Chương 97
Cũng ngạc nhiên như Phan Lôi còn có Tiết Cương.
Theo Tiết Cương, mặc dù Phan Lôi hơi lớn tuổi, song thoạt nhìn cũng coi như con gái rượu xinh xắn lả lướt, lúc ngoan ngoãn tựa vào Lục Chung, còn có một loại tư vị đặc biệt. Khi Tiết Cương hắn mới ra ngoài lăn lộn, luôn tự phụ dáng dấp có mấy phần phong lưu, trong nhà có tiền, vô số phụ nữ như ruồi nhặng bu vào.
Thật không ngờ, hắn còn ăn quả đắng trên người một phụ nữ.
Người phụ nữ này, có mấy phần xinh đẹp, tuổi tác chắc hơi lớn, bên cạnh còn có một người bạn trai tuyệt đẹp.
Hắn tưởng người đàn ông này là một tên trai bao vô dụng, ăn một bữa còn phải Phan Lôi trả tiền. Lần đó kiểm tr.a lái xe say rượu để bọn họ thoát dễ dàng khiến Tiết Cương sâu sắc suy nghĩ.
Nhà Phan Lôi hẳn không tệ, người đàn ông kia hẳn là một tên trai bao vô dụng.
Porsche có là gì, chắc chắn Phan Lôi mua cho hắn.
Bây giờ phú bà thực sự không biết trung trinh, ngay cả ngang nhiên bao nuôi trai bao cũng làm được.
Trên thực tế, Phan Lôi cũng không nghĩ thế. Mặc dù cô không thích Hệ Hoa, song nếu Hệ Hoa thực sự thích hợp đóng quảng cáo kia, cô cũng không phản đối.
Chuyện này, cô đã hỏi tiểu Lữ, sau đó cũng không thể nào chen vào.
Nghe nói buổi phỏng vấn đó có vòng sơ loại và bán kết, kết quả sau này ra sao, cô không quan tâm.
Bất quá, ngày hôm sau lúc cô ở văn phòng không có việc gì làm, bỗng nhiên Lục Chung đi ra.
“Đi đâu vậy?”
Lục Chung đặt văn kiện lên bàn cô, ý bảo cô ra ngoài với anh.
Phan Lôi ở công ty, luôn luôn rất nghe lời Lục Chung.
Người chỉ tay năm ngón ở công ty tối về ngoan ngoãn bị cô khống chế, loại cảm giác tương phản này thật không tồi.
Phan Lôi mang giày cao gót, một đường theo Lục Chung xuống lầu.
Trong quá trình, cô đi giày cao gót hơi mệt, Lục Chung ngừng mấy lần. Sau đó sau khi tiến vào thang máy, ban đầu cũng không có người, nhưng càng xuống tầng trệt, người dần dần nhiều hơn.
Cô cũng có chút thở gấp. Nhiều người lại là không gian giam cầm, cô vẫn còn hơi sợ hãi.
Lúc này, Lục Chung nhích lại gần, khéo léo che cô trước ngực mình.
Ở công ty, biết quan hệ hai người họ chỉ có tiểu Lữ và Lục Tư, cho nên ngay cả một tư thế bảo vệ như thế, hai người cũng không đứng sát đối phương, ngược lại cách một khoảng.
Rất gần, nhưng là khoảng cách rất an toàn.
Cũng không biết tại sao, bỗng dưng Phan Lôi đỏ mặt.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lục Chung đi rất chậm.
Chắc đang đợi cô.
Thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, anh nhíu mày.
Mặt cô đỏ càng ác liệt hơn, toàn thân đều nhịn không được thoáng run run.
Lục Chung thấy vậy, cuối cùng không nhịn nổi, bật cười, ngắm con đà điểu nhỏ đỏ mặt, cảm xúc không khỏi dâng trào, muốn kéo cô vào lòng.
Đúng lúc này, tiểu Lữ mở cửa, gật đầu với anh.
“Lục tổng, cuộc phỏng vấn đã chuẩn bị xong.”
Một tiếng này, khiến hai người đều phục hồi tinh thần.
Phan Lôi vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, lướt qua Lục Chung, vội vã chạy vào phòng làm việc.
Phan Lôi cũng không biết đây là cuộc phỏng vấn quảng cáo, mà Phiến Tử đã nói trước đó.
Đợi cô bước vào, cũng không chú ý Hệ Hoa.
Căn phòng còn mấy cô gái, mỗi người đều có vóc dáng đẹp, khuôn mặt xinh xắn. Toàn là đại mỹ nhân, có thể nói mỗi người một vẻ.
Phan Lôi dừng một chút, vẫn chưa phản ứng kịp, Lục Chung đã từ phía sau đi tới. Anh cố tình sao? Lúc sượt qua người, khẽ trêu lòng bàn tay cô.
Phan Lôi lại đỏ mặt.
Hiển nhiên Hệ Hoa cũng ngây ngẩn cả người khi Phan Lôi và Lục Chung tiến vào. Cô ta và Tiết Cương đều cho rằng Phan Lôi có chút tiền, nhưng Lục Chung là một tên không ra hồn.
Nhưng khi người phỏng vấn giới thiệu đây là tổng giám đốc Lục thị và thư ký tổng giám đốc, rõ ràng cô ta ngây ra.
Người đàn ông từ đầu đến cuối xem nhẹ cô ta, hóa ra có thân phận hiển hách tới vậy.
Nhất thời, trong lòng Hệ Hoa có ngũ vị lẫn lộn, đến cuối cùng, trông thấy người đàn ông có khuôn mặt điển trai lạnh lùng, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác muốn chinh phục.
Không biết chinh phục người đàn ông kiểu này, sẽ có cảm giác gì.
Vì có suy nghĩ như thế, nên có thể nói Hệ Hoa sử dụng hết khả năng.
Từ góc độ công bằng mà nói, Hệ Hoa giỏi ca múa, quả thực đứng nhất nhì trong mấy cô gái kia. Nhưng thật tình Phan Lôi không thích ánh mắt cô ta, quá trần trụi, phu nhân chính thức cô đây còn ở chỗ này đó, cô ta trắng trợn quyến rũ chồng cô rốt cuộc có ý gì.
Phan Lôi đổ bình dấm chua.
Cô chưa kịp đen mặt, Lục Chung đã trực tiếp ra tay.
Một cuộc phỏng vấn, theo lý thuyết còn có vòng thứ hai vòng thứ ba, song Lục Chung trực tiếp xua tay, tiện tay chỉ một cô gái trong số đó.
Tiểu Lữ sáng tỏ, nói với các cô gái còn lại: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến Lục thị, lần phỏng vấn này kết thúc.”
Hệ Hoa không ngờ bản thân bị loại, nhất thời trên mặt có chút không nén được giận.
Phải biết rằng điểm cô ta cao nhất.
“Tôi có thể biết tại sao tôi bị loại không? Rõ ràng điểm tôi cao nhất mà?”
Lục Chung căn bản không để ý cô ta, gật đầu với Phan Lôi, chuẩn bị đi.
Lúc này, Hệ Hoa bèn vọt tới, ngăn cản hai người, “Nguyên tắc tuyển dụng của Lục thị chẳng phải công khai sao? Tôi muốn hỏi dựa vào cái gì chúng tôi có thực lực lại bị chặn ngoài cửa, còn cô ta dựa vào quan hệ thì có thể ngồi vị trí thư ký tổng giám đốc?”
Hệ Hoa chỉ vào Phan Lôi, cực kỳ không cam lòng.
“Tôi từng xem quy định của Lục thị, nhân viên không được có quan hệ nam nữ. Tổng giám đốc Lục, đừng nói anh muốn khơi mào tiền lệ này nhé?”
Đây là nhằm vào cô. Tốt, Phan Lôi híp mắt.
Phan Lôi hít sâu một hơi. Nếu cô là Hệ hoa, cũng sẽ không ngu xuẩn tới thế. Dù sao là một người diễn xuất, nguyện vọng lớn nhất chính là diễn xuất và nổi tiếng.
Đắc tội Lục Chung, lẽ nào cô ta nghĩ cô ta còn có thể diễn xuất ở thành phố này sao?
Nhưng đã hắt nước bẩn lên người cô, cô còn có thể bàng quang ngồi xem à?
Lục Chung vẫn không có hành động, Phan Lôi đã đứng dậy.
“Xảy ra chuyện gì? Cô là ai, cô có tư cách gì nói tôi như vậy?”
Hệ Hoa sững sờ, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trên biển khiến cô ta tưởng Phan Lôi, là một quả hồng mềm.
Nhưng hôm nay xem ra, vốn dĩ không phải con cừu nhỏ, mà là một con cọp mẹ.
“Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy không công bằng…” Hệ Hoa chậm chạp nói.
“Không công bằng? Cô dựa vào cái gì cảm thấy không công bằng?” Phan Lôi cười lạnh, “Lẽ nào cô dựa vào cô có điểm số cao nhất sao? Tôi nói cho cô biết, ở trước mặt tổng giám đốc Lục chúng tôi, anh ấy có quyền phủ quyết. Một câu thôi, anh ấy nói cô được, là cô được. Ngược lại, anh ấy nói cô bị loại, thì cô vĩnh viễn knock – out! Quy tắc thì sao… Quy tắc là anh ấy định!”
Sắc mặt Hệ Hoa trắng bệch, “Nhưng… nhưng mấy người là công ty lớn… công ty lớn…” Tùy tiện như thế thực sự được ư?!
“Công ty lớn thì sao?! Đứng ở góc độ công ty lớn, chúng tôi cho rằng cô không thích hợp với nhân vật này, đây là quyết định tốt nhất.” Con ngươi trầm xuống, Phan Lôi đi tới bên cạnh Lục Chung, chủ động kéo tay anh, “Còn tại sao tôi có thể ở chỗ này? Cô cũng nói quy định của Lục thị chúng tôi là không cho phép cộng sự có quan hệ nam nữ, cũng đâu nói không cho phép vợ chồng. Tôi là bà chủ Lục thị, tôi giống anh ấy, cũng có quyền phủ quyết, đáp án thế này, cô hài lòng chưa?”
Sắc mặt Hệ Hoa đã trắng bệch như tờ giấy, lúc này tiểu Lữ còn không quên bổ sung một câu.
“Xin lỗi, tiểu thư, còn một chuyện nữa, phu nhân chúng tôi mới chính là người nắm quyền Lục thị, tổng giám đốc Lục chúng tôi chỉ bán mạng cho phu nhân thôi.”
Tiểu Lữ cười vẫy chào, sau đó nhanh chóng có bảo vệ dẫn Hệ Hoa ra ngoài.
Vài người trong phòng đều là nhân viên cấp cao, không ngờ vị thư ký mới tới lại là phu nhân tổng giám đốc.
Hèn gì ngày thường thấy hai người họ hơi mờ ám.
Đưa Hệ Hoa đi rồi, Phan Lôi thở dài một hơi, xoay đầu lại nhìn Lục Chung, nụ cười trên mặt làm sao cũng không giấu được.
“Hừ, lần này anh hài lòng chứ.”
Cầm tay Lục Chung, Phan Lôi oán trách, “Đều tại anh, sau này sao em có thể đi làm đây?”
Lục Chung nhìn lướt qua căn phòng, những người khác trong phòng lập tức gật đầu, “Phu nhân, cô yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
“…”
Đám người kia xuôi theo chiều gió nhanh thật.
Bất quá, trước khi kết hôn Phan Lôi vẫn chưa muốn công khai, có lẽ như vậy là biện pháp tốt nhất.
Hai người một trước một sau về tới phòng làm việc.
Phan Lôi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị lừa.
“Hươu ngốc, đừng nói anh cố ý nha.”
Ban đầu, Lục Chung rất chỉ trích việc cô không công khai quan hệ hai người, lần này sao chủ động dẫn cô đi phỏng vấn người mới chứ.
Lục Chung ngồi trên ghế salon, thuận thế kéo Phan Lôi ngồi lên đùi, nắm tay cô xoa xoa một phen.
“Này, anh đừng lảng sang chuyện khác. Anh… anh cố tình… biết rõ Hệ Hoa đó không phải đèn cạn dầu, còn cố ý làm cô ta tức giận, muốn chọc tức em ư…”
Lục Chung vẫn mỉm cười, sau khi Phan Lôi tức giận bĩu môi, mới hôn cô một cái.
Xoa tay cô viết: Chẳng phải em muốn báo thù sao?
Phan Lôi phản ứng kịp, nện Lục Chung một cái.
“Em đâu hẹp hòi như anh… Tuy cô ta rất đáng ghét, nhưng chuyện trước đó lâu như vậy mà anh còn nhớ rõ, anh cũng thật là…”
Lục Chung vẫn cười, càng dùng sức xoa tay cô.
Phan Lôi tựa vào lòng anh, nhớ lại dáng vẻ ngự tỷ ban nãy của mình, cũng không thể tin nổi.
“Thật không ngờ, em cũng có thể mạnh mẽ thế.”
Đâu chỉ mạnh mẽ, đơn giản là xinh đẹp.
Lục Chung hôn trán cô một cái, anh biết lúc đó cô có một phần nguyên nhân là ghen tuông, một phần còn lại là bảo vệ anh.
Cô luôn đứng trước mặt anh, bảo vệ anh.
Thực ra, ba vợ nói đúng.
Thoạt nhìn, có thể gặp được người nhà họ Lục nuôi lớn cô tới thế, để cô không lo cơm áo cũng coi như may mắn của cô. Nhưng có thể gặp được cô được cô yêu, thực ra lại là may mắn của anh.
Ôm chặt người con gái trong lòng, Lục Chung hít sâu một hơi, thực sự là may mắn của anh.
Không biết may mắn cỡ nào, mới có thể gặp được người như cô.
Phan Lôi càng nghĩ càng thấy hơi kỳ quái.
Cô từ trong lòng Lục Chung ngẩng đầu lên, “Được rồi, ban nãy tiểu Lữ nói cái gì mà em là người nắm quyền Lục thị, là ý gì?”
Lục Chung nhìn cô, càng dùng sức xoa tay cô.
“Có phải anh đã làm gì gạt em không? Hay… hay anh đã đồng ý chuyện gì với anh hai em?”
Lục Chung lắc đầu, cúi đầu hôn lên bờ môi đang lải nhải.
Không phải bọn họ ép buộc.
Là anh cam tâm tình nguyện.
Cô là tốt nhất.
Anh sẽ cho cô thứ tốt nhất.
Cho cô hết toàn bộ.