Quyển 7 - Chương 64
Ngày thứ hai, Đông Cố vốn chuẩn bị đến nơi hẹn trước, lại bởi vì trên đường bị người vấp ngã hất một thân canh, bất đắc dĩ trở về thay bộ quần áo, đợi đến Ỷ Thúy các cũng đã muộn một khắc.
Trong Các Cố Khanh lẳng lặng ngồi, thấy Đông Cố sắc mặt ôn hòa không có một tia không ngờ, vẫy tay nói: “Sư đệ đến đây, mau tới ngồi xuống.”
Đông Cố tiến lên ngồi xuống lót mềm trên ghế đá mặt xin lỗi: “Hôm nay bị một tiểu thái giám không có mắt tạt một thân nước canh, quay về thay quần áo, không nghĩ lại đến muộn, sư huynh trăm ngàn chớ trách.”
Cố Khanh lắc lắc đầu, cười mắng: “Chẳng lẽ sư huynh còn sẽ bởi vì điều này mà trách ngươi, ngược lại là sư đệ ngươi cẩn thận đừng cảm nhiễm phong hàn, uống ly rượu nóng xua đi hàn khí.” Nói liền sai Tiểu Dữu Tử đổ đầy rượu cho hai người.
Đông Cố bưng rượu lại không uống, ngược lại giả vờ như ngắm nhìn phong cảnh bốn phía: “Sư huynh, phong cảnh Ỷ Thúy các ngược lại không tệ, sư huynh sao có thể tìm đến nơi tốt như vậy?”
Cố Khanh biết là hắn không yên lòng, bưng lên ly rượu của mình một ngụm uống cạn, ngữ khí mang theo một cỗ thản nhiên phiền muộn nói: “Chỉ là trong lúc vô tình phát hiện, ta thích tĩnh lặng, vừa thấy liền thích nơi này, thường thường lại đây ngồi chốc lát, nhưng sau này sợ là không có cơ hội.”
Đông Cố lúc này mới thả lỏng, cũng một ngụm uống cạn rượu ấm trong ly, cảm giác chất lỏng ấm áp chảy vào dạ dày xua tan hàn khí cả người, cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Sư huynh đừng phiền nhiễu, luôn sẽ có cơ hội.”
Cố Khanh nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế.”
Nhất thời yên tĩnh vô thanh, một lát sau, Cố Khanh khoát tay cười nói: “Không nói việc này nữa, sư đệ, còn nhớ rõ ngươi khi mới tiến cung mới bây lớn, cả ngày nhảy nhót vui chơi chung quanh như khỉ vậy.”
“Sư huynh lại còn nhớ rõ, không bằng nói một chút cho sư đệ?”
“Tự nhiên, khi đó…”
Sư huynh đệ hai người trò chuyện chuyện vui trước đây, ngươi hỏi ta đáp, nhất thời không khí vô cùng hài hòa. Chỉ là đáy lòng hai người đến tột cùng là suy nghĩ gì cũng chỉ có chính họ biết.
Liền trong loại không khí này, nửa canh giờ rất nhanh liền qua đi, hai người nói đến chỗ vui không khỏi cùng cười ra tiếng, cười cười bỗng nhiên Cố Khanh liền ho khan, một tiếng tiếp một tiếng, trên mặt bởi vì kịch liệt ho khan mà nhiễm lên một tầng huyết sắc, Tiểu Dữu Tử vội vàng vỗ nhẹ lưng thuận khí cho Cố Khanh.
Qua một hồi lâu, Cố Khanh mới xem như tốt lại, ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát huyết sắc vốn bởi vì ho khan ùa lên mà dần dần thối lui, trên mặt trở nên tái nhợt, phảng phất ngay sau đó liền muốn ngã xuống.
“Sư huynh, ngươi thế nào?”
“Không sao, sư đệ chúng ta vừa nói đến đâu rồi? Đúng rồi, ngươi trước đây leo cây… Khụ khụ, khụ khụ…” Vừa mới nói vài câu Cố Khanh lại ho khan một trận, chờ khi bình tĩnh lại thì cả người đều không đứng vững, Tiểu Dữu Tử lộ bất mãn đỡ lại thở phì phò.
“Đại nhân, ngươi thân thể không tốt, ‘vừa nãy’ thổi gió lạnh, hiện tại hẳn nên hảo hảo nghỉ ngơi!” Tiểu Dữu Tử cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vừa nãy’, ý chỉ nhìn thoáng qua Đông Cố.
Cố Khanh cười cười: “Sao có thể suy yếu như vậy, lại nói bên trong còn đốt ấm lô mà, ta chỉ là uống rượu sặc, không cần lo lắng.”
Đông Cố bị tiểu Bưởi nhìn sắc mặt trầm xuống, đáy lòng một trận không vui, nghe lời Cố Khanh lại làm bộ như lo lắng mà phụ họa nói: “Tiểu Dữu Tử nói đúng, sư huynh, ngươi vẫn trở về nghỉ ngơi một lát đi.”
“Nhưng sư đệ ngươi một mình…” Cố Khanh mặt lộ vẻ do dự.
Đông Cố cười vài tiếng: “Ta cũng không phải tiểu hài tử, sư huynh không cần lo lắng cho ta, nơi này cảnh sắc không tệ, lại có ấm lô, ta nhìn chốc lát lại đi.”
Cố Khanh vẫn do dự, hai người lại khuyên vài tiếng Cố Khanh mới đáp ứng, để Tiểu Dữu Tử đỡ rời đi.
Nhìn Cố Khanh rời đi thời cước bộ phù phiếm, lại nghĩ đến lập tức liền có thể thiếu một đối thủ cường lực, Đông Cố càng nghĩ tâm tình càng tốt, rượu một ly một ly đổ vào miệng, rượu này không gắt, lại đến mười bình hắn cũng không say được.
Một bình rất nhanh liền uống xong, Đông Cố trực tiếp lấy vò rượu còn chưa mở dưới chân. Mở nắp rượu, trong bình rượu liền tản ra mùi hương nồng đậm, ngửi mùi hương này, đầu Đông Cố vốn còn có chút thanh tỉnh dần dần có chút choáng váng, rót một ly uống một ngụm, chậc lưỡi. Ân, mùi rượu không nặng. Đông Cố bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
_______________________________________________________________
Đảo mắt sống lại đã hơn một tháng, Mộ Nguyệt Cầm hơn một tháng nay đều im lặng ở trong Tây Hoa Cung của nàng, hưởng thụ sinh hoạt bình tĩnh.
Nhưng gần đây Mộ Nguyệt Cầm phát hiện nô tài hầu hạ mình càng ngày không tận tâm, ban đầu hầu hạ cũng có bốn cung nữ hai thái giám, không biết khi nào chỉ còn lại một nửa, hai cung nữ một thái giám.
Đây cũng không trách hai cung nữ một thái giám rời đi kia, người trong cung đều rất biết nhìn hướng gió, Mộ Nguyệt Cầm xinh đẹp quả nhiên là cẩm tú vô song, cung nữ thái giám được phân đến hầu hạ vốn tưởng rằng vịn được chủ tử tốt, ai biết hơn một tháng, Hoàng Thượng dĩ nhiên cả truyền triệu cũng không có một lần.
Phủ Nội Vụ bởi vì chuyện này mà phân lợi cho Tây Hoa Cung càng ngày càng ít, bọn họ ngày thường trừ nguyệt ngân cũng không được ban thưởng gì, điều này làm cho cung nữ thái giám có không ít người trong nhà chỉ nhìn chút bạc của họ mà sống qua ngày không thể không tìm chủ tử khác.
Mộ Nguyệt Cầm đời trước trừ một đoạn thời gian cuối cùng trong lãnh cung, còn lại đều là được các nô tài tranh nhau lấy lòng, cho dù là trong lãnh cung, người được sủng trước kia tình huống quá mức xâm nhập lòng người, cũng không có nô tài nào dám bạc đãi nàng, hiện tại loại tình huống này Mộ Nguyệt Cầm thật đúng là không thấy qua.
Tuy rằng hiện tại loại ngày này là nàng kỳ vọng, nhưng loại tình huống này vẫn khiến nàng cảm thấy có chút không vui. Tiểu thái giám còn lại hôm qua cũng không có bóng dáng, Mộ Nguyệt Cầm tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, đáy lòng không vui lại càng nhỏ càng sâu, nửa đêm mới ngủ, ngủ đến trưa mới dậy.
Sau khi dậy chuẩn bị để cung nữ hầu hạ che che quầng thâm trước mắt, nhìn cung nữ lấy son phấn thấp kém đến, Mộ Nguyệt Cầm lúc này khống chế không được mà quăng đồ xuống đất.
Một phát bớt giận, tâm tình Mộ Nguyệt Cầm mới thoải mái chút, ngủ trong chốc lát, để cung nữ đỡ ra Tây Hoa cung giải sầu.
Tóc của Mộ Nguyệt Cầm chỉ búi tóc đơn giản, cắm trâm mai hoa được ban cho, trên người mặc cung trang màu xanh, cùng áo choàng cổ miệng màu trắng thuần đều là được ban thưởng khi vừa phong, một thân sắc trắng phối với sắc mặt Mộ Nguyệt Cầm hiện tại, quả thật có loại khí chất nhìn mà thương xót.
Thời tiết này thêm Tây Hoa cung hoang vu, có gì đẹp để xem, Mộ Nguyệt Cầm đi một lát liền mệt mỏi, thời tiết lại lạnh, áo choàng trên người ngăn không được hơi lạnh, lúc này liền muốn trở về, nhưng quay người lại liền phát hiện mình không biết đi đến nơi nào, cung nữ hầu hạ bên người cũng không biết đi đâu.
Mộ Nguyệt Cầm càng tức giận, muốn kéo mấy nô tài mù mắt kia ra ngoài loạn côn đánh ch.ết.
Lúc này, một mùi hương thản nhiên truyền đến chóp mũi Mộ Nguyệt Cầm, Tiểu Kiều mũi nhẹ nhàng giật giật, Mộ Nguyệt Cầm đứng tại chỗ trong chốc lát quyết định theo mùi hương kia tìm qua, nói không chừng người nọ có thể chỉ đường cho mình.
Theo Mộ Nguyệt Cầm đi vào, mùi hương kia càng nồng, chờ khi đi đến Ỷ Thúy các, miệng Mộ Nguyệt Cầm đã khống chế không được sinh ra nước bọt, nàng vén màn trên Ỷ Thúy các lên, đi vào, hơi ấm đập vào mặt khiến thân mình cứng ngắc đông lạnh của nàng tốt không ít.
Vừa thấy bên trong ngồi là nam tử, Mộ Nguyệt Cầm vốn muốn rời khỏi, Đông Cố vừa vặn quay đầu, Mộ Nguyệt Cầm nhận ra đây là họa sĩ vẽ tranh cho nàng.
“Thì ra là họa sĩ đại nhân, không ngờ lại tình cờ như thế.” Mộ Nguyệt Cầm gật gật đầu, tính chào hỏi.
“Ngươi là…” Đông Cố có chút choáng váng suy nghĩ lâu mới nghĩ đến một người, vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ: “Gặp qua tiểu chủ.”
Hưởng thụ cung kính đã lâu, Mộ Nguyệt Cầm vừa lòng gật gật đầu: “Đứng lên đi.”
Đông Cố lúc này mới đứng dậy.
Mùi hương chóp mũi càng nồng đậm, Mộ Nguyệt Cầm liếc nhìn vò rượu hỏi: “Bên ngoài lạnh lẽo, không biết họa sĩ đại nhân có thể bằng lòng chia sẻ một ly rượu hay không?”
“Tự nhiên, tự nhiên.” Đông Cố vội vàng rót ly rượu cho Mộ Nguyệt Cầm.
Mộ Nguyệt Cầm nhấp một ngụm nhỏ, mùi rượu nồng đậm lại không cay độc, ngược lại mang theo một cỗ ý ngọt thản nhiên, không khỏi lại uống mấy ngụm, uống xong Đông Cố liền lập tức rót đầy cho nàng.
Một bình rượu rất nhanh liền đi xuống bụng, Mộ Nguyệt Cầm lúc này mới nhớ tới bảo Đông Cố cũng ngồi xuống, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện lúc có lúc không, dần dần đầu óc Mộ Nguyệt Cầm cũng có chút hôn mê.
Nhìn gương mặt tuấn tú mắt đầy lo lắng của Đông Cố, không biết sao mà nói với Đông Cố hết những gì mình gặp ở Tây Hoa cung, Đông Cố cũng im lặng nghe, khi thì thương tiếc nhìn nàng, khiến trong lòng Mộ Nguyệt Cầm dễ chịu chút.
Lại rót một ly rượu, Mộ Nguyệt Cầm như là bỗng nhiên nhớ tới hỏi: “Nói lâu như vậy, còn không biết tên của họa sĩ đại nhân nữa?”
Đông Cố cũng thấy nữ tử thanh nhã trước mặt mặt mang ưu sầu dáng vẻ rất chọc người đau lòng: “Gọi ta Đông Cố là được.”
“Đông Cố, Đông Cố.” Mộ Nguyệt Cầm nhắc tên này bên miệng mấy lần, trong mắt bỗng dần hiện ra mấy giọt nước mắt, thanh âm mất tiếng nói: “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông đi tây cố, y không bằng tân, nhân không bằng cố (*). Y không bằng tân, nhân không bằng cố a, Hoàng Thượng…”
(*) Thỏ trắng cô đơn, đi đông nhìn tây, đồ không bằng mới, người không bằng cũ.
Nhìn Mộ Nguyệt Cầm hai mắt rưng rưng, thần sắc đau khổ, tim Đông Cố bỗng dưng đau một chút, hắn không khỏi tiến lên nắm tay Mộ Nguyệt Cầm, há miệng lại chẳng biết nên nói gì.
Mộ Nguyệt Cầm thần sắc mê ly, hiển nhiên đã mất đi ý thức. Rượu này không hiểu sao gợi lên tình tư nàng đè nén trong lòng, kiếp trước được sủng ái, ch.ết thảm ở lãnh cung, kiếp này nàng rời xa Hoàng Thượng, Mộ Như Họa lại thay vị trí của nàng được sủng ái, điều này làm nàng sao có thể cam tâm!
Cảm giác độ ấm trong tay, Mộ Nguyệt Cầm quay đầu liền thấy được người mong nhớ hằng đêm nàng đặt ở đáy lòng đang nắm tay nàng tràn đầy thâm tình gọi nàng “Cầm nhi”, bỗng dưng khuôn mặt kia lại biến thành họa sĩ tên là Đông Cố, hai khuôn mặt thay đổi trước mắt nàng không ngừng, ánh mắt Mộ Nguyệt Cầm chân thật thấp giọng kêu: “Hoàng Thượng? … Đông, Đông Cố?”
Nghe thấy Mộ Nguyệt Cầm kêu Hoàng Thượng, Đông Cố căng thẳng trong lòng tay bỗng dưng buông lỏng, nàng, nàng là người của hoàng thượng, ta không thể, ta… Đông Cố đang chuẩn bị buông tay lại nghe thấy Mộ Nguyệt Cầm gọi tên hắn, thanh âm uyển chuyển như hoàng oanh hót vang.
Đông Cố thần sắc rối rắm, trong Mộ Nguyệt Cầm từng tiếng kêu to, lặng lẽ vươn tay về phía thiếu nữ ánh mắt mê ly.
Cởi từng bộ quần áo, Đông Cố không lưu tình chút nào áp thiếu nữ ở dưới người hôn. Là ngươi câu dẫn ta, ngươi bảo ta làm xấu bức họa của ngươi chính là không muốn làm phi đi, ngươi là tự nguyện, là ngươi câu dẫn ta, là ngươi câu dẫn ta.
Vuốt ve hai má ửng đỏ mê ly của Mộ Nguyệt Cầm, Đông Cố nói với bản thân, không sai, là nàng câu dẫn ta, đều là nàng. Sau đó khi Mộ Nguyệt Cầm dùng cánh tay trắng noãn ôm lấy cổ hắn, xỏ xuyên nàng.
Giữa ban ngày, trong gió lạnh, tiếng gầm nhẹ yêu kiều từ trong góc hoang vắng ở hoàng cung vang lên, kéo dài không dứt.
Cùng lúc đó, trong tiểu viện của Cố Khanh, Cố Khanh đang làm lần trau chuốt cuối cho bức hoa Đế Vương kia, tiểu thái giám bên cạnh tức giận bất bình nói: “Đại nhân, Đông Cố đại nhân không có ý tốt với ngài như vậy ngài sao có thể liền đưa rượu tốt như vậy cho hắn chứ, đúng là tiện nghi hắn!”
tr.a dầu xong, Cố Khanh dùng cái chặn giấy đè giấy vẽ lại, đợi nó khô tự nhiên, sau đó gõ đầu tiểu thái giám một chút, trong ánh mắt ướt át của tiểu thái giám thì cười nói: “Ngươi sao biết thoạt nhìn là thứ tốt chứ?”
Tiểu thái giám ôm đầu chậc lưỡi: “Nhưng rượu kia ngửi rất thơm.” Gần đây Cố Khanh tốt với hắn còn nhiều hơn quá khứ, tiểu thái giám cũng không câu thúc như trước nữa.
Cố Khanh đầy mặt bí hiểm, lắc đầu không nói gì.
Rượu kia, cũng không phải là rượu bình thường. Trừ uống không gắt như rượu Cocktail, lại rất dễ dàng say lòng người, trong rượu bỏ thêm một loại dược.
Dược đó trừ có thể phóng đại hương rượu ra ngoài còn có thể làm trong lòng người khác *, chế tạo ảo giác nhất định.
Đông Cố năm nay chỉ mười bảy, do ở trong cung, nên không có cơ hội cho hắn cưới vợ sinh con, ngày ấy sau khi vẽ tranh cho Mộ Nguyệt Cầm Tiểu Dữu Tử liền thấy tiểu thái giám bên người Đông Cố lén mua chút đông cung đồ, háo sắc là lẽ thường của con người, về phần Mộ Nguyệt Cầm?
A, Cố Khanh sớm đã biết Mộ Nguyệt Cầm hôm nay sẽ đến đó, bởi vì nguyên chủ đời trước là vào hôm nay mà gặp được nàng.
Hai đời chênh lệch, làm một sủng phi hưởng hết vinh hoa phú quý, cho dù Mộ Nguyệt Cầm có áp chế như thế nào, thì dưới dược dụ dỗ cũng sẽ phóng thích không còn một mảnh.
Cố Khanh nhắm mắt cười khẽ, các ngươi làm đầu sỏ, chậm rãi hưởng thụ hạnh phúc cuối cùng của các ngươi đi.
Mộ Nguyệt Cầm cùng Đông Cố khi thanh tỉnh lại hoảng sợ rời đi như thế nào, sau đó lại là ý do chưa hết hoa tiền nguyệt hạ ám độ trần thương như thế nào, thì bức hoa Đế Vương mà Cố Khanh sửa chữa một chút cho càng phù hợp với thẩm mỹ người cổ đại quả nhiên được xếp hạng nhất.
Sau khi được Thần đế triệu kiến đến Ngự Thư phòng, Cố Khanh thay đồ họa sĩ màu xanh nhạt đi, cung kính hành lễ, sau đó dưới Thần đế miễn lễ mà đứng thẳng lên.
“Ngươi chính là họa sĩ vẽ bức hoa Đế Vương này?”
“Chính là hạ thần.”
“Đế Vương đa dạng kỳ dị ngươi biết được từ đâu?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần từng đọc qua một quyển sách, trong sách nói có một loài hoa tên Đế Vương, lấy thân rồng làm kính, vuốt rồng làm lá, theo suy đoán này mà tạo ra hình dạng hoa.”
“Nga? Có loại sách này?” Thần đế nhướn đuôi mi lên.
“Vâng.” Cố Khanh thần sắc cung kính.
“Không biết sách này tên là?”
“《 Kỳ văn lục 》”
Thái giám bên người Thần đế đến bên tai hắn nói vài câu, Thần đế gật gật đầu, thì ra Kỳ văn lục là chuyện kì huyễn vô căn cứ của một người thời cổ.
“Trẫm từng nói người đứng đầu lần này, trẫm cho phép một yêu cầu, không biết ái khanh yêu cầu gì?”
“Hoàng Thượng,” Cố Khanh nói: “Thần hi vọng Hoàng Thượng cho phép thần rời cung nửa năm.”
Ánh mắt Thần đế bỗng dưng sắc bén hơn: “Nga, ngươi có thể biết họa sĩ không tang không được ra cung, bằng không trọn đời không được vào cung.”
“Thần rõ.” Cố Khanh dáng người cao ngất, cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ như cây tre cứng cáp không thể bẻ cong. “Đại Yến ta dựng nước một trăm năm mươi năm, đứng thẳng chưa hủy, nhưng phương Bắc Lang Nha nổi dậy, phạm biên cương ta, đoạt cương thổ ta… Đại Yến ta tuy có Tiêu tướng quân, lại bởi vì không quen địa thế mà cùng Lang Nha giằng co không hết… Thần tuy không phải tướng tài, lại có tâm xuất lực cho Đại Yến, thần tự xin đi Bắc Cương, vẽ bản đồ Bắc Cương, bảo vệ vinh quang của Đại Yến ta…”
Cố Khanh câu câu dõng dạc, nói lời hùng hồn hoặc hai mắt giận trừng hoặc nắm chặt nắm tay phẫn uất, nói xong một đoạn hơi thở cũng có chút không ổn.
Thần đế năm nay chỉ hai mươi sáu, đế vương đều có dã tâm, Đại Yến binh hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, từ xưa bách chiến bách thắng, lại thua ở Bắc Cương Lang Nha, Thần đế tất nhiên là không cam tâm, nhưng: “Bắc Cương tình thế nguy cấp, họa sĩ yếu đuối, tất sẽ cửu tử nhất sinh, ngươi vì sao phải đi.”
“Thần thân thể có tật, vốn thời gian không nhiều, thay vì kéo dài hơi tàn, không bằng tẫn trung vì nước! Thần là nhân sĩ Từ Châu, nay lấy ký ức làm bản đồ Từ Châu, Hoàng Thượng có thể xem năng lực của thần.” Nói xong Cố Khanh từ ngực lấy ra một quyển tập tranh, để tổng quản thái giám giao cho Thần đế.
Thần đế mở ra họa quyển, nhìn thấy tranh vẽ bên trên ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại, lấy bản đồ Từ Châu cẩn thận so sánh, qua lâu, mới giương giọng cười to, đi xuống long ỷ nâng Cố Khanh dậy: “Cố ái khanh, đúng là trụ cột của Đại Yến ta. Người tới, dọn chỗ!”
Trong Ngự Thư phòng, Thần đế chỉ vào ngự bàn cùng Cố Khanh chậm rãi nói, thường thường khen một trận, vẻ mặt tán thưởng bất tận, dẫn tới cung nhân lần lượt coi trọng họa sĩ này vài phần. Trên ngự bàn, một bức địa đồ hiện đại hoá, ở cổ đại bày ra mị lực của nó với hoàng đế hiện tại, cùng với phần đông tướng lãnh tương lai.
Năm ngày sau, một chiếc xe ngựa vẻ ngoài mộc mạc chở Cố Khanh về phía Bắc Cương.
Bên trong xe ngựa cực kỳ thoải mái chỉ nằm một mình Cố Khanh, Tiểu Dữu Tử là thái giám hầu hạ hoàng thất, ở trong cung hầu hạ họa sĩ vốn là ân trạch tổ tiên, hiện nay Cố Khanh rời cung Tiểu Dữu Tử tự nhiên là không thể theo cùng.
Nếu Cố Khanh cầu Hoàng Thượng, là có thể ân điển, nhưng Cố Khanh chuyến này không quá an toàn, còn không bằng lưu lại trong cung.
Nhưng Tiểu Dữu Tử biết quá nhiều chuyện, sợ Đông Cố diệt khẩu, vì Tiểu Dữu Tử an toàn, Cố Khanh ngược lại là cầu Thần đế ân điển, chỉ nói Tiểu Dữu Tử cùng hắn lớn lên, tâm tư đơn thuần, lưu lại hắn một mình thì không yên lòng. Thần đế coi trọng Cố Khanh, vì an lòng hắn ngược lại là điều Tiểu Dữu Tử đến bên người làm thái giám bên người.
Nằm trong xe ngựa thoải mái cơ hồ không cảm thấy chấn động, Cố Khanh thoải mái duỗi eo điều chỉnh tố chất thân thể đến tốt nhất.
Tuy rằng không như ý Cố Khanh, để hắn một mình lên đường mà là do Thần đế phái người một đường hộ tống, không thể một đường tìm kiếm tung tích người yêu, nhưng cũng hết cách. Cách vẽ địa đồ tuy rằng đã giao cho Thần đế, nhưng bồi dưỡng ra nhân tài ở phương diện này thì thế gian có rất ít, trước đó sự an toàn của Cố Khanh vô cùng quan trọng.
Bởi vì Bắc Cương đã lâu không bắt được, đường đi từ Đế đô đến Bắc Cương hàng năm hành tẩu, đến còn đường thẳng, chỉ hai mươi ngày liền tiếp cận quân doanh Bắc Cương.
_______________________________________________________________
Đoàn người đang đi trên đường núi dốc đứng gập ghềnh, qua ngọn núi này, đi thêm nửa canh giờ nữa liền có thể đến quân doanh mà quân đội Đại Yến đóng quân.
Mắt thấy liền sắp qua núi, bỗng vài người vạm vỡ cao lớn mang theo đại đao từ trong một sơn cốc lén lút đi ra, người hai bên vừa vặn chạm nhau.
Người bên Cố Khanh vốn tưởng rằng là sơn tặc trộm cướp, một người tiến lên giương giọng nói: “Ta phụng hoàng mệnh qua nơi đây, nếu muốn mạng sống còn không mau cút đi.”
Trong xe ngựa Cố Khanh nâng màn xe nhìn, mười mấy người này tướng mạo hung ác, tứ chi tráng kiện hữu lực, trên người một cỗ sát khí máu lạnh dày đặc, lại kết hợp lý giải với Lang Nha, mười mấy người này là quân nhân Lang Nha, chỉ là những người này đến tột cùng là sao có thể lăn qua được, ánh mắt liếc khe núi kia, Cố Khanh trong lòng có suy đoán.
Mười mấy đại hán kia nghe thấy lời người bên Cố Khanh, đưa mắt nhìn nhau, vung đại đao lên liền vọt lại đây, khiến mấy hộ vệ vốn tưởng rằng đối phương sẽ tự động thối lui thấy vậy hoảng tay chân.
Nhưng tốt xấu cũng là tinh anh, số lượng cũng không ít, đúng lúc phản ứng lại, lập tức bắt đầu phản kích, vừa phản kích liền phát hiện không đúng, lực tay này, phương pháp vung đao này, tốt hơn mấy tên sơn tặc lộn xộn quá nhiều, những người này tuyệt đối không phải sơn tặc bình thường!!
Bọn Cố Khanh vốn là một đường mệt nhọc, thể lực hao tổn rất nhiều, không bao lâu liền từ mới đầu miễn cưỡng ứng phó đến bị đè đánh. Cố Khanh muốn đi hỗ trợ, lại bị một hộ vệ đẩy về thùng xe.
“Các huynh đệ chống đỡ! Ta đã phái người đi viện binh!” Mắt thấy xu hướng suy tàn ngăn không được, hộ vệ trưởng la lớn, âm thầm dặn một người lặng lẽ mang Cố Khanh đi. Năng lực của Cố Khanh hoàng đế có nói cho hộ vệ trưởng qua, khiến hộ vệ trưởng bất cứ lúc nào cũng muốn bảo vệ tốt an toàn của Cố Khanh.
“Ha ha ha, chờ mấy binh lính tạp kia lại đây, các ngươi sớm đã bị bọn lão tử cho chó ăn. Các huynh đệ, làm thịt binh lính trọc lông này đoạt tiểu nương nhi trong xe ngựa cho gia vui vẻ thoải mái đi!”
“Đoạt tiểu nương nhi!”
“Lên a!”
“Lên!”
“…” Cố Khanh lộ ra nửa cánh tay thủ bị cho rằng là phụ nữ.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa kịch liệt từ xa lại gần, mười mấy quân Lang Nha vốn áp chế đội hộ vệ đánh đến vui vẻ vừa xoay đầu liền phát hiện mình bị một đội nhân mã vây quanh.
Mấy quân Lang Nha mắt to chuyển chuyển, bỗng vọt vào đội hộ vệ đánh nghiêng thành viên đội hộ vệ còn có thể đứng mà đã kiệt sức còn lại, một phen đá ngã đội viên hộ vệ chuẩn bị mang Cố Khanh đi, kéo Cố Khanh xuống dùng đao đặt ở trên cổ.
Cẩu hoàng đế kia hạ lệnh cho người hộ tống khẳng định là người quan trọng, nhưng nhìn tế da nộn thịt, không nghĩ tới không phải phụ nữ! Ý bảo lính Lang Nha khác gom lại bên người mình la với người bên quân đội.
“Bọn ca bị sinh kế bức bách, làm việc này tuy rằng không đúng, cũng không nháo ra mạng ai, mấy vị quân gia này không bằng bỏ qua mấy huynh đệ ta, bằng không, tiểu thư sinh tế da nộn thịt này liền…”
Đội hộ vệ hộ tống Cố Khanh tuy rằng tinh bì lực tẫn, lại võ nghệ cao cường, bị Lang Nha quân đè đánh cũng chỉ là phần lớn trọng thương, không ch.ết, nhưng trọng thương nếu không hảo hảo trị liệu, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh.
Người đầu lĩnh quân đội Bắc Cương nhìn huynh đệ trọng thương, ánh mắt thâm thúy nhăn chặt, ánh mắt nhìn mấy quân Lang Nha như đang nhìn người ch.ết.
Để người đưa huynh đệ trọng thương đi trị liệu, Tiêu Hành nâng tay liền chuẩn bị để thủ hạ giết đám người làm huynh đệ bị thương này, chỉ thấy đội trưởng hộ vệ bị thương nhẹ vội vàng ngăn cản, đến gần bên tai Tiêu Hành nói gì đó.
Tiêu Hành mày nhăn càng thêm sâu, không vui nhìn chằm chằm Cố Khanh bị bắt, tựa hồ đang tự hỏi trao đổi như vậy có giá trị hay không.
Bên kia, một khắc Tiêu Hành xuất hiện Cố Khanh liền nhận ra người này là người yêu kiếp này của hắn, vốn tưởng rằng phải tốn sức một trận, ai biết thế nhưng có được còn không uổng công sức, người yêu lần này thế nhưng liền là vị Chiến Thần Tiêu tướng quân kia của Đại Yến.
Nhưng… nhìn Tiêu Hành lạnh mặt không để ý sống ch.ết của hắn hạ lệnh công kích, cho dù biết người yêu yêu mình cần thời gian, cho dù biết người yêu đời này là tướng quân thương lính như con, nhưng Cố Khanh vẫn khống chế không được mà muốn một quyền đánh lên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Hành