Chương 3
Hôm sau, bà Phùng Ngọc Hoa mẹ của Trình Nhiên dẫn theo Đồng Đồng trở về. Ngay từ sáng sớm Phương Thù đã dặn Duy Ni sắp xếp lịch trình làm việc giành ra nửa ngày trống để cô đến sân bay đón người thân.
Vừa ghi hình xong, Phương Thù chạy như bay đến phòng hóa trang để tẩy trang, ngay cả vô tình gặp nhà sản xuất bên ngoài trường quay cũng chỉ chào hỏi cho có lệ. Duy Nhi khá bất mãn với việc này, nhỏ giọng cằn nhằn: “Mấy ngày nay bên tổ biên kịch đang bàn tán tiết mục của chúng ta có thể sẽ đổi giờ chiếu, hoặc cũng có thể phải dừng chiếu, đại tỷ à sao chị không quan tâm gì hết vậy.”
Với tác phong xử sự trong công việc của Phương Thù, cô không thể nào im lìm bất động trong lúc mấu chốt này được, thế mà hôm nay vô tình gặp nhà sản xuất lại chỉ chào hỏi xã giao rồi thôi.
Thấy Phương Thù chỉ lo tháo mi giả mà không thèm để ý đến mình, Duy Ni phụng phịu nói tiếp: “Sáng nay em còn thấy nhà sản xuất ở trong văn phòng của Lạc tổng lâu lắm đấy, không biết có phải họ đang lên kế hoạch bí mật gì không. Em cảm thấy những nhà tư bản như họ lúc nào cũng chỉ suy nghĩ đến chuyện bóc lột sức lao động của chúng ta bằng cách nào...”
”Yên tâm đi, chương trình này sẽ không bị ngừng phát sóng đâu, em cũng sẽ không thất nghiệp và càng không bị bóc lột.” Cuối cùng Phương Thù đã mở miệng vàng, đưa tay véo cằm Duy Ni, “Đã theo gia rồi thì là người của gia, gia sẽ không để cưng ch.ết đói đâu mà.”
”Đại tỷ ngầu quá.” Duy Ni tỏ vẻ sùng bái, nịnh nọt cọ cọ mặt vào người cô, “Có phải chị biết nội tình gì không hả?”
”Ừ, biết kha khá.” Phương Thù khẽ chớp mắt nhìn Duy Ni qua gương, cố ý trêu đùa, “Nhưng không định nói cho em biết đâu.”
Duy Ni cũng đến cạn lời với bà chị này mất thôi. Cô vốn đang phấn khởi nhướng hai hàng chân mày mảnh mai, trong nháy mắt liền sụp xuống, dở khóc dở cười: “Đại tỷ, chị như vậy chẳng dễ thương gì cả. Phụ nữ mà xấu tính xấu nết như chị không có ai thèm lấy đâu đấy.”
Ặc, nhưng mà cô đã gả cho người ta hơn một năm rồi cơ!
”Rốt cuộc là có nội tình gì thế, chị nói cho em biết đi. Nếu không chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của em hôm nay lại bộc phát, sẽ ăn không ngon, ngủ không yên cho xem.”
Duy Ni lăng xăng chạy qua chạy lại phía sau cô, nhưng Phương Thù lại bần thần nhìn vào gương. Thật ra cũng nhờ Trình Nhiên “chỉ điểm” đêm hôm kia nên trong đầu Phương Thù xuất hiện rất nhiều ý tưởng mới cho chương trình, thế là cô đã thức suốt đêm lập bản kế hoạch gửi cho bên chế tác xem. Dĩ nhiên có được duyệt hay không phải chờ kết luận từ nhóm chuyên gia của họ, có điều với kinh nghiệm mấy năm trong nghề của Phương Thù, cô cảm thấy khả năng thành công là rất lớn.
Vừa nghĩ đến Trình Nhiên, tâm trạng của cô lại trở nên phức tạp. Đêm đó anh đột ngột hỏi câu úp mở như thế, cô đang do dự thì anh đã nói “thôi bỏ đi”, sau đó sầm mặt trở về phòng. Cửa phòng còn bị đóng rầm một tiếng rõ to.
Thật ra thì cô rất thông cảm cho tâm trạng của anh hiện giờ. Tuy nguyên nhân họ kết hôn không phải vì tình yêu, nhưng Trình Nhiên đã nói, sau khi cưới thì hai bên đều phải trung thực, không được lừa dối lẫn nhau. Cho nên có lẽ xuất phát từ sự tôn trọng đối với “bà Trình”, anh mới muốn giải thích đúng không?
Sáng sớm hôm sau, Phương Thù ôm tâm lý có ơn tất báo cũng như chủ động lấy lòng, cố ý dậy từ sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng khi cô nấu xong đến gõ cửa phòng anh mới phát hiện ra Trình đại thiếu gia đã đi làm từ sớm rồi, mà đến tận hơn nửa đêm mới trở về nhà.
Phương Thù day day huyệt thái dương đau âm ỉ. Nếu tương lai cô có con nhất định sẽ không gửi con cho người khác nuôi hộ, bởi sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng. Tính cách của Trình Nhiên quả thật hơi quái gở.
Nhìn lướt qua chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn trang điểm, Phương Thù nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn cho Trình Nhiên, báo cho anh biết mình sẽ đến sân bay trước. Tuy là chỉ là vợ chồng giả, nhưng cũng phải diễn chuyên nghiệp một chút mới được.
***
Còn chưa đến giờ máy bay hạ cánh, Phương Thù tạt qua trung tâm thương mại trước, đến cửa hàng chuyên bán chú heo Peppa nhồi bông mà Đồng Đồng rất thích. Lần trước con bé sơ ý đánh mất chú heo con George của gia đình heo Peppa rồi, còn quấy khóc một trận ầm ĩ cả nhà. Phương Thù vốn định mua lại cho con bé nhưng không ngờ ngày hôm sau mẹ chồng cô đã đến đón nó đi.
Nghĩ đến lúc con bé nhận được chú heo George sẽ vui vẻ đến nhường nào, Phương Thù bất giác nhoẻn môi.
Thang máy đi xuống dưới, trông thấy logo chói mắt của một cửa hàng thời trang nam ở tầng bốn, cô lại nhớ đến ai đó cáu kỉnh, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng. Thật ra thì Phương Thù rất hiếm khi mua đồ cho Trình Nhiên, thời còn thiếu nữ cô cũng thường mơ mộng sau này sẽ chọn mua quần áo cho nửa kia của mình, mà đối tượng ảo tưởng của cô lúc ấy cũng chính là anh.
Dáng vóc của Trình Nhiên mặc quần áo theo phong cách nào cũng hợp, Phương Thù từng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh: Cô mua quần áo cho anh, hai người mặc đồ đôi, cùng nhau chụp ảnh chung, thậm chí cô còn đan khăn quàng cổ cho anh nữa. Nhưng sự thật vốn trớ trêu, Trình Nhiên không bao giờ và cũng không thể trở thành bạn trai của cô được.
Trái lại hôm nay hai người đã kết hôn, trở thành mối quan hệ thân thiết nhất giữa nam và nữ trên thế gian này, song không phải đến với nhau vì tình yêu mới khiến mọi chuyện thật khó xử.
Tuy đã kết hôn được hơn một năm, cô chưa hề mua gì tặng Trình Nhiên, thế nên giờ đây bước vào cửa hàng trang phục nam, cô không hề có bất cứ gợi ý nào.
Chọn lấy chiếc áo khoác khá đẹp, nhân viên cửa hàng đon đả hỏi cô kích cỡ của Trình Nhiên, Phương Thù ch.ết lặng. Nếu là trước đây, nhất định cô có thể nói ra ngay, nhưng hiện tại đối mặt với Trình Nhiên đã trưởng thành, ngoại trừ chiều cao của anh ra, những thứ khác đều cô hoàn toàn mù tịt.
Cuối cùng vì lý do an toàn, Phương Thù chọn một chiếc cravat cho Trình Nhiên. Hoa văn đơn giản nhưng màu khá tươi, cô cảm thấy nếu anh đeo vào chắc chắn rất đẹp.
Hài lòng mang hai túi đồ đi ra, vừa bước khỏi cửa đã gặp được người quen. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi họ đã gặp nhau những hai lần, ngay cả đối phương cũng thấy bất ngờ.
”Không ngờ sẽ gặp cậu ở đây.” Tần Khả Hâm thoáng kinh ngạc rồi lại chần chờ, “Cậu... mua đồ à?”
Câu hỏi này thật là buồn cười, đến trung tâm thương mại không mua đồ lẽ nào đi bán đồ? Cô ta ngạc nhiên chắc hẳn là do thấy cô đi ra từ cửa hàng thời trang nam này rồi.
Phương Thù cũng chẳng trả lời đúng sai, chỉ tiện tay giơ chiếc túi trong tay, nụ cười vẫn rạng rỡ: “Tôi mua xong rồi, cậu cứ từ từ đi dạo nhé, đi trước đây.”
”Ơ...”
Thật khó mà hình dung được biểu cảm của Tần Khả Hâm vào lúc này, dường như cô ta còn muốn hàn huyên với cô thêm vài câu, nhưng thật sự Phương Thù không thấy giữa hai người có chuyện gì để nói với nhau cả.
Trở vào xe, Phương Thù ném hai túi đồ ra ghế sau, ngồi vào vị trí lái nhưng mãi vẫn chưa đề máy. Tần Khả Hâm cũng vào cửa hàng kia, cô ta đi mua đồ cho ai vậy nhỉ?
Phương Thù lắc đầu, ép mình đừng suy nghĩ nhiều. Cô ta mua đồ cho ai không quan trọng, dù sao nguyên nhân cô mua đồ cho Trình Nhiên rất đơn giản: Cảm ơn anh đã cho cô linh cảm để đổi mới chương trình.
Đúng, chỉ có vậy thôi.
***
Tình trạng giao thông hướng đến sân bay rất tốt, lúc Phương Thù tới nơi còn những mười phút nữa mới đến giờ máy bay hạ cánh. Cô tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Trình Nhiên, hình như anh còn trả lời tin nhắn của cô nữa.
Trước kia Phương Thù nhắn tin cho anh đa phần đều như đá chìm đáy biển, cho nên khi nãy nhắn tin cô cũng không ôm mong đợi gì. Cô nhìn đồng hồ và so với thời gian tin nhắn gửi đến, vậy là anh đã trả lời ngay sau khi cô gửi tin cho anh được năm phút. Mà nội dung tin nhắn còn là: Anh đến đón em rồi chúng ta cùng đi.
Phương Thù lại đau đầu, cô có thể tưởng tượng ra được giờ phút này vẻ mặt của đại thiếu gia kia khó coi đến mức nào luôn. Cô gọi lại cho anh, kết quả bên kia không ai bắt máy, chắc hẳn anh đang trên đường đến đây rồi.
May mà không phải đợi lâu, máy bay đáp xuống đúng giờ. Lúc bà Phùng Ngọc Hoa dẫn Đồng Đồng ra cửa, Trình Nhiên cũng đã đến bên cạnh Phương Thù. Cô liếc nhìn bàn tay khoác lên vai cô một cách tự nhiên kia, rồi hơi ngước lên nhìn chiếc cằm đang bạnh ra của anh, tiếp theo lại lén nhìn lên trên chút nữa... Thôi xong, quả nhiên sắc mặt không tốt lắm mà.
Anh khoác vai Phương Thù, im lặng nhoẻn cười đi về phía mẹ mình và Đồng Đồng. Phương Thù vốn định giải thích với Trình Nhiên, nhưng thấy Đồng Đồng nhanh chóng buông tay Phùng Ngọc Hoa ra chạy về phía mình, cô liền biến sắc. Lúc này lối ra rất đông người, may mà Phùng Ngọc Hoa giữ con bé lại, còn cúi người khẽ nói gì đó bên tai con bé nữa.
Hôm nay Đồng Đồng mặc chiếc váy màu đỏ, mái tóc đen suôn dài buộc kiểu đuôi ngựa cao cao, dưới chiếc mái bằng là đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn thẳng về phía Phương Thù. Con bé không nói chuyện được nhưng ánh mắt đã biểu đạt hết tất cả những nhớ mong và lệ thuộc vào cô đến cỡ nào.
Năm nay Đồng Đồng năm tuổi, bị mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. May mà sau khi trải qua quá trình điều trị, tuy bây giờ con bé vẫn chưa thể nói chuyện nhưng biểu cảm và hành động đã bình thường hơn rất nhiều. Trong thế giới cô đơn của con bé duy chỉ có một mình Phương Thù là người đáng tin cậy.
Nghĩ đến lần đầu tiên con bé rời xa cô khoảng thời gian dài như vậy, nội tâm có thể tồn tại cảm giác sợ hãi khiến Phương Thù không khỏi bước nhanh hơn. Đồng Đồng cũng vội vã kéo Phùng Ngọc Hoa chạy về phía này.
Khi đến gần, Phương Thù giang hai tay muốn dành cho con bé một cái ôm thật chặt: “Bé cưng, nhớ cô không?”
Nhưng cô vừa dứt lời, con bé đã nhào về phía bên cạnh cô. Đồng Đồng ôm chầm lấy Trình Nhiên, vì quá thấp nên chỉ có thể ôm tới đôi chân dài của anh thôi. Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đang chớp chớp, ngây ngô ngửa đầu nhìn anh.
Không phải chỉ có Trình Nhiên mà cả hai người còn lại cũng sửng sốt. Chỉ chốc lát sau, anh bỗng cười ôn hòa, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên má. Anh cúi xuống ôm lấy con bé, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nó, cảm xúc mềm mại trong bàn tay giống hệt với cảm xúc trong lòng anh lúc này.
”Cậu biết rồi, Đồng Đồng cũng nhớ cậu đúng không?”