Chương 81
Trần Bắc Bắc phát hiện cô không hiểu Lục Chung lắm. Khi cô hỏi tới người nhà anh, anh cứng nhắc rất lâu.
“Sao thế?”
Lục Chung nắm tay cô, ôm cô vào lòng, khẽ cọ cọ cổ cô, tay nắm lấy cô chậm rãi viết: Đã mất.
“Cả ba mẹ?” Trong nháy mắt Trần Bắc Bắc kịp phản ứng.
Lục Chung gật đầu, càng thêm ‘yếu ớt’ cọ cọ cổ cô.
Trần Bắc Bắc là một người phụ nữ mềm lòng.
Không ngờ, ba mẹ Lục Chung đều qua đời.
Nghĩ đến Trần Như Ngọc, nhất thời Trần Bắc Bắc có chút đồng cảm với Lục Chung.
“Chuyện đó, anh cũng không cần đau lòng đâu… Bây giờ anh… bây giờ anh có em mà.” Cô chẳng biết cách an ủi một người, lúc này cô chỉ nói ra suy nghĩ của cô.
Hơi thở Lục Chung giật giật bên gáy cô, không biết có phải đang cười không.
Đợi đến lúc Trần Bắc Bắc xoay lại muốn nhìn rõ nét mặt Lục Chung, Lục Chung đã ɭϊếʍƈ cổ cô.
Trần Bắc Bắc đang ngồi trên đùi Lục Chung, với cái tư thế đón ôm này, Lục Chung liên tục ɭϊếʍƈ cổ Trần Bắc Bắc.
Cô phát hiện hình như Lục Chung rất thích cọ cọ cổ cô, tiện thể còn cực kỳ dịu dàng thân thiết ɭϊếʍƈ láp như cún con vậy.
Song dần dần, hơi thở Lục Chung chuyển sang gấp gáp, Trần Bắc Bắc phát hiện, dường như Lục Chung phát tình rồi.
Có điều…
Ở đây không phải chỗ để phát tình mà.
Trần Bắc Bắc nắm cái tay Lục Chung đang luồn vào áo ngủ cô, đỏ mặt đẩy anh ra, “Không được… chúng ta… cách âm kém…”
Trong bóng tối mờ mịt, dường như Lục Chung rất uất ức nhìn cô.
Trần Bắc Bắc mềm lòng cực kỳ, hơn nửa đêm anh chạy tới đây việc này không lý trí lắm, thành thật mà nói còn khiến cô cảm động.
Cô cũng rất muốn hôn anh một chút…
Nhưng…
Hoàn cảnh thực sự không thích hợp.
“Không cho phép anh… anh làm bẩn quần anh em…”
“…”
Bất quá, cái quần duy nhất của Trần Cận Nam vẫn bị bẩn.
Trần Như Ngọc và Trần Ngai Ngai ngủ sát vách, Trần Cận Nam ở trong phòng khách còn nhìn chằm chằm, làm thế nào Trần Bắc Bắc cũng chẳng dám để Lục Chung thành công, chỉ ôm Lục Chung thơm một cái.
Lục Chung nhịn mấy năm, nụ hôn bé tí này đâu thỏa mãn chứ.
Vừa hôn vừa cắn, làm gì chịu nổi.
“Không được… không được mà…” Giọng Trần Bắc Bắc nhỏ như muỗi, “Em… em không thể…”
Lục Chung nắm tay cô, đặt lên giữa chân nóng bỏng, để cô biết anh khát vọng cỡ nào.
Trần Bắc Bắc đỏ mặt, cuối cùng không nỡ thấy Lục Chung khó chịu thế, bèn nhẹ nhàng ghé vào tai anh nói một câu.
Quả nhiên, con ngươi Lục Chung tối sầm, sau đó khẽ gật đầu.
Có lẽ, Lục Chung chưa từng thân mật như vậy, khi tay Trần Bắc Bắc sắp đau xót, anh nắm chặt hông cô, mạnh mẽ động động mấy cái.
Mặt Trần Bắc Bắc đỏ tận mang tai, hồi lâu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt nhẹm một mảng, bầu không khí như có như không có mùi.
Cô giống như đứa trẻ làm sai vậy, chẳng dám mở mắt, không chịu nhìn thẳng.
Lục Chung ôm cô thật chặt, tay dịu dàng vỗ về sống lưng cô, hồi lâu mới nắm tay cô, từ từ viết: Bẩn rồi.
Trần Bắc Bắc: …
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Trần Bắc Bắc bèn theo Lục Chung về.
Trần Ngai Ngai trong cơn buồn ngủ mông lung phát hiện Lục Chung tới, quen cửa quen nẻo bò lên đùi anh, bị Trần Như Ngọc chộp được.
“Ngai Ngai ngoan, hôm nay ở nhà với bà ngoại.”
Trần Ngai Ngai khát vọng nhìn Lục Chung, song nhanh chóng bị Trần Như Ngọc ôm vào phòng.
Dường như Lục Chung cũng luyến tiếc Trần Ngai Ngai, ánh mắt một mực dõi theo căn phòng kia.
Trần Bắc Bắc thấy thế, sáp lại gần, cười hì hì, “Nếu anh muốn, tối nay có thể ngủ chung với Trần Ngai Ngai đó?”
Lục Chung sững sờ, nhanh chóng xoay đầu lại.
╮(╯▽╰)╭ Trước mặt vợ, con trai chỉ là mây bay.
= =! Có phải ruột thịt không đấy!
Trần Bắc Bắc và Lục Chung phải về, Trần Cận Nam ‘lưu luyến không rời’ tiễn hai người tới tận cửa.
Đi được mấy bước, lại nhớ tới cái quần của hắn.
Quần ngủ để thay sau khi tắm của hắn bị Lục Chung mặc đi.
“Bắc Bắc…”
Nhìn ra ý nghĩ tiết kiệm của Trần Cận Nam, Trần Bắc Bắc đỏ mặt, kéo thắt lưng an toàn xuống, “Anh… quần của anh ấy vẫn chưa khô… Đợi anh ấy về, giặt xong em trả anh…”
Tối qua tiếng mưa rơi rất lớn, cho dù Trần Cận Nam lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, cũng chẳng biết được tất cả hành động sau khi đóng cửa phòng của Lục Chung, nhất thời gật đầu.
“Hai người lái xe cẩn thận.”
Cẩn thận cái rắm!
Dọc đường đi, có thể nói Lục Chung lái nhanh như tia chớp, Trần Bắc Bắc bị vứt một bên đầu óc choáng váng.
“Lục Chung… anh… anh chậm chút…”
Nhưng, sao chậm được.
Nghĩ đến, hôm nay là ngày anh khai trai sau ba năm nhẫn nhịn chịu đựng, làm thế nào cũng phải giành giật từng giây.
Vốn lộ trình bốn mươi phút, bị Lục Chung ép thành hai mươi phút.
Đợi đến lúc vào nhà, Trần Bắc Bắc còn chưa kịp mở miệng quở mắng Lục Chung lái xe nhanh, đã bị Lục Chung kéo lên lầu.
Trần Bắc Bắc cũng chẳng ngốc, đương nhiên biết dụng ý của Lục Chung.
Có điều, giờ này khắc này, cô cũng không muốn kiểu cách.
Theo Lục Chung, mặt đỏ bừng vào phòng.
Vừa vào phòng, Trần Bắc Bắc còn chưa kịp thể hiện sự ngượng ngùng hết sức, Lục Chung đã cúi người, khiêng cô lên.
“Đừng… thả… thả em xuống…”
Lục Chung rất nghe lời, thả cô xuống giường.
Mặt Trần Bắc Bắc đỏ tận mang tai, lúc ngẩng đầu, Lục Chung đã cởi sạch sẽ, sau đó nhanh chóng đè lên.
“Anh… anh chậm một chút á...”
Nói thì nói vậy, song Lục Chung làm gì chậm nổi, mấy cái đã xé hết quần áo vướng bận của Trần Bắc Bắc, nắm cuộn sóng nảy lên của cô, ăn từng ngụm.
Loại cảm giác sảng khoái tê dại này lại tới nữa, giờ là ban ngày, rốt cuộc ban ngày ban mặt hai người họ tuyên ɖâʍ.
Mặc kệ thế nào, Trần Bắc Bắc đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng càng xấu hổ hơn là, Lục Chung ɭϊếʍƈ toàn thân cô, ngay cả nơi tư mật của cô cũng không buông tha. Anh nếm đến mức phát ra âm thanh xuy xuy, khi ngẩng đầu, trên mặt còn óng ánh một mảng.
Là đồ của cô.
Mặt Trần Bắc Bắc đỏ bừng, lui về sau một bước.
Lục Chung nhanh chóng nắm chân cô, kéo cô vào lòng anh.
Anh nhìn cô, nâng cằm cô lên, con ngươi thâm trầm nhìn cô.
Rất giống khi ấy lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Lục Chung cũng nhìn cô như thế.
Chẳng qua lúc đó, Trần Bắc Bắc rất sợ, rất sợ Lục Chung uống say, cô cũng không ngờ, chỉ có mấy tháng, hai người đã từ đối địch chuyển sang thân mật vậy.
Rất nhiều mạch suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Bắc Bắc, đợi tới giây tiếp theo, thân thể trầm xuống, Lục Chung chen vào.
Mặc dù Trần Bắc Bắc đã sinh Trần Ngai Ngai, song ba năm qua chưa làm chuyện đó, nên căng mịn giống trước kia, hồi trước bị Lục Chung ɭϊếʍƈ đến mức ướt đẫm, vẫn hoàn toàn không chịu nổi.
Lúc này, cô bị căng hết mức, hơi khó chịu.
Hai chân cô dang ra, ngồi trên đùi Lục Chung, Lục Chung nắm cuộn sóng của cô, nâng cằm cô lên, lại gần hôn cô. Động tác này, khiến anh càng thêm thâm nhập, Trần Bắc Bắc thoáng không thoải mái.
Cô hơi giãy giãy chân, muốn tránh né một chút.
Song cô vừa tính chạy, Lục Chung lại tóm được cô.
Anh trực tiếp ôm cô vào lòng, cô mệt rồi, chẳng muốn động, anh bèn nắm hông cô, nhấp nhô lên xuống.
Thời điểm hạnh phúc nhất, trong đầu Trần Bắc Bắc xuất hiện hình ảnh hơi mơ hồ.
Đó là cô, cũng dùng tư thế này, được người đàn ông ôm vào lòng, mặc sức yêu thương.
Cô hơi đau đầu, trong lòng cả kinh, muốn từ trong hạnh phúc tỉnh táo lại, nhưng bị Lục Chung hôn tiếp.
Anh tự thể nghiệm nói cho cô biết, cô đã kết thúc, nhưng anh mới bắt đầu thôi.
Ba ngày sau.
Làm cấp dưới bị áp bức nhất nhẫn nhục chịu khó nhất ở Lục thị, Lục Tư vô cùng cáu kỉnh.
Mỗi lần Lục Chung yêu đều ra sức giày vò người ta, lần trước yêu làm đến mức máu tanh thế, vất vả lắm ba năm nay tính tình dần dần giảm bớt, song sau lần yêu này lại khơi dậy đống tro tàn rồi.
Từ ngày tìm được Phan Lôi, anh lại bắt đầu không đi làm.
Từng đống từng đống lớn văn kiện trong công ty, bất động sản hạng mục ở thị trấn này đều bị anh bỏ mặc.
Cấp dưới gọi điện cho Lục Tư, điện thoại của Boss Lục Chung không gọi được, tiếp tục như vậy, hạng mục bên này sớm muộn gì cũng sẽ bị tên cặn bã Phan Dụ cướp.
Lục Tư cũng không muốn anh lãng phí hết tâm huyết ngày trước, thế là không thể nhịn được nữa tìm tới cửa.
Chẳng qua mới vừa vào cửa, mắt chó Lục Tư liền có cảm giác bị chọc mù.
Hắc tử và tiểu Kim kết thành một đôi, cực kỳ thân thiết ɭϊếʍƈ lông cho nhau.
Chờ chút, hai con này căn bản không cùng một giống mà, thế cũng được à… vậy có vượt quá thế tục không?
Lục Tư khinh bỉ nhìn hai con chó, tiểu Kim trước sau đều ngốc nghếch, mấy năm không gặp, càng ngày càng xấu, chắc trong lúc tìm Phan Lôi đã chịu không ít khổ cực.
Nghĩ vậy, Lục Tư bèn cho tiểu Kim ánh mắt dịu dàng, cái con tiểu Kim ngốc này hoàn toàn không thèm nhìn hắn, bất quá Hắc tử cường tráng lại ném ánh mắt ‘khinh bỉ’ cho Lục Tư.
Mẹ, ngay cả chó cũng có đôi có cặp, mà hắn vẫn cô đơn một mình, việc này hợp lý sao?
Lục Tư quyết định chờ Lục Chung và Phan Lôi êm ấm như lúc đầu, hắn sẽ tạm thời rời khỏi cương vị công tác ở Lục thị.
Dù sao mấy năm nay, hắn ở Lục thị kiếm cũng đủ để hắn sung sướng nửa đời sau rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ kiếm tiền đến không còn mạng để hưởng mất.
Lục Tư quyết định phi vụ Phan Dụ là lần cuối cùng Lục Tư cúc cung tận tụy.
Hắn chắc chắn phải ngả bài với Lục Chung.
Vừa nghĩ vậy, cánh cửa trên lầu đã mở.
Lục Chung đứng ngay cửa cầu thang, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Nét mặt vẫn quen thuộc như cũ nhưng bị Lục Tư nhìn ra được chút khác thường.
Lục Chung trở nên đỏm dáng.
Lục Tư không trông thấy con thỏ trắng Phan Lôi đáng thương kia, lại thấy dáng vẻ Lục Chung ăn uống no đủ, cả người đều tỏa ra hơi thở lười biếng thỏa mãn, Lục Tư dùng đầu gối cũng biết tên này thành công rồi.
“Sao, đại gia dùng cơm vẫn ổn chứ?”
Lục Chung ngạo man xuống lầu, ở nhà bếp rót cho mình một ly nước.
“Này, người tới là khách, anh không rót cho em ly nước sao?”
Lục Chung không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ tựa vào cạnh cửa, nhíu mày.
Hiển nhiên anh không nói gì, song Lục Tư cũng có thể hiểu ý Lục Chung.
Cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Cậu tới đây làm gì?
Đệt!
Lục Tư cũng muốn chửi bậy đấy!
Chuyện này đúng là từ nay về sau quân vương không lâm triều mà!
Anh còn không biết ngại hỏi hắn tới làm gì nữa! Xảy ra chuyện lớn rồi! Anh không biết sao?