Quyển 2 - Chương 19
Hai người từ ban ngày dây dưa đến buổi tối, lại từ buổi tối đến nửa đêm, như không biết mệt mỏi. Đến cuối cùng khi chấm dứt, cho dù tố chất cơ thể mạnh như Cố Khanh cũng có vài phần mệt mỏi.
Ngày hôm sau khi mở mắt Sở Gian đã không ở đây, thân thể cũng đã được rửa qua, nhẹ nhàng khoan khoái không có cảm giác khó chịu. Cố Khanh xuống lầu, liếc mắt nhìn liền thấy nồi cơm điện giữ ấm trên bàn cơm, cùng với tờ giấy được đè bên cạnh.
Trên giấy chỉ bảo Cố Khanh đừng để bị đói, một chữ cũng không nói chuyện tối hôm qua. Nếu bây giờ còn là người cá ban đầu kia, lúc này có lẽ đã nghĩ Sở Gian đây là ghét bỏ hắn, không muốn gặp hắn, thậm chí có thể sẽ bởi vậy mà rời đi, trở về biển.
Nhưng Cố Khanh không phải, khi tỉnh lại Cố Khanh đã nhận thấy biệt thự này giống như lúc ban đầu đã bị vây quanh bởi đủ loại máy ghi hình, so với khi trước thì máy ghi hình càng thêm ẩn nấp. Sở Gian không phải biến thái, máy ghi hình đó tất nhiên là dùng để quan sát trạng thái tỉnh lại của mình, mà Sở Gian lúc này hẳn là ở sau máy ghi hình.
“Kiểm tr.a đo lường được Ninh Vũ Phi trước mắt liên hệ một đám côn đồ chuẩn bị xuống tay với kí chủ, có xem xét tình huống cụ thể hay không.” Hệ thống bỗng nhiên mở miệng.
“Xem xét” Cố Khanh thầm nghĩ, lập tức cảnh tượng Ninh Vũ Phi liên hệ mafia chợt lóe trong đầu. Cố Khanh ở góc độ máy ghi hình không quay được mà nhếch miệng cười, hắn đang muốn tìm một cơ hội hoàn thành nguyện vọng đầu tiên của nguyên chủ, Ninh Vũ Phi này liền tự mình đưa lên cửa.
Nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ là có thể luôn nhìn Sở Gian, lấy tình huống hiện tại nguyện vọng này có lẽ là đã hoàn thành vượt mức. Mà nguyện vọng đầu tiên, khiến Sở Gian thấy rõ bộ mặt thật của Ninh Vũ Phi, không hề bị Ninh Vũ Phi mê hoặc lại chỉ hoàn thành một nửa.
Sở Gian hiện tại tuy rằng biết đứa em này ở sau lưng làm một vài động tác nhỏ, cũng tận mắt nhìn thấy Ninh Vũ Phi làm loạn với cậu cả nhà họ Lạc, thậm chí còn biết đứa em này có tình cảm không rõ với mình, nhưng đây cũng không thể khiến Sở Gian hoàn toàn bỏ đứa em trai này.
Mà hiện tại, chuyện Ninh Vũ Phi sắp sửa làm, chính là một cơ hội khiến Sở Gian hoàn toàn buông tay cậu ta. Để hệ thống đúng giờ gửi ảnh chụp cùng video hành vi của Ninh Vũ Phi vào di động Sở Gian, Cố Khanh rời khỏi biệt thự…
Sở thị, Sở Gian khó chịu đi qua đi lại trong văn phòng, thường thường đến trước máy theo dõi nhìn một chút, lập tức lại càng thêm khó chịu.
Trong máy theo dõi thiếu niên còn đang ngủ say, Sở Gian có nháy mắt hi vọng thiếu niên cứ như vậy mà ngủ đi, lập tức lại phỉ nhổ suy nghĩ này của mình. Thế nhưng hắn lại không thể khống chế được ý tưởng này, nếu thiếu niên luôn ngủ, vậy hắn sẽ luôn thuộc về mình, mà thiếu niên nếu tỉnh có thể hay không… Sở Gian không muốn nghĩ đến khả năng đó.
Bỗng nhiên, trong máy theo dõi thiếu niên động đậy. Thiếu niên từ trên giường ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn bốn phía, khi phát hiện trên người mình cái gì cũng không mặc thì đầu tiên là có chút ngốc, lập tức như bùng nổ mà sắc mặt đỏ lên xuống giường tìm quần áo mặc vào.
Trong mắt thiếu niên không có chán ghét, không có ghê tởm, ngược lại có chút ngọt ngào, Sở Gian nhẹ nhàng thở ra. Khi nhìn thấy thiếu niên mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu, tim Sở Gian lại treo lên. Hắn nhớ tới mình nhất thời xúc động mà để lại tờ giấy trên bàn, A Khanh thấy sẽ không cho rằng mình…
Lo lắng cái gì liền đến cái đó, trong máy theo dõi Cố Khanh quả nhiên cầm lấy tờ giấy trên bàn, khi xem xong nội dung trên tờ giấy, mặt thiếu niên trở nên tái nhợt. Sở Gian muốn dùng điện thoại gọi điện giải thích cho Cố Khanh, lại phát hiện di động bị mình để quên ở trong nhà.
Trong video, thiếu niên tái nhợt ngốc lăng một lát, bỏ xuống tờ giấy trong tay, cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Sở Gian, lại gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe. Di động Sở Gian ở một góc hẻo lánh trong phòng ngủ, lóe lên ánh sáng đáng thương.
Sở Gian thấy thế vội vàng về biệt thự, hắn không nhìn thấy trong máy theo dõi thiếu niên gọi vài lần liên tiếp không bắt được thì vẻ mặt ảm đạm ngồi ở trên ghế, một lát sau mở cửa rời khỏi biệt thự, biến mất khỏi phạm vi máy theo dõi.
Sở Gian sốt ruột trở về nhìn thấy biệt thự không có một bóng người, trở lại phòng cầm di động, nhìn đống tin nhắn mềm giọng hỏi, một đống cuộc gọi nhỡ, Sở Gian gần như có thể tưởng tượng thiếu niên thất vọng rời khỏi biệt thự như thế nào.
Sở Gian vội vàng gọi lại, giọng nói bên kia biểu hiện là đã tắt máy. Đợi đã, di động. Sở Gian bỗng nhiên nghĩ đến di động của mình cùng Cố Khanh đều là cùng sản xuất, trừ tính năng tuyệt vời, vì phòng ngừa thiếu niên đi lạc trên di động cũng có lắp máy định vị mini.
Sở Gian vội vàng mở di động tìm định vị, di động đã qua cải tạo lập tức biểu hiện vị trí điện thoại, không phải ở biển, mà là một ngã tư đường ở thành phố H, Sở Gian nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên, di động rung lên, hiện lên nhận được một video tiêu đề là “Đừng hối hận”. Nếu như bình thường, thứ này Sở Gian có lẽ sẽ lập tức xóa đi, nhưng không rõ vì sao, hôm nay hắn lại lựa chọn nhấn mở.
Video hiện lên, Sở Gian vẻ mặt liền nghiêm túc lên, trên video rõ ràng là em trai hắn, Ninh Vũ Phi. Trên video, Ninh Vũ Phi đang gọi điện thoại, cậu ta nói.
“200 vạn, đi dạy dỗ một người”
“Không cần giết ch.ết, tôi muốn mấy người “làm” cậu ta, hơn nữa quay lại quá trình gửi cho Sở Gian ở Sở thị.”
“Là một thiếu niên xinh đẹp, mấy người buôn bán lời.”
“100 vạn tiền đặt cọc lập tức gửi cho mấy người, còn lại 100 vạn chờ sau khi tôi nhìn thấy kết quả tự nhiên sẽ cho mấy người.”
“Cứ như vậy, ảnh chụp tôi sẽ gửi cho mấy người.”
Không biết là dùng máy gì quay, video rõ đến lạ, rõ đến nỗi Sở Gian có thể nhìn thấy mặt Ninh Vũ Phi trong bóng tối dữ tợn, nói lời ác độc như thế nào.
Nhưng Sở Gian hiện tại không nghĩ tới video là ai quay, là ai gửi qua di động hắn, hắn hiện tại để ý là những lời Ninh Vũ Phi nói. Nếu là thật, vậy A Khanh hiện tại liền nguy hiểm, chung quy hắn thoạt nhìn yếu ớt như thế. (anh xác định?)
Nôn nóng thông qua máy định vị lái xe về phía thiếu niên, Sở Gian vừa chú ý tốc độ di động của thiếu niên, vừa ở trong lòng cầu nguyện thiếu niên an toàn.
Bỗng nhiên trên máy định vị hiện màu đỏ của thiếu niên đúng tại chỗ trong một con hẻm, sau đó liền không động đậy. Sở Gian căng thẳng, đạp mạnh chân ga dưới chân xẹt tới cái ngõ nhỏ kia.
Đợi khi đến đầu ngõ nhỏ, Sở Gian xuống xe chạy vào thấy được hình ảnh khiến hắn kinh hãi. Mấy tên lưu manh du côn trong hẻm im lặng nằm trên mặt đất, khóe miệng thậm chí còn mang theo một nụ cười. Mà ở sâu trong ngõ nhỏ, thiếu niên mặc áo sơmi chân trần cuộn mình ở trong góc, sắc mặt tái nhợt.
Sở Gian đau xót, hắn cất bước lướt qua mấy “thi thể” quỷ dị đi đến bên thiếu niên, ôm thiếu niên vào lòng. Cố Khanh ở góc độ Sở Gian nhìn không thấy hơi hơi gợi lên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười suy yếu, cắt đứt ý thức mình choáng váng ngã vào lòng Sở Gian.
Chờ khi ý thức trở về, Cố Khanh đã về trên giường biệt thự, quần áo trên người cũng được thay một bộ. Cách đó không xa, Sở Gian đang thấp giọng gọi điện thoại. Nhìn thấy Cố Khanh tỉnh, Sở Gian vội vàng đi tới.
“A Khanh.” Sở Gian nâng Cố Khanh dậy, tự trách nói “Thực xin lỗi A Khanh, anh không nên để em một mình ở nhà còn bỏ điện thoại ở nhà, không nhận điện thoại của em khiến em lo lắng. A Khanh em có nơi nào không thoải mái hay không.”
Cố Khanh cười suy yếu, khi nhìn thấy Sở Gian thì Cố Khanh đã biết Sở Gian cũng không phải ghét bỏ hắn, hắn trấn an “Em chỉ là lần đầu tiên sử dụng năng lực có chút mệt, Sở Gian anh không cần lo lắng.”
“Thật sự không có việc gì sao?” Sở Gian còn có chút không yên lòng, Cố Khanh bỗng nhiên tái nhợt nằm trong lòng hắn thật sự dọa phải hắn.
“Thật sự, em chỉ là…” Cố Khanh mặt có chút hồng, thanh âm cũng thấp xuống “Chỉ là, có chút đói bụng.”
Sở Gian lúc này mới nghĩ đến, Cố Khanh khi rời đi không ăn bữa sáng, hiện tại đã là chạng vạng, thêm ngày hôm qua vận động kịch liệt lâu vậy khẳng định là đói bụng.
“A Khanh, em chờ anh một chút.” Sở Gian hôn một cái trên trán Cố Khanh, sau đó xuống lầu nhanh chóng hầm cháo bưng đi lên, một ngụm một ngụm đút Cố Khanh ăn xong.
Thể chất người cá khỏe mạnh, một bát cháo vào bụng, sắc mặt vốn có chút tái nhợt chậm rãi khôi phục thành ửng hồng, Cố Khanh có chút ý do chưa hết ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi. Vừa định mở miệng liền bị ấm áp đập vào mặt cản về.
Sở Gian áp đảo thiếu niên trên giường, tùy ý đoạt lấy chất lỏng trong miệng thiếu niên, chỉ có như vậy mới giảm bớt bất an trong lòng hắn.
Bị hôn đột nhiên Cố Khanh đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút thẹn thùng ôm lấy đầu Sở Gian bắt đầu hôn lại. Cảm nhận được Cố Khanh phối hợp, Sở Gian dừng động tác, ngược lại phát động tiến công càng mãnh liệt.
Hai người hôn chừng mười phút khi hơi thở không ổn mới tách ra, đè Cố Khanh sắc mặt hồng nhuận ở dưới người, Sở Gian ở xương quai xanh của hắn hạ xuống dấu hôn liên tiếp, ở bên tai hắn nói nhỏ, “A Khanh, anh… có thể chứ?” Sở Gian thấp giọng hỏi.
Đáp lại hắn là đôi môi Cố Khanh chủ động tiến lên.
Đây là hai người lần thứ hai triền miên, lại là lần đầu tiên triền miên dưới tình huống tỉnh táo.
Sở Gian kích động hôn Cố Khanh càng thêm kịch liệt, ở bên tai Cố Khanh kể ra lời yêu làm người ta xấu hổ. Phảng phất, Sở Gian trước mắt giống như bắt đầu chồng lên với Hàn Thích Dịch ở thế giới trước.
___________________________________________
Ban đêm bình tĩnh, một bài post trên internet làm người không bình tĩnh lấy tốc độ làm người kinh ngạc nhanh chóng truyền đi.
Vốn chỉ là một bài post phanh phui bình thường thôi, thế nhưng nhân vật chính bị phanh phui, cùng với video hoạt sắc sinh hương và lời văn miêu tả sinh động khiến mọi người ngoài ý muốn chú ý tới nó. Đương nhiên, bên trong không thể thiếu anh hùng bàn phím thúc đẩy.
Đương nhiên, nhân vật chính câu chuyện, Ninh Vũ Phi còn đang đắm chìm trong giấc mơ hủy diệt Cố Khanh tươi đẹp bởi vì chuyện cực kỳ hao tổn thể lực nào đó mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để xóa bài post này.
Ngày hôm sau, theo thường lệ cùng Lạc Diệp đến trường, một đường đi bạn học thân thiết ban đầu lần lượt chỉ trỏ mình, thậm chí tránh mình như tránh ôn thần khiến Ninh Vũ Phi có chút bất an.
Cuối cùng, vẫn là một người tương đối tốt với Ninh Vũ Phi lén gửi địa chỉ bài post cho Ninh Vũ Phi. Trong nháy mắt nhìn thấy bài post, Ninh Vũ Phi liền có linh cảm chẳng lành.
Nhìn chung mấy lời trên bài post một lần, linh cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng lớn. Khi mở video, tim cậu ta lập tức liền chìm vào đáy nước. Tuy rằng bố cục phòng trong video đều xử lý làm mờ, nhưng Ninh Vũ Phi vẫn nhận ra, đây là phòng Sở Gian.
Tiếng chuông di động chợt vang lên, nhìn thấy có người điện Ninh Vũ Phi tay run lên suýt nữa ném điện thoại xuống đất. Trong ánh mắt khác thường của mọi người đi đến góc hẻo lánh nhận điện thoại, giọng nói nghiêm khắc của cha Sở từ bên kia truyền đến “Nghịch tử! Còn ở ngoài làm mất mặt, còn không mau trở về!”
Ngồi trên xe về nhà họ Sở, lòng Ninh Vũ Phi lại bỗng nhiên tĩnh lại. Chỉ là video làʍ ȶìиɦ của mình và Lạc Diệp mà thôi, chỉ cần nói với ba ba hai đứa yêu nhau ba ba nhất định sẽ không trách mình.
Ninh Vũ Phi không biết, video cậu ta chưa coi xong không chỉ có mình cậu ta và Lạc Diệp…