Chương 13: Màn «xôi thịt » quái đản
Biên tập:
Xiaorong
Chương
mười ba
Màn «xôi thịt » quái đản
“Tỉnh táo chút đi.” Diệp Kính Văn vừa vào cửa liền lôi luôn Lâm Vi vào phòng tắm.
“Ưm, đây là chỗ nào?” Lâm Vi vẫn mơ mơ màng màng, loáng thoáng thấy được bóng người mơ hồ di chuyển trước mắt, “Cậu là ai?”
Diệp Kính Văn không trả lời, cứ thế cởi quần áo Lâm Vi ra, sau đó mạnh tay ném anh vào trong bồn tắm.
“Tôi thấy anh nên tắm qua cái đã, cả người nồng nặc mùi rượu.”
“Cậu là tên Diệp Kính Văn biến thái chứ gì…” Lâm Vi vùng vẫy một lúc, cảm thấy mình như rơi vào một dòng nước xoáy thật sâu, không cách nào thoát được, miệng còn hớp phải mấy ngụm nước.
“Khụ khụ.” Lâm Vi ho hai tiếng, liền được Diệp Kính Văn đỡ ngồi dậy.
Dòng nước ấm nóng từ trên đầu chảy xuống, Lâm Vi thoải mái nhắm hai mắt lại.
Diệp Kính Văn lột sạch quần áo Lâm Vi, tỉ mỉ cọ rửa cả người anh.
“Tôi không cần biết quá khứ của anh thế nào.” Diệp Kính Văn di ngón tay đến điểm yếu của anh, cười nhẹ rồi vỗ về một chút, “Nhưng hiện tại và tương lai của anh…”
Diệp Kính Văn kéo Lâm Vi lên, đưa môi tới gần, nhẹ hôn lên nơi tim anh, “Nơi này, chỉ được có mình tôi.”
Trong mơ màng, Lâm Vi cảm thấy có thứ mềm mềm ướt ướt du di trên ngực mình, sau đấy trườn đến đầu nhũ, kích thích vừa nhột vừa tê khiến cơ thể anh cong lên, vô thức rên rỉ thành tiếng.
“Ưm… buồn…”
Lâm Vi khó chịu né tránh.
Diệp Kính Văn dừng động tác, vớ lấy một chiếc khăn tắm thật to bọc cả người anh lại rồi lau khô.
“Lâm Vi, đừng trách tôi thừa nước đục thả câu hen, tôi không muốn lúc anh tỉnh lại liền đấm vỡ cằm tôi đâu.”
Diệp Kính Văn bế Lâm Vi rồi đi hướng phòng ngủ.
Hắn xốc ra giường trắng tinh lên, nhẹ nhàng đặt Lâm Vi toàn thân trần trụi lên giường.
Lâm Vi vừa mới tắm xong, khắp làn da lan tỏa một tầng sáng nhàn nhạt, lồng ngực trắng trẻo không tì vết, xương đòn tinh tế, hai chân thẳng thon dài, còn bộ phận chôn sâu trong bụi cỏ giữa hai chân không che giấu chút nào mà hiện ra trước mắt Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn nấn ná nhìn xuống cơ thể xinh đẹp trần trụi của Lâm Vi, “Hư, nên xuống tay từ chỗ nào nhỉ?”
Hắn cười gian xảo, thoắt cái đã lột hết quần áo toàn thân, cúi người đè xuống.
Sự tiếp xúc sít sao không kẽ hở giữa làn da nóng ấm và thân thể của mình khiến sống lưng Diệp Kính Văn run lên đầy hưng phấn.
“Hôn anh trước vậy, nụ hôn đầu giữa hai chúng ta.”
Diệp Kính Văn bật cười rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng dán môi lên đôi môi hồng hào của Lâm Vi, vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên.
Lâm Vi tựa như đang mơ thấy chuyện vui nào đó, hé miệng cười rộ, “Ngọt quá…”
Còn chưa nói xong, Diệp Kính Văn đã nhân cơ hội vói lưỡi vào khoang miệng anh.
Lâm Vi cau mày, thứ đang lướt qua khắp nơi trong miệng khiến anh hơi khó chịu, theo bản năng vươn lưỡi muốn đẩy nó ra ngoài, lại bị Diệp Kính Văn bắt lấy, triền miên ʍút̼ vào.
“Ưm…”
Lâm Vi phát ra vài tiếng rên rỉ khó chịu, lọt vào tai Diệp Kính Văn lại trở thành cám dỗ trí mạng.
Diệp Kính Văn càng hôn càng sâu, đầu lưỡi lần lượt quét qua vòm miệng Lâm Vi, như tuyên bố quyền làm chủ của mình.
Lâm Vi chếnh choáng, cảm thấy thứ trơn mịn trong miệng thật ra cũng không đáng ghét cho lắm, cảm giác tê dại, mềm mềm, ngòn ngọt, rất dễ chịu. Vì thế anh không phản kháng nữa, ngoan ngoãn mở miệng để Diệp Kính Văn hôn thỏa thích.
Diệp Kính Văn cuốn chặt lưỡi mình với lưỡi Lâm Vi, chu đáo tỉ mỉ mà hôn anh, tay cũng không rảnh, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy đầu nhũ phải của anh, nhè nhẹ xoa lên, rất nhanh đầu nhũ đỏ sậm đã đứng thẳng, tựa như anh đào chín mặc người hái đi.
Cảm thấy hơi thở Lâm Vi dồn dập hẳn lên, Diệp Kính Văn rút khỏi miệng anh, lại dời đến đầu nhũ trái ɭϊếʍƈ tiếp.
“Như thế mới cân, đúng không.” Diệp Kính Văn khẽ cười.
“Ư…” Lâm Vi lúng búng nỉ non, cơ thể say rượu mẫn cảm lạ thường, đầu nhũ bị Diệp Kính Văn đùa bỡn, dục vọng phía dưới cũng có xu hướng chầm chậm ngẩng đầu.
Diệp Kính Văn duỗi ngón tay, gõ lên thứ đang rụt rè vươn lên, thứ ấy tựa như sợ Diệp Kính Văn mà run rẩy lui về.
“Thật đáng yêu…”
Diệp Kính Văn cười hiền, phủ bàn tay lên nơi ấy, sự nhẹ nhàng vỗ về ban đầu tựa như không thỏa mãn được nó, Diệp Kính Văn liền tăng sức, các ngón tay chuyển động lên xuống theo quy luật, nhìn thấy bộ phận mẫn cảm của Lâm Vi dần dần cứng lên trong tay mình, Diệp Kính Văn cong miệng cười hài lòng.
“Anh xem, nó ngoan quá thể.”
Diệp Kính Văn tinh quái véo nhẹ, khiến cho Lâm Vi thở hắt ra.
Bởi ham muốn đang lên, mặt Lâm Vi hiện ra một lớp màu đỏ ửng ngượng ngùng, thân thể không ngừng vùng vẫy, tựa như muốn nhiều hơn nữa.
“Lâm Vi, thật muốn chụp hình anh lúc này. Anh không biết, anh cuốn hút tới mức nào đâu…” Diệp Kính Văn hôn hôn khuôn mặt anh, “Món ăn hấp dẫn như vậy, bỏ qua cũng thật lãng phí phải không?” Diệp Kính Văn buông tay, Lâm Vi mất mát quay người, cọ lên mình Diệp Kính Văn.
“Ưm…” Trung tâm thân thể lại bị ai đó nắm trong tay, nhè nhẹ vuốt ve. Lâm Vi đang thật căng mà không thể trút ra, chỉ biết bứt rứt lăn qua lộn lại, run rẩy cọ sát trong tay Diệp Kính Văn, cảm giác xa lạ mà mãnh liệt khiến anh bật nức nở trong mờ mịt.
“Ư… Ưm…”
“Ăn tuốt, nếu mà không tiêu hóa được, hai chúng ta cùng nhau phá đi, được không?” Diệp Kính Văn một tay nhẹ nhàng trấn an Lâm Vi, tay kia vươn về phía tủ đầu giường, lấy ra một chiếc bình nhỏ trong suốt.
“Ừm…” Lâm Vi bị Diệp Kính Văn khống chế, bờ môi tràn ra từng tiếng rên rỉ hoang mang, hoàn toàn chẳng hay hắn ta đang nói gì.
“Anh đồng ý rồi đấy nhé.” Diệp Kính Văn cười hôn chóc lên khóe miệng anh, “Vậy tôi khởi động ngay đây.”
Nói xong, liền duỗi tay men theo sống lưng, lẳng lặng mò tới giữa hai đùi Lâm Vi.
Dường như Lâm Vi cảm giác thấy nguy hiểm, toàn thân căng thẳng, cặp chân thon dài khép chặt lại. Diệp Kính Văn thấy thế, chèn đầu gối giữa hai chân anh, buộc anh tách ra.
Lâm Vi bắt đầu yếu ớt vùng thoát, cảm giác áp bách đến nghẹt thở khiến anh vô thức muốn kháng cự, vươn hai tay chống lên ngực Diệp Kính Văn, dùng sức đẩy ra.
Diệp Kính Văn tủm tỉm nhìn Lâm Vi đang chống cự nửa vời, thở dài rồi ghìm anh xuống, hôn thêm lần nữa.
Lâm Vi tựa hồ rất thích lưỡi Diệp Kính Văn, dần dà ngừng ngọ nguậy để chuyên tâm ʍút̼ lấy môi lưỡi người kia.
Dục vọng dâng trào còn đang tỳ lên bụng Diệp Kính Văn chưa trút ra, thân thể Lâm Vi đỏ bừng vì ham muốn, đôi mắt cũng mất đi tiêu cự, chỉ thấy mê mang.
“Khó chịu…” Sau khi hôn xong, Lâm Vi thấp giọng rền rĩ, tay bất giác duỗi về phía chỗ đang căng đến phát đau kia, song lại bị Diệp Kính Văn chặn lại.
Lâm Vi bất mãn giãy giụa, “Khó chịu… khó chịu quá…”
“Sẽ hết ngay thôi.”
Diệp Kính Văn cười gian, hôn liên tiếp từ xương quai xanh đến giữa hai chân anh, nhìn thoáng qua phần đang sừng sững thẳng đứng kia, không chút do dự bèn há miệng ngậm vào.
“A…” Cảm thấy dục vọng của mình được bao phủ trong ấm áp, Lâm Vi thở dài đầy thỏa mãn, thân thể vô thức cong lên, muốn đi vào sâu thêm chút nữa.
Diệp Kính Văn linh hoạt khiêu khích Lâm Vi, nuốt vào nhả ra đều đặn, khiến anh trải nghiệm từng đợt khoái cảm mãnh liệt.
“A… Ư… Ưm…” Lâm Vi thở hào hển, hai tay nắm chặt ra giường giữ lấy mình.
Diệp Kính Văn mỉm cười, khẽ ʍút̼ mạnh.
“A…” Lâm Vi run rẩy một hồi, chất lỏng trắng đục phun vào trong miệng Diệp Kính Văn.
Hô hấp hai người đều có chút bất ổn, Lâm Vi mờ mịt chẳng biết mình đang ở xứ nào, khoái cảm lớn lao khiến anh có thoáng thanh tỉnh, có điều mệt mỏi sau khi dâng trào lại làm anh mê đi lần nữa.
Ngón tay Diệp Kính Văn mò mẫm chút xíu giữa đùi Lâm Vi, nhẹ nhàng chọc chọc phía sau anh, nơi ấy co lại như thể đang xấu hổ.
“Nếu giờ tôi ăn anh, ngày mai khi tỉnh lại, liệu anh có căm ghét tôi không?” Diệp Kính Văn khẽ cười, len một ngón tay vào trong Lâm Vi.
Vật lạ xâm nhập khiến Lâm Vi khó chịu cau mày, vặn lưng muốn đuổi nó ra.
Diệp Kính Văn thở dài, “Theo tính cách của anh, nếu tôi mà làm thế, e rằng không chỉ đơn giản là kiết lỵ thôi đâu.”
“Anh cho tôi ung thư dạ dày với ung thư đại tràng chưa biết chừng, ha ha.”
Ngón tay Diệp Kính Văn ra ra vào vào đằng sau Lâm Vi, hắn vừa ý tán thưởng: “Tiếc quá, bên trong anh thật nóng, thật chặt.”
Lâm Vi bắt đầu vùng vẫy, Diệp Kính Văn cười, rút ngón tay ra.
“Nếu tôi cưỡng ép anh, chúng ta coi như xong nhỉ.” Diệp Kính Văn thở dài, “Anh ấy, quá kiên cường, chắc chắn không chịu nổi loại sỉ nhục này, chỉ sợ sẽ cầm dao đếm xương tôi thật ấy chứ.”
“Cho nên là…” Diệp Kính Văn duỗi tay, lại phủ lên dục vọng hãy còn uể oải của anh, “Anh tới cưỡng ép tôi đi.”
Dứt lời, hắn mỉm cười nắm chặt lấy nơi yếu ớt ấy, chuyển động lên xuống.
Lâm Vi say rượu nên ý thức mơ hồ, thân thể càng thêm thành thật, bộ phận trong tay Diệp Kính Văn nhanh chóng cương lên.
Diệp Kính Văn mở nắp chiếc lọ trong suốt kia, miết ít chất lỏng lạnh cóng ra tay, sau đó thoa đều lên phân thân anh.
“Nhìn cũng đẹp đấy.” Diệp Kính Văn khen ngợi, thấy dục vọng đã cứng lắm rồi, liền đứng dậy, ngồi khóa trên eo Lâm Vi.
Hai tay hắn đỡ lấy dục vọng của anh, rồi hạ thấp người xuống, nhưng…
“Anh không phối hợp thì không vào được đâu…” Diệp Kính Văn cau mày, “Tôi cũng không thể tự mình làm giãn được, đúng không?”
Lâm Vi vừa cao trào xong nên mệt ngủ thiếp đi, chẳng hề hay biết Diệp Kính Văn đang giở trò với mình.
“Ôi, vậy phải cáo lỗi rồi.” Diệp Kính Văn vỗ vỗ dục vọng đang lên, bảo: “Chủ chú mày say giấc rồi, phấn chấn như thế làm gì hả.”
“Được rồi, anh đây đành giúp chú giải quyết lần nữa vậy.”
“Sau này phải trả lại gấp bội, nghe chưa?”
“Có câu lấy thủ làm công, anh đây lấy thụ làm công, chú mày phải nhớ ơn anh đấy nhá.”
Diệp Kính Văn lầm bà lầm bầm, lại cúi đầu ngậm lấy dục vọng Lâm Vi…
Đêm sâu thăm thẳm.
Ánh đèn phòng ngủ cuối cùng cũng vụt tắt.
Trên chiếc giường trắng tinh, thân thể hai chàng trai trẻ dán chặt lấy nhau.
Những nhịp thở nối tiếp dần dần hòa làm một.
Tựa như trời sinh đã định phải chung đường, hoàn mỹ mà hòa hợp.
Hết chương mười ba.
Lời tác giả:
Huhu, H kì quá…
Sau này còn gặp nhiều
Về phần Diệp Kính Văn tôi không có gì để nói, cậu ta là người sao Hỏa, cả nhà thông cảm thông cảm –