Chương 17
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Huyện Phổ Hà…… Ở trên bản đồ hóa ra thực có một địa phương rất héo lánh tên vậy. Nhìn tấm bản đồ điện tử trên màn hình máy tính, trong đầu Trang Phi Phi lại nhớ đến khuôn mặt của Từ Mạn Mạn. Thật khó tin là cô gái đó lại xuất thân từ một nơi nhỏ bé thế kia. Người vùng quê, vô luận là khẩu âm hay cử chỉ hành động ít nhiều cũng sẽ có quê mùa, nhưng ở Từ Mạn Mạn lại hoàn toàn không có. Khẩu âm của nàng rất chuẩn; phong cách ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng phối cực kỳ phù hợp; tóc không nhuộm, không uốn, chỉ đơn giản buộc cao kiểu đuôi ngựa thoạt nhìn rất trẻ trung, thật giống như một cô gái chỉ mới 20 tuổi đầu. Bất quá khí chất giản dị trên người nàng cũng thật phù hợp với xuất thân của nàng.
Từ sau khi theo lão bản từ Mĩ trở về, gần như toàn bộ tinh lực của Trang Phi Phi đều đặt hết lên việc tìm người. Trong quá trình đó, hắn tự nhiên cũng biết rõ sự tình năm đó giữa lão bản và người kia. Biết càng nhiều thì người ngoài cuộc như hắn lại càng vướng vào trong đó. Nhất là mỗi khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của ông chủ, hắn cũng thực buồn khổ. Gần đây cuối cùng bọn họ cũng tr.a ra được một ít tin tức của người nọ nhưng chút ít này đối với ông chủ mà nói thì lại là tin tức không tốt chút nào, vì vậy trong lòng bọn họ cũng phi thường khó chịu. Hắn cũng không nhất thiết phải mời Từ Mạn Mạn dùng bữa, chỉ là khi ở cùng cô ấy, nhìn nét tươi cười giản dị không chút làm bộ giả tạo đó, những bức bối buồn bực chất chứa trong lòng mấy ngày này cũng dịu đi được một ít. Theo tình huống trước mắt, lão bản sẽ ở lại tập đoàn bên này khá lâu, có Từ Mạn Mạn ở đây, hắn nghĩ chắc hẳn hắn sẽ có thể thoải mái hơn.
※
Bán nốt phần sủi cảo hấp cuối cùng, Cố Khê đi ăn cơm, thu dọn gọn gàng quán rồi mới đạp xe đi. Dương Dương và Nhạc Nhạc cuối tuần sau sẽ thi, nên cậu cũng không gọi bọn chúng ra phụ việc nữa mà giữa trưa ăn cơm xong cậu đã đuổi hai đứa con tới nhà đại ca ngủ trưa rồi. Nhưng chủ yếu là, cậu phải làm một việc bí mật, không thể để cho hai đứa nhỏ biết được.
“280 đồng một chiếc.”
Có chút đắt… Trong lúc đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Cố Khê trong lòng tính toán. Trong trường học có rất nhiều hài tử đi loại xe đạp này, cậu biết hai đứa nhỏ rất thích nhưng lại chưa bao giờ thấy chúng đề cập qua. Nhi tử dù sao cũng sắp tốt nghiệp tiểu học, sinh nhật năm vừa rồi cậu đã tặng cho hai đứa một chiếc bánh sinh nhật, làm một bàn thức ăn thật ngon rồi, nên sinh nhật năm nay cậu hy vọng có thể tặng cho chúng một phần quà đặc biệt. Qua hai năm nữa góp đủ tiền, cậu sẽ mua máy tính cho hai đứa, dù sao bọn chúng lúc học tập cũng cần dùng đến máy tính…
“Ông chủ à, bớt chút đi, tôi muốn mua hai chiếc.”
“Hai xe 540 đồng, không thể bớt thêm nữa đâu.”
“Xin ông bớt chút nữa đi, 500 đồng được không?”
“500 đồng không được, thấp nhất là 530.”
“500 đồng đi mà, tôi một lúc mua tận hai cái, ông ưu đãi chút nữa đi.———”
Cò kè mặc cả một hồi lâu, cuối cùng Cố Khê chỉ mất 500 đồng đã có thể mua được hai chiếc xe đạp nhỏ xinh. Nghĩ đến lúc nhi tử nhìn thấy món quà sinh nhật bất ngờ này sẽ có bao nhiêu cao hứng, cậu kìm lòng không được bất giác nở nụ cười dịu hiền. Nhờ ông chủ cửa hàng đưa xe nhà đại ca, Cố Khê giấu chúng vào trong nhà kho để đồ, rồi cậu lại đạp xe tới chợ bán len sợi để mua len. Quần áo len của hai con đều đã rất cũ rồi, cậu muốn đan cho chúng mỗi đứa một bộ quần áo mới để mặc cho mùa đông… Sau đó, Cố Khê lại đi mua thêm thịt lợn chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, cậu nhẩm tính cũng nên bắt đầu sắm sửa tết nhất rồi…
Thời điểm Cố Khê đang rất bận rộn thì lúc này hai anh em Dương Dương và Nhạc Nhạc đáng lý đang phải ngủ trưa lại cũng không hề nhàn hạ. Hai đứa chúng nó đem tiền tiêu vặt tự mình đã tích góp lấy hết ra, cộng lại để bắt đầu bàn tính công cuộc sự nghiệp của hai anh em. Ngày tết kiếm được một ít tiền thì hai anh em cũng phải đi lì xì cho mấy đứa em họ hàng, một phần khác đều giao cho ba ba, còn chính mình thì lại không giữ lại chút nào. Thường ngày bọn chúng đi nhặt phế phẩm, thu lượm những chai lọ các quán ăn hay nhà người ta vứt đi, ngoài ra thì tiền bán mấy đồ cũ vứt bỏ trong nhà nãi nãi cũng cho hai đứa làm tiền tiêu vặt… Tất cả đống đấy hai đứa vẫn luôn giữ lại, nếu muốn mua đồ dùng học tập gì đấy đều lấy từ chỗ tiền này ra. Mỗi lần tiết kiệm được một số tiền chẵn thì chúng đều ra ngân hàng đổi thành mệnh giá lớn hơn vụng trộm bỏ vào hộp tiền của ba ba, hiện giờ hai anh em có khoảng gần một trăm đồng.
Huynh đệ hai đứa ngồi tính toán, Cố Triêu Dương thì đi mua sơn trà, mua đường phèn, đường trắng và thêm cả mật ong; còn Cố Triêu Nhạc đi mua bóng bay để chuẩn bị thổi bóng và làm xâu mứt quả… Hai đứa phân chia công việc rõ ràng.
“Anh, em thấy trên TV người ta bán mứt quả vừa có hương chuối mà vừa có cả hương táo nữa cơ, trông ngon lắm.”
“Vậy chúng ta cũng mua thêm táo chuối tiêu*. Trong nhà có cây hạch đào cùng cây quýt, cũng lấy ra bán luôn, cái gì có thể bán được thì cứ đem ra.”
(* Nguyên tác 香蕉苹果 – táo chuối tiêu: táo có mùi thơm chuối tiêu, hình ảnh ở dưới cùng của chương ^^~)
“Vâng.”
Trước đây Triêu Dương cùng Triêu Nhạc từng được Cố Khê làm mứt quả tại nhà cho ăn, hai anh em phụ giúp ba ba làm nên tự nhiên cũng có thể học được cách làm mứt quả…. Cho nên chủ ý tự xây dựng sự nghiệp không phải là ý nghĩ nhất thời mà đều do Cố Triêu Dương đã suy xét cân nhắc kĩ càng rồi mới dám quyết định. Ba ba kiếm tiền rất vất vả, bọn chúng sẽ cố gắng chia sẻ bớt nặng nhọc với ba.
“Nhạc Nhạc, em tới dùng nhờ mạng của nhà bạn học em tr.a cứu tìm thử đi, tìm hiểu xem có những loại mứt quả gì mới lạ không. Qua tết sẽ có rất nhiều người đi bán xâu mứt quả, chúng ta phải có những loại mứt quả ngon lạ để cạnh tranh mới được.”
“Vâng, buổi chiều sau khi tan học em sẽ đi.”
Hai anh em hoàn toàn không hề lo lắng về kỳ thi sắp tới, lòng đầy ắp những ý tưởng cho công cuộc sự nghiệp vào dịp nghỉ đông của bọn chúng….
※
Cùng đồng nghiệp nói tạm biệt và lời chúc năm mới, Từ Mạn Mạn cước bộ nhẹ nhàng đi ra khỏi công ty, trên mặt nét cười tươi như hoa. Mọi người đều nói nếu khởi đầu thành công một nửa thì chắc chắn vận khí cả năm của người đó cũng sẽ thuận lợi như vậy, mà một năm này đối với nàng tuyệt đối tuyệt vời.
Ra ngoài công ty, Từ Mạn Mạn nhịn không được từ trong túi lấy ra một phong thư, mở phong thư và nhìn ngắm một ngàn đồng bên trong, Từ Mạn Mạn sung sướng xoay một vòng ngay tại chỗ. Vốn thực tập sinh không có tiền lương, nhưng trưởng phòng nói rằng cuối năm công ty sẽ phát cho thực tập sinh một ngàn đồng làm tiền thưởng. Số tiền này tuy không phải là tháng lương đầu tiên của nàng nhưng Từ Mạn Mạn cũng rất cao hứng. Nhún nhảy xuống từng bậc thang, nàng lâng lâng đi tới trạm xe bus, nhân lúc tiền tới tay thế này nàng phải hảo hảo nghĩ xem muốn mua cái gì nhất.
Che chắn mũi tránh bị gió lạnh thổi, Từ Mạn Mạn đợi xe bus tới. Một chiếc xe SUV dừng ngay trước mặt nàng, nhìn thấy nó, trong mắt Từ Mạn Mạn hiện lên vẻ kinh ngạc, ngày đó Trang Phi Phi đi chiếc xe giống y thế này. Cửa xe mở ra, có tiếng một người kêu “Từ Mạn Mạn, lên xe đi”.
“A, Trang Phi….. Trang Tử.”
Từ Mạn Mạn hết sức kinh ngạc, cư nhiên thật sự đúng là Trang Phi Phi! Đột nhiên nghĩ đến đối phương vốn không thích tên của mình lắm, nàng nhanh miệng sửa lại.
“Lên xe đi———–.”
Từ Mạn Mạn chần chừ “Không cần đâu, tôi đợi xe bus tới.”
“Nơi này không thể dừng xe, nhanh lên xe đi nào.”
Trang Phi Phi mặc kệ tất cả, trực tiếp mở cửa chỗ phó lái bên cạnh. Mắt thấy một chiếc xe bus sắp tới mà xe của Trang Phi Phi lại đỗ ngay tuyến đường của nó, Từ Mạn Mạn không kịp đắn đo suy nghĩ nữa, vội chạy lên xe. Cửa xe vừa đóng lại, Trang Phi Phi liền khởi động xe rồ ga lao đi.
“Tôi đi xe bus là được rồi mà.” Từ Mạn Mạn không cố tỏ vẻ khách khí.
“Tôi vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy cô nhưng không kịp gọi. Hôm nay tôi không có việc gì bận, cô phải về nhà sao? Tôi đưa cô về.” Kỳ thật hắn đã theo Từ Mạn Mạn đi ra ngoài. Ông chủ tối hôm qua lại đi uống rượu, hắn muốn tìm một ai đó để thư giãn giải tỏa.
“Tôi không về nhà, tôi muốn đi tới cửa hàng sách.”
“Đi tới đó thế nào?”
“Trên đường Thái Bình Nam.”
Tầm mắt không hơn không kém dừng ngay bên sườn mặt của Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn ôm chặt túi xách, thường xuyên tiếp xúc với Trang Phi Phi – người thân cận bên cạnh ông chủ, trong lòng nàng vẫn có điểm không yên.
“Mua được vé tàu lửa chưa?”
“Còn chưa được, buổi chiều tôi đến thử bên tàu xem sao.”
“Trực tiếp mua vé máy bay thì tốt hơn, tôi có thể mua giúp cô một chiếc vé.”
Không muốn nợ ân tình của Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn nói “Không sao, tôi trước cứ thử đi mua xem, nếu thực sự không mua được thì tôi sẽ tìm anh”
“Được———–.”
Phản ứng của Từ Mạn Mạn đều nằm trong dự đoán của Trang Phi Phi. Không biết vì sao tự nhiên tâm tình của hắn lại tốt hơn chút ít.
“Đi nhà sách mua sách gì vậy?”
“Mua cho em trai tôi.” Nhắc tới em trai, tâm trạng của Từ Mạn Mạn liền nhịn không được rất phấn khởi “Cuối tuần sau sẽ là sinh nhật của em tôi, hai đứa chúng nó đều rất thích đọc sách, tôi muốn mua hai bộ truyện tranh làm quà sinh nhật cho chúng.”
“Cô có mấy em trai?”
“Hai đứa, bọn chúng là song sinh.”
Nét cười yêu mến em trai trên mặt Từ Mạn Mạn bất chợt cuốn hút Trang Phi Phi, hắn rất ngạc nhiên hỏi “Chúng mấy tuổi rồi?”
“Cuối tuần sau là tròn mười một tuổi. Em trai tôi thế mà là một tiểu soái ca đó.”
“Mười một tuổi còn xem truyện tranh?” Trang Phi Phi không thể lý giải nổi, loại sách kia không phải dành cho hài tử tầm ba tuổi thôi sao.
Từ Mạn Mạn nhìn Trang Phi Phi bằng một ánh mắt ý nói “anh không hiểu được đâu”, giải thích “Một bộ truyện tranh bìa cứng ít nhất cũng tới mấy trăm đồng. Nhìn anh kiểu này khẳng định chưa từng thấy qua mấy loại sách đấy.”
Trang Phi Phi lắc đầu “Tôi từ Mỹ trở về mà..”
“Anh thấy thì sẽ hiểu, truyện tranh chẳng phân biệt tuổi tác đâu.” Từ Mạn Mạn nói “…ở chỗ chúng tôi không mua được mấy loại sách đó. Em tôi đặc biệt thông minh, đặc biệt hiểu chuyện mà học hành cũng đặc biệt giỏi. Tôi vẫn rất muốn cho hai đứa nhỏ bộ truyện tứ đại danh tác, nhưng nó rất đắt. Hôm nay công ty phát cho một ngàn đồng tiền tiền thưởng, vừa lúc có tiền.”
Liếc mắt nhìn Từ Mạn Mạn một cái, Trang Phi Phi lại nhìn chăm chú về phía trước nói “Cô rất yêu thương em trai.”
“Em của tôi người gặp người thích, nhà nhà đều mến.” Từ Mạn Mạn lấy di động ra, tìm kiếm ảnh chụp em trai mình. “Này, anh xem, đẹp trai không.”
Trang Phi Phi nhìn thoáng qua một cái, gật đầu “Ừm, quả thật rất đẹp trai”
Từ Mạn Mạn vừa nhìn đã biết hắn khen cho có lệ, vuốt vuốt bức ảnh chụp trên màn hình, nàng nói “Di động của tôi cấu hình thấp, nếu xem trên máy tính chắc chắn sẽ đẹp hơn. Tiểu thúc của tôi bề ngoài rất đẹp, bộ dạng của bọn chúng một nửa lại giống thúc ấy nên nhìn càng đẹp mắt.”
“Vì sao lại nói một nửa giống tiểu thúc của cô?” Trang Phi Phi bật cười.
Từ Mạn Mạn trừng mắt nhìn hắn, liếc xéo một cái “Thì một nửa khác trông không giống tiểu thúc của tôi chứ sao.”
“Ha ha, tôi hiểu, giống cô, ừm, nên nói là giống thím của cô.”
Từ Mạn Mạn tươi cười nháy mắt cứng ngắc, nàng ɭϊếʍƈ môi “Tôi không có thím, tiểu thúc của tôi độc thân.”
“Xin lỗi.”
“Không việc gì.”
Gặp Từ Mạn Mạn tâm tình có điểm chùng xuống, Trang Phi Phi nhanh chóng đổi đề tài “Vì sao lại muốn mua bộ truyện tranh tứ đại danh tác?” Hắn không chút xấu hổ hỏi tứ đại danh tác là cái gì.
Từ Mạn Mạn thu hồi tâm tư, nói “Tôi cảm thấy nam hài nào cũng đều sẽ thích. Bất quá, em tôi có khi sẽ không thích ‘Hồng lâu mộng’, tôi xem xem nó bao nhiêu tiền, nếu đủ tiền thì tôi nghĩ sẽ mua cả ba quyển kia.”
“Ba quyển gì?”
Nghĩ đây là người từ nước ngoài trở về nên Từ Mạn Mạn cũng không giật mình khi Trang Phi Phi vì sao không biết đến, nàng giải đáp “Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa cùng Tây Du kí.”
Đến hiệu sách, hai người trực tiếp đỗ xe tại khu chuyên bán sách cho thiếu nhi ở lầu ba. Từ Mạn Mạn tựa hồ đã tới đây rất nhiều lần rồi, nàng cũng không cần hỏi đường đã dẫn thẳng Trang Phi Phi tới khu chuyên bán sách cho thiếu nhi. Nhìn những quyển truyện tranh được đóng gói đẹp đẽ, Trang Phi Phi không khỏi huýt sáo, khó trách em trai của Từ Mạn Mạn sao không thích. Cầm lấy một quyển lật thử, Trang Phi Phi cũng có ham muốn mua một quyển về nhà cất đi.
Vốn Từ Mạn Mạn thầm nghĩ sẽ chọn mua tứ đại danh tác nhưng kết quả là đứng trước một đống sách dành cho thiếu nhi thế này, nàng nhìn đâu đâu cũng thấy thứ em trai mình sẽ thích, do dự mãi không chọn được….
Tứ đại danh tác kia một quyển có giá từ 640 đồng đến 720 đồng, 1000 đồng của Từ Mạn Mạn vừa nhận được muốn mua hai quyển cũng không thể được…. Từ Mạn Mạn sờ sờ quyển này rồi lại nhìn ngó quyền kia, cuối cùng khẽ cắn môi, để hai quyển ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ cùng ‘Tây Du Kí’ vào trong xe đẩy…
Trong suốt quá trình nàng lựa chọn, Trang Phi Phi vẫn dõi theo nàng nên tự nhiên cũng nhìn ra được giá sách.
Không muốn nhìn thêm những quyền truyện khác nữa, Từ Mạn Mạn ngẩng đầu cười với Trang Phi Phi “Xong rồi, đi thôi.”
Trang Phi Phi buông quyển truyện đang xem thử trong tay, cúi người xuống đem cả hai quyển truyện tranh ‘Thủy Hử’ và ‘Địch Nhân Kiệt xử án truyền kỳ’ vào trong xe.
“Sao nào, tôi nói không sai chứ, truyện tranh không phân biệt tuổi tác.” Từ Mạn Mạn nghĩ rằng Trang Phi Phi mua cho chính mình, cười nói.
Trang Phi Phi không tỏ ý kiến, nhún nhún vai, hỏi “Cô còn mua gì khác không?”
Từ Mạn Mạn tính toán tiền nong, hôm nay được phát tiền thưởng và tiền công làm thêm tại trường, còn đủ. Nhẩm tính xong, nàng nói “Tôi muốn mua cho em trai thêm mấy quyển sách tham khảo để luyện đề thi, chúng nó đã tự học xong chương trình cấp 2 rồi.”
“Em cô và cô đều học giỏi như nhau.”
Từ Mạn Mạn ngượng ngùng nói “ Em tôi so với tôi còn lợi hại hơn. Tôi bởi vì được tiểu thúc dạy thêm, còn em tôi là tự học thành tài.”
Dứt lời, nàng đẩy xe ra khu chuyên bày sách tham khảo, đi phía sau nàng, Trang Phi Phi cước bộ hơi dừng, để thêm một quyển ‘Hồng Lâu Mộng’ vào trong xe. Nếu đã gọi là tứ đại danh tác, thì vẫn nên có đủ bộ. Từ Mạn Mạn nhìn quyển ‘Hồng Lâu Mộng’, áp chế hiếu kỳ trong lòng, nàng cảm thấy Trang Phi Phi không phải kiểu người thích xem ‘Hồng Lâu Mộng’, bất quá điều này cũng khó nói rõ, chuyên nghiên cứu về Hồng học (chuyên nghiên cứu về tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng) không phải cũng đều là nam nhân sao. Gạt bỏ tò mò, Từ Mạn Mạn tiếp tục lựa chọn sách cho em trai.
Lúc ra tính tiền, Trang Phi Phi bảo Từ Mạn Mạn ra trước đợi, Từ Mạn Mạn đưa tiền cho Trang Phi Phi rồi đi ra trước. Xong xuôi, Trang Phi Phi đóng gói cần thận sách rồi đi tới chỗ để xe… Khi khởi động ôtô, hắn lại đưa nguyên số tiền trả lại nàng cho Từ Mạn Mạn,. Từ Mạn Mạn ngập ngừng khó hiểu, lo lắng nói “Đây là sách tôi mua cho em trai mà, sao có thể dùng tiền của anh được.”
Trang Phi Phi đưa tay ra, Từ Mạn Mạn không chịu nhận lấy tiền trên tay hắn. Hắn đem tiền nhét vào tay nàng, thấy Từ Mạn Mạn muốn ngăn thì chặn tay rồi nói “Tôi rất thích em trai cô, đống sách này coi như quà sinh nhật tôi tặng chúng đi.”
“Không nên không nên, tuyệt đối không được, rõ ràng là tôi muốn mua.”
Nghe ra ý từ trong lời nói của Trang Phi Phi là hắn muốn trả tiền thay nàng, Từ Mạn Mạn càng muốn gửi trả lại tiền cho Trang Phi Phi. Mấy bộ sách này tính ra cũng 3000 đồng chứ đâu có ít, phần lễ vật này quá nhiều rồi, nàng không nhận nổi.
“Mạn Mạn———-.”
Giọng nói của Trang Phi Phi đột nhiên trầm xuống, Từ Mạn Mạn giật mình một cái, dừng ngay động tác. Chỉ thấy Trang Phi Phi vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn khác với thường ngày, tựa như thay đổi thành một người vậy. Trang Phi Phi kéo tay Từ Mạn Mạn ra, nhét tiền vào trong tay nàng, gằn ra từng tiếng “Tôi là cô nhi, không thể có cơ hội quan tâm tới anh chị em, tôi thực hâm mộ tình cảm giữa cô và em trai. Tôi biết cô không muốn nợ nần ân tình gì với tôi nhưng tôi cũng không phải loại người tùy tiện cho người khác mấy ngàn đồng để mua này nọ. Tôi cảm thấy cô rất lương thiện, tôi thực thích giúp đỡ cô. Thu nhập của tôi rất cao, số tiền này đối với tôi mà nói còn chưa đủ mua một bộ quần áo nhưng đối với hai người em của cô lại có thể đem lại cho chúng rất nhiều niềm vui. Nếu cô cảm thấy khó xử, vậy tiền mua sách hôm nay coi như là tôi cho cô mượn. Chỉ cần cô chính thức vào làm việc, sau khi có tiền lương kha khá, cô có thể chậm rãi đưa trả lại tôi.”
Giờ khắc này, ánh mắt Từ Mạn Mạn có điểm mơ hồ. Người nam nhân này vốn cao cao tại thượng(ý chỉ ở trên cao, một tầm lớp khác) là vậy, thế nhưng lại nói ra được những lời thâm tình như vậy. Gắt gáo cắn chặt môi, Từ Mạn Mạn cảm thấy mắt ươn ướt, hướng người con trai trước mắt nở nụ cười rực rỡ “Được, vậy coi như anh cho tôi mượn đi, tôi thay mặt hai em trai cảm ơn anh.”
“Người hai đứa phải cảm ơn chính là cô mới phải, tôi bất quá cũng chỉ giúp cô trả tiền mà thôi. Cô có thể coi tôi là một cái thẻ tín dụng, đương nhiên, tôi sẽ không thu lãi của cô…”
Trang Phi Phi thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt treo lại nụ cười thản nhiên. Hắn khởi động ô tô, nói “Nếu cô cảm thấy cần phải đền đáp gì đó cho tôi thì hãy mời tôi đi ăn trưa đi.”
“Được, tôi đang đợi anh nói những lời này đây.”
Từ Mạn Mạn nhìn ra ngoài xe, rồi chỉ chỉ vào cửa kính “Đi vào McDonald kia nhé, tôi bây giờ còn chưa chính thức đi làm, anh chịu khó chấp nhận một chút.”
“Thức ăn nhanh à, được mà, tôi cũng đang thèm ăn mấy thứ đó.”
Trang Phi Phi chuyển động tay lái, ô tô đừng ở ven đường trước cửa quán McDonald.
_______
Lenivy: Ừm, chương sau sắp có kinh hỉ…hehe
_______
Đây là quả sơn trà và xâu mứt quả được làm từ nó
Chắc anh Trang Tử đi loại xe SUV này (vì dòng xe này có rất nhiều mẫu mã nên ta chọn cái ta thích nhất ^^)
Nguyên tác là 小人书 thì dịch ra là truyện tranh, đây là hình ảnh chính xác cho nóđấy. Một loại truyện tranh lịch sử bên TQ. VN mình cũng có mấy kiểu cho các em thiếu nhi đọc nhưng hình thức không đẹp thế này.
Táo chuối tiêu (táo có hương vị chuối =)))))), hình ảnh chính xác của nó. Nhìn giông giống quả lê lai táo ở VN nhỉ?