá.


Thoạt đầu những tưởng như trước đây, chỉ gọi Hoài Cảnh, Khách Thu và Vãn Tiều tới, kết quả đi đến nơi, những kẻ gặp mặt lộ vẻ quen biết cùng những kẻ không quen biết chạy lại làm thân, trái một câu “Thôi tam thiếu gia” phải một tiếng “Trạng nguyên gia”, “Ngài đúng là Văn Khúc Tinh [ ] hạ phàm, là thượng tiên chuyển thế”, “Tại hạ đã sớm biết ngài đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, hôm nay được diện kiến quả nhiên khí vũ hiên ngang, nhân phẩm xuất chúng, diện mạo có thể đường đường so với Phan An [ ]”… Những lúc bình thường, Thôi Minh Húc không bao giờ bận tâm đến những lời tán dương đó, lạnh mặt xem như không nghe không thấy, nhưng hôm nay hắn chí đắc ý mãn, hận không thể chỉ trời vẽ đất gào to một câu “Thiên thượng địa hạ vi ngã độc tôn [ ]”, những lời này nghe vào tai rất chi là hưởng thụ, liền vung tay nói: “Được rồi, được rồi, cùng đi vui vẻ một chút nào.”


Một đám người bộ dạng sao vây quanh trăng [ ], tiền hô hậu ủng kéo vào Xuân Phong Đắc Ý lâu, Thôi Minh Húc là khách quen, không đợi bọn quy nô [ ] bắt chuyện đã ngựa quen đường cũ bước lên lầu, hướng đến sương phòng chữ Thiên số hai của Ngọc Phiêu Phiêu. Mới lên lầu, một chiếc quạt mỹ nhân bắt ngang chặn đứng lối đi.


Nữ nhân trước mặt mặc quần mềm nền đỏ viền vàng châu ngọc sáng lóa, tóc búi cao ngất, trâm vàng thoa ngọc như vay mượn, cài ngập cả đầu, phấn son trên mặt cạo xuống đủ để hấp cả lồng màn thầu.
Thôi Minh Húc vẫn như thường ngày vui đùa: “Ma ma, người bôi hết phần phấn bán luôn rồi à?”


“Nào có, nào có, Thôi tiểu công tử ngài thật thích nói đùa mà.” – Tú bà phấn son lòe loẹt vội dùng quạt che mặt, đôi mắt vẽ đến xanh đen chớp chớp mấy cái lộ ra vẻ quyến rũ năm xưa.


Thôi Minh Húc chắp tay, xoải bước vòng qua như muốn ôm trọn lấy bà ấy, Xuân Phong ma ma xoay eo một cái, chắn trước mặt hắn, khăn tay khẽ phất, gọi tới vài hoa nương ở sau lưng: “Ôi dào, Thôi tiểu công tử, thật là không may, Phiêu Phiêu nhà ta hôm nay có khách. Để các cô nương Tiểu Hồng cùng ngài xuống một căn phòng trang nhã ở dưới lầu ngồi được không?”


Dứt lời, mấy hoa nương chen nhau mà lên, nửa lôi nửa kéo quấn quít lấy Thôi Minh Húc muốn xuống lầu dưới, Thôi Minh Húc không để ý, muốn đi xuống lầu ngồi vào chỗ của mình, chờ chút nữa gọi Ngọc Phiêu Phiêu tới cũng như nhau.


Nhưng ở phía sau hắn có người cất giọng the thé: “Ma ma, bà nói vậy sao được. Thôi tam thiếu gia là nhân vật thế nào, kêu ngài ấy xuống lầu ngồi vậy chẳng phải thấp hơn người ta một cái đầu sao? Còn nữa, trên lầu của bà nhiều phòng như thế chẳng lẽ chỉ để nhìn thôi à?”


“Ôi, vị công tử này, Thôi tiểu công tử là ai, Xuân Phong ma ma ta có thể nào không biết? Đương kim thánh thượng của ta còn phải nể mặt Thôi phủ nữa mà, một Xuân Phong Đắc Ý lâu nho nhỏ của ta nào dám thất lễ?” – Mặt Xuân Phong ma ma cứng đờ, vội cười làm lành: “Chỉ là việc làm ăn hôm nay thực sự rất nhiều, sương phòng trên lầu đã đầy người hết rồi.”


Không đợi bà ấy nói xong, có người hừ lạnh: “Chật? Chật thì bà cũng phải để cho chúng ta một gian trống chứ.”
“Như vậy… như vậy sao được?” – Cây quạt trong tay tú bà hạ xuống, lộ ra đôi môi tô đỏ rực như máu trên khuôn mặt trắng bệch.


Mọi người không nói lời nào, tất cả cặp mắt đều đổ dồn về phía Thôi Minh Húc. Thôi Minh Húc lâm vào tình thế khó khăn, hắn biết làm như vậy là có ý muốn ỷ thế hϊế͙p͙ người, chỉ là trước kia cái gì cũng không phản đối, bây giờ lại có người nói như thế, nếu hắn thật sự ngoan ngoãn đi xuống lầu, chẳng khác nào nói với người ta, hắn – Thôi tam thiếu gia ngay cả một tú bà kĩ viện cũng không xử trí được?


Trong lúc đang chần chừ, trước mắt bỗng có một thân ảnh nhoáng qua, cánh cửa của gian phòng nằm tận cùng bên trong hành lang nửa mở ra, lộ nửa khuôn mặt gấp rút lùi ra sau. Tề Gia? Trong lòng sinh nghi, tiểu ngốc tử ấy từ sau lần bị hoa nương ngồi bên cạnh dọa cho sợ hãi thì có đánh ch.ết y cũng không chịu lại gần nửa bước. Sao mà lúc này lại tới?


Đang lúc nhớ lại nên đã quên mất sự việc và những con người xung quanh mình, chỉ nghe thấy một tiếng “Cẩn thận”, Thôi Minh Húc không kịp phản ứng, trên thân bỏng rát, chiếc áo bào trắng tinh vừa may dính đầy thứ chất lỏng nóng nóng, những mảng dầu mỡ màu đồng đỏ trượt dọc theo tay áo rơi xuống. Ra là một tên quy nô đang phải đi đưa rượu và thức ăn tới một gian phòng nào đó, đến dưới lầu lại bị một đám người chắn lối, hắn ta vừa hét vừa cẩn thận tránh né, tới phía sau Thôi Minh Húc, hắn ta tưởng rằng Thôi Minh Húc nghe thấy tiếng la sẽ tránh qua một bên, nào biết rằng tâm hồn hắn đang lên mây, chẳng những không né qua mà còn bước tới bên này. Quy nô cũng gấp đến hấp ta hấp tấp, hai người đụng phải nhau, tất cả thức ăn trong khay đều hất cả lên người Thôi Minh Húc.


Lần này, mọi người đều hốt hoảng la lên: “Có lí nào như vậy! Tú bà, mặc kệ có cố tình hay không, bà nói xem Xuân Phong Đắc Ý lâu của bà nên bồi thường thế nào đây?”


“Chuyện này…” – Xuân Phong ma ma cũng trở tay không kịp, lập tức tiến lên trước tóm lấy tên quy nô tức giận mắng: “Tên không mắt mũi kia, run cái gì? Còn không mau lau sạch cho Thôi tiểu công tử đi!”


Tiếng huyên náo ồn ào làm cho khách dưới lầu ngẩng đầu lên quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ nói cười: “Vị công tử đứng giữa kia chẳng phải là tiểu công tử Thôi gia sao?”
“A, đúng đúng, là hắn, lần thi Hương này hắn đứng đầu bảng đấy.”


Thôi Minh Húc vùng thoát khỏi vòng vây của Xuân Phong ma ma, thầm mắng một tiếng “Xúi quẩy”, sự khó chịu trong lòng càng sâu thêm.


Lại nghe người bên cạnh kêu lên: “Ngọc Phiêu Phiêu đâu? Trong kinh thành ai chẳng biết Ngọc cô nương là hồng phấn tri kỷ của Thôi tiểu công tử, nào có thứ đạo lí Thôi tiểu công tử đã tới đây, Ngọc cô nương lại chiếu cố khách nhân khác chứ? Ngươi xem kìa, còn bị phỏng nữa, Ngọc cô nương thế nào lại không ra nhìn một chút?”


Ba chữ “Ngọc Phiêu Phiêu” chính là tâm sự trong lòng Thôi Minh Húc, Ngọc Phiêu Phiêu là ý trung nhân của hắn, mặc dù bây giờ chưa đính ước nhưng tương lai nhất định nàng sẽ là tam phu nhân Thôi gia của hắn. Thời khắc trước mắt, Xuân Phong Đắc Ý lâu là nơi náo nhiệt nhất toàn kinh thành, chuyện lớn nhỏ gì cũng có thể truyền tai nhau, đến sáng sớm mai cả kinh thành này ai cũng biết. Nếu như hiện tại hắn muốn dẹp chuyện đặng yên thân thì về sau còn mặt mũi gì đặt chân vào chốn kinh thành nữa? Huống chi, thanh thế hiện nay của hắn như mặt trời ban trưa, đại ca nhà hắn nói hắn còn muốn đứng đầu, tài năng nào chịu ủy khuất ở một nơi như thế này?


Nghĩ như vậy, lại thấy tầng dưới có rất rất nhiều người hứng thú nhìn lên trên lầu, Thôi Minh Húc không kềm được nảy sinh ngông cuồng, vung tay áo nói với Xuân Phong ma ma: “Ra là Xuân Phong Đắc Ý lâu của bà tiếp khách như vậy đấy, ta muốn xem thử, đối với người khác, các ngươi không phải cũng đối xử như vậy chứ?”


Dứt lời, hắn đẩy Xuân Phong ma ma ra, một cước đá văng cánh cửa sương phòng sau lưng bà ta. Cửa vừa mở, Thôi Minh Húc càng giận tím mặt, chỉ thấy một tên nam nhân não rỗng bụng phệ đang có ý đồ muốn cưỡng bức Ngọc Phiêu Phiêu. Bởi vì vừa nãy mọi người ở ngoài phòng gây huyên náo, lấn át hết âm thanh ở bên trong, Ngọc Phiêu Phiêu tránh né bằng mọi cách, lệ đã rơi đầy mặt, thấy cửa phòng bị Thôi Minh Húc đẩy ra, nàng như thấy được cứu tinh bật kêu một tiếng: “Minh Húc!”


Thôi Minh Húc tự cho mình là quân tử, dù phong lưu cũng không hạ lưu, mặc dù cùng Ngọc Phiêu Phiêu qua lại thân mật, nhưng từ trước đến nay chỉ bày tỏ tình cảm chứ không phi lễ, không dám quá phận. Lúc này thấy ý trung nhân bị kẻ khác vũ nhục, tức khắc hai mắt đầy lửa giận, xông vào hất tung cái bàn, không để ý người ngoài khuyên can, tóm lấy gã mập ấy nện một trận cho đã. Tên mập cũng ngang ngược, trở tay đánh lại vài cái. Thôi Minh Húc giận sôi gan, thấy xung quanh có rất nhiều người, trên khuôn mặt ra vẻ một chút xíu cũng không chịu thua, cao giọng hét lên: “Mau dạy hắn một bài học cho bản công tử!”


Mọi người tán thành, những kẻ khác nhân cơ hội gây rối, trong một lúc, cả đám người chờ ở Xuân Phong Đắc Ý lâu cứ mặc sức đập vỡ loạn xạ, bên trong phòng cứ vang lên mấy tiếng loảng xoảng không dứt, lại thêm lâu lâu lại có một cái bàn trà hay một cái ghế dựa bị quăng xuống lầu, làm cho dưới lầu la hét ầm trời, đám người coi náo nhiệt ôm đầu bỏ chạy.


“Ngươi, ngươi, ngươi… Ta, ta… Oái ui!” – Tú bà lúc trước vẫn đầy lẳng lơ phóng khoáng cúi người núp ở cạnh lầu, nghe trong lâu ngoài lâu cứ vang lên mấy tiếng đổ bể “Dừng lại! Cái gì vậy” không ngừng, tâm huyết mấy chục năm tan tành trong thoáng chốc, lòng đau như cắt: “Đó là tiền của ta, tiền ơi!”


Châu ngọc trên đầu rơi rớt tán loạn, ngay cả quần bị rách cũng đành phải chịu.
Cái tên đứng ở hàng đầu đám đông coi đánh nhau bên ngoài lâu, giống mấy kẻ rỗi việc phất quạt giấy hỏi Tề Gia: “Ai vậy? Ngang tàng ghê vậy đó.”


“Không, không rõ lắm…” – Tề Gia kiễng chân, hai mắt trợn tròn chăm chú quan sát tình hình bên trong lâu rồi xoay mặt ra hỏi người kế bên: “Nếu người của Kinh phủ tới sẽ không bắt hắn đi chứ?”


Người nọ vừa muốn trả lời, có một người bộ dạng như bạch diện thư sinh [ ] bước ra khỏi đám đông, cau mày nói: “Thế nào? Bị đuổi ra à?”
Người cầm quạt vội cười nghênh đón: “Đâu phải đâu, đương nhiên là không phải. Trẫm… A không, ta sao có thể…”


“Đế sách, ngài muốn viết bao nhiêu lần mới biết tự suy nghĩ đây, ngày mai sau khi lâm triều bảo Linh công công đưa tới Thừa tướng phủ.” – Người nọ nói xong, bỏ lại hai người đó xoay người bỏ đi.
Người thoạt đầu đứng cạnh Tề Gia vội vàng đuổi theo: “Tiểu Tu, aiii, Tiểu Tu, ngươi chờ ta chút đi.”


Tiếng động trong Xuân Phong Đắc Ý lâu đã không còn, đám đông dần dần tản đi, Tề Gia vẫn cứ đứng trước lâu, nhìn ngọn cung đăng bằng sa đỏ lụi tàn: “Không sao chứ?”
***
Gió đêm dần lạnh, đã gần đến đầu thu.


Xuân Phong ma ma đã từng mắng thẳng vào mặt đám người khắp kinh thành: “Sau này dù có nói gì cũng không cho tên họ Thôi kia vào cửa!”


Vài ngày sau, cách bày trí ở Xuân Phong Đắc Ý lâu được đổi mới hoàn toàn, lại khai trương lần nữa, người đầu tiên bước chân vào cửa lại là tên họ Thôi kia.
“Ngài đây là…” – Nữ tử mặc đồ đỏ pha xanh giật mình mặt trắng như rớt cả phấn.


Thôi Minh Húc chắp tay cười vui vẻ: “Ta chúc ma ma khai trương đại cát.” Không dây dưa với bà ta nữa, bước chân nghênh ngang đi lên lầu.
Đi vào phòng Ngọc Phiêu Phiêu, mặt hắn mới buồn thiu gượng cười: “Ta phải ở lại chỗ của nàng một thời gian rồi.”


“Công tử có chuyện khó xử sao?” – Ngọc Phiêu Phiêu hỏi. Thấy hắn chỉ im lặng uống rượu, không muốn đáp lời, nàng cũng không truy hỏi nữa.


“Cũng không có gì.” Uống một trận, Thôi Minh Húc dần nhuốm men say, thở dài một hơi, buông chén rượu, quay sang nói với Ngọc Phiêu Phiêu: “Ta và đại ca trở mặt nhau rồi.”


Chuyện hắn đại náo Xuân Phong Đắc Ý lâu làm kinh động đến Kinh phủ, tất nhiên đại ca hắn cũng đã biết. Thôi Minh Đường ở bên ngoài không nói gỉ, vừa về phủ đã đập bàn quát mắng: “Ngươi là một tên vô công rỗi nghề, mặt mũi Thôi gia bị ngươi làm mất hết cả!”


Xưa nay y luôn nghiêm khắc cần kiệm, rất sợ có một việc không tốt sẽ làm mất mặt Thôi gia, lần này vì Thôi Minh Húc mà phải khom lưng cúi đầu với người khác, càng khiến cho Thôi phủ trở thành trò cười trong mắt bàn dân thiên hạ. Bởi vậy, y đã sớm nghẹn đầy bụng tức không thể trút ra: “Cả ngày cậy tài khinh người, chơi đông phá tây, trong phủ khó khăn lắm mới mời được mấy tiên sinh đến đều bị ngươi chọc tức bỏ đi, còn không biết hối cải. Đại tẩu, nhị tẩu ngươi bao lần lao tâm khổ tứ khuyên nhủ, ngươi có từng nghe lấy nửa câu? Ngươi chỉ là một sĩ tử thi Hương nhỏ bé mà thôi, có thể làm được cái gì chứ? Ngươi nhìn ngươi xem, đuôi cũng sắp vểnh lên tới trời rồi! Nếu không phải đại tẩu ngươi khuyên ta, nói ngươi tuổi trẻ ham chơi, chỉ cần học tập rèn giũa là có thể tốt lên thì ngươi nói xem ngươi có thể tiêu dao cho tới ngày hôm nay sao? Rèn giũa? Hừ! Rèn giũa cái gì? Suốt ngày đánh chó vờn thỏ, hành vi phóng đãng, lại còn học uống hoa tửu [ ], đến Câu lan viện [ ], ngươi giống một thế gia công tử đứng đắn nghiêm trang chỗ nào? Thôi gia ta mấy đời là phủ đệ thư hương, luôn luôn thi lễ, sao lại sinh ra một tên chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ như ngươi thế này? Đánh lộn sinh sự, gây hấn ẩu đả, đây là chuyện mà một người đọc sách như ngươi nên làm sao? Là vị tiên sinh nào đã dạy ngươi những điều này?”


Thôi Minh Húc tự biết mình đuối lý, buộc lòng phải dằn sự nóng nảy quỳ ở phòng khách mặc y răn dạy. Ai ngờ y vừa chuyển đề tài lại đổ cả lên đầu Ngọc Phiêu Phiêu: “Vì một kĩ nữ mà cùng người khác tranh đoạt tình nhân, chuyện như vậy, mở miệng ra nói ta còn thấy xấu hổ! Chỉ là một nữ tử hạ cửu lưu [10] mà thôi, ngươi cũng không ngẫm lại thân phận của mình là gì? Nơi dơ bẩn như vậy, làm sao có được một cô nương đoan trang thuần khiết? Cứ thế này ngươi còn có tiền đồ, hoài bão gì nữa?”


Nói đến người trong lòng của hắn, không thể khống chế cảm xúc được nữa. Thôi Minh Húc chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của đại tẩu hắn, nhịn không được ngẩng đầu lên cãi lại một câu: “Phiêu Phiêu không phải người như vậy, huynh đừng coi thường nàng!”


“Ngươi còn muốn bảo vệ ả ta?” – Câu nói đó chẳng khác gì châm dầu vào lửa, Thôi Minh Đường tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, đập nát chung trà vẫn cầm trên tay thẳng xuống cạnh chân: “Nữ tử yên hoa như thế, ngươi còn muốn cưới ả về nhà hả?”


“Thì sao?” – Đối với tai họa rớt xuống đầu mình, Thôi Minh Húc vốn đã không phục, hắn dù có sai thì thằng con trai độc nhất nhà phú thương mập như cái đầu heo kia chẳng phải còn sai hơn hắn nhiều lắm? Chẳng qua là bảo vệ mặt mũi chủ gia đình nhà gã mà thôi, đáng lý ra gã phải bị cho ăn một cây gậy gỗ thì mới được, quản đầu quản chân gì cũng không xong. Hắn chỉ đơn giản thẳng lưng đứng lên, hùng hổ nói: “Đợi sau khi đệ đề tên bảng vàng, đệ sẽ lấy nàng, đại ca, huynh có thể quản đến cả tân khoa trạng nguyên sao?”


Từ sau lúc cãi nhau, đại ca hắn bất chấp cái gì mà phong thái quân tử, đập bàn đứng lên, khàn giọng quát: “Ngươi! Ngày nào còn ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm ra chuyện tổn hại thể diện Thôi gia ta! Trừ phi ngươi có gan không làm con cháu Thôi gia nữa!”


Thôi Minh Húc cũng không tỏ ra yếu thế, vung tay áo thật sự bước ra khỏi Thôi phủ: “Không làm thì không làm, huynh làm như đệ muốn lắm vậy!”


Sự việc như vậy, Thôi Minh Húc thuật lại đại khái dăm ba câu, nhưng đoạn vì Ngọc Phiêu Phiêu mà khởi xướng việc tranh chấp bỏ đi này lại không nói, chỉ nói với nàng rằng: “Huynh ấy có lẽ cũng không muốn gặp lại ta”. Khóe môi cứng ngắc kéo lên, ngẩng đầu, lại uống cạn một chung rượu.


Thấy Ngọc Phiêu Phiêu ưu phiền sầu muộn, muốn nói lại thôi, Thôi Minh Húc phất tay lơ đễnh: “Không sao, việc đại ca đuổi ta ra khỏi nhà trước giờ không phải chưa từng có. Qua hai ba ngày sẽ lại sai người tìm ta về như thường thôi?


Từ đó về sau, hắn trọ lại Xuân Phong Đắc Ý lâu. Sáng sáng từ trên lâu sẽ thấy chiếc kiệu màu xanh rêu của đại ca hắn lắc lư lắc lư vào triều, Thôi Minh Húc xoa đôi mắt nhập nhèm, vươn vai ngáp dài, xoay người rồi lại nằm xuống. Lúc tỉnh dậy mở cửa sổ, mặt trời đã quá ban trưa, đại ca hắn đã hạ triều hồi phủ từ lâu, ngắm dòng người như thoi đưa dưới lầu cũng chẳng nhìn thấy nửa cái bóng. Thường thường luôn có tiếng bước chân bình bịch, có người bước lên cầu thang lên lầu, ngày càng gần. Hắn ngồi thẳng người vểnh tai nghe, trong đầu cứ nhắc đi nhắc lại mấy màn muốn nói hết lần này đến lần khác. Sau đó, tiếng bước chân dần dần trôi xa, chưa từng dừng lại. Tâm tình phấn khởi rơi thẳng xuống đất, làm cái mặt kiêu ngạo nhăn tít.


Giang Vãn Tiều bị gia đình phái đi Giang Nam thu mua hàng hóa mới. Từ Khách Thu bị hắn liên lụy, đến nay vẫn bị nhốt trong phủ không được xuất môn nửa bước. Chỉ có Ninh Hoài Cảnh là có thể cười hì hì đem rượu đến thăm hắn: “Trở về chịu phục tùng một chút là được rồi, tội gì mà cứ ở đây giận dỗi?” – Mấy lời nói ra thực không hợp với khẩu vị của hắn, thà hắn ta không đến còn hơn.


Thôi Minh Húc chẳng nói chẳng rằng bĩu môi: “Lí do gì mà cứ phải là ta trở về xuống nước trước?”
Ninh Hoài Cảnh bất đắc dĩ thở dài: “Có lẽ bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp, về sau, ngươi muốn cúi đầu nhận lỗi cũng chẳng có chỗ cho Thôi tam thiếu gia ngươi hối hận nữa.”


“Ít lời đi. Ta cũng không phải là trẻ con.” – Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn đường phố dưới cửa sổ: “Tính tình của đại ca ta còn không rõ? Tối đa là hai ngày nữa, nhất định huynh ấy sẽ phái người tới tìm ta.”


Đại ca hắn miệng kiếm mà tâm đậu hũ, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn, hiểu lắm mà. Nếu không thì để xem sau này huynh ấy nói năng thế nào với phụ thân đại nhân.
Ninh Hoài Cảnh không thuyết phục nữa, lúc gần đi để lại một túi bạc ở trên bàn.


“Ngươi làm cái gì vậy? Ta thật đúng là lâm vào cảnh khốn cùng rồi.” – Thôi Minh Húc cười lớn cầm lấy bạc thảy thảy: “Cầm!”
Ninh Hoài Cảnh lui ra sau tránh bàn tay đang duỗi ra của hắn, chỉ cười không nói.
***


Thôi Minh Húc cứ chờ, nụ cười trên mặt rất thoải mái, đôi mắt bất giác cứ len lén khóa chặt trên cánh cửa phòng khép kín. Hắn ở trong phòng nghe Ngọc Phiêu Phiêu xướng khúc, nghe nàng hát: “Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu.” Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, tú bà ăn vận như trái anh đào đỏ rực dẫn theo một đám quy nô nha hoàn đông nghịt đứng ở cửa: “Công tử, ngài có một phong thư.”


“A? Làm phiền ma ma.” – Thôi Minh Húc lười biếng vươn tay ra nhận: “Của Thôi phủ?”
“Không phải.” – Nữ nhân cạnh cửa vui đùa với cái nút thắt: “Ngài là người thông minh, nhìn qua thì sẽ hiểu.”


Thư là do Ninh Hoài Cảnh sai người đưa tới, nội dung trong thư là đại ca hắn viết cho phụ thân Ninh Hoài Cảnh – Trung Tĩnh hầu. Thôi Minh Húc ngờ vực, vội vã cầm đọc. Chỉ vài câu ngắn ngủi, lạnh lẽo như bị dội một thùng nước đá giữa ngày đông, cái lạnh thấu tim gan.


Đại ca hắn trong thư viết rằng, Thôi Minh Húc ngang bướng bất trị, bại hoại gia phong, dạy mãi không đổi. Đến nước này Thôi gia cùng hắn hai bên không nợ nần nhau, không liên can nữa.


Thôi Minh Húc lờ mờ, đại ca hắn cư nhiên thực sự đuổi hắn ra khỏi cửa? Tại sao? Sao lại thế được? Hắn… hắn vừa định qua hai ngày nữa sẽ trở về, đại ca hắn còn bắt hắn phải đứng đầu trong khoa đệ để Thôi gia được vinh hiển, sao mà có thể… Tựa như còn trong cơn ảo mộng, cả người vô lực, như lạc lối trong màn sương mù, cái gì cũng không rõ ràng, cái gì cũng không là hiện thực, ngơ ngác nhìn nữ tử lả lướt đi tới trước mặt hắn. Không để hắn chất vấn, cái miệng lớn như chậu máu đã mở thao thao bất tuyệt: “Thôi tiểu công tử à, không, hiện tại chỉ có thể gọi Thôi công tử thôi. Đại ca ngài không chỉ viết thư cho Trung Tĩnh hầu mà còn cả Trung Nghĩa hầu, Trung Liệt bá, Trung Viễn đại tướng quân, Giang gia của Chức Cẩm Đường, Tần gia của Tụ Bảo Trai, Thẩm gia của Đắc Nguyệt Lâu… Những gia đình có quen biết với Thôi gia đều được thông báo, ngài đó, đừng có chạy về hỏi, cứ chộp đại một người đi đường hỏi cũng được. Toàn bộ kinh thành đều biết hết rồi, đại ca ngài chỉ còn thiếu việc dán một bức hoàng bảng ở cửa thành nữa thôi. Chậc, theo ta thấy thì, không tới vài tháng, sau hôm nay thôi thì sẽ không ai không biết. Nói ra thì ngài cũng là vì Phiêu Phiêu nhà chúng ta, suy cho cùng có nên hay không đây? Haiiii, nhìn không ra, không ngờ ngài lại là loại chung tình nha! Thật hiếm có! Thật hiếm có! Được rồi, được rồi, ma ma cũng không phải đến đây nói cái này với ngài.”


Trong tay nữ nhân có thứ gì đó lóe sáng, là một cái bàn tính vàng tinh xảo, ngón tay to khỏe gẩy hạt châu lách cách: “Ta nói này Thôi công tử, số nợ hai ngày nay ngài ở đây ăn uống tiệc tùng có phải cũng nên kết sổ rồi không?”


Đây mới là ý đồ thật sự của bà ta khi đến đây: “Nếu tính từ trước đến nay, ma ma cũng không phải không biết lý lẽ, ngài vừa mới gặp nạn đã bỏ đá xuống giếng. Ngài cũng biết, nếu Xuân Phong ma ma ta không trượng nghĩa thì trong kinh thành này sẽ không tìm ra người thứ hai trượng nghĩa đâu. Đối với ngài cũng chẳng còn cách nào khác, nhờ phúc Thôi công tử, ta đây vừa mới chỉnh sửa xong. Ôi chao, tiền tiêu cứ như nước chảy xuôi vậy. Trên dưới lâu của ta ít nhiều cũng có vài trăm khách nhân lui tới, nếu người nào cũng mở miệng kêu ta chờ, ta có cách nào đây? Ngài là người đọc sách, là người hiểu rõ nhất, cũng là người thông minh, ngài xem…”


Trong tay áo vẫn còn túi tiền lần trước Ninh Hoài Cảnh để lại, nặng trình trịch kéo cả người hắn ngã về phía trước. Trước mắt đều là màu đỏ, đỏ thẵm như cả ngàn giọt hoa máu, đôi môi rực đỏ không ngừng khép mở, chiếc quần lụa mỏng thắm đỏ đâm vào mắt không mở ra được. Đôi chân đứng không vững, muốn ngã nhào vào sắc đỏ ấy. Lá thư như tuyết trắng rơi khỏi bàn tay, đại ca hắn, vị đại ca tài học thua kém hắn, chỉ vài câu đã đánh cho hắn trở tay không kịp, thất bại thảm hại.


Bà ta vẫn cứ nói, cứ nói không ngừng, nước bọt li ti văng khắp nơi hòa vào âm thanh những hạt châu va đập hỗn loạn. Bên tai vẫn quẩn quanh tiếng hát của Ngọc Phiêu Phiêu “Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu.”, Ninh Hoài Cảnh nói “Để phòng vạn nhất”, đại ca hắn khàn giọng quát lớn “Trừ phi ngươi có gan không làm con cháu Thôi gia nữa!”, hắn đã đáp lại thế nào? Nhớ lại, còn muốn nhớ lại, tâm trạng rối bời thốt ra một âm thanh lạc lõng:


“Không làm thì không làm, huynh làm như đệ muốn lắm vậy!”
Khi đó, tay áo phất thật khí khái, thật lưu loát.
Hai mắt trợn to, hắn sững sờ nhìn chiếc bàn tính tinh xảo bị bàn tay to mọng đập lên bàn, lay động phần rượu hắn chưa kịp uống trong ly ngọc: “Công tử, tính tiền.”


Xuân Phong ma ma đầy xuân phong đắc ý của Xuân Phong Đắc Ý lâu ăn mặc như một quả anh đào lớn, thứ quả mà đầu mùa hạ lăn đến cạnh cửa bị đại chất tử của hắn một chân giẫm nát.


Thôi Minh Húc đứng trước Xuân Phong Đắc Ý lâu, tâm tư ngỡ ngàng, tự nhiên lại xuất hiện một việc như thế. Muốn cười, muốn cười cho tỉnh giấc khỏi cơn mơ hoang đường này. Lúc đó, hoa đăng vừa thắp, ca vũ vừa lên, cách bình minh còn rất lâu rất lâu.
Chú thích:


[ ] Lưu danh tháp Nhạn: tháp Nhạn hay còn gọi là tháp Đại Nhạn hay tháp chùa Từ Ân. Nhạn Tháp là một dấu ấn vĩ đại của hành trình Phật giáo đi tới phương Đông. Đó là nơi Thánh tăng Huyền Trang đã dừng chân trụ trì ở chùa này hơn hai chục năm để dịch kinh Phật sau khi đi Tây Trúc. Chính vì lẽ đó được ghi tên trên tháp Nhạn là một vinh dự lớn lao.


[ ] Văn Khúc Tinh (còn gọi là Văn Xương Đế Quân): là vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân. Văn Khúc là tên vì sao còn gọi là sao Văn Xương (Văn Xương tinh). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là vì tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.


[ ] Phan An: một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc thời xưa.
[ ] Thiên thượng địa hạ vi ngã độc tôn: trên trời dưới đất chỉ ta là duy nhất. Bạn đang
[ ] Sao vây quanh trăng: ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy xun xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.


[ ] Quy nô: cách gọi những người đàn ông làm việc vặt trong kĩ viện, mang ý nghĩa mia mai.
[ ] Bạch diện thư sinh: chỉ người học trò chưa có kinh nghiệm, khi xưa người thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế.
[ ] Hoa tửu: uống rượu có kĩ nữ hầu.


[ ] Câu lan viện: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc. Ám chỉ những nơi ăn chơi đàn đúm như kĩ viện.
[10] Hạ cửu lưu:
Cửu lưu: 9 học phái từ Tiên Tần đến Hán Sơ, Trung quốc.
Theo xã hội Trung Quốc chia thành các giai cấp thượng, trung, hạ cửu lưu gồm:


-Thượng cửu lưu: đế vương, thánh hiền, ẩn sĩ, tiên đồng, văn nhân, võ sĩ, nông, công, thương.


-Trung cửu lưu: cử tử (như sĩ tử), y sinh (người học y), tướng mệnh (người xem tướng), đan thanh [bán họa nhân] (những người bình phẩm họa tiết trên cổ vật, đồ điêu khắc, gốm…có thể xem là bán họa sư), thư sinh, cầm kỳ, tăng (hòa thượng), đạo (người truyền đạo), ni (ni cô).


-Thượng cửu lưu: sư gia, nha soa (sai vặt ở nha môn), thăng xứng [xứng thủ] (người xử án), bà mối, đầy tớ, thời yêu [kẻ lừa gạt, thầy đồng] (những người chuyên đi mượn danh thần thánh, yêu quái lừa gạt người khác), đạo (cường đạo), thiết (trộm cắp), xướng (kĩ nữ, con hát).






Truyện liên quan