Chương 50
Hiển nhiên, cửa Lục gia cách âm không tốt.
Cách một tấm cửa mỏng, Phan Lôi có thể nghe rõ giọng Tô Giác.
“Lôi Lôi, Lục Chung không sao chứ?”
Đương nhiên anh không có việc gì.
Có chuyện là cô đó.
Phan Lôi mở miệng, đang chuẩn bị trả lời, đúng lúc tay Lục Chung duỗi tới, bụm miệng cô.
Phan Lôi nức nở nói không nên lời, trái lại tiếng đập cửa của Tô Giác càng ngày càng lớn.
“Tiểu Lôi, em không sao chứ?”
Ô ô ô ô…
Phan Lôi lệ rơi đầy mặt, cô chẳng biết việc này… có tính là có sao không.
Tô Giác đứng ngay cửa gõ cửa, bên trong cánh cửa Lục Chung lại bụm miệng cô, đồng thời hung hăng gia tăng động tác dưới thân.
Tô Giác gõ một hồi, chẳng nghe được bất kỳ ai đáp lại, chắc cho rằng hai người họ đã ngủ, bèn rời đi.
Phan Lôi như trút được gánh nặng, tựa vào người Lục Chung thở dốc từng ngụm.
May mà, vì vừa ồn ào thế, nên cuối cùng Lục Chung đi ra.
Trong lòng có rất nhiều trách móc, sao người này uống say lại ầm ĩ thành dạng này vậy, nhưng có nhiều hơn nữa, Phan Lôi cũng không nói.
Vì cô mệt rồi, cả đêm mê man thiếp đi.
Sau khi từ Lục gia trở về, Lục Chung lại biến thành Hươu ngốc kia. Bình thường đều ngoan ngoãn hiền lành như cừu, chỉ khi gặp Tô Giác, hình như anh đặc biệt kích động.
Phan Lôi đã giải thích rất nhiều lần với anh, có điều Lục Chung lúc nào cũng tùy hứng, một thời gian dài Phan Lôi nói đều vô ích, đành dùng hành động để bày tỏ.
Cô và Tô Giác gặp nhau ít hẳn, hơn nữa trong khoảng thời gian này là buổi lễ đính hôn của Tô San và Lục Tự, Lục Thanh Dương và Tô Giác đều bận rộn chuyện này, nên không rảnh đến tìm cô.
Bên Phan Lôi được một hồi gió êm sóng lặng.
Song, điều khiến cô bất ngờ là, ngay bữa tiệc đính hôn của Lục Tự và Tô San, xuất hiện một biến cố rất lớn.
Chẳng biết khách khứa nhà ai, ở nhà họ Lục uống rượu uống đến sùi bọt mép, đưa đến bệnh viện liền ch.ết.
Có thể tới bữa tiệc đính hôn của nhà họ Lục, không phú cũng quý, một người có thân phận ch.ết như thế, tất nhiên nhà đó đâu chịu để yên.
Cơ quan cảnh sát công tố viên nhanh chóng nhảy vào.
Không tr.a còn may, vừa tr.a chuyện càng lớn hơn.
Đầu tiên, kiểm tr.a nhà chính Lục gia xác thực có bạch phiến, ước chừng 2kg.
Lục Thanh Dương đương nhiên cực lực phủ nhận, nhưng vào lúc này, truyền thông lại bùng nổ chuyện vào khoảng thời gian trước cái ch.ết của Lục Vĩnh có điểm đáng ngờ.
Thế là, do sự kiện tân khách tử vọng từ từ phát triển thành sự kiện tàng trữ ma túy, cuối cùng tập đoàn văn hóa Lục thị mượn danh nghĩa đứng sau công ty điện ảnh rửa tiền.
Nhắc tới tập đoàn văn hóa Lục thị rửa tiền, thì phải nói đến Lục Tự.
Sau khi Lục Tự tiếp quản công ty điện ảnh, liên tục ở tình trạng lỗ vốn. Hắn đã đầu tư không ít, không có lợi không nói, còn lỗ nặng.
Người bình thường chắc chắn nhanh chóng thu tay, nhưng Lục Tự không làm vậy.
Sau khi xảy ra chuyện Lục Vĩnh, Lục Thanh Dương bất mãn với hắn rất nhiều.
Nếu hắn chẳng có chút thành tích nào, ắt sẽ thất thế ở Lục gia.
Rửa tiền, công việc doanh nhân người Nga đó làm chính là buôn bán súng ống, vốn dính dáng rất ít đến Lục gia.
Chẳng qua mấy năm gần đây, hắn ở Nga đã phạm chút sai lầm, cho nên muốn lấy tiền vốn gửi gắm bên này.
Vừa vặn, hắn coi trọng công ty điện ảnh của Lục Tự.
Không kiếm tiền, nhưng rất thích hợp để rửa tiền.
Hai người hợp tác với nhau, chỉ không ngờ, Lục gia đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ thế, làm bọn họ trở thành kẻ thất bại.
Vì chuyện này ảnh hưởng rất lớn, tuy Lục Thanh Dương cố hết sức đi đi lại lại lên trên xuống dưới, nhưng tính chất sự việc quá nghiêm trọng, tầng tầng lớp lớp bên trên gây áp lực, bên này cũng không giữ nổi Lục Thanh Dương.
Bữa tiệc đính hôn xảy ra chuyện lớn vậy, cổ phiếu Lục thị tuột không phanh. Trên tay ông ta có bao nhiêu bộ phim đều phải ngừng quay, một vài công ty văn hóa chi nhánh rối rít phá sản.
Nhất thời, nhà họ Lục mây mù vây quanh.
Lục Thanh Dương buồn rầu đến mức trong một đêm già hơn mười tuổi, vốn ông ta có nhiều bất mãn với Lục Tự lắm rồi, nay càng oán hận hơn.
Vô số lần Phan Lôi thấy hai cha con tranh chấp.
Cuối cùng trong một lần tranh chấp Phan Lôi không biết cụ thể, đợi cô nhận được tin tức, Lục Thanh Dương đã vào bệnh viện.
“Bác sĩ, ba… ba tôi sao rồi?”
Ở bệnh viện, Phan Lôi nhận được tin Lục Thanh Dương trúng gió.
Chứng kiến ông ta bị liệt nửa người nằm trên giường, Phan Lôi chỉ cảm thấy chuyện đời khó lường.
Có lẽ, Lục Thanh Dương cũng xem như người tung hoành ngang dọc ở thành phố này hơn nửa đời, nhưng ai ngờ về già lại ra nông nỗi vậy.
Chẳng qua với tư cách là con gái, cho dù Lục Thanh Dương có chút không thích cô, Phan Lôi với tư cách là một cô con dâu, bình thường vẫn chạy tới bệnh viện.
Lục Thanh Dương không thể nói chuyện, hoặc nói ú ớ.
Thỉnh thoảng Phan Lôi tới, ông ta luôn lẩm bẩm dường như muốn nói gì, nhưng khi Phan Lôi tiến tới cẩn thận lắng nghe, lại nghe không được.
Hoặc giả, Lục Chung cũng không có mấy phần cảm tình với Lục Thanh Dương.
Bất quá, sau khi Lục Thanh Dương gặp chuyện không may, hàng ngày Lục Chung sẽ đến bệnh viện thăm ông ta.
Nhưng không biết tại sao, Lục Thanh Dương bệnh đến hồ đồ, mà mỗi lần Lục Chung tới, ông ta đều kích động.
Dáng vẻ dường như rất phẫn nộ.
Phan Lôi không hiểu, nếu nói phẫn nộ, Lục Thanh Dương nên phẫn nộ với Lục Tự chứ. Từ khi gặp chuyện không may, Lục Tự chỉ ghé bệnh viện một lần. Tới được vài phút, liền đi.
Có người nói Lục thị đại loạn, giờ hắn phải về chủ trì công tác.
Tô San cũng tới, thấy dáng vẻ ấy của Lục Thanh Dương, dường như cô ta chẳng có chút cảm thông nào, thậm chí còn có loại cảm giác cuối cùng cũng trả được thù.
Người đi trà lạnh.
Trước đây Lục Thanh Dương được thế, luôn luôn có người đến thăm ông ta, nịnh bợ ông ta.
Hiện tại, sau khi Lục Thanh Dương ngã xuống, người cũng tới, nhưng Phan Lôi có thể nhìn ra, chẳng ai thật lòng đến thăm ông ta hết.
Cho dù tới, cũng chỉ xem ông ta rốt cuộc đã ch.ết hay chưa thôi.
Làm người thành như vậy, Phan Lôi thay Lục Thanh Dương bi ai.
Cứ thế, Lục Thanh Dương dần dần càng sa sút tinh thần, Phan Lôi mời hộ lý chuyên nghiệp cho ông ta, sau lại phát hiện chăm sóc không tốt.
Phan Lôi đưa Lục Thanh Dương về nhà chăm sóc.
Lục Chung gật đầu.
Có điều, chẳng biết Lục Chung nghĩ sao nữa, anh lại mở căn gác phía sau của Lục gia, sửa sang một chút, rồi đưa Lục Thanh Dương vào.
Phan Lôi đi qua một lần liền phát hiện, căn phòng chính mà Lục Thanh Dương ở vốn là căn phòng của Lục Phi Nhã cô từng thấy trong mơ.
Lục Thanh Dương rất phẫn nộ với quyết định này của Lục Chung, nhưng hiện tại ông ta không có cách nào nắm được quyền quyết định cuộc sống của mình.
Mặc dù Phan Lôi cảm thấy có chút không thích hợp lắm, nhưng một vài quyết định của Lục Chung, Phan Lôi phát hiện cô hoàn toàn không thể nắm bắt được.
“Hươu ngốc…” Hôm nay, sau khi Phan Lôi đến căn gác thăm Lục Thanh Dương trở về, chần chừ một hồi, vẫn nhịn không được mở miệng với Lục Chung.
“Ba anh hình như không thích ở căn gác ấy.”
Trong khoảng thời gian này sắc mặt của Lục Thanh Dương càng ngày càng kém, vốn dĩ Lục Tự đến là chuyện duy nhất khiến ông ta vui vẻ.
Nhưng từ khi trở về, Lục Tự chỉ thăm ông ta một lần, sau này dứt khoát dọn tới Lục thị ở hẳn.
Trái lại Lục Chung và Phan Lôi đã dọn về, Lục Chung còn bảo bà quản gia tới chăm sóc Lục Thanh Dương, bất quá sắc mặt Lục Thanh Dương thực sự càng ngày càng sa sút.
“Nếu không, chúng ta để ông ta ở bệnh viện đi.”
Lục Chung tựa vào song cửa, hai người họ ở căn phòng của Phan Lôi. Phòng Phan Lôi là căn phòng nhỏ nhất nhà họ Lục, cũng là căn phòng trang trí đơn sơ nhất, bên trong không thứ gì quý giá, chỉ có một vài món đồ chơi vụn vặt.
Bên dưới giá sách, còn có một cái rương sắt to, đặt quà tặng, sách vở của Phan Lôi từ nhỏ đến lớn, và thứ quý giá nhất.
Lục Chung từng lấy ra xem, mỗi lần xem những dòng suy nghĩ của thiếu nữ do Phan Lôi dùng bút nguệch ngoạc non nớt viết, sẽ cười lạnh một cách khó hiểu.
Nụ cười ấy khiến Phan Lôi đau khổ, ai cũng có một đoạn hồi ức từng trải không muốn nhớ lại.
Cô thương thầm Lục Tự, nhưng đó là chuyện đã qua, giờ anh còn quan tâm làm chi.
Rất lâu sau, Phan Lôi cũng biết những thứ đó không ổn, thế là tìm ngày, lặng lẽ giấu nhật ký đi.
Lúc này, trên tay Lục Chung cầm quyển nhật ký của cô. Phan Lôi xấu hổ một hồi, tiến lên vài bước đoạt quyển nhật ký lại.
“Đã nói không nên xem rồi… Ai cũng có quá khứ mà! Chuyện nhỏ xíu ấy của em, cũng không phải anh không biết! Nhưng… bây giờ Lục Tự có cho không em cũng hổng thèm…” Phan Lôi bày vẻ mặt ghét bỏ, cúi đầu phát hiện tâm tư trả thù của tên Lục Chung này rất nặng.
Những chuyện khác trong quyển nhật ký anh chưa từng động, nhưng với chuyện thương thầm anh đều xé.
Phan Lôi buồn cười thoáng nhìn Lục Chung, “Thật là, chút dấm chua này cũng ăn. Lẽ nào anh thấy khó chịu khi em còn trẻ không thương thầm anh hả…”
Phan Lôi muốn cười, lại phát hiện Lục Chung đang xem một trang viết về sinh nhật năm cô 15 tuổi.
Phan Lôi nhớ rõ, năm đó ông ngoại Lục Chung vì bệnh cấp tính mà qua đời. Trước đây, Lục Thanh Dương rất lạnh nhạt với cô, sinh nhật Phan Lôi luôn trải qua với ông ngoại Lục Chung.
Trong trí nhớ Phan Lôi, ông ngoại là một ông lão rất tốt rất hiền từ.
Ông thích câu cá, đôi khi ngồi ở đó là ngồi cả ngày.
Phan Lôi còn nhớ ông làm cá kho, cá chua rất ngon.
Gần như cách làm cá, ông đều làm rất tốt.
Ông còn nói vợ ông làm cá ăn rất ngon, con gái cực kỳ thích ăn. Mỗi khi ông nói vậy, Phan Lôi đều nghĩ tới Lục Phi Nhã đã ch.ết ở căn gác Lục gia, còn có Lục Chung bị đưa ra nước ngoài đi học một mình.
Khi ấy, Phan Lôi rất đồng tình với ông ngoại, gần như rảnh rỗi, sẽ chạy tới bầu bạn với ông.
Do đó mỗi lần sinh nhật, ông ngoại đều làm một bàn tiệc cá.
Cho đến năm 15 tuổi ấy.
Ông qua đời.
Vuốt trang giấy của quyển nhật ký vốn đã ngã màu, Phan Lôi dường như còn có thể cảm nhận được cảm giác năm đó khi vừa khóc vừa viết.
Ngày hôm sau chính là sinh nhật 15 tuổi của cô, ông còn nói sẽ làm một bàn tiệc cá như trước đây.
Thậm chí, hôm trước ông còn đi câu cá, nhưng không ngờ việc đời lại khó lường, một đêm trước đó, ông đã ra đi.
“Gặp mặt ông ngoại lần cuối em không gặp được… Nhưng, lúc bình minh, khi em đi, ông rất bình thản…”
Cảm giác tay Lục Chung càng nắm càng chặt, Phan Lôi lại nắm tay anh, “Không sao nữa, tất cả đã qua rồi. Em nghĩ, nguyện vọng lớn nhất của ông chính là anh sẽ sống thật tốt…”
Tay Lục Chung dần dần nới lỏng, Phan Lôi ôm anh, “Được rồi, anh đói bụng chưa? Em gọi bọn họ đem đồ ăn lên?”
Lục Chung lắc đầu, càng ôm Phan Lôi thật chặt.
Ở trong lòng anh, bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện buổi sáng hôm đó.
Thực ra cô nói dối, trạng thái ông ngoại ch.ết rất dữ tợn, thậm chí mấy năm nay cô nhớ lại lần nữa, đều sợ đến mức cả người rét run.