Chương 4
Phan Lôi không ngờ Lục Chung thật sự đưa cô đi ăn gì đó.
Giờ là tháng năm, buổi tối trời khá mát mẻ.
Phan Lôi khập khiễng theo sau Lục Chung.
Dường như dáng vẻ dịu dàng quan tâm cô lúc nãy đều là giả, hai người cứ một người đi trước, một người lò cò phía sau, dù chân cô bị thương, Lục Chung cũng không thèm quay lại dìu cô một lát.
Phan Lôi thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này chẳng biết ga lăng là gì sao? Gặp cảnh này, đáng ra phải đến đỡ cô một chút chứ?
Không hiểu nổi. Cô thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông này!
Thấy cô mãi vẫn chưa tới, cuối cùng Lục Chung đứng lại xoay đầu nhìn cô.
Ánh mắt thâm trầm, dường như có chút không vui.
Phan Lôi cảm thấy người không vui phải là cô mới đúng. Cô bĩu môi, trong đầu có hàng ngàn câu oán trách, song rốt cuộc vẫn thốt ra một câu yếu ớt.
“Anh đi nhanh quá…Em theo không kịp…”
Lục Chung vẫn không nhúc nhích, sau khi hờ hững nhìn cô một cái mới xoay người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lần này tốc độ của anh hình như chậm lại không ít.
Đây cũng coi như một niềm an ủi nho nhỏ với Phan Lôi.
Ít ra người này vẫn còn nghe được tiếng người.
Tốc độ của Phan Lôi vẫn rất chậm, chậm đến mức Lục Chung gần như mất hết kiên nhẫn.
Anh bước nhanh đến trước mặt Phan Lôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, bỗng nhiên anh cúi thấp người, khiêng Phan Lôi lên.
Đúng vậy, nâng mông cô, vác lên vai như khiêng một bao cát.
Phan Lôi thoáng giật mình, hơn nữa cũng không quen, cuống quýt đấm bả vai Lục Chung cho đến khi đối phương không nhịn được mới vỗ mông cô một cái.
Vỗ một cái hình như vẫn chưa đủ, anh vỗ thêm mấy cái nữa, sau đó mới tiện tay sờ mông cô.
Phan Lôi cắn môi, nằm sấp trên bờ vai rộng vững chắc của Lục Chung yên lặng nghĩ, ông chồng này của cô, bề ngoài là mặt than, nhưng bên trong chẳng khác nào một tên lưu manh đấy.
Tất cả mọi người đều ở dưới lầu tham gia lễ trao giải, chẳng ai chú ý tới Phan Lôi đang bị Lục Chung tùy tiện vác trên vai.
Phan Lôi tự an ủi mình thế này dù sao cũng ít mất sức hơn nhảy tới nhảy lui như chuột túi, nên lười giày vò với Lục Chung.
Cô chỉ không ngờ, Lục Chung đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại.
Phan Lôi nghiêng đầu, hỏi “Sao thế?”
Chung Phỉ Phỉ đang đứng ở cuối hành lang, trông thấy một người đàn ông cao lớn đang đi tới, trên vai còn vác một cô gái.
Vốn dĩ Chung Phỉ Phỉ không hiếu kỳ vậy.
Tối nay Lục Tự không đến, người đến lại là thiếu gia bị câm nhà họ Lục, nghe nói là một vị thiếu gia thất thế, nếu không nhà họ Lục sao lại phái một người câm đến đây trao giải cho khách quý chứ.
Quả thực cười rụng răng.
Chung Phỉ Phỉ cực kỳ thất vọng, cũng chẳng còn kiên nhẫn với cái lễ trao giải này nữa, nghĩ đến bên dưới nhiều người thế, thà lên đây vụng trộm lười biếng còn hơn.
Điều cô ta không ngờ tới là sẽ đụng phải thiếu gia bị câm trong truyền thuyết nhà họ Lục.
Cô ta vốn không tò mò dung mạo người đàn ông này, chẳng qua lúc mở màn có nhìn thoáng qua người đàn ông chả có quyền thế ở nhà họ Lục trên sân khấu từ xa, cô ta không có chút hứng thú nào.
Cô tuyệt đối không ngờ dung mạo tên câm này lại không tệ.
Cao lớn, cường tráng, ngũ quan vô cùng anh tuấn, đang đứng ngay hành lang dài đằng đẳng, chiếc bóng đổ dài xuống mặt sàn.
Có lẽ, trời sinh phụ nữ để bị chinh phục.
Giây phút này, Chung Phỉ Phỉ cắn môi, nhìn cánh tay người đàn ông đang che chở Phan Lôi trước ngực, trong lòng thoáng đau xót, nhưng nét mặt không biểu hiện gì.
Cô ta chào Phan Lôi từ xa.
Thân thiện như bạn bè thân thiết lắm.
“Phan Lôi…nghe nói chân cậu bị thương à? Không sao chứ?”
Phan Lôi vô cùng ngượng ngùng.
Ở trường không ai biết cô đã kết hôn.
Chủ yếu cô không muốn để bạn bè biết chuyện lý thú cô gả cho hai anh em nhà giàu.
Cô tưởng tất cả mọi người đều có mặt ở lễ trao giải rồi, đúng lúc chân cũng rất đau nên mới lợi dụng ‘quá giang xe’, không ngờ lại bị Chung Phỉ Phỉ bắt gặp.
Nhất thời Phan Lôi không biết giải thích thế nào cho phải.
Chung Phỉ Phỉ nhanh trí chuyển chủ đề, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tươi cười.
“Người nhà cậu đến đón à, vậy cũng được, cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai gặp nha.”
Không biết Chung Phỉ Phỉ có biết thân phận của Lục Chung không hay cố ý cho Phan Lôi một bậc thang để xuống, nói chung bây giờ Phan Lôi rất cảm kích cô ta.
Cô cuống quýt đấm lên người Lục Chung giục anh đi.
Lục Chung cũng không khách sao, nâng eo cô nghênh ngang rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh không thèm liếc Chung Phỉ Phỉ lấy một cái.
Chung Phỉ Phỉ đợi hai người đi xa mới phát hiện trên môi tràn ngập mùi máu tanh. Chung Phỉ Phỉ cô ta được mệnh danh là hoa khôi của khoa, xung quanh cô ta cho tới bây giờ đâu có thiếu đàn ông, loại người nào cũng có.
Người đàn ông bình thường sau khi thấy cô ta cũng nhào tới ngay lập tức.
Song…
Người đàn ông này, còn không thèm liếc cô ra một lần.
Chung Phỉ Phỉ nắm chặt quả đấm, đáy lòng uể oải nổi lên chút không cam tâm và tức tối.
Bên này, Phan Lôi hoàn toàn không biết lòng dạ hẹp hòi của Chung Phỉ Phỉ, vẫn bị Lục Chung vác trên người, thoáng không thoải mái.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Chung đặt cô ở ghế sau, trực tiếp lên chỗ điều khiển.
“Này… anh không thể cứ như thế mãi… anh không thể nói chuyện… Chẳng lẽ còn không thể đánh chữ?”
Phan Lôi cũng cảm thấy tức giận.
Mặc dù chuyện động phòng kia, đến bây giờ cô vẫn còn mê man, nhưng cô cũng coi như hoàng hoa khuê nữ, bị Lục Chung vùi dập đi vùi dập lại, bây giờ còn lấy anh, lẽ nào anh tính tiếp tục chiến tranh lạnh thế này à? Thậm chí còn muốn cả đời?
Phan Lôi giơ nắm tay kháng nghị.
Rất nhanh, sự kháng nghị của cô bị phớt lờ.
Lục Chung đưa cô đi ăn mì thịt bò.
Chắc là ngoài ý muốn, bằng không sao Lục Chung biết cô thích ăn mì thịt bò ở đây nhất.
Trước khi lễ trao giải diễn ra, cô và Tôn Như Ý đã ăn hết một bát lớn, bất quá giày vò cả đêm vậy, Phan Lôi thật sự thấy đói.
Lục Chung xuống xe, nhìn bộ dạng lại muốn vác cô nữa.
Phan Lôi biến sắc, tư thế đó không được thoải mái lắm, bụng cô đến bây giờ vẫn còn hơi đau.
Đàn ông ôm phụ nữ sẽ có hàng ngàn vạn cách khác nhau, trong đó còn chưa nói đến những tư thế lãng mạn, ngọt ngào. Ví dụ như kiểu ôm công chúa, ví dụ như kiểu ôm gấu bông…
Nhưng tại sao Lục Chung nhất định phải chọn cách vác cô, y như vác bao cát.
Phan Lôi bĩu môi, tay bám lấy chỗ ngồi không nhúc nhích, cô bày tỏ kháng nghị.
Sau khi Lục Chung yên lặng nhìn cô, bèn trực tiếp cúi người, giật chiếc váy cúp ngực của cô xuống.
Phan Lôi sợ hãi hét lên một tiếng, tay cuống quýt che ngực mình lùi ra sau.
Lúc này, Lục Chung trưng bản mặt nghiêm chỉnh, khoanh tay, nhìn chằm chằm nửa người trên lỏa lồ của Phan Lôi bằng ánh mắt âm u, với thâm ý không hiểu nổi.
Điều ý dường như muốn nói: còn không mau chén tôi.
Tưởng tượng là thứ rất đáng sợ, nhưng Lục Chung hoàn toàn không có lý lẽ mới là chuyện đáng sợ hơn.
Phan Lôi cuối cùng cũng khuất phục, giang hai tay, ngoan ngoãn nhào vào cái ôm của Lục Chung.
Kết hôn được nửa năm, rốt cuộc Phan Lôi cũng hiểu được ít tính cách của Lục Chung.
Cô còn phát hiện tính cách Lục Chung hơi cực đoan, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chiến tranh lạnh.
Khi ăn mì thịt bò, Phan Lôi vẫn bị giày vò như cũ, đợi đến lúc Lục Chung đi thanh toán, cô hung hăng bỏ thêm một thìa ớt vào bát anh.
Cô có thể ăn cay, nhưng không biết Lục Chung có ăn được không.
Nhưng Phan Lôi cũng lường cả rồi.
Nếu anh ăn cay được, coi như anh may mắn.
Nhưng nếu không ăn được, vậy thì như ý cô.
Lục Chung quay về quả nhiên thấy trên bát mì mình xuất hiện một lớp ớt, bất quá mặt anh không có một chút biến hóa nào, tách đũa bắt đầu ăn.
Anh ăn có vẻ rất ngon miệng, khiến Phan Lôi không khỏi thất vọng.
Người đàn ông này căn bản khó chơi thật, chẳng có nhược điểm nào.
Mì thịt bò Phan Lôi thích ăn nhất, cô cũng không còn hứng thú, ăn được mấy miếng liền thôi, sau khi Lục Chung ăn hết một bát đầy, thấy cô bất mãn để đũa xuống, trong bát vẫn còn sót lại hơn phân nửa. Anh nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp bưng bát của cô qua lặng lẽ ăn.
“Này…” Đáng nhẽ Phan Lôi còn muốn đấu võ mồm với anh, nhưng Lục Chung ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc khiến Phan Lôi không thể nói được gì.
Nói cho cùng, cô vẫn không hiểu Lục Chung lắm.
Bất quá từ tối nay, cô bắt đầu hơi hiếu kỳ về người đàn ông này.
Lục Chung, cái người đi nhầm phòng lúc cô kết hôn, vẫn được xem là anh chồng cô, rốt cuộc sao chỉ có một mình nhỉ?
Phan Lôi không hiểu Lục Chung nhiều lắm, nhưng có chuyện cô hiểu rất rõ.
Kết hôn nửa năm, trừ lúc cô tới tháng ra, căn bản anh đều muốn.
Về mặt này Lục Chung rất kỳ quái, cô không phải dạng phụ nữ nhiệt tình ở mặt này, thậm chí cũng không ướt át, thỉnh thoảng còn vùng vẫy chống cự, nhưng anh đều không quan tâm mà đòi hỏi.
Hơn nữa, đêm nào cũng làm.
Phan Lôi tò mò từ lâu rồi, sao người đàn ông này lại kiên nhẫn với chuyện đó tới vậy?
Có dục vọng với cô ư, đánh ch.ết Phan Lôi cũng không tin.
Trong quá trình, anh vẫn tỉnh táo, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia xưa nay chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu.
Đến nỗi anh vẫn chưa tưng hôn cô.
Có lẽ phải có lý do nào khác khiến anh nhất định phải thực hiện nghĩa vụ làm chồng này chăng?
Phan Lôi đoán không ra.
Càng khiến cô đoán không ra là, đêm nay chân cô bị thương, Lục Chung sẽ không tới ‘làm bậy’ nữa nhỉ?
Nhưng Phan Lôi thất vọng rồi.
Buổi tối, đúng 10 giờ, anh vẫn vào.
Đêm nay Phan Lôi không nhẫn nhịn chịu đựng như trước, ngày trước cô cảm thấy cả đời như vậy cũng chẳng sao.
Nhưng hôm nay có lẽ vì lời khuyên của Tôn Như Ý, nên cô không muốn tiếp tục thế nữa.
Phan Lôi lắc đầu, cuống quýt rúc vào trong chăn.
“E không được mờ… Hôm nay em bị thương.”
“…”
Rất tốt, Lục Chung đã cởi áo choàng tắm.
Lục Chung có thân hình đẹp.
Cơ bụng tám múi hoàn mỹ, vóc người trên rộng dưới hẹp hoàn mỹ như vận động viên, sau khi cởi áo choàng tắm ra, nhìn cứ như thiên thần.
Thậm chí Phan Lôi còn trông thấy cây nấm to đang mơ hồ ngóc đầu dậy giữa đám cỏ đen um tùm.
“Chân… chân em đau…” Phan Lôi còn muốn tung chiêu đáng thương.
Lục Chung đã bò lên giường, ném vật bảo vệ cuối cùng trên người cô ra, kéo chân cô từ từ trượt tới giữa hai chân anh.
“Em…em thật sự rất đau…” Phan Lôi nước mắt giàn giụa, cầu thương xót cầu đồng cảm.
Lục Chung ngừng lại, do dự một lát rồi thả chân cô ra, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Lần đầu tiên Phan Lôi thấy Lục Chung cười như thế, nụ cười của người đàn ông này luôn luôn mê người, đuôi mắt cong cong, anh tuấn không gì sánh nổi. Không hiểu sao mặt Phan Lôi ửng hồng, toàn thân cũng hơi ngứa ngáy, tim đập thình thịch thình thịch không ngừng.
Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ vĩnh viễn chỉ là ảo giác. Một giây sau, người đàn ông kia liền dùng sức dang chân cô ra, sờ lên cánh hoa nhỏ của cô, đột nhiên đưa ngón tay vào trong thăm dò.