Chương 88
Lâu như vậy, Lục Chung giống như mơ một giấc mộng.
Tất cả đều không thay đổi, anh vẫn đứng ở ngoại ô thành phố, anh thích cảm giác trống trải kia, cho đến khi bên trong ấy có một con mèo ngoan tiến vào.
Mèo ngoan thoạt nhìn có một đôi vuốt sắc bén, nhưng thực ra cô dịu dàng đáng yêu hơn ai hết. Cô sẽ vuốt tóc anh, hai mắt sẽ sáng như ngọc khi nhìn anh cũng chỉ có anh.
Tay Lục Chung giữ cho Trần Bắc Bắc không giãy giụa, anh cúi đầu ngưng mắt nhìn người phụ nữ dưới thân.
Cô thực sự rất nhỏ, bị anh tóm dưới thân, đáng thương co thành một khối.
Bất quá, cô cũng rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến anh muốn nuốt trọn một ngụm, ăn sạch, có phải chính là thứ của anh không.
Anh mò mẫm cô, cảm giác được sự run rẩy của cô anh cũng không để ý. Kỳ thực trước giờ anh vẫn là người tùy tiện làm bậy, mấy năm nay chẳng qua vì cô mà kiềm nén thôi.
Hiện tại, sau khi tất cả phá kén ra, anh thấy cảm giác này không tệ.
Quả nhiên, từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng thay đổi.
Môi cô rất ngọt, cho dù sợ hãi đến mức run rẩy trong miệng anh, nhưng mùi vị đó vẫn ngon hết sức.
Lục Chung tìm được hơi thở ngọt ngào, tay chậm rãi từ cổ cô trượt xuống.
Rất đẹp.
Nếu luôn luôn là của anh thì tốt rồi.
“Baba…”
Giống như một tiếng sét giữa ma chướng, giọng Trần Ngai Ngai khiến Lục Chung bỗng dưng phục hồi tinh thần.
Không biết từ lúc nào, gần đây thằng bé ngờ nghệch lại tỉnh giấc vào nửa đêm, còn tìm kiếm phòng ba mẹ.
Bé còn nhỏ, cũng chẳng biết phòng ba mẹ đối với một đứa bé vị thành niên mà nói là một cấm kỵ, bé chỉ dụi mắt, nhìn hai người quấn lấy nhau thành một khối trên giường.
“Baba…”
Bé lại kêu một tiếng.
Con ngươi đen láy của thằng bé dõi theo anh, rất hoang mang. Sạch như vậy, thuần khiết như vậy, có thể lộ ra sự dơ bẩn và kinh khủng của anh.
Tay anh từ từ rút về, anh chán nản ngã xuống, cuối cùng anh bò dậy, giúp Trần Bắc Bắc kéo chăn đắp lên, cũng không xoay đầu ra khỏi phòng.
Kể từ ngày đó, Trần Bắc Bắc và Lục Chung bắt đầu chiến tranh lạnh.
Sau chuyện ấy Trần Bắc Bắc có tự kiểm điểm lại bản thân, phải chăng cô làm kiêu quá mức rồi, vì một giấc mơ mà bài xích người cô yêu tới thế.
Từ đầu đến cuối Lục Chung đều là người cô yêu, cô lại vô tình đẩy anh ra vậy.
Hai người là hai cá thể độc lập, vốn ở chung lâu ngày chắc chắn sẽ xuất hiện một số vấn đề, song hiện tại Trần Bắc Bắc rất tiêu cực, cô chống cự sự tiếp cận của Lục Chung.
Thậm chí, chính cô còn cảm thấy mình rất kém cỏi.
Lục Chung bắt đầu bận túi bụi.
Anh vẫn về nhà, mỗi đêm đều ở trước phòng Trần Bắc Bắc bồi hồi, cũng không dám đến gần. Đôi khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã và do dự của anh, Trần Bắc Bắc lại đau lòng không có cách nào khống chế nổi.
Cô biết, anh đang chờ cô gọi anh đến.
Nhưng cô nói không nên lời.
Chính cô cũng chẳng biết tại sao.
Cuối cùng, Lục Chung gầy đi với tốc độ dọa người, ban đầu anh hút thuốc lá, về sau Trần Bắc Bắc không thích nên anh cai.
Hiện tại Lục Chung dọn dến phòng sách ngủ, lúc Trần Bắc Bắc quét dọn thường xuyên phát hiện cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Cả đêm anh có thể hút mấy bao.
Không chỉ thế, Lục Chung cũng thích uống rượu.
Trước đây anh uống rượu vào sẽ như điên như dại, hiện tại thì không, anh nhốt mình trong phòng sách uống rượu, đợi ngày hôm sau tỉnh lại tiếp tục đi làm, sau khi làm về tiếp tục uống rượu tiếp.
Thần cũng không chịu nổi giày vò, chứ đừng nói người thường như Lục Chung.
Lục Chung gầy, Trần Bắc Bắc rất đau lòng.
Trong lòng cô cũng không rõ lắm, cô vẫn yêu Lục Chung.
Nhưng chẳng biết tại sao, cô không dám tới gần.
Thực ra, sau này Trần Bắc Bắc nghĩ thông suốt.
Cô không phải sợ Lục Chung, mà là sợ đoạn ký ức bản thân không muốn nhớ lại trong quá khứ.
Cuối cùng, Lục Chung giày vò bản thân quá mức, anh ngã bệnh.
Tối hôm đó, Trần Bắc Bắc dỗ Trần Ngai Ngai ngủ xong, bèn chuẩn bị về phòng ngủ.
Khi ấy nếu là trước kia, Lục Chung sẽ mượn cớ đi tới đi lui trước cửa phòng cô, rốt cuộc không nói gì.
Nhưng đêm nay, Trần Bắc Bắc đợi đến 12 giờ vẫn không thấy Lục Chung.
Cô thoáng sốt ruột.
Cô ngủ không được.
Sau khi ở trên giường lăn qua lăn lại, cô quyết định đứng dậy tìm Lục Chung.
Không phải là quá khứ sao? Không phải mê man và sợ hãi với thời gian tới sao? Đưa đầu rụt đầu cũng là một đao, ch.ết sớm siêu sinh sớm.
Trần Bắc Bắc tìm được Lục Chung ở phòng sách. Anh nằm trên ghế salon không nhúc nhích, khi cô đi tới, rõ ràng ngửi được mùi cồn đến gay mũi.
“Lục Chung… Lục Chung… anh ngủ rồi hả?”
Đương nhiên không ai đáp lại cô, hình như Lục Chung đang ngủ.
Trần Bắc Bắc dừng lại trước mặt Lục Chung. Đèn trong phòng rất tối, cô nhìn anh, chẳng qua chỉ đang say giấc nồng.
Thở dài một hơi, Trần Bắc Bắc không biết sự lo lắng của mình rốt cuộc đến từ đâu.
Cô bèn đứng bên cạnh Lục Chung rất lâu như vậy, cô suy nghĩ rất nhiều, phần lớn đều là mặt tốt của Lục Chung.
Có lẽ cô nên nghĩ đơn giản chút, có thể Lục Chung trước đây chẳng phải người tốt. Nhưng hiện tại anh tốt với cô lắm, không phải sao?
Người dễ thỏa mãn, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Trần Bắc Bắc giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Lục Chung.
“Ngoan… sau này em sẽ ngoan…”
Lời hạnh phúc của Trần Bắc Bắc biến mất giữa nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Lục Chung.
“Lục Chung, anh sao thế? Trán nóng quá…”
Lục Chung được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán là dạ dày xuất huyết, uống rượu hút thuốc quá mức, tới muộn chút có thể đi luôn.
Ngồi trước phòng phẫu thuật, lòng Trần Bắc Bắc nóng như lửa đốt.
Đều tại cô giận dỗi, nếu cô không giận dỗi, có phải hết thảy đều tốt đẹp không.
Không phải Trần Như Ngọc đã nói, hai vợ chồng quan trọng nhất chính là trao đổi với nhau sao. Hiện tại hai người họ đã được xem là vợ chồng chưa cưới, nếu trao đổi sớm chút, có phải tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.
Trần Bắc Bắc lòng như lửa đốt, lo lắng chờ kết quả phẫu thuật.
Không biết bao lâu đối với Trần Bắc Bắc mà nói, từng giây từng phút đều giày vò.
May mà, hết thảy đều kết thúc.
Bác sĩ đẩy Lục Chung vẫn còn hôn mê ra, thoáng nhìn Trần Bắc Bắc, rất không đồng ý nói: “Anh ta là chồng cô sao?”
Trần Bắc Bắc gật đầu, “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
“Có thể ra sao? Thân thể anh ta sớm đã thủng cả trăm cả ngàn lỗ, tôi thấy mấy năm nay anh ta vào bệnh viện không ít, lần nay lại uống thành cái dạng này, không ch.ết coi như mạng anh ta lớn…”
“Xin lỗi, bác sĩ.”
Bác sĩ cũng không trách móc một cô bé như Trần Bắc Bắc, sau khi nói mấy câu, thông báo một đống chuyện chú ý, mới rời đi.
Lục Chung được chuyển đến phòng bệnh, Trần Bắc Bắc đang chuẩn bị đi theo, y tá nhắc nhở cô, “Có thể một khoảng thời gian nữa anh ta mới tỉnh lại. Cô cũng đợi lâu rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
“Tôi… tôi không mệt…” Trần Bắc Bắc xoa xoa bả vai mỏi nhừ, “Tôi muốn uống nước, xin hỏi ở đâu có ạ?”
Y tá chỉ chỗ cho cô, miệng Trần Bắc Bắc khô khốc, uống một ly nước mới chậm rãi thư giãn.
Bệnh viện lúc nửa đêm, đặc biệt vắng vẻ.
Cô tựa vào hành lang, dần dần thở ra một hơi.
“Bối Bối.” Một bàn tay vỗ vai cô, “Con không sao chứ?”
Lần nữa trông thấy mẹ Phan Dụ, tâm trạng Trần Bắc Bắc hơi phức tạp.
Trong lòng cô vẫn cho rằng Trần Như Ngọc là mẹ cô, buổi tối hôm đó, cô phát hiện quá khứ của cô như hạt cát xếp thành tòa thành, toàn bộ thoáng cái tản đi.
“Dì…”
“Bối Bối…” Viền mắt mẹ Phan Dụ hơi đỏ ửng, “Có phải con trách mẹ không nên nói cho con biết không? Cũng đúng… mấy năm nay, con đều được những người khác chăm sóc… Người mẹ như mẹ đây, vốn không làm tròn bổn phận…”
Có lẽ mẹ con liền tâm, mẹ Phan Dụ khổ sở, Trần Bắc Bắc cũng chịu không nổi.
Cô lắc đầu, “Con không có… Chẳng qua, quá bất ngờ… tạm thời con chưa chấp nhận được…”
Dừng một chút, Trần Bắc Bắc nói thêm: “Chuyện đó… con có thể biết quá khứ của con rốt cuộc sao có một mình không?”
Nếu quá khứ của cô là một cơn ác mộng, vậy cô nhất định phải giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng này sớm một chút.
Dựa theo lời giải thích của mẹ Phan Dụ, câu chuyện này xem như có thay đổi bất ngờ.
Nhà họ Phan ở thành phố biển là một gia đình lớn cả trăm năm, những năm gần đây nhà họ Phan xuất hiện ít rung chuyển, cụ thể thể hiện ở việc ông Phan phản đối con trai cưới một người phụ nữ.
Người phụ nữ này còn dẫn theo con chồng trước, mà đứa con chồng trước đó mang đến tai ương ngập đầu cho Phan gia.
“Lúc con tám tuổi, tên khốn kia bắt cóc con và cục cưng… Mặc dù bề ngoài là mấy tên côn đồ, nhưng mẹ và cha con tr.a ra chính là hắn, lại tìm không được các con, hắn ch.ết cũng không nói… Cuối cùng còn lấy xác một bé gái tới… Mẹ… mẹ tưởng là con…”
Mẹ Phan Dụ nói xong, viền mắt dần dần đỏ.
“Một năm đó, mẹ cùng lúc mất đi con và cục cưng, đến bây giờ mẹ vẫn không có cách nào tưởng tượng nổi, khoảng thời gian ấy sao mẹ sống được…”
“Con…”
Mẹ Phan Dụ hít sâu một hơi, “Mẹ tìm các con rất lâu, ba con còn tức giận đưa mấy tập đoàn buôn người gần đó ra, nhưng cũng không tìm được các con… Mấy năm nay, ba mẹ vẫn không từ bỏ, cho dù dốc hết cả dời, mẹ thề chắc chắn phải tìm được các con. Sau đó… Phan Dụ, cũng chính là anh con, trở về… Mẹ không thể nào tưởng tượng nổi nó mất tích mười năm rốt cuộc ở bên ngoài đã làm gì, nhưng sau khi trở về mặc dù nó che giấu rất khá, song mẹ cũng biết tính tình nó đã trở nên độc ác tàn nhẫn, có điều… Nó là một đứa con trai tốt, cũng là một người anh tốt… Mấy năm nay, nó vẫn luôn tự trách, năm đó không bảo vệ tốt cho con, để bọn họ vứt con còn sống sờ sờ xuống biển…”
Trần Bắc Bắc thoáng không hiểu, cũng có chút hiểu.
“Dì nói sau khi con bị vứt xuống biển đã được mẹ con họ cứu sao?”
Mẹ Phan Dụ lắc đầu, càng thêm thương xót nhìn cô.
“Nếu cả đời con lớn lên ở nhà họ Trần thì tốt rồi, nhưng sự thực chứng minh, Bối Bối của mẹ, chỉ cần mẹ nghĩ đến con chịu khổ, mẹ thực sự không thể nào tha thứ…”
“Khổ?”
Trần Bắc Bắc không hiểu.
Mẹ Phan Dụ nghiến răng, “Chuyện này phải nói tới nhà Lục Chung, năm đó, Lục gia vớt con từ biển lên, nuôi con ở Lục gia làm con dâu nuôi từ bé của anh em nhà họ Lục. Anh em nhà họ Lục cũng là một đám hư hỏng, anh hai chính là Lục Chung bây giờ, do vợ cả nhà họ Lục sinh, mà đứa em Lục Tự, là vợ bé sinh, ở cái gia đình đó, Bối Bối của mẹ có thể hạnh phúc sao?”
“Lục Tự…” Cái tên này lóe qua bộ não, Trần Bắc Bắc cảm thấy hơi đau đầu.
Cô ấn đầu, bị mẹ Phan Dụ phát hiện.
“Bối Bối, con sao thế?”
Trần Bắc Bắc cười cười, lắc đầu ý bảo bản thân không có việc gì.
“Sau đó thì sao? Sao con chẳng còn chút ký ức nào?