Chương 45
Uống thuốc xong, ngồi trong phòng bếp nghỉ ngơi hơn nửa ngày, sắc mặt Cố Khê thoáng tốt lên, nhưng vẫn chưa đỡ hơn. Xương cốt trên người do cảm sốt nên càng thêm đau nhức, phần thắt lưng cũng vì thế mà không đứng dậy nổi. Nhà trong truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt cùng tiếng vang chuông đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, ngoài ngõ là tiếng pháo đốt inh ỏi nhức hết cả đầu, Từ Hoài Chí cùng Trang Phi Phi cũng đi châm pháo….
Căn dặn lũ nhỏ không được để lộ, Cố Khê nấu hết đống sủi cảo trên bàn rồi để hai con trai bê ra ngoài. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa bưng sủi cảo vào nhà, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc lập tức chạy vào bếp. Vừa vào trong, hai người nhìn thấy sắc mặt Cố Khê, ý cười trên mặt lập tức biến thành lo lắng. Bước đến tiếp lấy đĩa sủi cảo trên tay Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Tiểu Hà, em mệt mỏi à?”
Mỉm cười với hai người, Cố Khê cúi đầu giả bộ xếp sủi cảo: “Tôi không mệt, hai anh vào nhà ăn đi.”
“Liên tục mấy ngày bận bịu, sao em có thể không mệt được chứ.” Triển Tô Nam đoạt lấy cái muôi trong tay Cố Khê, đẩy cậu ra cửa: “Em vào nhà nghỉ ngơi đi, nơi này có anh làm rồi.”
Cả người Cố Khê đều ướt đẫm mồ hôi, căn bản không còn chút khí lực nào để tranh giành với Triển Tô Nam, cậu thở hổn hển, cởi bỏ tạp dề. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thấy thế, tự nhiên trong lòng nghi hoặc, Kiều Thiệu Bắc nâng tay định sờ trán Cố Khê, nhưng lại bị cậu tránh né. Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng nghịu, nghĩ là Cố Khê vẫn còn để bụng chuyện ngày đó, nên Kiều Thiệu Bắc thu tay, mất tự nhiên nói: “Em mau vào trong đi, nơi này có anh cùng Tô Nam làm rồi.”
“Vậy phiền các anh.” Biết hai người hiểu lầm, nhưng Cố Khê không giải thích, giờ trong tình cảnh này, có khi hiểu lầm lại là điều tốt. Lê bước chân bủn rủn vào trong nhà, Cố Khê ngồi cạnh lò sưởi, cậu rất lạnh…
Biết ba ba sinh bệnh nên Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức bưng sủi cảo ngồi bên cạnh ba mình, Cố Khê không có khẩu vị, ăn một miếng sủi cảo lấy lệ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bày xong sủi cảo liền đi vào nhà; đèn nhà sáng trưng, sắc mặt Cố Khê càng lộ rõ vẻ tái nhợt. Triển Tô Nam tới thẳng trước mặt Cố Khê, khom người, ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Hà, em lên lầu nghỉ ngơi đi thôi, sủi cảo đã xong hết, bọn anh cũng chuẩn bị ăn sủi cảo rồi.”
Cố Khê sắp không ngồi vững nổi, cậu mỉm cười với Triển Tô Nam, nói: “Tôi không sao, anh mau mau ăn sủi cảo đi.”
“Ba, ba cứ lên lầu đi, con và Nhạc Nhạc lát nữa sẽ dọn dẹp.” Dương Dương nhịn không được mở miệng.
Cố Khê quay đầu liếc nhìn hai con trai một cái, rồi mới đứng lên: “Thôi được, tôi lên lầu.”
Vốn định nói cho thúc thúc biết chuyện, nhưng bị ba ba liếc mắt cảnh cáo nên hai cậu nhóc đành phải đè nén những lời suýt nữa thì buột mồm…
Một mình Cố Khê vào nhà vệ sinh rửa mặt, cũng không thông báo với mấy người lớn tuổi, cậu lặng lẽ lên lầu nghỉ ngơi. Cậu sợ vừa mở miệng sẽ khiến Nghê Hồng Nhạn phát hiện ra mình sinh bệnh thì không hay…
Thấy Cố Khê lên lầu, Triển Tô Nam lập tức hỏi hai con trai: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, ba con hôm nay làm sao vậy?” Hắn chú ý thấy lúc ăn cơm Cố Khê đã hơi bất thường rồi.
Sợ bị ba ba đánh đòn, Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu quầy quậy: “Không có gì đâu ạ.”
Chắc chắn có chuyện rồi.
Nhưng Triển Tô Nam cũng không định làm khó con trai, hắn kéo hai đứa ngồi bên cạnh ăn sủi cảo, trong lòng thầm kiểm điểm lại xem, hôm nay mình và Kiều Thiệu Bắc có vô ý làm phật ý Cố Khê việc gì hay không.
Từ lão gia và Từ nãi nãi không thức được muộn nên đã sớm đi vào phòng ngủ. Mấy nhà ăn hết sủi cảo rồi dọn dẹp xong xuôi cũng tính toán ra về. Dương Dương và Nhạc Nhạc đưa mọi người ra ngoài, khi Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc vừa định vào xe thì Nhạc Nhạc giữ chặt tay hai người rồi nói: “Thúc thúc, ngày mai hai thúc có thể tới sớm hơn một chút được không?” Bọn chúng hy vọng hai thúc sớm phát hiện ra ba ba bị bệnh.
Kiều Thiệu Bắc sờ mặt Nhạc Nhạc nói: “Sáng mai thúc sẽ tới sớm.”
“Vâng!” Buông tay thúc thúc, hai đứa trẻ nhìn bọn hắn lên xe, vẫy tay chào hai người.
Quay đầu nhìn bọn nhỏ đi vào nhà, nụ cười trên gương mặt của Kiều Thiệu Bắc vụt tắt, hỏi Triển Tô Nam đang lái xe: “Tối nay Tiểu Hà xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết. Tôi cảm thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc biết nhưng chắc chắn Tiểu Hà không cho bọn nhóc nói, sáng mai qua đây sớm để hỏi kỹ lại.” Triển Tô Nam cau mày nói. Kiều Thiệu Bắc gật đầu, rồi ngửa đầu ra sau, nhắm mặt lại, trầm tư….
Còn bên này Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy vội lên lầu trông nom ba. Trên giường, Cố Khê nhăn nhó, có vẻ rất đau đớn. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng sờ trán ba mình, giật mình trừng mắt,
trán ba ba nóng quá!
“Ba, ba cảm thấy thế nào? Con đi gọi hai thúc quay lại nhé.” Dương Dương gấp gáp hỏi.
Cố Khê bắt lấy tay hai con trai, lắc đầu: “Đừng đi…..Ba ba ngủ một đêm…là tốt rồi. Các con cũng đi ngủ đi.” Còn chưa nói hết câu, Cố Khê đã ho khan dữ dội.
Dương Dương và Nhạc Nhạc nào dám đi ngủ, Dương Dương thì đi vào phòng bếp đổ nước ấm, còn Nhạc Nhạc đi lấy cho ba ba thuốc hạ sốt. Không thể để thúc thúc biết, lại càng không thể để ông bà nội phát hiện, nên hai đứa bé phải gánh trọng trách chăm sóc ba ba.
Xương cốt khắp mình mẩy chỉ cần động nhẹ thôi cũng đều vô cùng đau đớn, Cố Khê cắn chặt răng, không để mình rên rỉ. Dương Dương và Nhạc Nhạc không hề còn một chút tâm trạng vui sướng được nhận phong bao lớn nữa, hai đứa canh giữ bên giường ba ba, cẩn thận săn sóc Cố Khê.
***
Đến nửa đêm, cả người Cố Khê đẫm mồ hôi, chăn cũng bị ướt. Dương Dương và Nhạc Nhạc lau qua người ba ba, thay chăn mới cho cậu…thẳng đến tận bình minh, cuối cùng Cố Khê cũng giảm sốt, hai đứa trẻ gần trọn một đêm không ngủ mới tạm yên tâm về phòng chợp mắt. Đầu còn chưa chạm gối, bên tai đã văng vẳng tiếng pháo đốt liên hoàn, hai cậu nhóc trùm chăn mê man, rốt cục cũng thiếp đi….
***
Ngày đầu tiên của năm mới, nhà nào cũng đều đốt pháo sớm, có những cô cậu thanh niên gần như cả đêm không ngủ chỉ túc trực để chờ sáng hôm sau được châm pháo rồi mới cam lòng đi ngủ bù.
Từ lão gia cùng Từ nãi nãi đã sớm bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ. Ngày mùng một không thể nấu cơm mới nên Từ nãi nãi xuống bếp hâm lại nồi cháo Cố Khê đã nấu, đêm qua ai cũng ăn quá nhiều nên sáng ra không có khẩu vị gì cả. Bầu trời vẫn còn ẩn hiện những bông tuyết bay bay, Từ nãi nãi cầm chổi rơm bắt đầu quét sạch lớp tuyết tồn đọng sau một đêm.
Cộc cộc cộc~~
, bên ngoài có người gõ cửa, Từ nãi nãi nghĩ có thể là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đến đây nên bà nhanh chóng ra mở cửa, trong lòng cũng có hơi chút bực dọc vì tiếng đập cửa này dường như có phần dữ dội hơn thường ngày.
“Đến đây đến đây.” Sợ người ngoài cửa đánh thức Cố Khê và lũ nhỏ đang ngủ trên lầu, Từ nãi nãi thấp giọng kêu, bước nhanh đến cạnh cửa rồi mở chốt. Cửa vừa mở ra, bà ngây cả người, hỏi thẳng: “Sao đến sớm thế làm gì?”
“A, mẹ, không đánh thức mẹ đó chứ.” Người tới hóa ra lại là Quách Nguyệt Nga. Từ nãi nãi nhìn ngó phía sau Quách Nguyệt Nga, không có ai khác, bà đóng cửa rồi hỏi: “Một mình cô tới đây à? Khâu Thuật đâu rồi?”
Quách Nguyệt Nga ngước mắt nhìn lầu trên mấy lần, dắt xe vào trong sân, nói: “Khâu Thuật còn ở nhà ngủ. Mẹ, Tiểu Hà đã dậy chưa?”
Từ nãi nãi vừa nghe cô ta hỏi thế liền trầm mặt xuống, không sao cao hứng nổi, đáp lời: “Tiểu Hà còn ngủ. Có việc gì không đợi đến trưa nói không được sao? Trời còn chưa sáng hẳn đâu. Cô cũng biết thừa thân thể nó không được tốt, mấy ngày nay lại bận rộn, mệt nhọc. ”
Quách Nguyệt Nga không mấy vui vẻ, cười gượng hai tiếng, nói: “Mẹ, dù gì con cũng là con dâu mẹ, sao mẹ có vẻ không muốn gặp con thế?”
Từ nãi nãi buồn bực nói: “Tôi sao dám. Vào nhà đi, có việc gì thì cũng để Tiểu Hà thức dậy rồi nói sau.”
Trong mắt Quách Nguyệt Nga đầy vẻ nôn nóng, cô ta nhân lúc Từ Khâu Thuật còn đang ngủ, vụng trộm tới đây. Mấy ngày nay, vì chuyện tới nhờ vả Tiểu Hà mà Từ Khâu Thuật cứ to tiếng với cô ta, chỉ còn thiếu mỗi nước động tay chân đánh Quách Nguyệt Nga. Nhưng cô ta không thể nhìn con trai từng ngày từng ngày ngồi nhà thất nghiệp, rồi mẹ con lại bị chia cắt được nữa. Cô ta đợi không được, chuyện này càng để lâu thì càng phiền toái, phải nói càng sớm càng tốt. Vạn nhất, qua năm, hai người kia đưa Cố Khê về Doanh Hải thì đến lúc đó bảo cô ta đi đâu tìm người đây.
Từ nãi nãi cứ nghĩ Quách Nguyệt Nga đang theo sau bà đi vào nhà, nhưng đi được vài bước cũng không thấy động tĩnh của cô ta, bà xoay người, mất kiên nhẫn hỏi: “Lại chuyện gì thế? Đứng đực ở đó làm gì hả?”
Nào biết, giây tiếp theo, Quách Nguyệt Nga gọi toáng hết lên: “TIỂU HÀ? TIỂU HÀ. CHÚ ĐÃ DẬY CHƯA? TIỂU HÀ.”
“Nguyệt Nga!!! Cô đang làm gì thế hả!!!” Từ nãi nãi hạ giọng quát: “Tôi đã nói là Tiểu Hà còn đang ngủ cơ mà! Cô còn muốn gì nữa!”
Quách Nguyệt Nga không thèm để ý tới Từ nãi nãi, tiếp tục cao giọng gọi: “TIỂU HÀ! TIỂU HÀ, CHÚ DẬY CHƯA? CHỊ HAI TỚI TÌM CHÚ ĐÂY!”
“Mới sáng sớm, bên ngoài làm gì mà ồn ào thế?!!” Từ lão gia từ trong nhà đi ra, vẻ mặt tức giận, “Hiếm được ngày đầu năm Tiểu Hà có thể ngủ thêm một lát mà cô cứ tới phá là sao, tết nhất không để người ta được yên tĩnh hả!!”
Nét mặt Quách Nguyệt Nga nôn nóng, nói: Ba, ba nói gì thế, cứ như con thích mua việc vào người lắm ấy. Con tìm Tiểu Hà có việc!”
“Có việc thì cô không để nó thức dậy rồi nói được à?” Từ lão gia chưa từng to tiếng với hai con dâu bao giờ, ông là bố chồng, cãi vã với con dâu sẽ khiến người ta chê cười, nhưng giờ phút này, ông thật sự không nhịn được nữa rồi.
Quách Nguyệt Nga nghiến răng, nghĩ đến tiền đồ của con trai, cô ta đánh liều gào lên: “TIỂU HÀ! TIỂU HÀ!!!!”
“NGUYỆT NGA! Cô nói nhỏ thôi!” Từ nãi nãi uất ức mà ch.ết mất.
Trên lầu, cửa một phòng mở ra, Từ nãi nãi và Từ lão gia bước nhanh vào giữa sân, ngẩng đầu nhìn, không phải Cố Khê, mà là Dương Dương và Nhạc Nhạc với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Đầu tóc hai đứa lộn xộn, quần áo cũng rõ ràng là tùy tiện khoác vào, Dương Dương rất không khách khí nói: “Dì hai, ba cháu đang bệnh, suốt đêm qua giờ mới vừa ngủ, dì làm gì mà sáng ra đã đánh thức ba cháu dậy. Hôm nay là đầu năm, ba cháu không mở quán bán hàng, dì muốn mua sủi cảo thì đi chỗ khác mà mua.” Câu cuối Dương Dương nói rất khó nghe. Nếu là ngày thường thì nó sẽ nhẫn nại, nhưng tối qua ba ba bị bệnh khổ sở cả đêm, mà nó cũng chỉ vừa mới chợp mặt được một lát thì có người quá đáng đánh thức nó dậy, những bất mãn đối với dì hai mà Dương Dương nghẹn ở trong lòng suốt bao năm nay lập tức bộc phát.
Vừa nghe tối qua Cố Khê bị bệnh, Từ nãi nãi nhanh chóng đi lên lầu: “Dương Dương Nhạc Nhạc, ba các cháu sao rồi?”
Nhạc Nhạc mắt lạnh trừng nhìn Quách Nguyệt Nga đang sững sờ, nói: “Vừa mới hạ sốt, ba cháu ngủ rồi ạ.”
Từ lão gia khó chịu nhìn Quách Nguyệt Nga, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người vào nhà. Ông tới thẳng chỗ điện thoại bàn, cầm máy gọi điện cho đứa con trai thứ hai không biết quản thúc vợ mình cho tử tế.
Quách Nguyệt Nga làm sao biết được là mình lại tới không đúng lúc thế này, nhưng đâm lao thì đành phải theo lao, sự việc đã như tên lên dây thế này rồi, không làm cho xong thì sao được. Kiểu gì chuyện này cũng không giấu được Từ Khâu Thuật nữa rồi, thôi thì trước khi hắn ta tới, cô nhất định phải lo lót xong xuôi công việc cho con trai!
“TIỂU HÀ, TIỂU HÀ, CHỊ DÂU CÓ VIỆC GẤP TÌM CHÚ, CHÚ MAU MAU DẬY ĐI.”
“DÌ HAI!!!! BA CHÁU BỊ BÊNH MÀ DÌ CỨ GÀO LÊN LÀ SAO! DÌ THẬT QUÁ ĐÁNG!” Nhạc Nhạc thẳng thừng nặng lời.
“NGUYỆT NGA!! Cô định đầu năm tới nhà chúng tôi sinh sự có phải không?!!” Từ nãi nãi rốt cuộc cũng phát hỏa.
“Con đang có việc gấp, không vội làm sao được chứ?” Quách Nguyệt Nga cũng nóng nảy, lớn tiếng cãi.
Kẹt một tiếng, cửa phòng Cố Khê mở, Dương Dương và Nhạc Nhạc vội xoay người rồi nhanh chóng chạy tới bên ba ba: “Ba! Ba mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Khẽ dùng sức xoa đầu hai con trai với ý muốn chúng im lặng, khoác thêm áo bông, gương mặt không chút huyết sắc, Cố Khê từ trong phòng đi ra: “Chị hai, có chuyện gì?”
Cố Khê cuối cùng cũng đi ra, Quách Nguyệt Nga vồn vã nói: “Tiểu Hà, ra ngoài rồi nói, chị đợi chú.” Nói xong cô ta quay người bước nhanh ra ngoài.
“BA! Ba đang bị sốt còn chưa đỡ, không thể đi được!” Dương Dương và Nhạc Nhạc bất chấp việc ba ba có thể giận dữ, cố chấp níu chặt quần áo cậu.
“Dương Dương Nhạc Nhạc.” Trầm giọng gọi con trai một tiếng, Cố Khê gỡ tay bọn nhỏ ra, thấp giọng nói: “Đầu năm, đừng gây ồn ào, mọi người sẽ không thoải mái, ba không sao đâu.”
“BA!!!” Hai đứa vô cùng khẩn trương.
Từ nãi nãi đứng trên lầu nói với con dâu đang đứng ngoài cửa: “Có chuyện gì không thể vào nhà nói được à, còn bày đặt tránh mặt chúng tôi? Tiểu Hà, con vào phòng đi, đang bệnh thì đừng ra gió.” Từ nãi nãi sắp bị tức ch.ết rồi.
“Mẹ nuôi, con không sao, con đã đỡ hơn rồi.” Nén cơn ho, Cố Khê dìu mẹ nuôi bước xuống lầu.
“Tiểu Hà, con đừng ra ngoài, lạnh thế này, cứ vào nhà nói chuyện.” Từ nãi nãi giữ chặt tay Cố Khê, không để cậu đi, Cố Khê lắc đầu với mẹ nuôi, đẩy đẩy bà vào nhà trong, rồi đi ra ngoài. Dương Dương và Nhạc Nhạc tức giận dậm chân bình bịch, hai đứa chạy vọt vào phòng ông nội, định gọi điện cho hai thúc thúc, nhưng rồi đột nhiên phát hiện ra, bọn chúng căn bản không biết số điện thoại của thúc thúc!
Không muốn cha mẹ nuôi thêm phần sốt ruột, Cố Khê đóng cửa sắt lại, đứng ở cửa hỏi: “Chị dâu, có chuyện gì?”
Giọng điệu Quách Nguyệt Nga nôn nóng: “Tiểu Hà, chị hai biết trước đây chị hai có lỗi với chú, xin chú rộng lượng, đừng so đo chuyện cũ với chị.”
“Chị hai, cùng người một nhà sao lại nói thế, có chuyện gì phải so đo, tính toán chứ?” Cố Khê cười nhẹ, ho khan vài tiếng.
Quách Nguyệt Nga cắn cắn môi, nói: “Tiều Hà à, chú cũng biết thằng Hoài Chí rồi đấy. Nó bằng cấp kém cỏi, không kiếm được một việc làm tốt, chị hai muốn nhờ chú giúp nó. Chú xem, Tô Nam và Thiệu Bắc đều là ông chủ lớn, chú giúp chị nói với hai người họ, sắp xếp một công việc trong công ty cho Hoài Chí.”
Nét mặt Cố Khê không mấy kinh ngạc, cậu cũng phần nào đoán được nguyên do chị hai vội vã tới đây tìm cậu. Mím môi, Cố Khê nói: “Chị hai, thực xin lỗi, chuyện này em không có cách nào giúp được.”
“Tiểu Hà! Ý chú là gì!!” Quách Nguyệt Nga hoàn toàn không nghĩ tới Cố Khê sẽ cự tuyệt mình, nhất thời biến sắc. Trong đầu cô ta cứ nghĩ rằng, chuyện này đối với Cố Khê mà nói chỉ bé cỏn con như con kiến.
Ngữ điệu áy náy, Cố Khê nói: “Chị hai, em và Tô Nam, Thiệu Bắc tuy đúng là bạn bè, nhưng cũng đã mười mấy năm chưa gặp mặt. Trừ phi là chính hai người họ đề nghị việc này, bằng không em thực sự không mở lời nhờ cậy được.” Giữa cậu và hai người nọ còn đang vô cùng rối loạn, cậu sao có thể mặt dày nhờ giúp đỡ được chứ.
“Tiểu Hà, chú còn đang trách chị hai phải không? Trách chị hai mượn chú hai vạn mà vẫn không trả có phải không?” Quách Nguyệt Nga gấp gáp đến mức sắc mặt đều nhợt nhạt, “…ngày mai, à không, ngay hôm nay chị sẽ đem tiền tới trả cho chú. Tiểu Hà, Mạn Mạn là cháu gái chú, Hoài Chí cũng là cháu chú. Chú không thể chỉ thiên vị mỗi Mạn Mạn mà bỏ mặc Hoài Chí được.”
Cố Khê bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Chị hai, hai vạn kia, em đã lấy ra cho cháu thì sẽ không đòi lại, Hoài Chí là cháu em, cho cháu hai vạn đồng để mua nhà cũng là điều thường tình. Về phần công việc của Hoài Chí em sẽ không bỏ mặc, nhưng em thật sự không có cách nào mở lời với Tô Nam và Thiệu Bắc được. Chị hai, Hoài Chí còn trẻ, còn có nhiều cơ hội. Chị hãy để cháu học nghề, tiền em sẽ bỏ, chúng ta cùng nghĩ cách tìm việc cho cháu.”
“Cách gì được hả? rõ ràng có cách ngay trước mắt mà chú không chịu giúp!”
Không thể nói rõ nguyên nhân sâu sa trong việc này với Quách Nguyệt Nga, Cố Khê suy yếu thở hổn hển, nói: “Chị hai, rất xin lỗi, chuyện này em thực sự không có cách nào giúp được chị cả. Việc của Hoài Chí đợi em suy nghĩ thêm, nếu không nhờ cậy anh cả thử xem liệu có cơ hội gì không. Còn chỗ Tô Nam và Thiệu Bắc…..em thật sự không giúp được.”
Thấy thái độ Cố Khê kiên quyết, Quách Nguyệt Nga thẹn quá hóa giận: “Gì mà không mở miệng được, chú căn bản là không muốn giúp! Trong lòng chú chỉ có Mạn Mạn thôi, chứ làm gì có chỗ cho Hoài Chí. Tôi biết rồi, chú xem thường con nhà tôi, chú cảm thấy nó không có tiền đồ! Cho nên chú mới không muốn giúp đỡ!”
Cố Khê suy yếu phải dựa người vào tường để giữ vững thân thể, nhẫn nại giải thích: “Chị hai, nếu em có thể giúp thì em tuyệt đối sẽ không từ chối nhưng việc này khiến em rất khó xử. Chị cũng thấy đấy, Tô Nam và Thiệu Bắc đã vì Dương Dương Nhạc Nhạc tốn kém không ít tiền, vì điều này mà em cũng đã rất ngại với hai người đó. Mười mấy năm rồi bọn em chưa gặp lại, vừa gặp mặt em đã nhờ vả họ này nọ, chị hai, xin chị hãy hiểu cho em, em không thể gây phiền toái cho họ được.”
“SAO LẠI LÀ PHIỀN TOÁI!” Không khách khí ngắt lời Cố Khê, Quách Nguyệt Nga cũng bất chấp giọng nói the thé của mình có thể gây chú ý tới các hộ gia đình khác, chỉ thẳng vào mặt Cố Khê mắng nhiếc: “CHÚ ĐỪNG GIẢI THÍCH NHIỀU LỜI NỮA, Ý CHÚ CHÍNH LÀ KHÔNG QUAN TÂM TỚI SỰ SỐNG CHẾT CỦA HOÀI CHÍ NHÀ TÔI, CHÚ CHỈ THIÊN VỊ MẠN MẠN THÔI! HOÀI CHÍ NHÀ TÔI THÀNH RA THẾ NÀY TẤT CẢ KHÔNG PHẢI DO CHÚ HAY SAO?”
“CHỊ HAI!!!!” Xương cốt Cố Khê êm ẩm vô cùng, đối mặt với Quách Nguyệt Nga cố tình gây sự, cậu cũng không nhịn nổi nữa, ngữ khí dần tăng cao: “Em cho tới nay chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc sự sống ch.ết của Hoài Chí, chuyện này quả thật em rất khó xử.”
Lấy cái ch.ết đe dọa cũng không được, Quách Nguyệt Nga cũng mặc kệ trên mặt đất đang đầy tuyết, cô ta ngồi vật xuống đất, khóc nháo gào thét: “Chú nào có quan tâm Hoài Chí sống ch.ết ra sao chứ? Nếu lúc trước chú quan tâm dạy phụ đạo cẩn thận cho nó thì nó đã có thể học được đến trung học rồi? Chú nhìn Mạn Mạn mà xem, con bé giờ tài cao, lại còn đi làm ở công ty to, còn Hoài Chí nhà chúng tôi ngay cả một công việc ổn định cũng không có…… Cố Khê! Chú là thúc thúc của cả hai đứa thì không thể bất công như vậy được!!!”
“Chị hai!” Cố Khê vội kéo Quách Nguyệt Nga đứng dậy, cô ta dùng sức gặt phắt tay ra, vốn đang choáng váng, Cố Khê ngã thẳng xuống mặt đất.
“BA!” Tránh ở sau cửa nghe lén, Dương Dương và Nhạc Nhạc vọt tới, kích động nâng ba ba dậy. Vì bị ngã mạnh xuống đất nên Cố Khê cảm thấy trước mắt gần như biến thành một màu đen, khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, vội vội vàng vàng dìu ba ba vào nhà.
Quách Nguyệt Nga thấy Cố Khê muốn đi, cô ta cuống quít bật dậy lao vào cùng, khóc gào lên: “HOÀI CHÍ NHÀ TÔI SAO MÀ ĐÁNG THƯƠNG THẾ NÀY…… ÔNG NỘI, BÀ NỘI KHÔNG THƯƠNG, CÔ DÌ CHÚ BÁC CŨNG MẶC KỆ…… AI CŨNG MUỐN BẮT NẠT MẸ CON CHÚNG TÔI……”
“DÌ HAI! DÌ THẬT QUÁ ĐÁNG!” Dương Dương không thể nhịn được nữa, buông tay ba ba, xoay người rống lên với Quách Nguyệt Nga: “Ba cháu lúc nào bỏ mặc anh Hoài Chí? Là dì để ba ba cháu dạy dỗ, giờ lại đến bắt đền người ta. Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai hả?!!”
“DƯƠNG DƯƠNG!” Cố Khê lên tiếng giáo huấn con trai: “Không được nói chuyện với dì hai như vậy!”
“Nhạc Nhạc, em dìu ba ba vào nhà!” Hướng Nhạc Nhạc nói, Cố Triêu Dương trực tiếp đóng cửa sắt lại, hôm nay kiểu gì nó cũng phải nói cho ra nhẽ mọi chuyện với dì hai!
“CỐ TRIÊU DƯƠNG! CON VÀO NGAY NHÀ CHO BA!” Không ngờ tới con trai cư nhiên dám trái lời, Cố Khê vừa tức vừa vội. Cho dù Quách Nguyệt Nga có bao nhiêu quá đáng thì hai đứa nhỏ cũng chỉ là phận vãn bối, không biết tôn ti trật tự cãi vã với dì hai thì còn đâu thể diện của cha mẹ nuôi nữa!
“Ba, ba vào nhà đi!” Nhạc Nhạc một lòng không sợ ch.ết kéo ba ba vào nhà. Từ lão gia và Từ nãi nãi cũng đi ra giúp sức, ba người cùng nhau kéo Cố Khê vào trong. Từ lão gia cùng Từ nãi nãi ngấm ngầm đồng tình với hành vi của Dương Dương Nhạc Nhạc, hai ông bà sắp tức đến ch.ết rồi, đã không thèm quan tâm tới thể diện nữa. Nhạc Nhạc to gan lớn mật, thừa dịp ông bà nội lôi kéo tay ba ba vào nhà liền khóa trái cửa lại, nó và anh trai phải cùng nhau ‘chiến đấu’.
“CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! HAI ĐỨA MAU MỞ CỬA CHO BA!” Cố Khê tức giận đến mức đầu óc choáng váng, hai bên tai ù ù.
“Cứ kệ Dương Dương Nhạc Nhạc! Cô ta không biết xấu hổ hay sao? Cha mẹ cũng chẳng sợ mất mặt nữa rồi!” Không thể nhịn được nữa, Từ lão gia hét to ra bên ngoài một câu đó rồi dùng sức ấn Cố Khê ngồi xuống sofa.
“Cha nuôi! Mới đầu năm sao có thể để người ta chê cười được!” Cố Khê cố gắng tỉnh táo, cậu bị hai con trai làm cho tức phát điên rồi….
Còn ở ngoài sân, Dương Dương và Nhạc Nhạc không chút sợ hãi đối điện với dì hai, chúng lớn rồi, bất cứ ai cũng không thể bắt nạt được ba chúng nữa!