Chương 18-1: Giao dịch (1)
Thích Nam không ngờ tên ‘J J’ Tống Dịch này lại là tên ‘J J’ nói được làm được. Từ sau ngày hôm đó, anh ta cũng tới phòng quay tìm Tô Yên, nhưng nếu không phải giới truyền thông chụp được một loạt hình ảnh cô đơn vắng lạnh của anh ta thì Thích Nam gần như cho rằng anh ta đã vứt bỏ Tô Yên để tìm niềm vui mới rồi.
Dĩ nhiên, Thích Nam cũng không quan tâm nhiều tới cuộc sống riêng tư của Tống đại thiếu, cô bị bắt buộc phải chú ý, chỉ vì Tống đại thiếu được giới truyền thông ưu ái đặc biệt, tin tức về anh ta quá nhiều.
Mấy ngày nay, Thích Nam tự giác gánh vác trách nhiệm chăm sóc Dung Trình bị thương, chỉ là sự tận tâm tận trách nhiệm của cô lại bị Dương Hàng lý giải theo một cách khác. Lúc Thích Nam rời khỏi khách sạn, anh đã từng trêu chọc cấp trên của mình:
“Phương thức Thích tiểu thư giữ tiên sinh lại thật đặc biêt.”
Dung Trình không nói lời nào, bởi vì dưới sự chăm sóc của người họ Thích nào đó, vết thương của mình phục hồi rất chậm, thật đúng như lời Dương Hàng nói, là một phương thức giữ người rất đặc biệt.
Chỉ là cho dù như thế, sau một tuần ngồi lỳ trong khách sạn, vết thương trên đầu anh đã dần dần khôi phục.
Vì vậy, hôm nay trở lại khách sạn, Thích Nam nhìn thấy một Dung Trình hoàn toàn nguyên vẹn, trên đầu không có bất kỳ vật phẩm băng bó nào.
Thấy vậy, trong lòng Thích Nam vô cùng buồn bã.
Dung Trình cảm thấy tâm tình cô không tốt, cho nên lúc ăn tối, lần đầu tiên anh gắp đồ ăn cho cô. Cử chỉ ấm lòng này của anh mở ra cánh cửa lòng của Thích Nam, khiến cho cô cảm thấy mình có thể mở lòng thỏa ý tâm sự với người đàn ông này.
Cô cảm thấy mình có thể bày tỏ phiền muộn trong lòng mình cho anh nghe, cho nên nghĩ là làm.
“Em cảm thấy thật đáng tiếc, Dung Dung.” Cô cầm cái chén đựng đồ ăn anh gắp cho cô, ăn sạch sẽ rồi mới nói tiếp, có chút ai oán, “Dung Dung, tại sao anh có thể cởi bỏ tấm lụa trắng nhanh như vậy?”
Dung Trình lặng lẽ ăn cơm.
Tâm sự nặng nề, Thích Nam ra sức bới bới phần cơm, sau đó bỏ chén đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh: “Dung Dung, em…”
Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Dung Trình không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Vì cái nhìn này mà Thích Nam có thêm động lực, vì vậy nói tiếp: “Em còn chưa kịp quấn bao ny lon trên đầu anh mà. Dung Trác đã giao hẹn với em, nếu em chụp được hình anh như thế thì cậu ấy sẽ chuyển cho em một phần cổ phần của công ty mà cậu ấy đã đầu tư. Tiểu Trác tử nhà anh có phải rất có hứng thú với cái đầu của anh bị bọc kín giống như cải trắng trong siêu thị không vậy?”
Dung Trình: “……”
Tối hôm đó, Thích Nam bị người cô bộc lộ chân tình chận ngoài cửa.
Nhất định là vì cô mở lòng hơi quá mức rồi! Có lúc, trong cuộc sống vẫn nên giữ lại cho mình chút bí mật, cô nghĩ.
Ngoài chuyện này ra, sự bày tỏ của cô còn sinh ra chút hiệu ứng phụ, tỷ như Dung Trác ở thành phố M xa xôi nhận được điện thoại của ông chú mình, ngày hôm sau phải vác ba lô đi tới thành phố Z khỉ ho cò gáy mà chịu khổ sai.
Thích Nam nghe được tin này, vì sự trưởng thành của Dung Trác mà cảm thấy vui mừng. Cô vừa vui lại vừa tiếc nuối, tiếc nuối một đời cao thủ võng du từ nay tiêu tàn.
Ngày hôm sau, sau khi bị liệt vào danh sách ‘cấm đến gần’, Thích Nam đứng ngoài cửa phòng, gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại thông, cô nói với Dung Trình ở bên kia đầu dây: “Chú à, chú không thèm nhìn mặt cháu trước khi bỏ đi hay sao?”
Giọng nói của cô khe khẽ, nghe ra rất buồn.
Không bao lâu, cửa mở ra.
Thích Nam nhìn người phía sau cửa, cụp điện thoại nhào tới ôm lấy anh, sau đó đắc ý cười to: “Đồ khờ, anh cho rằng anh có thể ngăn cản được em sao? Không phải em muốn gặp anh nơi nào liền nhìn thấy anh nơi đó hay sao! Ha ha!” Cô cười rất vui vẻ, giống như mới vừa rồi giọng nói buồn bả trong điện thoại chỉ là ảo giác.
Dung Trình nhìn cô một lúc lâu, sau đó lặng lẽ thở dài: “Vào đi.”
Vào phòng, bộ dạng Thích Nam giống như khỉ con quấy rồi.
Dung Trình ngồi trên giường đọc sách của mình, không để ý đến cô. Không hề nhụt chí, Thích Nam nhào lên đùi anh, đoạt sách của anh nhìn mấy lần, thấy nội dung trong đó mờ mịt khó hiểu, chăm chú đọc mấy lần cũng không có hứng thú, nhét lại vào tay anh.
“Dung Dung, chừng nào anh đi?” Lúc anh cầm sách lên lại, cô hỏi anh.
Dung Trình không thể nào ở mãi trên Minh Đảo, nếu như không phải vì sự cố lần này, anh đã sớm bỏ đi. Mà bây giờ, chuyện bị thương cũng không phải là lý do anh có thể ở lại nữa.
Trong lòng Thích Nam hiểu rõ, cô biết anh sắp rời đi, có thể ngày mai, có thể ngày mốt, tóm lại sẽ không còn bao lâu nữa.
“Chừng nào anh đi?” Lúc cô hỏi câu này, trong lòng có chút không đành.
Không thể phủ nhận, cô thật sự lệ thuộc rất sâu vào Dung Trình, bởi vì không có người nào có thể làm bạn với cô như anh.
Lúc Thích Nam xử lý chuyện gì, rất ít khi sẽ dây dưa không dứt khoát, Dung Trình là ngoại lệ của cô. Cô biết, từ lúc cô đề xuất chuyện ly hôn, cô nên chuẩn bị sẳn sàng ý thức mình sẽ mất đi một người bạn như anh. Thế nhưng, cô vẫn cứ tiếp tục làm sai.
Hay nói khác đi, từ khi bước chân vào khách sạn này, sai lầm của cô càng ngày càng nhiều.
Người đàn ông Dung Trình này mang lại cho cô một cảm giác rất phức tạp. Một mặt, cô giống như một kẻ bị nghiện, mê luyến hơi ấm của anh, không buông anh ra được; mặt khác, cô lại sợ sự lệ thuộc tuyệt đối của mình khiến lại khiến cô rơi vào đường cùng không có lối thoát. Mà cô cũng chỉ là một con thiêu thân, làm chuyện ngu xuẩn, lao đầu vào ngọn lửa.
Thoạt nhìn, cô sống theo kiểu tự do phóng khoáng hơn phần đông mọi người, nhưng chẳng qua đây chỉ là bề ngoài, nội tâm của cô so với ai cũng đều không có cảm giác an toàn. Hay nói là, vì để bảo vệ cảm giác không an toàn của mình, cô ngụy trang rất khéo tất cả.
Bởi vì sợ bị thương, cho nên lựa chọn xa cách.
Nhưng cô lại đánh giá mình quá cao. Khi cô trở lại cuộc sống trước đây, cô lại không quen với cảm giác một thân một mình.
Bởi vì sợ hãi cô đơn, cho nên cô đã trở lại.
“Dung Dung, lúc anh đi anh nhớ nói với em một tiếng nghen. Lần trước anh không nói tiếng nào đã bỏ đi, khiến em chưa kịp đưa quà tiễn biệt cho anh.” Thích Nam chống hai tay trên giường đở nửa người trên lên, cố gắng cũng có thể nhìn ngang tầm với Dung Trình, “Anh có muốn biết là quà tặng gì không?”
Dung Trình phối hợp, hỏi lại cô: “Quà gì?”
Thân thể Thích Nam thoáng nghiêng về phía trước một chút, hôn một cái vang dội lên gò má của anh. Cô lim dim mắt, vẻ mặt đắc ý như vừa thực hiện được trò đùa quái đản, giải thích: “Đương nhiên là nụ hôn tiễn biệt đến từ ảnh hậu tương lai. Có phải cảm thấy được lời lắm không? Ha ha!”
Dung Trình chỉ lẳng lặng nhìn cô. Một hồi lâu, anh đưa tay phải lên, chần chờ một chút rồi đặt lên tóc của cô.
“Đừng cười nữa.” Anh nói.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng mà nụ cười trên mặt Thích Nam dần dần biến mất.
—— Giờ phút này, cô có loại cảm giác hỗn loạn bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình.
Dung Trình không hề giễu cợt cô ngụy trang thấp kém. Thậm chí anh còn có chút hối hận vạch trần cô ngay trước mặt, khiến cho cô gái có thói quen ngụy trang này lộ ra sự yếu đuối chân thật của mình.
Anh có chút đau lòng nhìn thấy cô như vậy.
“Lần trước đi không nói lời tạm biệt là lỗi của anh.” Anh nói.
Thích Nam không nói lời nào.
Tay của Dung Trình dời xuống hông của cô, sau đó dùng sức kéo cô lại gần mình. Lúc này đây, tâm tư bị nhìn thấu, Thích Nam mềm mỏng không thể tưởng tượng được, cô thuận theo ngã vào ngực của anh.
“Dung Dung…”
Dung Trình cắt đứt lời cô, nói: “Thích Nam, chúng ta sống chung nhé… muốn thử một chút không?”
Nghe ra được, lúc anh vừa mới bắt đầu nói ra những lời này thì có chút do dự, nhưng gần đến cuối câu thì chỉ còn lại kiên định.
Anh vừa nói xong thì trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Thích Nam kinh ngạc ngây ngẩn người ra.
Ánh mắt của cô rơi vào một điểm trên quần áo trước ngực Dung Trình, nhưng đã sớm mất đi tiêu điểm từ lâu.
Cô chỉ là nhìn sửng ngơ ngác.
Hồi lâu, đầu ngón tay của cô bắt đầu giật giật.
“Được.” Cô trả lời.
Trong lòng Dung Trình xông lên một cảm giác hạnh phúc không thể coi thường. Điều này khiến anh tin tưởng, mặc kệ yêu cầu cặp kè mà chính anh cũng cảm thấy có chút kinh ngạc là đúng hay sai, giờ phút này trong lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng đối với Thích Nam mà nói, chưa tới nửa giờ sau khi đáp ứng yêu cầu với anh, cô liền cảm thấy hối hận.
Lúc này, cô đang gối đầu lên đùi của Dung Trình, chơi game di động. Cậu bé trong game không kịp phản ứng, bị đối thủ gọt đi một lớp da, một giấy kế tiếp thì nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Đối thủ đứng trước ‘thi thể’ xám trắng của cô diễu võ dương oai. Cô bị kích thích tố của tuyến thượng thận kích thích một hồi lâu, trong nháy mắt, não bộ như bừng tỉnh.
Cô ném điện thoại sang một bên, giống như cá chép nhảy vọt ra khỏi hồ, ngồi dậy.
Dung Trình đang đọc sách, sau khi chú ý tới hành động này của cô, đầu cũng không thèm ngẩng lên, đưa tay sang bên cạnh rót ly nước. Sau khi thử nhiệt độ xong, anh đưa cho cô.
—— Lúc trước, trong vòng nửa canh giờ, có mấy lần cô mượn cớ muốn uống nước, quấy rầy anh đọc sách.
Phản xạ có điều kiện, Thích Nam nhận lấy, đưa ly nước lên môi rồi dừng lại.
Thấy cô không uống, Dung Trình lại miễn cưỡng hỏi: “Không phải 28 độ C à? À, vậy cũng không sai biệt lắm đâu, uống đại đi.”
Thích Nam nhếch miệng lên: “Em không muốn uống nước. Còn nữa, em là người cố tình gây sự giống vậy sao?”
Dung Trình ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, trong mắt viết lên hai chữ ——
Phải rồi!
Thích Nam im lặng, quyết định dứt khoát vượt qua đề tài này, tự động ngồi dậy để hoàn thành mục đích này: “Dung Dung à, anh nói với em một chút đi mà, lúc này em và anh đã nói cái gì vậy?”
Cô cảm thấy trong vòng nửa tiếng đồng hồ vừa qua, đầu óc của mình bị kích thích tố của tuyến thượng thận khống chế mất rồi, hoàn toàn không sáng suốt, dẫn tới chuyện cô hành động một cách ngu ngốc, nói ra những lời xung động! Những thứ này đều ngược lại với ý định ban đầu của cô!
Đây là sai lầm mà cô phải đối đầu!
Cô nuốt một ngụm nước bọt: “Dung Dung, em có nói gì với anh không?”
Dung Trình liếc nhanh cô một cái, môi mỏng khẽ mở: “Em muốn ngủ với anh.”
Thích Nam che ngực trợn mắt: “Không cho ngủ!”
Dung Trình thản nhiên nói: “Em nói ‘Em muốn ngủ với anh’.”
Thích Nam: “……”
Cô liếc nhìn bộ mặt của Dung Trình, nhìn từ ngực của anh đi xuống, cuối cùng dừng lại chỗ kín của anh, trầm tư một hồi, do dự: “Ưm, được rồi, em thừa nhận, anh không gạt em chuyện này… Còn gì nữa không?”
“ ‘Em muốn ngủ với anh’.”
“……”
“ ‘Anh phải để cho em ngủ’.”
“…… Ha ha, tư duy lô-gích của em thật kín đáo, nắm vững quan hệ tiến triển từ từ rất tốt.” Thích Nam cười ha hả, “Trừ chuyện này ra… có phải em còn đáp ứng anh chuyện gì nữa không?”
Dung Trình nói: “Ừ, em đáp ứng đề nghị cặp kè của anh.”
Thích Nam giống như bị chọt trúng chỗ ngứa nhưng tay chân lại bị trói chặt không thể nhúc nhích, trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt. Cô không muốn tin tưởng vào sự thật rất bình thường này, hỏi lại: “Em thật sự đồng ý?”
Đúng rồi, xét ra từ lúc đầu óc không sáng suốt bày tỏ nổi lòng nửa giờ trước, cô quả thật có ý tứ trốn tránh thực tế.
Dung Trình ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Hối hận?”
Thích Nam giương mắt nhìn anh: “Có được phép hối hận không?”
Dung Trình nói: “Không thể!”
Thích Nam cố gắng lý giải với anh: “Anh cũng không thương em mà.”
Tay Dung Trình đang lật sách khẽ dừng lại, trong chớp nhoáng, vẻ mặt của anh hết sức phức tạp. Anh lật trang sách, nói: “Chuyện này có gì quan hệ?”
Thích Nam không nhìn thấy sự biến hóa trên mặt anh, vẫn rồi rắm: “Ngoài chuyện có giấy hôn thú hay không, chúng ta bây giờ với trước kia có gì khác nhau?”
Dung Trình trả lời: “Chuyện này chứng minh thời gian và không gian đều là một vòng tròn, chúng ta trở lại nguyên điểm.”
“Anh không nên dùng một giọng nói nghiêm túc như vậy để nói về một chuyện hài hước như thế…”
Dung Trình khẽ cúi đầu, nơi nào đó trong mắt mờ nhạt. Anh im lặng một hồi: “Cho nên, tại sao em lại đồng ý?”
Tại sao lại đồng ý?
Vẻ mặt Thích Nam hoảng hốt.
Đại khái bởi vì… Một khắc kia, cô đã động lòng.
Không phải là cưới xin, mà thật sự chỉ là yêu cầu cặp kè. Nghĩ đến người đàn ông cô thích lệ thuộc vào có thể thuộc về cô hoàn toàn, cô không thể không động lòng.
Cô yêu thích Dung Trình, đơn giản là thích, cho nên tiếp nhận kề cận anh.
Thế nhưng, theo như cô nhìn thấy thì Dung Trình cũng giống như cô. Bọn họ không phải tới với nhau vì tình yêu. Thậm chí, Dung Trình chọn cô là bởi vì bọn họ ở chung với nhau rất hài hòa. Anh chẳng cần phải hao tổn sức lực theo đuổi đàn bà khác.
Nếu như bọn họ có thể như vậy, đi hết cả đời này thì cũng không có gì không tốt. Nhưng ai có thể đảm bảo trong cuộc sống lâu dài sau này, anh sẽ không yêu người khác đây?
Mặc dù cô không hiểu được cái loại tình cảm khiến người ta trở nên điên cuồng như vậy là như thế nào, nhưng cô đã từng nhìn thấy, biết nó xuất hiện với người không thích hợp thì sẽ làm tổn thương người bên cạnh như thế nào.
Cô không muốn hồi tưởng lại chuyện này một chút nào.
Cho nên, sau khi xung động đáp ứng xong, cô lại có chút hối hận.
Cô ý thức được, đối với chuyện có liên quan tới Dung Trình, cô thường hay mất bình tĩnh… lại mắc thêm lỗi lầm nữa.
Nghĩ tới đây, cô chán nản nằm ngửa ra trên nệm mềm mại, một tay che kín hai mắt của mình, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp. Thật lâu sau cô mới dùng giọng nói mang theo tiếng thở dài ảm đảm, nói:
“Chú à, cháu sợ.”
Dung Trình chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thích Nam. Cô giống như con con chim di trú, trên đường không may bị tụt lại phía sau, mù mờ lại không có người giúp đỡ.
“Ở chung với anh em rất vui vẻ, nhưng em lại sợ, lo lắng có một ngày anh không cần em nữa. Nếu như anh không cần em nữa thì em phải làm gì bây giờ?”
Dường như Dung Trình bị tâm tình của cô cảm hóa, giọng nói không thể tự chủ được mà nhẹ hẳn đi: “Sẽ không rời đi. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm cái chuyện rời đi trước.”
Thích Nam không nhúc nhích
Dung Trình đưa tay ra nắm tay kia của cô, nói: “Anh bảo đảm.” Như một lời thề.
Thích Nam nhìn bàn tay, mắt ươn ướt.
“Nếu như anh gạt em…”
Dung Trình nói: “Sẽ không.”