Chương 42
Phan Lôi đến phòng bếp rót cho mình một ly sữa.
Hi vọng sữa ấm sẽ có tác dụng xoa dịu tâm trạng.
Sau khi cô và Lục Chung kết hôn, hai người hầu như chưa từng cãi nhau.
Đầu tiên là vì nửa năm trước Lục Chung chẳng quan tâm đến cô, hai người họ căn bản không cùng xuất hiện với nhau thì làm sao gây gổ được.
Về sau là vì Lục Chung không biết nói chuyện, phần lớn anh đều bày bộ dạng ‘Hươu ngốc’.
Anh nhường nhịn cô, cưng chiều cô, cho dù thỉnh thoảng Phan Lôi cố tình gây sự, Lục Chung vẫn lặng lẽ nhẫn nhịn, hơn nữa còn nhanh chóng nhận lỗi xin tha.
Phan Lôi đã vô số lần mơ mộng khi hai người họ cãi nhau sẽ như thế nào, có người nói giữa vợ chồng việc cãi nhau hợp lý sẽ thúc đẩy tình cảm đôi bên.
Nhưng Phan Lôi chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó bọn họ chính thức cãi nhau, sẽ đẫm máu thế.
Phan Lôi ở phòng bếp uống khoảng hai ly sữa, mới ổn định được tâm trạng.
Trong phòng khách, Lục Chung vẫn duy trì động tác lúc trước, bàn tay bị thương để trên đùi, tay còn lại đặt ngay tay ghế, khẽ rũ con ngươi xuống, một bộ dáng thờ ơ.
Phan Lôi hít sâu một hơi, mới đến trước mặt Lục Chung.
“Lục Chung, chúng ta nói chuyện một chút.”
Nghe được giọng nói cô, con ngươi khẽ rũ của Lục Chung bỗng mở ra, bình tĩnh nhìn cô.
Phan Lôi dời cái ghế đến ngồi trước mặt anh, mặt Lục Chung còn hơi tái nhợt, chắc là do mất máu quá nhiều.
Cuối cùng Phan Lôi cũng mềm lòng, liếc nhìn tay anh, cho dù còn tức giận, nhưng lời nói lại không kiềm được trở nên mềm nhũn.
“Còn đau không?”
Lục Chung lắc đầu, chiếm được sự quan tâm, đôi mắt càng thêm nóng bỏng nhìn cô.
Phan Lôi thoáng do dự, cô cảm thấy không thể bỏ qua như vậy.
Lần này chỉ đâm bị thương là xong chuyện, lần sau ai biết anh có lấy dao cắt cổ không.
Cho dù xin lỗi, cũng không cần xin lỗi như thế!
“Ai bảo anh dùng dao tự tổn thương mình?”
Trong lòng nghĩ, Phan Lôi không chút do dự nào, “Anh không biết rất đau, rất nguy hiểm sao?”
Lục Chung lắc đầu.
Phan Lôi chẳng biết anh có biết đau không, biết chuyện đó là không nên làm không.
Dù sao, anh cũng làm rồi.
“Chúng ta có vấn đề, có thể cãi nhau, có thể nói rõ ràng... Anh cũng biết tính em, bình thường tức giận, nhiều nhất một ngày là hết... Anh cần gì... Anh biết anh bị thương, em sẽ đau lòng em sẽ khổ sở, em sẽ lo lắng, nhưng vấn đề thực sự vẫn chưa được giải quyết, anh chỉ nghĩ đến anh...Chẳng lẽ anh không nghĩ đến em sao?”
Phan Lôi nói xong, giọng điệu trở nên vội vàng.
“Còn nữa, hôm nay rốt cuộc anh bị sao hả? Nói tức giận liền tức giận? Anh có biết em ghét nhất có người vứt bỏ em không...”
Từ nhỏ bị Lục Vĩnh nói là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, do đó Phan Lôi luôn luôn không có cảm giác an toàn.
Ranh giới cuối cùng của cô, chính là bị vứt bỏ.
Có thể đánh nhau gây gổ, bất cứ chuyện gì cũng có thể tha thứ.
Duy chỉ có việc vứt bỏ là không được.
“Anh rốt cuộc bị sao chứ? Tối nay cứ là lạ ...”
Phan Lôi còn chưa dứt lời, Lục Chung bèn xoay mặt đi chỗ khác.
Phan Lôi không buông tha anh, ôm đầu anh xoay trở lại.
“Lục Chung, anh nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em đã chọc anh chỗ nào?”
Lần nữa bị cô chất vấn, cuối cùng Lục Chung ngoảnh đầu lại, cầm bút trên bàn, viết hai chữ.
Tô Giác.
“Anh ấy có liên quan gì?” Phan Lôi không hiểu, nhìn Lục Chung đầy hoài nghi
Chốc lát sau, một ý nghĩ dần dần mọc rễ trong đầu.
Cô gần như không dám tin nổi đứng lên, “Anh cho rằng Tô Giác thích em? Đùa à, anh ấy chỉ là hàng xóm khi còn bé của chúng ta thôi... Em không thân với anh ấy…”
Trong lòng Phan Lôi rất thản nhiên, cô không cảm thấy Tô Giác thích cô.
Hồi nhỏ ký ức rất mơ hồ, vả lại hiện giờ cô đã lấy Lục Chung.
Trong lòng cô chỉ có Lục Chung, còn chỗ nào để quan tâm người đàn ông khác đâu.
Hơn nữa, cô gặp Tô Giác hoàn toàn tình cờ, cô chưa bao giờ biết hắn là tổng biên tập của tạp chí, nói cách khác...
Khoan đã, hắn là gì, có liên quan đến cô đâu.
Nhất thời, Phan Lôi chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Là thở phào nhẹ nhõm, hay bất đắc dĩ.
Có điều, thấy tay Lục Chung băng bó như bánh bao, cô vẫn đau lòng.
“Em và Tô Giác không có gì. Trước đây…” Phan Lôi thoáng chần chờ, “Trước đây, em từng thích Lục Tự... Chẳng qua khi đó còn trẻ không biết gì không phải à? Giờ em thích anh, cũng đã lấy anh, lẽ nào anh còn vì chuyện vô căn cứ mà nghi ngờ em?”
Lục Chung không nói lời nào, cũng chả biết rốt cuộc có nghe lọt không.
Phan Lôi nhìn tay anh bị thương, tiếp tục nói: “Còn nữa, suy cho cùng tính nết anh là sao hả? Anh ghen, anh khó chịu, anh có thể trao đổi với em… Vì cái gì lại dùng cách tàn nhẫn thế?”
Thấy bộ dáng không hề gì của Lục Chung, vất vả lắm Phan Lôi mới áp chế được lửa giận giờ lại nổi lên bừng bừng.
Gõ đầu Lục Chung, cô chống nạnh, bộ dáng như mẫu dạ xoa[1].
[1] Tên gọi này dùng để hình dung người đàn bà hung ác…
“Không được! Chúng ta nhất định phải đặt ra điều lệ! Sau này cãi nhau không thể dùng dao.”
Trong lúc Lục Chung dùng ánh mắt cực kỳ uất ức nhìn cô, Phan Lôi lại bồi thêm một câu.
“Đương nhiên, súng cũng không được. Tất cả những thứ nguy hiểm đều không được dùng. Có nghe không? Gật đầu coi...”
Dưới cái gõ đầu uy hϊế͙p͙ của Phan Lôi, Lục Chung hình như nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Như vậy, Phan Lôi mới thở phào nhẹ nhõm, túm tay anh, “Đi thôi, trễ rồi, chúng ta đi ngủ.”
Cứ thế, cả đêm nay cuối cùng mới an bình.
Phan Lôi cho rằng sau lần này, sẽ không sao nữa. Cô đã nói rõ ràng thế, Lục Chung cũng đảm bảo, rốt cuộc tất cả đều vui vẻ.
Ngày hôm sau, Lục Chung phát sốt, Phan Lôi không có cách nào, chỉ có thể xin nghỉ giúp anh.
Trong lúc cô ở nhà chăm sóc con hươu ngốc đang sốt đến đỏ bừng, Tô Giác lại điện thoại tới.
Phan Lôi không có ý nghĩ khác với Tô Giác, nhưng tối qua bị Lục Chung ầm ĩ vậy, cô cũng hơi cảnh giác.
Đều nói trực giác của người đang yêu rất chuẩn, sẽ không thật sự như Lục Chung nghĩ chứ.
Phan Lôi đã nghi ngờ Tô Giác, ngược lại Tô Giác vẫn thản nhiên.
“Tiểu Lôi, tối nay anh mời hai người ăn cơm nhé. Anh mới phát hiện một nhà hàng không tệ, em và Lục Chung cùng đến nha...”
Xem đi, giọng điệu thản nhiên thế, đâu như Lục Chung nghĩ đâu.
Phan Lôi bĩu môi, nhưng lời lại từ chối.
“Chuyện đó, anh Tú à, hôm nay em có chút chuyện... Lục Chung anh ấy bệnh rồi...”
“Bệnh?” Giọng nói ở đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng, “Nghiêm trọng không?”
Phan Lôi chẳng biết nên nói thế nào, do dự một hồi mới lên tiếng: “Không sao ạ, lúc gọt trái cây chỉ bị thương ở tay thôi, hiện tại phát sốt à.”
“...” Tô Giác hình như rất kinh ngạc, “Thế vậy đi, hai người ở đâu, anh đến xem một chút...”
Phan Lôi vốn muốn từ chối, nhưng Tô Giác vẫn kiên trì, còn nói người quen ở đây rất ít, Phan Lôi trước sau đều không am hiểu cự tuyệt, nhiều lần từ chối đã báo luôn địa chỉ cho Tô Giác.
Trở về phòng ngủ, Lục Chung còn đang ngủ.
Gương mặt phát sốt đỏ bừng.
Phan Lôi kiểm tr.a nhiệt độ một chút, hình như tốt hơn trước đó rồi. .
Xem ra, thuốc của bác sĩ kia có tác dụng.
Chẳng qua, Tô Giác muốn tới thăm anh, chỉ sợ anh sẽ không vui.
Aizzz, sớm biết vậy cô từ chối thẳng thừng luôn.
Chuyện đã không có cách nào thay đổi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Phan Lôi vừa quan sát phản ứng của Lục Chung, vừa chờ Tô Giác.
Có lẽ do động tác của cô quá lớn, Lục Chung bị đánh thức.
Dáng vẻ anh tỉnh lại có chút mờ mịt, đôi mắt đen như mực nhuộm một tầng sương mông lung, ngủ đến mơ hồ rồi.
“Thấy khoẻ hơn chút nào chưa?”
Phan Lôi đút anh uống ít nước mật ong, vỗ vỗ lưng anh, chần chờ một giây, mới lên tiếng: “Vừa rồi Tô Giác gọi tới... anh ấy nói muốn tới thăm anh...”
Lời còn chưa nói hết, Lục Chung đã phịch một tiếng trở lại giường, sau đó đưa lưng về phía Phan Lôi, bày dáng vẻ ‘Anh đang tức giận’.
Phan Lôi: “...”
Sau một phút sửng sốt ngắn ngủi, Phan Lôi lập tức phục hồi tinh thần.
Nắm tai Lục Chung, cũng mặc kệ có phải đang ăn hϊế͙p͙ bệnh nhân không, trực tiếp cưỡi lên.
“Này... Anh đã nói không tức giận nữa ...”
“Hừ...” Lục Chung hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không thừa nhận.
“Em đã nói em với anh ấy không có chuyện gì mà. Anh giận cái gì? Không phải mỗi ngày em đều nằm cạnh anh sao? Em thích ai chẳng lẽ anh còn không biết?”
Lục Chung vẫn hừ hừ, mặt đỏ ửng, còn tức giận đến phồng má.
Ban đầu, Phan Lôi rất tức giận, chẳng qua bộ dạng này của Lục Chung thật đáng yêu.
Giống như con hamster nhuộm màu vậy, đỏ bừng, còn phồng má.
Phan Lôi nở nụ cười, cưỡi trên người Lục Chung, xoay đầu anh, chống lại đôi mắt ngập nước, nghiêm mặt nói: “Được rồi, ngoan đi nà. Em thích anh, em chỉ thích anh thôi. Như vậy... Được chưa...”
Nói xong, Phan Lôi không thấy người kia phản ứng, còn sáp lại gần hôn anh một cái.
Hiếm khi thấy Lục Chung yếu đuối tới thế, mặc cho người ta ăn hϊế͙p͙.
Thật đáng yêu.
Lục Chung được thơm, sắc mặt dường như khá hơn nhiều.
Phan Lôi hôn anh vài cái, tiến đến bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Mau khoẻ đi... Khoẻ rồi em sẽ tặng anh một món quà.”
Trong mắt Lục Chung tràn ngập hoang mang, Phan Lôi thấy vậy, lại hôn anh nữa.
“Chắc chắn anh sẽ thích món quà này... Ngoan nè... Không giận nữa.” Quả nhiên Lục Chung rất dễ dụ, yếu ớt hôn trả Phan Lôi mấy cái.
Có điều, sau khi anh ngã bệnh thực sự yếu đi không ít, Phan Lôi có thể danh chính ngôn thuận đè anh, cưỡi anh.
Ừ, loại cảm giác nữ vương này thật không tệ.
“Khụ khụ... Tiểu Lôi...”
Trong lúc hai người anh anh em em, một giọng nói sát phong cảnh vang lên ngay cửa.
Xoay đầu lại, Tô Giác lúng túng đứng ở cửa, tay giơ lên lại để xuống.
“Anh thấy lầu dưới không có ai... Còn nữa, anh đã gõ cửa.” Chỉ là hai người hôn cuồng nhiệt quá, trong mắt chỉ có đối phương, cho nên chẳng phát hiện sự hiện hữu của hắn thôi.
Phan Lôi nhanh chóng từ trên người Lục Chung bò dậy, thấy quần áo anh không chỉnh tề, một bộ dáng mặc cho người ta ăn hϊế͙p͙, lại cảm thấy không ổn, quay lại sửa sang quần áo cho anh.
Tô Giác phản ứng rất bình tĩnh, đến trước mặt Lục Chung, cẩn thận nhìn anh vài lần mới lên tiếng: “Lục Chung, cậu không sao chớ?”
Lục Chung hờ hững nhìn hắn, rõ ràng không muốn cho người ta chút phản ứng nào.
Phan Lôi lúng túng, ho khan hai tiếng, mới lên tiếng: “Anh ấy sốt đến mơ hồ... Như vậy đi, anh Tú, em dẫn anh xuống dưới ngồi một chút... Đúng rồi, anh thích uống trà hay cà phê?”
-----
Tác giả có điều muốn nói: Hắc… luôn cảm thấy không nỡ ngược… Quả nhiên tôi quá mềm lòng…