Chương 17: Bữa cơm kì dị
Biên tập:
Xiaorong
Chương
mười bảy
Bữa cơm kì dị
“Mặc dù lớp mười hai là năm hết sức quan trọng, có điều cũng không nên gây nhiều áp lực cho mình làm gì, nên ở mức thăng bằng, có nhiều bạn thành tích rất tốt, đến lúc vào phòng thi lại không giữ được bình tĩnh, vậy nên mới có chuyện kết quả thất thường…”
Lâm Vi đứng trên bục giảng, anh được thầy chủ nhiệm mời đến động viên đám đàn em, tuy rằng mấy cuộc trao đổi kinh nghiệm kiểu này đều là lý luận suông không có nhiều tác dụng lắm, nhưng vì nể mặt thầy, Lâm Vi hông làm không xong. Anh đứng đó để đám đàn em nhao nhao thay nhau hỏi.
“Anh cho em hỏi, môn toán của em mãi không khá lên được, phải làm gì?”
“Ờ thì toán học phải dựa trên lý thuyết, các em làm nhiều bài rồi sẽ rút được quy luật thôi.”
“Anh, em không thuộc nổi cổ văn.”
“Nhớ mấy bài hay thi là được rồi.”
Đương lúc Lâm Vi sắp phát điên, ở góc sáng sủa nọ, một nam sinh đột ngột đứng lên. Cậu ta vóc dáng rất cao, thêm chút ít là có thể ngang tầm với Lâm Vi trên bục giảng, cả người mang vẻ lạnh lùng như điều hòa tự nhiên, thái độ thì vênh váo kiêu ngạo.
“Anh là sinh viên trường nào thế?”
Xem ra cậu ta không thèm nghe phần tự giới thiệu của anh.
“À…” Lâm Vi hơi ngượng, có gắng bình tĩnh điềm đạm nói: “Tôi học đại học T.”
“Đại học T?” Cặp mắt kính che khuất biểu cảm của cậu ta, “Điểm chuẩn vào trường?”
“Năm nay đại học T tăng lượng tuyển sinh trong cả nước, rất nhiều ngành tăng chỉ tiêu…”
“Điểm chuẩn?”
“Khó nói lắm, em có thể tham khảo điểm chuẩn các năm trước, năm nào cũng thay đổi cả.”
“Anh học khoa nào?”
“Viện y học.”
“Trong nước nhiều trường đại học nổi tiếng, vì sao anh thi đại học T?”
“Ha ha, tôi thích bầu không khí thoải mái ở đó, vả lại môi trường học tập cũng rất tốt.”
“Ồ? Anh tên Lâm Vi phải không? Lâm trong
thụ lâm
, còn vi?”
“Vi trong
vi tiếu
.”
Hồi tưởng đến đây là chấm dứt, mấy câu nói về sau đã trở nên mờ nhạt trong trí óc.
Vậy xem ra, nam sinh cao cao đeo kiếng nọ chính là Diệp Kính Văn? Thái độ kiêu căng khoe mẽ đó đúng là có chút giống với cậu ta bây giờ. Hồi đó cậu ta đeo cặp kính dầy cộm, nhìn thấy ngu ngu, kính che nửa mặt, chẳng trách mình không nhận ra. Thế nhưng, chắc tên này không sĩ diện tới mức thi đại học T vì mình chứ?
Lâm Vi lắc đầu thở dài, Diệp Kính Văn à, đừng bảo cậu đã có ý với tôi từ khi ấy nhé?
Là vậy thật thì khủng khiếp lắm.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn Diệp Kính Văn gửi đến thiếu chút nữa khiến Lâm Vi giật mình bổ nhào xuống ghế.
“Nhớ ra chưa? Một Lâm Vi khi đó đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ hùng biện, một Lâm Vi chạy đường dài y chang ốc sên, một Lâm Vi lúc nào cũng cười ôn hòa, là người khiến tôi có ấn tượng rất sâu đấy.”
Da gà da vịt đồng loạt nổi khắp người Lâm Vi, tuy rằng cảm giác được người khác để ý không tệ, nhưng nếu đối tượng là Diệp Kính Văn, thì đúng là tồi tệ khỏi phải bàn.
Những ngày tiếp theo, Lâm Vi áp dụng loại thái độ tôn trọng mà xa cách đối với Diệp Kính Văn. Bản tổng kết, bản kế hoạch đều giao cho thư kí là được. Họp trưởng ban cũng không cần Diệp Kính Văn đến dự thính, mà đang thi nên cậu ta cũng rất bận. Điện thoại, chuông tiếng lợn kêu rõ ràng như vậy, nghe phát cho qua luôn. Tin nhắn đương nhiên có thể không trả lời. Khuôn viên trường lớn như vậy, chuyện tình cờ gặp nhau cũng chẳng dễ dàng gì, Lâm Vi được trải qua những ngày khá là thanh thản.
Thế nhưng, Diệp Kính Văn đâu có ý định bỏ cuộc, sau khi nhắn hơn mười tin liên tiếp mà không có hồi đáp, cậu ta bèn hùng hùng hổ hổ mò tới tận cửa.
Tan lớp thực hành chẩn đoán bệnh chiều thứ tư, khi nhìn thấy Diệp Kính Văn đứng nơi cửa phòng, Lâm Vi chỉ còn biết cười cười cho đúng với phép lịch sự, khách sáo ân cần thăm hỏi vài câu.
“Diệp Kính Văn, ha ha, lâu lắm không gặp nhỉ, cậu đến đây làm gì?”
“Tìm anh.” Mặt đối phương đen sì.
“Ơ? Ban văn nghệ đã tổng kết xong rồi, học kỳ này có việc gì vội đâu.”
“Anh ra đây cho tôi.”
Diệp Kính Văn làm ngơ ánh mắt tò mò từ mọi người chung quanh, trực tiếp lôi Lâm Vi lên trên, mãi đến tầng thượng mới dừng lại.
Lâm Vi thở hổn hển, ngó lên bản mặt khó coi của tên kia, lạ thật, tự nhiên lại thấy chột dạ…
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Gian nan thở đều lại, Lâm Vi tận lực điều chỉnh giọng mình sao cho thật bình tĩnh.
“Sao không bắt máy.”
“Không nghe thấy.”
“Còn tin nhắn?”
“A, quên nói với cậu, tuần này tôi để chế độ im lặng suốt mà…”
“Im lặng với mình tôi thôi chứ gì?” Diệp Kính Văn cười lạnh, rút di động ra bấm số Lâm Vi.
Éc éc éc!!!
Là tiếng lợn kêu.
Lâm Vi xấu hổ lấy di động ra, cố nặn một nụ cười nhìn Diệp Kính Văn.
“Chuông điện thoại hơi lạ chút, hì hì.”
“Ờ, tiếng lợn kêu, đáng yêu đấy.” Diệp Kính Văn cười cười, chầm chậm tới gần Lâm Vi.
Lâm Vi ngó ngó đằng sau, địa hình quá bất lợi, phía trước là sói dê, phía sau… là vị trí thích hợp để nhảy lầu. Vì thế anh cười điềm đạm, vẫn không cử động, giương mắt nhìn gương mặt dần phóng đại của tên kia.
“Anh ở cùng Chu Phóng phải không?” Diệp Kính Văn dựa vào sát rạt, hơi thở phả vào mặt khiến Lâm Vi thấy ngưa ngứa.
“Phải, cậu cũng biết mà.” Lâm Vi bình tĩnh trả lời.
“Vậy nên anh trốn tránh tôi?”
“Thật ra không phải tôi cố ý tránh cậu.” Lâm Vi khẽ thở dài, “Anh ấy rất hay ghen, biết cậu thích tôi nên không cho tôi gần cậu.”
Diệp Kính Văn cười lạnh, “Anh nghe lời quá nhỉ?”
“Anh ấy rất ích kỉ, nếu biết giữa tôi và cậu có vướng mắc, anh ấy sẽ giết tôi mất.”
“Thế nếu tôi hôn anh, hắn ta có giết tôi không?”
Diệp Kính Văn mỉm cười, rồi đột nhiên nâng cằm Lâm Vi, khi anh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã phủ môi mình lên môi anh.
Nụ hôn mềm nhẹ, lại ngọt như mật ong.
Diệp Kính Văn nhắm mắt lại, vươn lưỡi dịu dàng ɭϊếʍƈ đôi môi hơi mỏng kia, trước sự kinh ngạc vô cùng của đối phương, đầu lưỡi linh hoạt liền chớp thời cơ vói vào trong miệng.
“Ưm…???”
Não Lâm Vi còn đang chờ xử lý, có chút ngỡ ngàng và không ứng phó kịp trước chiêu đánh lén của Diệp Kính Văn. Thế là tên kia cười ranh mãnh, ɭϊếʍƈ vòm miệng, khuấy đảo lưỡi anh, tham lam ʍút̼ mát. Hơi thở Lâm Vi hơi dồn dập, dường như bấy giờ mới nhớ tới phản kháng, anh đỏ mặt đẩy phắt cậu ta ra. Diệp Kính Văn thu lưỡi về, không quên ɭϊếʍƈ nhẹ lên đôi môi ướt đỏ kia.
“Mùi vị không tồi.”
“Cậu làm gì?” Lâm Vi giận dữ.
“Hôn anh chứ làm gì.” Ngữ điệu tỉnh bơ như ruồi, tựa như hôn môi là chuyện vốn nên làm lắm vậy.
“Diệp Kính Văn, đừng quá quắt thế.” Lâm Vi trừng mắt nhìn hắn, quay người xuống lầu.
Diệp Kính Văn lại vươn tay kéo anh lại, rồi nhân lúc Lâm Vi đang ngạc nhiên quá sức, lại tới gần hôn lên khóe môi anh.
Lâm Vi cứng cả người.
“Tôi nói, anh ta chưa hôn anh à?” Diệp Kính Văn cười xấu xa, ghé vào tai Lâm Vi nói, “Sao anh phản ứng trúc trắc quá vậy, hử?”
Âm cuối kéo dài vang bên tai khiến Lâm Vi thoáng run rẩy.
“Cậu đừng gây nữa, nếu anh ấy giận, tôi sẽ rất khó xử.” Lâm Vi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Kính Văn, rồi gằn từng tiếng: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”
“Ồ, nếu gã đó dễ lên cơn ghen đến thế, vậy anh gọi điện cho anh ta luôn và ngay đi, bảo là…” Diệp Kính Văn nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó lại phun ra một câu khiến Lâm Vi kinh ngạc, “Bảo là tôi muốn cưỡng ép anh, để anh ta tới giết tôi xem thử.”
“Cậu điên à?” Lâm Vi lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, vậy mà thằng kia không biết liêm sỉ chút nào mà tóm lấy điện thoại từ anh, tìm ra tên Chu Phóng.
“Gọi đi, không gọi tôi tự làm đấy.” Dứt lời, cậu ta còn cố tình cọ ngón tay lên cúc áo trước ngực Lâm Vi.
Lâm Vi cầm di động, miễn cưỡng bấm điện thoại.
Nối máy rất nhanh, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói uể oải.
“Lâm Vi à, nhớ anh phỏng?”
Mặt Diệp Kính Văn đen thui, còn Lâm Vi thì bình tĩnh vô cùng.
“Chu Phóng, Diệp Kính Văn nói cậu ấy muốn cưỡng ép em, anh xem xử lý thế nào đi.”
Bên kia im lặng một lát, sau đó phá lên cười.
“Cưỡng ép em á? Ừ thì, em cứ đá nó mấy cái trước đi, chú ý đá vào chỗ hiểm ấy, đá ch.ết rồi gọi lại cho anh, anh đưa nó đi lò thiêu.”
Chu Phóng ngáp một cái, nói tiếp: “Làm ăn nhanh gọn nhá, đừng để anh thất vọng đấy.”
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Điện thoại vừa ngắt, còn chưa kịp đút túi, lại vang lên.
Không giống với tiếng lợn kêu, tiếng chuông của Chu Phóng là
“Yêu anh một vạn năm.”
Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn di động, im lặng không nói.
Lâm Vi tỏ vẻ rất mãn nguyện khi nhận điện thoại, giọng nói cũng dịu dàng như nước.
“Anh Chu Phóng. Em á? Em còn ở trường mà, trên tầng thượng khu giảng đường. Vâng? Chưa ăn cơm chiều. Anh đãi hả? Gọi cậu ta đến nữa? Vâng, em biết rồi.”
“Kính Văn, anh ấy đãi cơm, mời cậu đến nữa.”
“Được, tôi đang muốn gặp mặt vị tài tử phong lưu này một chút đây.”
Diệp Kính Văn cười lạnh, theo sau Lâm Vi xuống lầu.
***
Khi hắn cùng Lâm Vi tới nhà hàng, Chu Phóng đã đứng đợi ở cửa. Gã ta bận âu phục màu đen, cà vạt tề chỉnh, tóc vuốt keo cứng đơ, bóng loáng. Thoạt nhìn vô cùng đứng đắn nghiêm túc, cứ như ông chủ lớn vậy. Nhưng khi gã quay lại, nụ cười lưu manh hiện trên mặt lại chẳng xứng với cách gã ăn mặc chút nào.
Lưu manh mặc đồ tây?
Diệp Kính Văn cau mày, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nén lại cơn tức cười.
“Lâm Vi à, chờ lâu muốn ch.ết, không biết với anh đây thời gian là vàng bạc sao?”
Chu Phóng vừa thấy Lâm Vi thì hai mắt sáng trưng, gã lại gần, vươn cánh tay dài ôm trọn Lâm Vi, còn khiêu khích nhìn về phía Diệp Kính Văn.
Bạn đang �
“Chu Phóng, rất vui được gặp anh.” Diệp Kính Văn mỉm cười, bắt lấy bàn tay để không của Chu Phóng, còn mắt thì nhìn chòng chọc vào bàn tay đang đặt lên vai Lâm Vi.
“Ừ.” Chu Phóng hừ một tiếng, quan sát Diệp Kính Văn từ đầu đến chân, rồi cười nói: “Cậu này chính là đàn em Diệp Kính Văn?”
Lâm Vi nghiêm túc gật đầu.
“Ô, cậu chàng nhìn khá quá chứ.” Chu Phóng cười đầy ẩn ý, sau đó làm ngơ cái nhìn từ Diệp Kính Văn, khoác vai Lâm Vi vào trong.
“Lâm Vi em đói bụng cả ngày, mệt không, muốn ăn gì thì ăn nấy, anh mời.” Chu Phóng gác tay lên vai Lâm Vi, tay kia thì gạch gạch lên thực đơn.
Lâm Vi nhích người lại gần Chu Phóng, cười nói: “Chọn đại vài món đi, em không đói.”
“Sao thế được, bệnh dạ dày của em dù khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải chú ý ăn uống chứ, anh không muốn nửa đêm nửa hôm cõng em đi viện nữa đâu đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt lạnh lùng phía đối diện.
“Để tôi chọn cho.” Diệp Kính Văn tiếp lấy tờ thực đơn trong tay Chu Phóng, thuần thục vạch vài nét bút, thịt hầm, cá nấu dưa, gà xé phay, gà cay, đậu hũ cay…
“Sao toàn chọn món cay thế?” Chu Phóng cau mày nhìn thực đơn.
“Chả phải Lâm Vi thích ăn cay à?”
“Từ nhỏ Lâm Vi đã ăn ớt lớn lên rồi.” Chu Phóng mỉm cười nhìn Diệp Kính Văn, “Nhưng mà cậu ăn được chắc?”
“Tàm tạm, cũng không đến nỗi bỏng mồm.” Diệp Kính Văn cười với Lâm Vi, Lâm Vi tránh khỏi tay chu Phóng, đứng lên ra ngoài.
“Tôi đi toilet một chuyến.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Chu Diệp, người trước chuyên tâm nghịch điện thoại, còn người sau thì chăm chú săm soi người trước.
“Diệp Kính Văn, dám động vào Lâm Vi, gan to gớm nhỉ.” Chu Phóng đặt di động xuống, đan tay chống lên bàn, vừa nói vừa cười dài.
“Tôi rất khâm phục anh.” Diệp Kính Văn đột nhiên nói.
“Ồ?” Chu Phóng cau mày, trầm giọng nói: “Khâm phục tình địch đâu phải chuyện tốt.”
“Tôi không coi anh là tình địch.”
“Không đủ tư cách?”
“Không.” Diệp Kính Văn lắc lắc đầu, “Anh không thích Lâm Vi.”
Chu Phóng kinh ngạc.
“Sao thế được? Tôi và Lâm Vi lớn lên cùng nhau, nhìn thằng bé mũm mĩm trở thành một nam sinh vừa cao vừa bảnh như bây giờ, tôi đương nhiên động lòng.”
“Ha ha, thế anh có muốn hôn anh ta không?”
“Muốn, muốn quá đi chứ.” Chu Phóng tặng cho hắn một nụ cười kì bí, “Không chỉ muốn hôn, tôi còn muốn ôm cậu ấy, ấn cậu ấy xuống giường mà tận tình giày vò…”
Diệp Kính Văn mỉm cười đổi chủ đề.
“Mấy năm nay anh không thiếu đàn bà nhỉ?”
“Ừm, tôi sợ Lâm Vi không tiếp nhận tình cảm của mình, cho nên mới không ngừng tìm phụ nữ để quên đi, sau đấy mới nhận ra những người tôi tìm đến đều mang hình bóng Lâm Vi.” Chu Phóng dừng một chút, rồi điềm tĩnh cười: “Thì ra từ trước đến giờ, người tôi yêu chỉ có cậu ấy.”
“Tình tiết truyện khá đấy, dù có hơi cổ lỗ sĩ.” Diệp Kính Văn cười cười, “Tôi biết anh là nhà văn.”
“Thế thì sao? Cậu không biết văn học kết hợp y học là một chuyện tuyệt vời vô cùng à?”
Diệp Kính Văn gật gù, nghiêm túc nói: “
《 Cẩu huyết nhân sinh 》
là sách mới của anh phải không?”
[bạn bê tha dịch cái tựa truyện là “Đời bạc như chóa” – cứ hiểu tạm vậy đi xD]
“Ờ? Cậu đọc rồi?”
“Mấy hôm rảnh tôi đọc hết sách xuất bản của anh rồi.”
“Ha ha, đó đều là truyện tôi sáng tác đấy.”
“Phải, anh rất biết sáng tác.” Diệp Kính Văn khẽ thở dài, “Tôi rất hâm mộ tài năng của anh, không muốn đối địch với anh.”
“Chỉ cần cậu thôi quấy rầy Lâm Vi, có lẽ hai ta sẽ trở thành bạn bè.”
“Lời này phải là của tôi mới đúng.” Diệp Kính Văn cười nhìn Lâm Vi vừa vào phòng, rồi bỗng nhiên hỏi Chu Phóng: “Anh thấy NP được không?”
“?” Chu Phóng nghi hoặc nhìn sang Lâm Vi, Lâm Vi thì bất đắc dĩ nhún vai.
Chu Phóng gật đầu hiểu ý, kéo Lâm Vi ngồi xuống, sau nghiêm túc nói với Diệp Kính Văn: “Tôi thích tình cảm thuần nhất, không hứng thú NP.”
“Đây cũng thế, xem ra không thể 3P, cho nên…”
Nhất định phải có kẻ bị loại.
Đồ ăn được bưng lên, Diệp Kính Văn cười cười, không nói thêm gì nữa. Ba người mải miết dùng cơm, Chu Phóng luôn tay gắp thức ăn vào bát Lâm Vi, Lâm Vi thì tươi cười gỡ xương cá cho Chu Phóng. Diệp Kính Văn đảo mắt từ người này sang người kia, cuối cùng mới nhìn về bát mình.
“Lâm Vi, chi bằng em về nhà anh ở đi, trường học nấu ăn không ngon, anh sẽ đau lòng.” Chu Phóng vòng tay qua vai Lâm Vi, liếc nhìn Diệp Kính Văn qua khóe mắt.
Diệp Kính Văn lặng thinh.
Chu Phóng nói tiếp: “Giường anh lớn lắm, chẳng phải em sợ lạnh sao? Anh ôm em ngủ ấm hơn nhiều.”
“Thấy sao? Đến ở cùng anh, hai đứa mình tiện thể nuôi dưỡng tình cảm.”
Diệp Kính Văn đứng phắt dậy, lịch sự cười nhìn hai người kia.
“Tôi về trước, không quấy rầy hai anh nữa.”
Diệp Kính Văn đi rồi, Chu Phóng mới thở một hơi thật dài.
“Mẹ, mệt ch.ết anh!”
Lâm Vi ra hiệu chớ có lên tiếng, ngón trỏ chỉ hướng chỗ ngồi Diệp Kính Văn.
“Anh Chu Phóng, hai năm qua anh có khỏe không? Em rất nhớ anh.”
Chu Phóng hiểu ý, gật đầu cười, “Anh cũng nhớ em lắm, Lâm Vi.”
“Em còn tưởng anh quên em rồi chứ, đổi số điện thoại cũng không báo một tin nữa.”
“Thực ra là anh trốn tránh em, anh sợ đối mặt em, sợ em biết anh chứa chấp loại tình cảm xấu xa với em rồi sẽ khinh thường anh.” Giọng Chu Phóng mang chút đáng thương, “Bây giờ có thể cùng em, anh thấy mình thật sự rất hạnh phúc.”
“Em cũng vậy.”
“Anh thích em, thích đến mức tim đập rộn ràng…”
Chu Phóng hướng mồm về chỗ Diệp Kính Văn mà bắn mưa xuân, Lâm Vi cười không đáp.
“Làm phiền rồi.” Diệp Kính Văn đột nhiên đẩy cửa vào, “Tôi quên cầm điện thoại.”
Lâm Vi cười dịu dàng vô cùng, giúp Diệp Kính Văn lấy máy, đặt vào lòng bàn tay cậu ta.
“Hình như mở ghi âm.” Lâm Vi nói.
“Hai người cứ tự nhiên.”
Diệp Kính Văn nắm lấy di động, lạnh lùng cười với Lâm Vi, rồi xoay người rời khỏi.
Hết chương mười bảy.