Chương 10: Đi học
Vù... Vù...
Cơn gió lạnh thổi qua làm nó dựng tóc gáy, cái gì mà trường đào tạo sát thủ chứ? Đây chả phải là lâu đài bị ma ám sao?
- Vương, ngài có đến nhầm địa chỉ không vậy?
Nó nghi hoặc quay sang nói thầm với hắn, mặt hắn không cảm xúc, chỉ rảo bước về phía trước. Nó bất lực đi theo, nhìn ngó xung quanh, không có một bóng người.
- Vương, tại sao không có ai thế?
- Vương, ngài không thấy trường này kì cục sao?
- Vương, ngài đã là Vương sao phải còn đi học sát thủ?
- Vương, chả lẽ ngài thực sự rất yếu đuối, chỉ biết núp áo đám vệ sĩ sao?
- Cô có tin ta cắt lưỡi cô không?
Hắn vẫn không có bất cứ cảm xúc nào trên mặt, chỉ trừ giọng nói lạnh thấu xương. Nó im lặng, có vẻ hắn bực rồi, nên ngậm miệng lại thì tốt hơn.
- Còn nữa, ở ngôi trường này không ai biết ta là Vương, gọi ta là Thuần Mặc.
- Tên ngài đẹp đấy!
Nó gật gù khen thưởng, hắn vẫn mặt lạnh đi về phía cổng trường.
( Chú thích: chỉ có những người hoàng tộc và người giai cấp A mới biết Vương. Những học viên của trường sát thủ đều là được tuyển dụng từ các giai cấp dưới để huấn luyện bảo vệ giai cấp trên)
Cánh cổng mở ra, cứ ngỡ sẽ là một không khí sôi nổi, học viên nói chuyện với nhau vui vẻ, không, hoàn toàn là ám khí. Ai đấy đều mặt lạnh như tiền y như tên Vương, đã thế còn có vài người dùng dao giả ám sát bạn mình để tích điểm.
Nó mải nhìn ngó xung quanh, bỗng dưng cổ như bị thứ gì quẹt qua.
- Ố ồ, học sinh mới, hân hạnh, hân hạnh.
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, nó giật bắn mình quay lại sau lưng thì thấy không có ai. Mặt nó tái xanh, ma sao?
- Tôi ở đây
Một bàn tay kéo mặt nó lại, trước mặt nó là một học viên nam tóc màu vàng hoe đang nở nụ cười rạng rỡ.
- Cảm ơn cô đã cho tôi một điểm ám sát, khi nãy chỉ là dao giả quẹt qua cổ thôi.
Nó hiểu ra chuyện, cậu ta có vẻ là người không bị cái bầu không khí u ám này lấn áp, có lẽ nó nên kết bạn. Nụ cười nở trên đôi môi nhỏ xinh của nó
- Hân hạnh được làm quen với cậu, tôi là An Nhiên.
- Tôi là Kì Tử
Kì Tử vừa dứt lời đã bị ai đó lấy dao giả cắt qua cổ cậu, giọng trầm đầy sát khí
- Hân hạnh, Thuần Mặc!
Cô nhìn Vương mặt không cảm xúc kề con dao vào cổ Kì Tử. Kì Tử liếc nhìn hắn rồi cười nhưng đôi mắt đầy sắt bén
- Cậu cũng là học sinh mới? Kĩ năng của cậu tốt đấy.
An Nhiên nhìn hai người con trai thách thức nhau, vội đẩy hai ngừoi ra
- Xin lỗi cậu, bạn tôi chỉ muốn thử ám sát tí thôi, cậu ấy còn non nớt lắm haha
An Nhiên vừa nói vừa xoa đầu Vương. Cô biết hiện giờ gan cô rất rất lớn và ai đó cũng đang rất rất điên tức.
- Hoá ra bạn cô, bạn An Nhiên cũng là bạn Kì Tử này, chào cậu Thuần Mặc.
Hắn không nói gì, bóp chặt bàn tay đang xoa đầu của cô làm cô đau điếng người rồi quay lưng đi về phía lớp học.
- Cậu ấy có vẻ khó gần nhỉ?
- Cậu ta trước giờ đều vậy, cậu bỏ qua nha Kì Tử.
Kì Tử gật đầu cười hì hì, hai người nói chuyện liến thoắng sau lưng ai đó. Ai đó cố kiềm chế, trong đầu hiện lên nụ cười của bạn kia, nụ cười đầu tiên từ khi ai đó gặp lại bạn kia, nhưng không dành cho ai đó mà dành cho một tên con trai xa lạ.
- Cô học lớp nào vậy?- Kì Tử đứng trước dãy lớp học, liếc sang trái rồi lại liếc sang phải.
Cô tính trả lời thì Thuần Mặc đã nắm chặt tay cô kéo đi, không quên bỏ lại câu sởn gai ốc
- Chúng tôi học chung lớp, còn lớp nào thì vác cái mặt đi mà kiếm.
Kì Tử ngơ ngác vài giây rồi thở dài ngao ngán, đi kiếm lớp mình. An Nhiên bị bóp chặt tay nên cảm thấy đau đớn, nhăn mặt khó chịu
- Ngài có cần phải vậy không, tôi chỉ muốn làm quen bạn mới mà ngài cũng cấm sao
Hắn không nói gì chỉ kéo nó đi mặc kệ nó la hét thế nào, mọi người xung quanh đều nhìn một cái rồi lại bình thản như không có chuyện gì. Cái trường này đào tạo dã man thật, có khi biến thỏ thành hổ được cũng nên.
Special Class! ( Chú thích: lớp học dành cho con nhà quý tộc muốn thành sát thủ, tất nhiên học viên ở đây cũng không biết Vương là ai)
Cánh cửa lớp mở ra, hắn lập tức gây sự chú ý. Nhưng chỉ một giây sau mọi người lại việc ai người đó làm. Hắn với nó bước đến chỗ ngồi cuối lớp, sau khi ổn định vị trị, hắn đeo chiếc headphone, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.
Nó vừa vào lớp đã bị hắn kéo ngồi vào đây nên chưa kịp quan sát xung quanh. Đôi mắt nâu khói đảo quanh lớp và dừng lại, tim nó bắt đầu đập mạnh. Người con trai đang ngồi chéo nó nhưng cách xa một dãy, mái tóc trắng, đôi mắt nâu sữa, nụ cười dịu dàng, tất cả đều hiện lên chân thực trước mắt nó. Hạo Thiên! Tim nó ngày càng đập mạnh, nỗi nhớ anh của nó như trào dâng, anh không nhìn nó, anh đang mải nói chuyện với người con gái đẹp tuyệt trần, có mái tóc vàng kim nổi bật. Issabel!
" Hạo Thiên và Issabel là bạn của nhau ư? Hay họ chỉ mới làm quen?" Hàng loạt câu hỏi chen chúc trong đầu nó, nó quay sang nhìn hắn vẫn đang chìm đắm trong âm nhạc, chả lẽ hắn không nhận ra Hạo Thiên và Issabel đang ở trong lớp? Hay hắn biết nhưng lại lơ đi?
Reng reng reng! Tiếng chuông vào học vang lên phá tan mọi suy nghĩ của nó. Gíao viên bước vào, đó là một người phụ nữ rất sexy.
- Hello everybody, welcome to assassin school! Cô là Sayle, người sẽ đào tạo các em trong năm nay. Khóa của chúng ta là khóa thứ 2, và năm nay chúng ta có thêm bốn học viên mới. Các em đứng lên giới thiệu nhé.
Cô căng thẳng, chưa bao giờ xuất hiện trước đám đông nên không biết phải làm sao. Issabel đã giới thiệu xong, tiếp theo là đến Hạo Thiên. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, đây là cơ hội tốt, Hạo Thiên sẽ nhận ra cô khi cô giới thiệu.
- Người tiếp theo.
Tiếp theo là đến Vương giới thiệu nhưng hắn vẫn đắm chìm trong cái headphone, nó khẽ lay tay hắn nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Vút!
Một vật sắt nhọn bay đến và hắn tóm gọn chỉ bằng 2 ngón tay. Là một con dao giả. Đôi mắt tím từ từ mở ra, hắn đứng dậy, phi con dao lại chỗ cô giáo, giọng trầm thấp
- Thuần Mặc!
Nói xong cái tên hắn lại ngồi xuống, nó lén nhìn biểu cảm của cô giáo, ngỡ tưởng cô sẽ rất tức giận, nhưng không, mặt cô ra vẻ rất hài lòng cứ như gặp một học sinh ngoan vậy.
- Tiếp theo
- Em là An Nhiên, mong mọi người giúp đỡ.
Nó đứng bật dậy, lấy hết dũng khí, cô giáo và mọi người đồng loạt nhìn nó, nó liếc ánh mắt về phía Hạo Thiên, anh đang mỉm cười với nó. Thành công rồi!
- An Nhiên!
- Dạ?
Giọng cô giáo bỗng dưng đanh thép lại
- Hai từ "giúp đỡ" không được xuất hiện trong trường này. Muốn trưởng thành và nhanh chóng trở thành một sát thủ chuyên nghiệp thì em phải tự mình đấu tranh với tất cả ngay từ khi ở trong trường.
Đôi mắt của cô Sayle bỗng dưng sắc bén khiến nó hơi rợn người, nó chỉ biết cúi đầu và ngồi xuống, nó có cảm giác cô Sayle sẽ chú ý đến mình.
- Được rồi các em, bây giờ chúng ta sẽ có 1 buổi thực hành, nó có tên là: Ám sát nhóm. Các em hãy tự tim một bạn để tạo thành một nhóm hai người và đi ám sát nhóm khác. Ví dụ nhóm B giết được 1 thành viên nhóm A thì thành viên nhóm A đó sẽ phải vào nhóm B. Sau nửa tiếng nhóm nào có số thành viên đông nhất thì sẽ được điểm S cho phần thực hành ám sát. Tất nhiên những người bị giết và gia nhập nhóm đã giết mình thì không được điểm.
Mọi người sau khi nghe cô phổ biến tiết thực hành thì lặng lẽ ra sân bắt nhóm. Nó với Vương là một nhóm, Hạo Thiên với Issabel là một nhóm.
- Tôi chưa bao giờ ám sát, sẽ trở thành gánh nặng cho ngài mất.
- Sẽ quen dần, buổi đầu cô ch.ết cũng không sao!
Hắn mặt lạnh tanh ngắm nghía con dao, bỗng một bóng người vụt đến.
Keng! Tiếng dao va chạm vang lên chói tai, nó chưa kịp bàng hoàng thì trước mặt mình đã là hai con dao giả. Một con dao do Thuần Mặc cầm đã kịp chặn con dao kia đang tính ám sát cô. Và chủ nhân của con dao đó là Hạo Thiên.
- Chúng ta lại gặp lại, rất vui được gặp hai người.
Hạo Thiên bỏ dao xuống, cười như không cười. Hắn hừ một tiếng lạnh giá
- Thuần Mặc, chúng ta giờ là bạn học, tôi chỉ muốn cướp thành viên đội cậu thôi.
Hắn không nói gì, tay bỗng đổi hướng ra sau lưng, con dao giả của hắn nhanh chóng đặt lên chiếc cổ trắng nõn nà của Issabel ở phía sau
- Issabel,ta không thích trò đâm lén sau lưng như vậy.
Nó lại hoảng hốt vội quay ra sau, thấy Issabel đang cười thân thiện, tay cầm chặt con dao
- Tôi chỉ muốn An Nhiên dễ thương về đội mình thôi
Nó nổi cả da gà, hắn bỗng cười khẩy
- Muốn lấy thành viên đội ta thì bước qua xác Thuần Mặc này đã!