Chương 14
“Ba, ba không muốn kết hôn sao?”
“Không muốn.” Hai hài tử thành thực đáp to, rồi Triêu Dương mới nói “Ba, nếu ba thật sự thích ai đó thì con và Nhạc Nhạc nguyện ý có thêm mẹ kế. Chúng con sẽ cố gắng coi người ấy là mẹ ruột. Nhưng ba đừng vì nghĩ rằng con và Nhạc Nhạc cần có người chiếu cố mà tìm cho bọn con một người mẹ, con và Nhạc Nhạc có thể tự chăm sóc cho mình.”
Cố Khê vui mừng nắm lấy đôi tay nứt nẻ của hai đứa con, rất áy náy nói “Thực xin lỗi, các con còn nhỏ thế này mà ba ba lại khiến các con phải vất vả.”
“Ba, chúng con không vất vả, mỗi ngày thu tiền thật thú vị.———-”
Nhạc Nhạc nhếch miệng cười, rồi mới rút tay ra cầm lấy tay ba ba, nâng lên đặt bên miệng hà hơi. Trên tay ba ba nứt nẻ còn nhiều hơn bọn chúng rất nhiều. Mỗi lần Dương Dương và Nhạc Nhạc đặc biệt hiểu biết, Cố Khê đều phi thường cảm kích hai đứa nhỏ, cũng giống như khoảnh khắc này vậy…….
Nghĩ đến hai ngày trước, hiệu trưởng đề cập với cậu một vấn đề, Cố Khê nói “Dương Dương, Nhạc Nhạc, học kỳ sau các con sẽ thi khảo sát. Hiệu trưởng nói, ông ấy định cử tuyển hai con đi học sơ trung ở trên tỉnh, nhưng có lẽ sẽ phải ở trọ tại trường ”
Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc vừa nghe sẽ phải trọ ở trường, lập tức lắc đầu “Không đi, chúng con học trung học ở huyện cũng được.”
“Ba ——–?”
Bọn chúng đương nhiên hy vọng ba ba có thể đổi sang một công việc thoải mái hơn rồi.
Cố Khê nói “Chờ các con lên sơ trung, ba ba sẽ về nhà một chuyến, chuyển hộ tịch qua đây.” Anh em hai đứa vẻ mặt khó hiểu, ba ba không phải không muốn trở về lấy hộ tịch sao?
Cố Khê mịt mờ nói “Lúc trước ba ba có chút kiêng kỵ cho nên vẫn không trở về chuyển hộ tịch. Hiện giờ đã nhiều năm trôi qua như thế, thật ra cũng đã sớm không còn việc gì nữa rồi. Chờ ba ba chuyển hộ tịch về đây, ba ba có thể trở thành thầy giáo chính thức ở trường. Giờ học cũng sẽ được phân dạy nhiều hơn, thu nhập kỳ thật cũng không hơn so với lúc này nhưng sẽ không phải vất vả như thế nữa, các con cũng có thể an tâm học tập.”
“Có thể chuyển đến đây sao?” Hai anh em vừa nghe thật cao hứng.
Cố Khê chần chờ gật đầu “ Chắc là được…..”
Mười hai năm…. mặc kệ cậu có thật tâm phản bội bọn họ hay không thì có lẽ bọn họ cũng đã sớm quên đi rồi.
“Nếu có thể chuyển được tới đây thì thật tốt quá.” Nghĩ đến ba ba có thể không cần phải vật vả như vậy nữa, hai anh em đều rất vui vẻ.
Làm yên lòng hai đứa nhỏ, Cố Khê tiếp tục nói chuyện vừa rồi “Ba hy vọng các con có thể đi học trường trên tỉnh ” Hai anh em vẫn lắc đầu, trọ ở trường sẽ phải tiêu rất nhiều tiền.
Cố Khê nói “Ba ba biết các con không muốn tốn tiền nhưng thật ra nếu xem xét về lâu về dài thì các con lên tỉnh học ngược lại là giúp ba ba tiết kiệm tiền ấy chứ. ”
“Ba?” Vì sao lại tiết kiệm tiền?
Cố Khê giải thích “Các con tới trường trên tỉnh còn có rất nhiều hy vọng thi vào những trường trung học trọng điểm, cũng còn có cơ hội rất lớn để thử sức các cuộc thi vào trường đại học trọng điểm, cũng giống như chị vậy. Mà ở những trường đại học này thường thường đều có học bổng rất lớn, cũng có rất nhiều công việc có thể giúp cho việc học hành. Hơn nữa cơ hội làm việc ở trong thành phố lớn cũng rất nhiều. Nếu các con thi vào trường đại học trọng điểm, với năng lực của các con, ba ba cũng không phải nặng nề về học phí cùng tiền sinh hoạt cho các con. Nếu các con học sơ trung ngay trong huyện thì khẳng định nền giáo dục không thể bì với trên thành phố, cho dù thi đỗ vào trường trung học trọng điểm gắng sức học tập để mà thi vào trường đại học bình thường thì cơ hội cũng rất mong manh …. kia, ba ba nhất định lại phải gánh khá nặng học phí và tiền sinh hoạt của các con, như vậy tính ra không phải ngược lại càng tiêu nhiều tiền hơn sao?”
Hai hài tử vẻ mặt đầy trầm tư, chúng tin rằng cho dù có học sơ trung ở huyện thì chúng cũng có thể thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, nhưng mà ba ba nói nghe cũng rất có lý.
Cố Khê nói tiếp “ Mà quan trong nhất là, các con thi đỗ vào được trường đại học trọng điểm thì sau này sẽ giống như chị Mạn Mạn có thể lưu lại thành phố lớn, tương lai dù có làm việc gì cũng sẽ thu nhập tốt hơn nhân viên tốt nghiệp đại học bình thường. Nếu các con có thể tìm được một công việc tốt, thì ba ba lại càng không có gánh nặng, nói không chừng tiền lương một tháng của các con so với tiền làm một năm của ba ba có khi còn nhiều hơn.”
“Thật sự sẽ có thể kiếm nhiều vậy sao ạ?” Hai anh em hỏi han đầy vẻ mong đợi, giống như thấy được rất nhiều tiền đang ngoắc tay vẫy gọi chúng vậy (=)))))). Bọn chúng muốn kiếm tiền, rất muốn có nhiều tiền, như vậy ba ba sẽ không cần phải vất vả nữa. Trong đầu chúng, một tháng kiếm được mấy ngàn đồng đã là rất nhiều rồi.
Cố Khê cười gật đầu “Đương nhiên. Có người một năm có khi kiếm được trăm ngàn thậm chí trăm vạn, các con nói thử xem một tháng kiếm được có phải nhiều hơn ba ba kiếm được một năm không?”
Hai đứa nhóc thông minh này trong đầu đang làm phép chia, thế kia không phải nhiều bình thường mà là nhiều của rất rất nhiều———-!
“Ba, con muốn học sơ trung ở trên tỉnh.” Cố Triêu Nhạc giơ tay xung phong đầu tiên.
“Ba, con cũng phải đi.” Cố Triêu Dương theo sát ngay sau.
Dễ dàng thuyết phục hai đứa con trai, Cố Khê kéo tay nhi tử xuống, cầm lấy “Được, ngày mai ba ba sẽ nói với hiệu trưởng.”
“VÂNG Ạ!”
Cúi đầu nhìn những vết nứt nẻ trên tay đứa nhỏ, Cố Khê lấy sáp nẻ bôi cho hai đứa. Cậu không phải không muốn con trai mình sống một cuộc sống đơn giản cả đời, nhưng hai đứa nhỏ thực quá thông minh, có thiên bẩm như chúng không nên bị mai một tại nới nhỏ bé này…. Bọn chúng thừa sức tung bay rất cao, rất xa hơn nữa. Bôi xong sáp nẻ cẩn thận, Cố Khê buông tay con trai “Về phòng đi, muộn rồi, nhanh về ngủ nhé——-.”
“Vâng. Ba ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngon….”
Ôm ôm nhi tử, Cố Khê ngắm nhìn chúng rời đi. Hai anh em sau khi ra khỏi phòng, Cố Khê ngồi trên ghế trầm lặng đầy tâm sự. Không biết hộ tịch của cậu vẫn còn hay mất rồi. Cậu vẫn nhớ rõ anh Hải Trung nói đã lấy hộ tịch của cậu từ trong trường học ra, nếu đã chuyển thì có thể chuyển đi đâu? Mười hai năm, có lẽ cậu sớm đã là một người không có hộ tịch mất rồi. Cọ cọ khuôn mặt, Cố Khê cầm bút, lúc trở về rồi sẽ biết ngay. Cho dù hộ tịch có bị ném đi thì cũng có thể đi làm lại mà. Đều đã mười hai năm trôi qua, hai người kia cũng đã ba mươi hai, chắc đã sớm thành gia lập thất có hài tử rồi, cho dù cậu có trở về thì bọn họ cũng sẽ không biết, dù biết thì cũng sẽ không để ý đâu. Nếu bọn họ còn nhớ, cậu sẽ nhân cơ hội này nói rõ ràng với hai người, cậu thật sự không biết mình đã làm sai cái gì.
Trở lại phòng của mình, Triêu Dương và Triêu Nhạc nằm trên giường mà không sao ngủ được, trong đầu đều đang suy nghĩ tới việc một năm thu được trăm ngàn, trăm vạn…. Nhạc Nhạc xoay người nhìn về phía Dương Dương “Anh, anh nghĩ điều ba nói là thật không? Thật sự có người một năm có thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?”
“Đương nhiên là thật, quê của ba ở Doanh Hải mà. Những phú hào trên tivi đều tự mình kiếm được tiền vạn, một năm trăm ngàn vạn tính cái gì———–.”
Cố Triêu Dương nói xong cũng xoay người đối mặt với em trai, sắc mặt hơi lộ vẻ nghiêm trọng nói “Nhạc Nhạc, em nói ba ba vì sao phải rời khỏi Doanh Hải? Doanh Hải tốt thế, ảnh chụp công viên ở nơi ấy mà chị mang về so với chỗ chúng ta còn lớn hơn rất nhiều.”
“Nãi nãi nói ba ba có nan ngôn chi ẩn.” Cố Triêu Nhạc khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại “….em khẳng định có việc gì đó khiến ba ba không thể không rời đi, hơn nữa cũng không thể trở về. Nhưng ba ba sẽ không nói cho chúng ta biết đâu…..”
(* Nguyên tác 难言之隐 – nan ngôn chi ẩn: việc khó nói; nỗi niềm khó nói)
“Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta sao——–?”
Cố Triêu Dương nói ra điều nó đã chôn trong đáy lòng từ lâu rồi. Cố Triêu Nhạc sửng sốt “Sao lại vì chúng ta?”
Cố Triêu Dương nhíu mày nói “Ba ba mười chín tuổi thì có chúng ta, rồi lại là một thân một mình mang chúng ta đi, khẳng định ba ba vì cố ý muốn có chúng ta nên mới bị người nhà đuổi đi, trên tivi đều diễn ra thế mà.”
Cố Triêu Nhạc đưa ra nghi vấn “Ba ba không phải nói ba là cô nhi sao, chỉ có cụ nội thôi sao? Di ảnh của cụ nội còn treo trên đầu phòng của ba ba mà.”
“Vậy có lẽ là bởi vì mụ mụ (mẹ) không đồng ý giữ lại hai đứa mình nên ba ba mới mang theo chúng ta bỏ chạy.” Cố Triêu Dương lại đưa ra một giả thiết mới.
Cố Triêu Nhạc vừa nghe cũng nhíu mày “Anh nói ba ba không trở về Doanh Hải là vì mụ mụ? Nếu mụ mụ không thích chúng ta thì vì cái gì lại sinh hạ ra chúng ta?”
Cố Triêu Dương lập tức nói “Bởi vì ba ba thích chúng ta…. Ba ba khiến mụ mụ sinh ra chúng ta, nhưng người nhà của mụ mụ không đồng ý lưu lại chúng ta, ba ba liền mang theo chúng ta chạy trốn tới nơi đây. Cho nên ba ba mới nói ba vừa là ba ba của chúng ta cũng vừa là mụ mụ của chúng ta.”
Cố Triêu Nhạc cắn cắn môi, khả năng này khiến nó có cảm giác muốn khóc “Anh à, vậy nếu ba ba quay về lấy hộ tịch thì có thể bị người của mụ mụ bắt giữ lại hay không?”
“Sẽ không đâu——.”
Lau nước mắt sắp chảy của Cố Triêu Nhạc, cũng bị chính giả thiết của mình làm nức nở, Triêu Dương kiên định nói “Nếu người của mụ mụ bên kia bắt ba ba, chúng ta đi tới tòa án tố cáo mụ mụ. Ai cũng không có thể chia rẽ chúng ta. Hơn nữa đây cũng chỉ là giả thiết của anh mà thôi, không chắc sẽ là thật đâu….”
Cố Triêu Nhạc cố nhẫn nhịn chảy nước mắt mà nhịn không được “Ba ba có lẽ thật sự vì chúng ta nên mới phải trốn tới nơi đây. Ba ba cho tới giờ cũng không nhắc gì tới mụ mụ, anh à, có lẽ anh đoán đúng rồi đấy.”
“Mụ mụ không cần chúng ta thì hai anh em mình cũng không cần mụ mụ, chúng ta có ba ba là đủ rồi.” Bị đệ đệ lây bệnh khóc lóc, Triêu Dương một bên lau lau nước mắt cho mình, một bên lại lau lau nước mắt cho em trai “Nghỉ hè chúng ta và ba ba cùng đi Doanh Hải, ai dám khi dễ ba ba, anh sẽ tìm cảnh sát bắt hắn ta!”
“ Vâng! Ai dám khi dễ ba ba, em liền đánh người đó! Cho dù có là mụ mụ cũng không được làm thế!”
“Ừm!”
Anh em hai đứa nhỏ tự lau nước mắt cho chính mình, qua một lúc, hai đứa lại khúc khích nở nụ cười, cũng không quan tâm dự đoán của chúng có đúng hay không nữa mà hai đứa đã thương tâm như vậy. Cách vách truyền đến tiếng ba ba ho khan kìm nén, Cố Triêu Nhạc thu lại nụ cười, cúi đầu nói “Anh, em muốn giống chị có thể thi đỗ trường ở Doanh Hải, rồi được học bổng, sẽ đỡ đần được rất nhiều tiền, rồi mình sẽ mua một căn nhà lớn, mời ba ba, gia gia và nãi nãi cùng tới ở.”
“Vâng ạ.”
Lại qua một lát nữa, Cố Triêu Nhạc hỏi “Anh à, vừa rồi lúc đang ăn chân gà anh nháy mắt với em là có ý gì vậy? ”
“Nhạc Nhạc, nghỉ đông hai đứa chúng mình đi làm thêm đi.”
“Đi nơi nào ạ—–?” Cố Triêu Nhạc rất hứng chí.
“Em thấy chúng ta đi bán mứt hoa quả được không? Ngồi trên xe từ huyện lên đến tỉnh chỉ mất có hai giờ thôi, chúng ta buổi sáng đi, tìm một chỗ bán hàng, trời tối chúng ta lại an vị trên xe quay về. Tất niên không có ai quản cả, đứa nào cũng đều có tiền lì xì, anh chắc chắn sẽ kiếm được tiền.”
“Được a~~. Anh, anh bán mứt quả, em bán bóng hơi. Bóng hơi trên huyện cũng đầy nơi bán, bạn học em cũng có thể làm được.”
“Được đấy.”
“Không biết ba ba có đồng ý hay không.”
“Cái này gọi là chúng ta tự lập gây dựng sự nghiệp, ba ba sẽ đồng ý. Giờ, trên tin tức báo chí không phải đều cổ vũ tự lập gây dựng sự nghiệp sao?”
“Cũng đúng. Vậy chúng mình cùng nói với ba ba là hai đứa muốn tự kiếm tiền tiêu vặt nhé.”
“Ừm. Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Vâng———.”
Nói ra hết những tâm sự, cũng thương lượng ổn thảo một việc lớn, hai anh em rất nhanh say nồng. Căn bản không biết nhi tử đang buồn phiền về việc gì lại dự tính làm cái gì, Cố Khê còn mải vùi đầu vào soạn giáo án. Ngoài phòng gió thổi mạnh vù vù, trước lễ mừng năm mới khẳng định sẽ có một trận tuyết lớn. Năm này qua đi đối với Cố Khê mà nói là một năm tuy vất vả nhưng lại ngập tràn hạnh phúc. Đến bây giờ, cậu và hai đứa con càng ngày càng yên ổn. Cuộc sống sinh hoạt luôn tràn ngập hy vọng, chỉ cần không buông tay thì cuối cùng tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.