Chương 15: Lo lắng
Chuyển ngữ: Puny
Tại phòng làm việc của giám đốc câu lạc bộ X.
Giám đốc Dương Trầm tay chỉ một lá thư mời mực đen trên bàn, nói với Nguyên Tu: "Chiến đội N lần này quyết tâm phải kéo X chúng ta xuống vị trí no.1, các cậu phải vững chắc mà nghênh chiến."
Nguyên Tu ngả người trên ghế xoay, ngón tay thon dài để trên sống mũi, nhẹ xùy: "Không biết tự lượng sức mình."
Khóe miệng Dương Trầm hất lên, rất tán thưởng tư thái phách lối của Nguyên Tu.
Anh có vốn liếng phách lối, một năm ngắn ngủi, mang chiến đội X càn quét cả nước, dòm ngó ngôi báu hạng nhất, phần chiến tích này không thể có người thứ hai, anh nói không thành vấn đề, nhất định nắm chắc tất thắng.
"Chúng ta là chủ nhà, địa điểm ngay tại núi Minh Dương Đông Dĩnh. Câu lạc bộ N phái đi năm nhóm chiến đội, mỗi nhóm bốn người, câu lạc bộ chúng ta cũng giống vậy chọn năm nhóm đội ứng chiến, ai cũng có thể ăn gà, bằng bản lĩnh của mình."
Nguyên Tu nhìn cây tử đằng xanh biếc ngoài cửa sổ, thờ ơ: "Ừ."
Dương Trầm đổi một đề tài: "Chiến đội X bốn người các cậu phối hợp ăn ý nhất, nhưng mà chiến đội năm người là thích hợp nhất, thêm một thành viên chính thức hoặc là dự bị, các cậu liền có thể đoạt được đại mãn quán *[ ]* cho thi đấu đơn hoặc nhiều người trong nước. "
* [ ] *Đại mãn quán: như mình có chú thích chương trước, từ này để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới, còn trong truyện thì dùng nếu giành ngôi vô địch thi đấu đơn, đôi, ba người, bốn người, năm người.
Các cuộc thi chuyên nghiệp hiện tại chia thành đôi đơn, ba người, bốn người và năm người, chiến cuộc không giống nhau, chiến thuật sách lược thậm chí cả đồng đội phối hợp mỗi người đều không giống nhau. Chiến đội tập hợp đủ năm người, phân công hợp tác, có thể ứng phó đủ lại chiến cuộc.
Có thể giành chức vô địch của năm loại thi đấu này, là đại mãn quán, hiện nay phóng tầm mắt nhìn thế giới, thành viên chuyên nghiệp duy nhất đã giành được đại mãn quán, chính là W.
Chỉ có W.
Cô là huyền thoại.
Thành viên hội đồng nhà đầu tư câu lạc bộ đối với Nguyên Tu cùng chiến đội X tràn đầy lòng tin, hy vọng bọn họ nhiều lắm là một người thi đấu có thể giành được đại mãn quán.
Nguyên Tu nói: "Thêm một người cũng không phải không thể, ông có người chọn lựa rồi sao?"
Giám đốc Dương Trầm nói: "Bây giờ thực lực chiến đội X mạnh, tôi dĩ nhiên hy vọng có thể mời đội viên nào có thực lực tương đương với các cậu tới, về phần tiền lương thù lao, có thể nâng cao thỏa đáng, tôi đang chuẩn bị một chút, mời Lý Ngân Hách của Hàn Quốc."
Lý Ngân Hách là thành viên chủ lực lúc trước của đội ESK, gần đây giải ước, trong ngoài nước không ít chức nghiệp đội muốn tranh thủ cậu ta.
Thời điểm cậu ta ở đội ESK, dẫn đội đoạt được nhiều cúp thi đấu quốc tế, thành tích không tầm thường, gần đây giải ước cũng là vì bất mãn thù lao cũng đội ESK quá thấp, không xứng với giá trị con người của cậu ta bây giờ.
Nguyên Tu trầm ngâm chốc lát, nói: "Lý Ngân Hách quả thực rất mạnh, nhưng mà với tư cách là đội viên Hàn Quốc, nếu như mời tới đội X, ngôn ngữ, còn có các phương diện mài đều có khó khăn..."
Dương Trầm nhìn về phía Nguyên Tu: "Tiếng Anh của các cậu cũng không có vấn đề gì."
Nguyên Tu nghĩ ngợi, nếu quả thật mời Lý Ngân Hách tới, phong cảnh câu lạc bộ trong tương lai có thể vẽ là...
Sáng sớm Nhâm Tường đứng gõ cửa phòng vệ sinh: "A, ai ở WC, bàn quang ba ba you sắp nổ, nhanh lên cho ba ba go out! F*ck you ah ah! You mb ah!!"
...
Nguyên Tu trầm giọng nói: "Lý Ngân Hách có nhiều năm kinh nghiệm thi đấu cùng lối đánh chiến thuật của mình, không nhất định có thể cùng đội viên của X phối hợp, tôi muốn... thích ứng bắt đầu sử dụng người mới, cũng không hẳn không thể, tôi cùng A Hoành đều có thể dẫn dắt người mới, bắt đầu từ dẫn dắt, có lẽ có thể dung nhập vào tốt hơn."
Dương Trầm cau mày: "Bắt đầu sử dụng người mới, chu kỳ huấn luyện sẽ rất dài, hơn nữa gia đình việc học các phương diện đều không thể điều khiển, bây giờ lại chính là thời điểm chiến đội X các cậu tạo thành tích, lúc này dùng người mới, có lẽ thành viên hội đồng bên kia sẽ không đồng ý."
"Cái nghề này muốn phát triển tốt, nhất định phải cho người mới ra mặt, Cố Chiết Phong chính là ví dụ thành công."
Nguyên Tu nghĩ tới lời nói Lục Mạn Mạn nói lúc trước: Khắp nơi khai thác thành viên của những chiến đội khác, mà không cho người mới cơ hội, cái này không khác nào uống rượu độc giải khát.
Dương Trầm không biết làm sao cười một tiếng: "Đây không phải là chuyện đội trưởng X như cậu phải cân nhắc, cậu chỉ cần dẫn đội đánh thi đấu là được rồi."
Nguyên Tu lại hỏi: "Gần đây trong những người bạn nhỏ đăng ký gia nhập X, có hạt giống tốt không?"
"Hòm thư sơ yếu lý lịch sao có thể nhìn ra được, phần lớn là nhãi con còn chưa tốt nghiệp đại học."
"Có nữ sinh không?"
Dương Trầm ngẩng đầu nhìn Nguyên Tu, ý vị thâm trường "Ô" một tiếng.
"Có không."
"Đương nhiên là có." Dương Trầm cười nói: "Còn không ít đây này."
Nguyên Tu đẩy cái bàn, ghế xoay ngửa về sau một cái: "Đi đây."
"Này, nói một nửa rất đáng ghét."
"Anh còn muốn nghe cái gì."
"Nghe tại sao cậu đột nhiên cảm thấy hứng thú với các em gái đăng ký."
Nguyên Tu quay đầu liếc anh ta: "Anh là giám đốc chiến đội, không phải fans hâm mộ bát quái."
"Ai quy định giám đốc không thể dấy lên tâm hồn bát quái?"
"Nếu như anh thật sự có tâm hồn bát quái, không bằng hỏi thăm một chút, hướng đi của W nước Mỹ sau khi giải ngủ."
"Nói tới cái này." Dương Trầm kích động: "Tôi thật sự nghe qua, hình như W tới Trung Quốc."
Nguyên Tu nhướng mày, tỉnh bơ: "Ồ?"
"Nhưng mà nước Mỹ bên kia cắn tin tức quá chặc, hơn nữa cũng không biết, vị W này thật quá thần bí, nếu như có thể mời cô ấy, vậy X chúng ta chính là như hổ mọc cánh."
Nguyên Tu lúc ra mở cửa thờ ơ nói: "Kiểm tr.a hòm thư một chút đi, nói không chừng sơ yếu lí lịch của W xen lẫn trong đống kia."
"Nói giỡn, W sẽ ném cho chúng ta sơ yếu lí lịch? Người ta cũng phải là ngồi nhà chờ trung đội trưởng câu lạc bộ đi mời được không."
***
Ban công phòng ngủ là hướng mặt trời, buổi sáng ánh mặt trời tràn đầy, chiếu vào căn phòng ấm áp.
Hạ Thiên sáng sớm đi thư viện, chuẩn bị thi tiếng Anh chuyên ngành của cô ấy, Trình Ngộ ở hành lang bên ngâm nga bài hát phơi quần áo.
"Đơn giản một chút, cách nói chuyện đơn giản một chút...Em cũng không phải là một diễn viên, đừng tạo thêm những tình tiết đó ~~"* [ ]*
* [ ]* Đây là lời bài Diễn viên của Tiết Chi Khiêm, Mình để link cho bạn nào thích thì nghe và đọc truyện nha:
Giọng cô ấy rất trong, tiếng hát đi ra như phiến lá con cưỡi gió, phiêu phiêu đãng đãng.
Lục Mạn Mạn ôm máy vi tính ngồi trên giường, kiểm tr.a hộ thư của mình.
"Xin chào Lục Mạn Mạn tiểu thư, sau khi tham khảo sơ lược sơ yếu lý lịch của cô, câu lạc bộ của chúng tôi tạm thời không thể thông qua để cô gia nhập..."
"Xin lỗi câu lạc bộ của chúng tôi trước mắt không có ý định tuyển nữ đội viên."
"Tài liệu của cô chúng tôi đem cất giữ sáu tháng, nếu như đến lúc đó có nhu cầu tuyển mới, sẽ liên lạc với cô."
...
Đây là lần đầu tiên Lục Mạn Mạn gặp trận Waterloo [ ] bi thảm như vậy.
* [ ] *Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Đây là trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và Vương triều Một trăm ngày của ông.
Trước kia trong hộp thư của cô, trên căn bản đều là đội liên bang Mỹ thậm chí đội ngoại quốc gửi thư mời đào chân tường, hy vọng cô có thể đổi nơi làm việc rời Queen, đến nhà chiến đội phát triển.
Đâu có gặp qua loại tin từ chối đồng loạt như này.
Qủa nhiên, theo như lời ba Louis, vứt bỏ tên cùng quá khứ của W, bắt đầu lại, không dễ dàng!
Cô sụp đổ gãi đầu một cái, vượt tường vào line, than phiền chuyện này với Arco.
[Arco hôm nay cũng phải phát tài phát tài: Thực tế dạy cậu làm người, Trung Quốc cũng không dễ lăn lộn.]
[Lục Mạn Mạn đã không thể giữ được 12 tuổi: Các đại lão ít nhất cũng cho một cơ hội phỏng vấn chứ! Chỉ xem sơ yếu lý lịch liền từ chối, là có ý gì mà!]
[Arco: Ai bảo cậu muốn ra vẻ, còn cái gì mà vứt bỏ quá khứ bắt đầu lại, lại nói, ai để ý cậu.]
[Lục Mạn Mạn: QAQ Thỉnh cầu mang tôi đi chơi.]
[Arco: Cậu đi ôm bắp đùi vàng của chồng cậu đi, không có triển vọng.]
[Lục Mạn Mạn: Chồng cũng không mang theo tôi, dự bị cũng không cho tôi QAQ]
Nghĩ tới e-mail mới nhất là lá thư từ chối của chiến đội X, trái tim Lục Mạn Mạn lại như gió thu mưa thu, thật lạnh thật lạnh.
Qúa tàn nhẫn.
[Lục Mạn Mạn: Vậy nếu không, cậu đưa khẩu trang W cho tôi, tôi đi tản bộ.]
[Arco:...]
[Arco: Khụ khụ, đột nhiên nhớ tới mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm lần sau trò chuyện tiếp ha.]
[Lục Mạn Mạn: Cậu bán khẩu trang của tôi đi --]
[Arco:...Đổ mồ hôi mãnh liệt.jpg]
[Lục Mạn Mạn: Bán đi còn không chia một nửa với tôi, còn muốn lừa gạt tôi. Khinh bỉ.jpg]
[Arco: Tuần trước mới vừa bán đi, đang muốn nói với cậu, giá sau cùng 14 vạn...]
[Lục Mạn Mạn: 9283 3948 0202 098.]
[Arco: Chuyển cho cậu chuyển cho cậu! Lập tức chuyển cho cậu! Mọi người đều chèn ép lão tử!]
Cúp điện thoại, Lục Mạn Mạn thở dài một tiếng, thu dọng quần áo đi tới phòng giặt quần áo công cộng.
Tới bên này, quần áo của mình tự mình giặt, không có máy giặt quần áo, toàn bộ chà tay. Một mình đánh liều xa xứ, thật là một đoạn hành trình gian khổ.
Bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ của các nữ sinh.
"Trình Ngộ đó các cậu biết không?"
"Làm sao không biết, cái con phóng túng ấy."
"Ngày hôm qua lại thấy có người chạy Mercedes-Benz tới ký túc đón cô ta này?"
"Xã hội xã hội."
"Có người bao nuôi cô ta sao?"
"Không biết, nghe nói buổi tối làm thêm ở quán bar, khẳng định không có làm chuyện gì tốt."
"Giời, gương mặt trắng đẹp như vậy, hóa ra là cái đồ đê tiện."
"Cô ta xinh đẹp? Nói đùa à, không phải là trang điểm sao, yêu trong yêu khí đấy, tháo bỏ lớp trang điểm ai biết mặt ra sao."
...
Những lời nói gay gắt này, Lục Mạn Mạn có thể nghe hiểu một ít, ví dụ như đồ đê tiện hoặc là bồ nhí, lượng từ thô tục tiếng Trung của cô rất phong phú.
Giặt quần áo xong, Lục Mạn Mạn bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài, nhưng ở ngoài cửa bên cạnh hành lang thấy bạn cùng phòng Trình Ngộ.
Tóc cô ấy dài xoăn bù xù, tay cầm điếu thuốc, chậu nước rửa mặt bên cạnh, trong chậu chứa quần áo.
Là bởi vì bên trong phòng giặt đồ có người len lén bàn luận cô ấy, cho nên không có đi vào?
Trình Ngộ hơi nghiêng đầu, liếc thấy Lục Mạn Mạn: "Đã nghe?"
Lục Mạn Mạn thản nhiên gật đầu.
Trình Ngộ không thèm để ý chút nào nhún vai, bưng chậu vào phòng giặt quần áo, ngay sau đó bên trong truyền tới tiếng con gái thét chói tai.
Lục Mạn Mạn vội vàng vọt vào phòng giặt quần áo, chỉ thấy Trình Ngộ một tay cầm điếu thuốc, một tay khác níu tóc một cô gái, chính là người nọ mới vừa rồi mắng cô ấy đồ đê tiện.
Sắc mặt Trình Ngộ rất lạnh, giọng càng lạnh hơn: "Bắn súng sau lưng rất vui vẻ đúng không, tới, ngay trước mặt tôi lặp lại lần nữa, mới vừa nói tôi cái gì."
Cô gái kia da đầu bị kéo tới đau nhức, nhưng mà cô ta không có cách nào tránh được, sức lực của Trình Ngộ quá lớn, mấy người nữ sinh bên cạnh giờ phút này cũng là rụt rè e sợ không dám tiến lên, chẳng qua là uy hϊế͙p͙ nói: "Cậu mau buông cậu ấy ra! Nếu...nếu không buông ra, tôi gọi quản lý ký túc tới!"
Mấy cô gái kia xoay người muốn đi, Lục Mạn Mạn vừa vặn đứng ở vị trí cửa, thuận tay đem đóng cửa lại.
Mấy cô gái thấy Trình Ngộ còn đem theo người giúp, lúc này thật sự sợ, núp ở bên tường không dám nói lời nào.
Pa pa bạt tai, cô ấy không chút lưu tình đánh lên mặt cô gái kia.
"A!" Cô gái kia bị đánh, giống như điên xông tới Trình Ngộ, muốn liều với cô ấy, chỉ có điều cô ta căn bản không phải đối thủ của Trình Ngộ, bị cô dỡ sức lực trên tay, một tay đẩy tới bên cạnh.
"Bàn tay chị đây dạy cô làm người." Ánh mắt Trình Ngộ lạnh lùng: "Thật đúng là không muốn phục, cô mắng tôi hai chữ kia, chịu hai cái bạt tay này, có dư thừa."
Lục Mạn Mạn lần này vừa làm quần chúng ăn dưa, đứng ngoài cuộc xem kịch hay.
Mấy cô gái để cho Trình Ngộ hung hăng dạy dỗ một phen, chật vật rời đi.
"Thứ gì!" Trình Ngộ vỗ vỗ tay, quay đầu thấy Lục Mạn Mạn: "Còn tưởng rằng cậu sẽ giúp các cậu ta."
Lục Mạn Mạn nói: "Tôi tại sao phải giúp các cậu ta."
"Bởi vì chúng ta từng có đụng chạm."
Lục Mạn Mạn nhớ lại, vừa mới khai giảng hai người liền đánh một trận, cô nhún vai nói: "Tôi nói, giải quyết một lần là xong, tôi lại không thù dai."
Trình Ngộ nói: "Dù sao tôi chính là như vậy, tôi không trêu chọc người khác, nhưng cũng đừng nghĩ ức hϊế͙p͙ đầu tôi, tôi không quan tâm người khác nói tôi thế nào, nhưng tốt nhất đừng để cho tôi nghe được."
Mấy nữ sinh kia, hôm nay cũng coi như là có bài học kinh nghiệm, không dám khua môi múa mép sau lưng.
"Vẫn là phải cảm ơn cậu." Trình Ngộ nói với Lục Mạn Mạn: "Không chạy tới quản lý ký túc tố cáo, còn giúp tôi phòng thủ cửa."
Lục Mạn Mạn thờ ơ nói: "Phòng thủ phe cánh của tôi, để cho đồng đội sau lưng an tâm giao phó, bình tĩnh ứng chiến, là một phẩm chất cơ bản của rèn luyện phụ trợ hàng ngày."
Trình Ngộ nói: "Nhưng mà đó là gì?"
"Thi đấu《 Cuộc chiến sinh tử 》người thật."
"Tôi cũng biết cậu chơi cái đó, ngày đó cùng cậu đánh nhau, cảm giác bản lĩnh của cậu chắc có luyện qua."
"Tôi là đội viên chuyên nghiệp." Lục Mạn Mạn nói: "Nhưng mà đã giải ngũ."
Con ngươi Trình Ngộ có chút sáng: "Lại còn là chuyên nghiệp, không nhìn ra."
"Cậu cũng chơi sao?"
"Chơi qua, nhưng mà sau đó cảm thấy không có ý nghĩa, nên không chơi."
"Sao lại không có ý nghĩa?"
"Một người chơi, cuối cùng ăn gà, có ý nghĩa gì."
Lục Mạn Mạn cong mi: "Rất lợi hại nha."
Trình Ngộ cười lạnh một tiếng: "Chỗ lợi hại của chị nhiều lắm."
***
Sau sự kiện tại phòng giặt quần áo, quan hệ của Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn dịu đi rất nhiều, thỉnh thoảng Trình Ngộ buổi sáng trở về ký túc, sẽ còn mang cho bánh ngọt hoặc chocolate cho Lục Mạn Mạn và Hạ Thiên.
Cô ấy nói đều là khách hàng tặng, còn thuyết khách hộ rốt cuộc là người nào, Lục Mạn Mạn không có hỏi nhiều, cô không thích bát quái, huống chi là việc riêng của người khác. Dĩ nhiên Hạ Thiên càng sẽ không nói, bởi vì cô ấy chỉ quan tâm việc học.
Sau một tuần, Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng nhận được lời mời phỏng vấn từ chiến đội.
Cô hưng phấn từ trên giường nhãy cỡn lên: "A a a, đến rồi đến rồi, rốt cuộc vào phỏng rồi!"
Lúc này Hạ Thiên đang xem video tiếng Anh cũng ngẩng đầu lên: "Cậu tìm việc làm?"
"Không phải, chiến đội chuyên nghiệp 《 Cuộc chiến sinh tử 》." Lục Mạn Mạn vừa trả lời email, vừa nói: "Tôi muốn tiếp tục đánh chuyên nghiệp."
"Những ngày qua cậu buồn buồn không vui cũng là vì chuyện này à."
"Ừ, nhưng mà cũng may cuối cùng cũng nhận được hồi âm." Lục Mạn Mạn thấy email là tới từ chiến đội π, cũng là một chiến đội tương đối lợi hại, xếp sát sau X.
Hạ Thiên nói: "Chúc mừng cậu, cuối cùng có thể làm chuyện mình muốn làm."
"Cám ơn."
Lục Mạn Mạn hào hứng bừng bừng nhớ kỹ thời gian cùng địa điểm phỏng vấn, nếu chiến đội π đã tinh mắt mời cô tham gia phỏng vấn, nhất định không thể để cho bọn họ thất vọng.
Thời điểm Lục Mạn Mạn trước kia ở Queen cũng phỏng vấn qua người mới, đại khái cũng có biết.
Phỏng vấn sẽ phải hỏi một vài vấn đề, nhìn xem tính cách, dù sao loại thi đấu này, hợp tác đoàn đội rất quan trọng, thứ hai chính là tổng hợp kiểm tr.a mọi phương diện thân thể, cuối cùng có thể sẽ còn có một trận thực chiến diễn luyện nhỏ...
Những thứ này đối với Lục Mạn Mạn mà nói, chuyện rất nhỏ, cô có thể bộc lộ tài năng ở vòng phỏng vấn, tuyệt đối có lòng tin.
***
Khách sạn Giang Thiên.
Ngày mai chiến đội X cùng chiến đội π có một trận tranh giải, buổi tối trước một ngày, đội viên hai câu lạc bộ cùng nhau ăn cơm, đội viên hai bên gặp mặt.
Trên bàn cơm những người giám đốc ngược lại trò chuyện rất hợp ý, từ phát triển chiến đội nói tới triển vọng nghề nghiệp.
Nhưng các đội viên lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngay cả ra vẻ khách sáo cũng không có, chính là nhìn nhau không vừa mắt.
Giữa bữa ăn, Nguyên Tu đến phòng vệ sinh, lúc đi ra, có nghe được tiếng giám đốc của π nói chuyện.
"Lão Từ, ngày mai anh đến xem cuộc chiến không?"
Người đàn ông tên lão Từ ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập, mặt đầy bóng loáng.
Ông ta đứng trước gương ở phòng vệ sinh, dùng nước vỗ nửa cái đầu hói của mình.
"Không tới được rồi, ngày mai phỏng vấn người mới."
"Chính là nữ sinh đại học ngày hôm qua anh nói?"
"Đúng vậy."
Nghe được mấy chữ nữ sinh đại học, bước chân vừa muốn bước ra phòng vệ sinh của Nguyên Tu dừng lại.
"Có thể à, còn tuyển nữ đội viên, thành viên ban quản trị bên kia cũng đồng ý?"
Lão Từ cười nói: "Dù sao cũng phải cho các cô gái đó một chút cơ hội."
"Ha ha, lão Từ anh thật là một người tốt, rất thích cho các cô gái cơ hội sáng tạo, nhất là nữ sinh viên đại học trẻ tuổi xinh đẹp."
Nguyên Tu nhíu mày một cái, đi trở về phòng, trong lòng đột nhiên giống như bị cái gì chắn, luôn cảm thấy không đúng.
A Hoành bĩu môi: "Nhìn dáng vẻ của π, rất có lòng tin nha, cơm cũng ăn nhiều hơn chúng ta mấy chén."
Nhâm Tường cười nói: "Tôi thấy Weibo chính thức của bọn họ đăng, lần này nếu như đánh bại chúng ta ăn gà, liền bao tiệm gà rán ở cổng B cả ngày, fans hâm mộ của π đến đều có thể ăn gà rán miễn phí."
A Hoành sợ hãi: "Má! Phô trương giàu có vậy!"
Lỗ tai Cố Chiết Phong dựng đứng lên: "Muốn ăn gà rán, thì nói muốn ăn gà rán, giả vờ đánh làm gì?"
Nhâm Tường gật đầu: "Tôi thấy được."
A Hoành khinh bỉ: "Tiến bộ!"
Nhâm Tường nói: "Tôi cảm thấy toàn bộ chiến đội chuyên nghiệp cả nước, X chúng ta keo kiệt nhất, lần trước tiến vào trận thi đấu thế giới hệ S, đội trưởng rút 250 đồng phần thưởng cho fans hâm mộ."
Cố Chiết Phong: "Còn có một nửa số tiền cất vào hộp đen của chúng ta, cuối cùng bức bách trả lại cho anh ấy."
Nguyên Tu không tập trung "Ừ" một tiếng: "Cái gì?"
A Hoành: "Bọn họ đang thảo luận thi đấu giả để ăn gà rán, cùng với chuyện cậu rất keo kiệt."
Nguyên Tu cũng không có nghe vào lời cậu ta nói, anh ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc lão Từ phía đối diện, lão Từ đang cùng người khác uống rượu.
Mặt mũi đỏ đỏ, đầu trâu mặt ngựa, càng nhìn càng thô bỉ.
A Hoành nói với Nguyên Tu: "Hôm nay cậu sao không tập trung?"
Nguyên Tu bừng tỉnh: "Cái gì."
Nhâm Tường chen miệng: "A Hoành nói cậu tư tưởng không tập trung, sẽ không khẩn trương chứ?"
Cố Chiết Phong: "Anh nói A Hoành muốn lên bàn nhảy thoát y em tin, nói đội trưởng khẩn trương em không tin."
Nguyên Tu lẩm bẩm nói: "Không có việc gì."
Anh lại lần nữa nhìn về phía lão Từ.
Có lẽ không có sao...
*Đôi lời tâm tình của editor: *Đón xem chuyện gì sẽ xảy ra nào...