Quyển 8 - Chương 72: Thế giới 8: Nhân thú
Sâu trong cổ họng truyền ra tiếng nức nở suy yếu, bị tiếng dòng xe cộ chạy qua che dấu. Vừa đến khối thân thể này Cố Khanh cực lực chống đỡ mí mắt nặng nề, dùng hết sức cũng chỉ có thể chống ra một cái khe nhỏ.
Xuyên thấu qua khe hở hẹp, Cố Khanh cái gì cũng nhìn không thấy, bốn phía tối đen một mảnh.
Khối thân thể này chẳng lẽ là mù? Bằng không cho dù là tối cũng không nên cái gì cũng nhìn không thấy.
Nghi hoặc nổi lên trong lòng, Cố Khanh ở trong đầu gọi hệ thống, thế nhưng qua đã lâu hệ thống cũng không có bất cứ đáp lại. Thật lâu không có yêu thiêu thân hệ thống bỗng nhiên lại có vấn đề, ngược lại là khiến Cố Khanh có chút không quen.
Nhưng Cố Khanh cũng không phải người không có hệ thống liền không thể sống, thích ứng trong chốc lát, linh hồn cùng thân thể hòa hợp khôi phục một ít khí lực hắn liền thử có thể đứng lên hay không, nhưng trăm ngàn đừng vừa mù vừa tàn.
Dây dưa cọ sàn giống như giấy các tông dưới thân tứ chi hơi hơi dùng sức, may mắn, Cố Khanh nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng tứ chi còn có chút mềm mại vô lực, nhưng xem ra là khỏe mạnh.
Cảm thấy buông lỏng, còn chưa hoàn toàn chống đỡ tứ chi liền mềm nhũn, thân thể một lần nữa té xuống đất, nhưng may mà không đau.
“A Ninh, ngươi làm sao vậy, sao không đi nữa?” Cô gái hai mươi mấy tuổi mặc một cái đầm màu xanh nhạt nhìn bạn trai bỗng nhiên dừng bước nhẹ giọng hỏi.
Người con trai được gọi là A Ninh lại không nói lời nào, cũng không nhìn cô, ánh mắt giấy dưới mái tóc dài gắt gao dính chặt cái thùng giấy nhỏ dưới thùng rác kia.
Lý Yên cho rằng A Ninh lại đắm chìm trong thế giới của mình, liền giơ tay kéo, lại bị người con trai nghiêng người tránh ra. Lý Yên sửng sốt, còn chưa hồi thần, A Ninh đã bỗng nhấc chân đi phía thùng.
Con ngươi bình tĩnh mà Yến Ninh che dấu dưới mái tóc, nhiễm lên một chút gợn sóng, nhìn kỹ, còn có chút khẩn trương giấu ở trong đó.
Từng bước một chậm rãi tới gần cái thùng giấy đơn sơ, có chút rách kia, Yến Ninh tim đập nhanh có chút khống chế không được. Đặt tay lên nắp thùng giấy, tuy rằng không biết bên trong có cái gì, Yến Ninh lại biết đó nhất định là thứ mà hắn cực kỳ muốn, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đó là thứ mà hắn chẳng sợ tìm hết toàn bộ thế giới, trả giá linh hồn của mình đều muốn có được.
Mang theo thành kính như hành hương, Yến Ninh từng chút một mở nắp thùng giấy.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì, Cố Khanh vừa tiêu hết phân nửa thể lực hoàn toàn không biết. Thử cố gắng khởi động tứ chi, kết quả thất bại ngã ra sau, Cố Khanh liền im lặng quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, bởi vì hắn đã không có sức xoay người nữa.
Tuy rằng kỳ quái vì sao không có ai đến đỡ hắn té xuống đất, thế nhưng Cố Khanh cũng chỉ cho rằng mọi người đều sợ ‘bị chạm vỡ’ mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới mình vô thanh vô tức lại thay đổi giống loài.
Lỗ tai dán trên mặt đất, thính giác liền sẽ tốt hơn, khi nghe có tiếng bước chân tới gần Cố Khanh cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng hắn hiện tại cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất cũng là không quá nguyện ý.
“Meo ~” Cố Khanh há miệng muốn hỏi một tiếng, ai ngờ lần há miệng này đã dọa phải hắn.
Hắn vừa phát ra không phải tiếng nói chuyện bình thường, cũng không phải tiếng khàn khàn mà người câm cố gắng phát ra, lại càng không phải tiếng khóc nỉ non của đứa bé chưa phát dục, mà là tiếng mèo kêu mang theo mùi sữa.
“Meo ~ meo ~” Cố Khanh hoảng sợ một cử động nhỏ cũng không dám, lại thử vài lần, phát ra như cũ là tiếng mèo kêu nhuyễn manh, nghe vào tai vẫn thấy nho nhỏ, như vậy vì sao lại tứ chi vô lực, ánh mắt không mở ra được, cũng liền có giải thích.
Hoảng sợ chỉ trong chốc lát, nhớ tới một lần biến thành người cá, một lần biến thành số liệu game, đối với lần này biến thành một tiểu nãi miêu
(mèo con mới sinh)
Cố Khanh cũng không có gì để kinh ngạc.
Lông mềm dán trên người nho nhỏ, Cố Khanh nhíu nhíu mày, chóp mũi hồng nhạt khẽ ngửi, cảm giác hoàn cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên, mí mắt đóng chặt đem ánh sáng thình lình có phản hồi đến thần kinh não, Cố Khanh chuyển đầu đến ánh sáng, đối với hình dáng mơ hồ dưới ánh sáng “meo” vài tiếng, như là đang hỏi.
Một bàn tay liền có thể nâng tiểu nãi miêu lên, lông vàng sữa trên người dưới ánh mặt trời phát ra vầng sáng nhu hòa, lông xù, đệm móng mập mạp đáng yêu là màu trắng thuần không như màu lông trên người, giống như mây vậy.
Cái đầu nhỏ của tiểu nãi miêu giấu dưới lông mềm mại chuyển đến mình, chóp mũi hồng nhạt hơi hơi rung động, trong miệng phát ra tiếng kêu mềm mại, nháy mắt liền nhu hóa lòng Yến Ninh.
Cô gái bị ném qua một bên nghi hoặc nhíu mày, đây là Yến Ninh lần đầu tiên từ chối cô đụng chạm tiếp cận, điều này làm cho cô có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, hiểu biết về vị trúc mã này từ trước đến nay khiến cô sẽ không lo lắng xuất hiện chuyện gì không thể khống chế.
Cô mắt nhìn Yến Ninh đã mở ra thùng giấy, biểu tình thoải mái, nhấc chân đi đến cạnh Yến Ninh.
Nhìn thấy biểu tình nhu hòa của Yến Ninh dưới bóng ma mái tóc, trong lòng Lý Yên một cỗ cảm giác khác thường tự nhiên mà sinh, khi nhìn đến thùng bị mở ra một tiểu nãi miêu màu vàng được nâng lên, trong lòng lại thả lỏng, mở miệng trêu đùa: “Không nghĩ tới A Ninh còn thích tiểu nãi miêu đâu.”
Yến Ninh như cũ không để ý tới cô, chỉ gật đầu không thể nhận ra, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm một cục nho nhỏ trong thùng giấy kia, rồi sau đó định giơ tay đi nâng tiểu nãi miêu kia, lại bị Lý Yên ngăn lại.
Yến Ninh mạnh quay đầu, con ngươi tối đen không hề cảm tình nhìn Lý Yên, một tay còn lại phất tay Lý Yên ra.
Lý Yên bị tầm mắt sâu thẳm kia nhìn đến kinh hãi, chỉ cảm thấy tóc gáy đều phải dựng lên, sau khi chờ Yến Ninh quay đầu, loại cảm giác da thịt run rẩy này mới thoáng rút đi. Không có tầm mắt áp bách, Lý Yên thấy mình thật sự là quá vứt mặt mũi, thế nhưng lại bị một tên bệnh tự bế trừng đến dọa, lúc này ngữ khí liền có chút không tốt.
“A Ninh a, tình huống nhà mình anh biết mà, cả nuôi sống bản thân chúng ta cũng là vấn đề, đừng nói là nuôi sống một con mèo. Lại nói, mèo bị ném ở bên đường cái, nói không chừng liền là vì trên người có bệnh gì, nuôi không sống lâu, anh vẫn đừng…”
“Tôi nuôi.”
Lý Yên nói còn chưa nói xong liền bị Yến Ninh đánh gãy, Yến Ninh chưa bao giờ mở miệng ở bên ngoài, cho dù ở nhà, chỉ có hai người họ cũng là cực ít mở miệng, Lý Yên lúc này liền nghĩ mình nghe nhầm.
“Anh nói cái gì?”
Không biết lúc nào, Yến Ninh đã ôm tiểu nãi miêu chỉ cỡ bàn tay người trưởng thành trong lòng bàn tay, đến gần trong lòng, một tay mềm nhẹ vuốt ve lông trên người tiểu nãi miêu, biểu tình trên mặt là nhu hòa trước nay chưa từng có.
Nghe Lý Yên không dám tin, Yến Ninh kéo khóa kéo trên quần áo, cẩn thận che lại tiểu nãi miêu còn chưa mở mắt trong quần áo, cản gió, nhìn chằm chằm tiểu nãi miêu trong lòng gằn từng chữ: “Tôi nói, tôi nuôi.”
Nói xong mặc kệ Lý Yên sắc mặt khó coi phía sau, xoay người liền đi.