Chương 47
Khi trở vào trong, thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc đứng bên ông nội, cúi gầm mặt, gắt gao cắn miệng; nhìn bộ dạng tủi thân của hai con trai, khỏi phải nói Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu đau xót. Bước tới ngồi bên cạnh Ngụy Hải Trung, hắn lên tiếng: “Dương Dương Nhạc Nhạc, lại đây ngồi với thúc thúc.”
Hai cậu nhóc khụt khịt mũi, rầu rĩ đi tới trước mặt hắn. Ôm hai đứa vào trong lòng, Kiều Thiệu Bắc đảo mắt nhìn một vòng sắc mặt nghiêm túc của mọi người, rồi mới lấy khăn lau nước mắt cho lũ trẻ, dịu dàng dỗ dành: “Dương Dương Nhạc Nhạc, chuyện hôm nay, thúc thúc không nói các con sai, nhưng dì hai dù sao cũng là trưởng bối, các con cãi vã với dì ấy thì ba ba sao có thể vui vẻ được chứ. Nào, nói một tiếng xin lỗi với dì hai đi.”
“Thân là trưởng bối mà không ra cái thể thống gì, vì sao bọn nhóc phải xin lỗi.” Từ Khâu Thuật cục cằn nói, vừa thấy hắn nói như thế, Quách Nguyệt Nga lại nước mắt ngắn nước mắt dài.
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng chảy nước mắt, Từ lão gia đứng bật dậy, ôm hai cháu trai: “ Không phải xin lỗi! Hôm nay nếu không có hai đứa này thì ông bà già chúng tôi đã sớm đột quỵ mà ch.ết rồi! Không phải xin lỗi!” Nói xong, Từ lão gia dắt tay hai đứa đi vào buồng trong. Đôi mắt Từ nãi nãi ửng hồng, đứng dậy đi theo vào phòng, cũng không nói gì.
Đạt được mục đích, Kiều Thiệu Bắc trong lòng vô cùng cảm kích Từ lão gia và Từ nãi nãi đã bảo vệ Dương Dương và Nhạc Nhạc. Xong, hắn nói với Quách Nguyệt Nga đang khóc lóc không ngừng: “Chị hai, em thay mặt bọn trẻ xin lỗi chị, chúng còn bé, chị cũng đừng so đo với chúng.”
“Thiệu Bắc, chuyện này không hề liên quan gì tới bọn trẻ cả, chúng làm rất đúng.” Từ Khâu Thuật ngay trước mặt hai vị khách – Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung – quở trách vợ của mình: “Tôi luôn ghi tạc những ngày tháng trước kia cô đi theo tôi chịu khổ, lúc sinh Hoài Chí lại khó sinh suýt ch.ết nên vẫn luôn nhún nhường cô, nhưng cuối cùng tính cách cô ngày càng quái thai! Hôm nay là mùng 1 đầu năm, cô đã chạy tót đến nhà ba mẹ nháo loạn, cô nói cô quyết không chịu ly hôn thì tôi nên thế nào với cô đây!!”
“Huhuhu……” Quách Nguyệt Nga bật khóc thành tiếng,“Vậy còn……Hoài Chí thì sao…….”
“CÂM MIỆNG!!! Không được nhắc đến việc của Hoài Chí nữa! Nó giờ thế này cũng đều do cô quá chiều chuộng thôi! Cô còn mặt mũi mà ngồi đây khóc à!”
“Huhu……” Quách Nguyệt Nga ngậm miệng.
Anh cả Từ gia lúc này mới mở lời: “Nguyệt Nga, cô là phận em dâu, tôi là anh chồng cũng không tiện nói nhiều. Nhưng hiện giờ, tôi muốn nói với cô hai câu.”
“Từ khi cô và Khâu Thuật kết hôn, cô luôn gây chuyện khiến ba mẹ rất khó chịu. Nhất là chuyện của Tiểu Hà, cô có đáng làm chị dâu không? Cô nói Tiểu Hà thiên vị Mạn Mạn, vậy cô tự hỏi lại bản thân xem, Tiểu Hà có phải đã từng muốn dạy bổ túc cho Hoài Chí hay không?”
Đối diện với anh cả, Quách Nguyệt Nga nào dám lộn xộn nữa, rụt rè gật đầu.
“Vậy nói tiếp, Hoài Chí có phải rất khó chịu, nói Tiểu Hà xía mũi vào chuyện của người khác không? Có phải cô cũng hùa theo bảo với Tiểu Hà là thằng Hoài Chí không thích học thì thôi, đúng không? Những lời này chính tai tôi nghe được, cô đừng cãi.”
Quách Nguyệt Nga xấu hổ vô cùng, bất lực gật đầu xác nhận.
“Tôi hỏi lại cô. Lúc Hoài Chí thi trung học, Tiểu Hà có phải đã từng đề nghị nên cho thằng bé học nghề, nhưng cô đáp lời sao?”
“Ô..ô….” Quách Nguyệt Nga khóc lớn.
Từ Khâu Lâm thay cô ta trả lời nốt: “Cô nói, học nghề đi ra làm thằng công nhân à, trách cứ Tiểu Hà không có lòng tốt, cô cứ khăng khăng muốn Hoài Chí vào học trường chuyên, học máy tính, nói là sẽ dễ tìm việc. Được thôi, giờ thì sao, cô đổ hết tội nợ lên đầu Tiểu Hà, cô bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc tôn trọng sao nổi một dì hai như cô đây?”
Quách Nguyệt Nga chỉ biết khóc. Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung im lặng ngồi gần bếp lò hơ tay sưởi ấm, không tiếp lời, nên có người đứng ra giáo huấn Quách Nguyệt Nga.
Từ Khâu Lâm nói: “Cô không phải không biết một mình Tiểu Hà vừa phải nuôi dưỡng hai đứa con vừa phải kiếm sống có bao nhiêu khổ, có bao nhiêu mệt. Nhưng khi mua nhà cho thằng Hoài Chí, cô không hề biết xấu hổ, lấy trắng hai vạn của chú ấy. Cô là chị dâu của Tiểu Hà, chú ấy là phận em nên không tiện tranh cãi với cô, chú ấy lại nghĩ tới ân tình bao năm của ba mẹ, nhường nhịn cô đủ lần, nhưng cô không biết giới hạn, không chỉ không thông cảm cho sự khó xử của chú ấy mà cô còn không phân phải trái, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! HAI VẠN ĐỒNG…… Cô xem xem, nhìn quần áo chú ấy mặc trên người đi, cô nhìn đôi tay nứt nẻ của chú ấy đi, cô nhìn một thân bị bệnh của chú ấy đi, cô sao nhẫn tâm mở miệng đòi hỏi được chứ? Hôm nay mới đầu năm, cô biết rõ Tiểu Hà đang bệnh mà cô còn cố gọi chú ấy ra cằn nhằn về chuyện của thằng Hoài Chí, còn gây gổ với chú ấy. Cô đừng thấy lạ khi Dương Dương và Nhạc Nhạc cãi lại cô, cô như vậy sao có thể ép chúng nhận cô là dì hai được?”
“Ô ô……” Quách Nguyệt Nga không thốt lên nổi câu nào, căn bản cô ta hoàn toàn đuối lý!
“Cô nếu còn muốn hòa thuận với Khâu Thuật, còn muốn là con dâu của Từ gia chúng tôi thì sau này phải sửa lại tính tình của mình đi. Lần tới nếu cô còn cố tình gây sự như vậy, khóc lóc om sòm ngang ngược, không cần Khâu Thuật nói muốn ly dị thì người anh cả là tôi đây cũng nhất quyết bắt nó ly hôn với cô!” Lời nói của Từ Khâu Lâm rất đanh thép, hắn là anh cả, ở một mức độ nào đó, lời của hắn chính là đại diện cho ý tứ của Từ lão gia và Từ nãi nãi.
Quách Nguyệt Nga sợ tới mức khóc thất thanh: “Em không dám……Em không dám nữa……Em không muốn ly hôn, em muốn sống bên Khâu Thuật……Có ch.ết em cũng không ly hôn……”
“Không muốn ly hôn thì cô nên kiểm điểm cẩn thận lại chính mình đi, thu liễm lại tính tình ngang ngược của bản thân một chút!”
“Ô…… Em không dám, em không dám ……” Giờ có cho ăn gan báo, gan hùm thì cô ta cũng không dám nữa.
Giáo huấn xong Quách Nguyệt Nga, Từ Khâu Lâm lại chuyển hướng sang em trai: “Còn anh nữa! Không quản được vợ mình thì thôi, sao động một tý là lại chỉ biết la hét ly hôn ly hôn, anh thấy ly hôn vui lắm hả?!! Nguyệt Nga biến thành cái dạng này không phải do anh dung túng quá sao, giờ thấy vợ mình phiền nên cứ ly hôn cho xong nợ à, anh có giống một thằng đàn ông không!! Ly hôn, ly hôn xong thì anh biết tìm ai? Đã là ông nội rồi còn ly hôn cái đinh gì, muốn dọa người sao!!”
Từ Khâu Thuật bị anh cả mắng té tát, không nhấc mặt lên nổi, cuối cùng hắn yếu ớt phun ra một câu: “Em không thể chung sống cùng cô ta được nữa.”
“Không có cách thì cũng phải tìm cách! Trước không nói tới tính tình của vợ anh, Nguyệt Nga kết hôn với anh suốt hai mươi mấy năm nay, có bao giờ anh tự nấu một bữa cơm, tự giặt một bộ quần áo chưa? Giờ đòi ly hôn, tôi nghĩ ly hôn chưa được hai ngày thì anh đã ch.ết đói rồi! Nguyệt Nga phải kiểm điểm lại mình thì anh cũng phải tự kiểm điểm đi, ba mẹ tức giận như thế một nửa cũng bởi vì anh đó!!! Một chốc một nhát anh lại đòi ly hôn này nọ.” Từ Khâu Lâm đương nhiên vẫn thiên vị em trai mình hơn, nhưng nếu thật sự ly hôn, người chịu khổ lại không phải thằng em ngốc của mình sao. Vừa nghe thấy anh cả không đồng ý Từ Khâu Thuật ly dị mình, tiếng khóc của Quách Nguyệt Nga nhỏ dần.
Từ Khâu Thuật cũng tự biết mình đuối lý, buồn bực đưa đầu cho anh trai mắng mỏ. Mắng xong, Từ Khâu Lâm hổ thẹn nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc và Ngụy Hải Trung: “Aiz, hôm nay thật sự khiến các em chế giễu rồi.”
“Anh cả, đều là người một nhà, nào có gì phải chê cười.” Kiều Thiệu Bắc cười cười, rồi mới nói với Quách Nguyệt Nga: “Chị hai, vừa rồi em đã hỏi kỹ Dương Dương và Nhạc Nhạc. Chị hiểu lầm Tiểu Hà rồi, em ấy không mở lời nhờ cậy chúng em không phải là vì không muốn giúp chị, mà thực sự em ấy khó xử.”
Từ Khâu Thuật lập tức nói: “Thiệu Bắc, chuyện này em và Tô Nam không cần quan tâm đến.”
“Anh hai, người một nhà sao phải khách khí làm gì.” Kiều Thiệu Bắc nâng tay ngăn Từ Khâu Thuật đừng vội, hắn nói: “Chị hai, em cùng Tô Nam lúc trước đã có lỗi với Tiểu Hà, khiến em ấy tức giận bỏ đi, đây cũng là nguyên do em ấy rời bỏ Doanh Hải để tới đây.” Mấy người không biết rõ nội tình lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc, Quách Nguyệt Nga cũng ngẩng đầu lên, ngừng khóc.
Kiều Thiệu Bắc thở hắt ra, nói: “Chúng em tìm Tiểu Hà mười mấy năm nay, cuối cùng cũng tìm được em ấy; tuy Tiểu Hà nói mọi chuyện đều đã qua, nhưng xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi…trong tình cảnh như vậy, Tiểu Hà khẳng định sẽ không chịu nhờ cậy bọn em về công việc của Hoài Chí. Cho nên, chị hai, chị đừng trách lầm Tiểu Hà.”
“Tôi không, không có……” Quách Nguyệt Nga hiện giờ nào còn dám trách Cố Khê, chỉ ngóng trông Từ Khâu Thuật không ly hôn với mình mà thôi.
“Về việc của Hoài Chí……” Kiều Thiệu Bắc vừa mở miệng, Từ Khâu Thuật lập tức gạt phắt đi: “Việc của Hoài Chí anh sẽ tìm, các em đừng quản, nếu không sau này anh thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với Tiểu Hà nữa.”
Trầm mặc một lát, Kiều Thiệu Bắc khó nói: “Hoài Chí học kỹ thuật, lại là chuyên về máy tính, nói thật trong công ty của em và Thiệu Bắc, thấp nhất cũng phải là bằng đại học chính quy, hơn nữa phải thành thạo ít nhất một ngoại ngữ, nhân viên công tác chuyên về mảng máy tính điện tử thì ít nhất phải là nghiên cứu sinh; nếu Hoài Chí đến công ty chúng em làm việc, thứ nhất Hoài Chí sẽ không thích ứng được, thứ hai đồng nghiệp xung quanh chắc chắn sẽ không nhìn nhận cháu, ứng xử không tốt, Hoài Chí còn có thể bị coi thường, có khi lại chữa tốt thành xấu.”
“Thiệu Bắc, em trăm ngàn lần đừng sắp xếp cho Hoài Chí tới làm chỗ các em. Năng lực nó thế nào trong lòng anh biết rõ, anh không thể ỷ vào thân phận là anh hai của Tiểu Hà mà làm khó các em được.” Từ Khâu Thuật nóng nảy. Quách Nguyệt Nga cũng nóng nảy, ngay cả Kiều Thiệu Bắc cũng đã nói như thế, chẳng lẽ việc làm của con trai cô thật sự vô vọng rồi sao?
Ngụy Hải Trung chen vào nói: “Anh hai, anh trước cứ nghe hết ý kiến của Thiệu Bắc xem sao. Nói thế nào thì Hoài Chí cũng là cháu của Tiểu Hà, chúng em không thể bỏ mặc cháu được.”
“Không nên không nên, các em đừng làm gì, anh đã tìm người nhờ cậy xin việc cho nó rồi.” Từ Khâu Thuật liên tục xua tay.
Kiều Thiệu Bắc trầm tư nói: “Anh hai, việc của Hoài Chí, em đã nghĩ ra cách giải quyết. Nếu muốn tùy tiện tìm bừa việc làm cho cháu thì quá đơn giản, nhưng chắc chắn sẽ không ổn định lâu dài được, chị dâu vẫn phải lo lắng. Giờ vẫn là ngày lễ tết, mọi chuyện cứ để hết mấy ngày này rồi nói sau. Em và Tô Nam sẽ trở về rồi cùng bàn bạc, lắng nghe thêm ý kiến của Tiểu Hà. Anh hai, chị hai, công việc của Hoài Chí, hai anh chị đừng quá sốt ruột, dù sao em và Tô Nam cũng đều có năng lực, an bài một chỗ làm cho Hoài Chí không phải việc khó. Hơn nữa, Mạn Mạn giờ đang làm việc ở Doanh Hải, Hoài Chí cũng không thể thua kém rồi..”
“Vậy….vậy….thật sự rất cảm tạ em và Tô Nam.” Vốn đã tuyệt vọng, Quách Nguyệt Nga lập tức kích động cầm chặt tay Kiều Thiệu Bắc, “Có những lời này của em, chị…chị rất an tâm, rất an tâm.” Lần đầu tiên cô ta mới thực lòng nói: “Chị sai rồi, hôm nay chị thật sự sai rồi. Chính vì quá sốt ruột, sốt ruột việc làm cho Hoài Chí, nó mà không tìm được việc thì Hiểu Mẫn sẽ đòi ly dị…”
“Em biết, em biết, chị hai, chị đừng khóc nữa.” Rút tay lại, Kiều Thiệu Bắc nói với Từ Khâu Thuật đang hổ thẹn: “Anh hai, em cùng Tô Nam đều là ba của Dương Dương và Nhạc Nhạc, chúng ta đều là người một nhà, chuyện này cho dù chị hai không nhắc đến thì em và Tô Nam cũng sẽ lưu ý. Chỉ là giờ vẫn là tất niên, Tiểu Hà lại bị bệnh, chờ em ấy đỡ hơn, chúng em sẽ thương lượng với em ấy, sắp xếp cho Hoài Chí một phần công tác.”
“Thiệu Bắc, anh thực xin lỗi Tiểu Hà, thực xin lỗi hai bọn trẻ.” Từ Khâu Thuật ôm đầu, xấu hổ và giận dữ vạn phần.
“Thôi nào, nếu Thiệu Bắc đã nói thế, em cũng đừng làm kiêu nữa.” Từ Khâu Lâm ẩy ẩy em trai, rồi nói với Kiều Thiệu Bắc: “Thân thể Tiểu Hà không tốt, năm nay cảm giác hình như còn nghiêm trọng hơn, nếu có thể, anh và chị dâu đều cảm thấy các em tốt nhất nên đưa chú ấy quay về Doanh Hải khám bệnh xem.”
“Em sẽ. Anh cả, chị cả, hai anh chị cứ yên tâm giao Tiểu Hà cho em và Tô Nam.” Lại vỗ vai Từ Khâu Thuật, Kiều Thiệu Bắc đứng lên: “Em không yên lòng Tiểu Hà, em xin phép tới bệnh viện thăm em ấy.”
“Được, được, em đi đi.”
Kiều Thiệu Bắc gọi với vào buồng trong: “Dương Dương Nhạc Nhạc, cùng thúc thúc tới bệnh viện thăm ba không?”
Buồng trong truyền đến tiếng bước chân, cửa mở, Dương Dương Nhạc Nhạc chạy ra, Từ nãi nãi và Từ gia gia cũng đi tới. Hai cậu nhóc đã ăn mặc cẩn thận, chạy thẳng đến trước mặt thúc thúc, chúng muốn đi thăm ba ba.
“Bác trai, bác gái, cháu tới viện thăm Tiểu Hà.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Kiều Thiệu Bắc kéo Dương Dương và Nhạc Nhạc, cùng Ngụy Hải Trung đi ra xe. Kiều Thiệu Bắc cầm theo áo lông của Cố Khê, tất nhiên không phải vì hắn lạnh; lên xe, Ngụy Hải Trung cầm vô lăng, Kiều Thiệu Bắc gắt gao ôm hai con trai còn đang tủi thân, trầm lặng hôn lên mặt hai đứa trẻ.
Dương Dương ủy khuất: “Thúc thúc, thúc vì sao lại muốn bọn cháu xin lỗi dì hai?”
Nhạc Nhạc ủy khuất: “Thúc thúc, thúc vì sao lại muốn tìm việc cho anh Hoài Chí?”
Kiều Thiệu Bắc cười nhẹ với hai con trai đang ngây ngốc thắc mắc, hôn chụt mỗi đứa một phát: “Có đôi khi tỏ thái độ trái ngược lại có thể chiếm được sự đồng tình nhiều hơn. Về chuyện của Hoài Chí, thúc thúc không hề nói sẽ lập tức giải quyết ngay mà.” Sự tủi thân trong mắt hai cậu nhóc đã biến mất, chỉ còn lại vẻ khó hiểu, chúng không hiểu.
Đau lòng ôm chặt hai con trai, Kiều Thiệu Bắc giải thích. Con hắn tương lai sau này sẽ làm chuyện lớn, một ít phương pháp đối nhân xử thế này hắn cũng nên bắt đầu dạy dỗ chúng rồi.
***
Trong phòng khách Từ gia lúc này không còn người ngoài, Từ lão gia mới hung hăng giáo huấn con trai thứ và con dâu thứ của mình, chuyện hôm nay thực sự làm ông tức điên lên rồi.
***
Tại bệnh viện của huyện Phổ Hà, Triển Tô Nam cõng Cố Khê đi thử máu và xét nghiệm nước tiểu xong, thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay bọn hắn cũng may mắn, người trực ban của phòng x – quang là một bác sĩ có trách nhiệm, bằng không chỉ có thể đợi đến lượt số thẻ hoặc gấp rút phóng xe lên bệnh viện trên tỉnh; nhưng Cố Khê vẫn giãy dụa, lại càng không nguyện ý kiểm tr.a toàn diện, nếu không có Triển Tô Nam, Nghê Hồng Nhạn cùng Từ Mạn Mạn khuyên can mãi thì cậu quyết không đồng ý chụp x – quang.
Bác sĩ phải đợi có kết quả kiểm tr.a thì mới kê đơn được, ngày tết nên trong bệnh viên cũng không đông bệnh nhân lắm, Triển Tô Nam dứt khoát cõng Cố Khê vào một phòng bệnh không người, đặt cậu nằm xuống giường, đợi kết quả. Từ Khâu Lâm đã đánh điện trước cho một bác sĩ quen biết nên cũng không ai ngăn cản bọn hắn.
Cởi giày cho Cố Khê, đắp kín chăn, Triển Tô Nam định sờ lên trán nóng của cậu, nhăn mày. Cố Khê luôn ho khan, nhìn qua rất suy yếu, nhưng cậu lại ngăn cái tay đang đưa tới của Triển Tô Nam, nói: “Tôi không sao.”
“Nóng thế này còn bảo không sao.” Cầm tay Cố Khê đặt vào trong chăn, Triển Tô Nam lại kéo cao cổ áo khoác của Kiều Thiệu Bắc, bọc Cố Khê kín mít. Một bình giữ nhiệt xuất hiện trước mặt Triển Tô Nam, hắn ngẩng đầu nhìn, là Từ Mạn Mạn.
“Triển thúc, bên trong là nước cháu vừa rót, rất nóng. Cái bình nhiệt này cháu cũng rửa sạch rồi.” Trước lúc xuống xe, cô cũng đã nhân cơ hội đưa cho Trang Phi Phi một bình giữ nhiệt.
“Ừm.”
Cũng không khách khí với Từ Mạn Mạn, Triển Tô Nam cầm lấy bình, mở nắp, rót nước nóng ra cốc. Môi Cố Khê đang khô nẻ, cốc nước này tới thực đúng lúc.
“Tiểu thúc, thúc nằm nghỉ đi, cháu đi ra ngoài đợi kết quả.” Cùng Cố Khê nói một câu, Từ Mạn Mạn bước đi, tiện tay khép cửa lại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Triển Tô Nam và Cố Khê; sau cánh cửa, Từ Mạn Mạn ra hiệu với Trang Phi Phi đang đứng đó, hai người im lặng rời đi.
Thổi thổi cốc nước cho bớt nóng, Triển Tô Nam một tay nâng Cố Khê dậy, một tay uy cậu uống nước. Cố Khê rút một bàn tay từ trong chăn ra, muốn cầm cốc: “Để tự tôi..”
“Giống nhau thôi.” Uy Cố Khê uống nước, Triển Tô Nam đỡ cậu đang mất tự nhiên nằm xuống, lại rót thêm một cốc nước, tiếp tục thổi.
“Tô Nam, để tự tôi làm.” Cố Khê định cầm cốc, bị Triển Tô Nam nắm lấy tay, tay cậu nhất thời khẽ run, theo bản năng muốn rụt ra nhưng bị Triển Tô Nam nắm chặt. Mà ngoài dự đoán của Triển Tô Nam, Cố Khê không tiếp tục giãy tay nữa, mặc hắn cầm.
Triển Tô Nam nhịn không được nhếch miệng cười với Cố Khê, dù vậy hắn cũng không đục nước béo cò được một tấc lại muốn tiến một thước, thành thật đặt tay Cố Khê vào lại trong chăn, nói: “Tiểu Hà, anh thích làm thế, em đừng khách sáo với anh. Em đang bệnh, nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi chuyện gì cả, cũng đừng làm gì, có anh và Thiệu Bắc rồi.”
Đầy một bụng khó xử, Cố Khê thở hổn hển, vừa vì hai người này không chịu buông tay, cũng vừa vì chuyện hôm nay…
Nâng Cố Khê dậy, tiếp tục uy cậu uống hết một chén nước, Triển Tô Nam đặt cậu nằm xuống, nói thêm: “Hôm nay dù cho Dương Dương và Nhạc Nhạc có phần không đúng thì mục đích cũng là vì chúng muốn bảo vệ ba mình thôi. Nơi này không có người khác, trước mặt em, anh không muốn giấu diếm gì cả. Quách Nguyệt Nga là trưởng bối nhưng những hành động của chị ta thật sự là quá phận, anh và Thiệu Bắc đã được Mạn Mạn kể một số chuyện tốt trước đây của chị ta rồi, khiến em quá chật vật. Dù sao bọn anh cũng đã là người trưởng thành, chị ta lại là đàn bà con gái, nếu không thích chỉ cần không quá quắt bọn anh đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng Dương Dương và Nhạc Nhạc là trẻ con, phản ứng của lũ trẻ trước thiện ác thẳng thắn hơn người lớn rất nhiều, hơn nữa chúng lại thương xót em, nếu hôm nay Quách Nguyệt Nga không quá quắt như thế thì anh nghĩ Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất định sẽ không cãi nhau với cô ta, em nói có phải hay không?”
Cố Khê nào không hiểu được tâm tư muốn che chở mình của hai con trai, nhưng: “Chị hai là trưởng bối, chị ấy gây náo loạn thì cũng nên để cha nuôi…..”. Bất chợt ho khan, áp chế kích động trong tâm trí, tiếp tục nói: “Vốn ban đầu đã khiến cha mẹ nuôi khó xử rồi, giờ Dương Dương Nhạc Nhạc lại đứng trong sân cãi vã với chị ấy, càng khiến cả nhà họ Từ đều bị chê cười, ba mẹ tuổi đã lớn, ba lại huyết áp cao, vạn nhất huyết áp tăng lên, xảy ra chuyện thì sao? Hơn nữa bây giờ hậu quả còn là anh hai và chị hai ly hôn, sau này tôi còn thể diện đâu để gặp anh hai.”
“Dù chị ấy có gây sự lớn đến đâu thì chị ấy cũng là phụ nữ, tôi lại là em chồng, chị ấy cũng tự biết chừng mực; tôi đợi chị ấy ồn ào xong, khuyên bảo được thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nếu vẫn cố chấp thì tôi sẽ không nhượng bộ; nhưng Dương Dương và Nhạc Nhạc cãi vã như thế, ngược lại càng làm cho sự việc thêm lớn. Kệ bản chất của chị dâu ra sao thì chị ấy cũng đã toàn tâm toàn ý với anh hai. Anh hai là một người thành thật, luôn quan tâm đến tôi và con trai. Nếu không phải Dương Dương Nhạc Nhạc khóa tôi trong phòng, sự tình sẽ không lớn đến mức anh hai muốn ly dị, nói gì thì nói đây cũng là chuyện người lớn, chúng nó lao tới cãi nhau với dì hai còn ra thể thống gì, tôi sao có thể nương tay với chúng được chứ.” Hơn nữa tình cảnh giờ đã thế rồi thì cậu càng phải đánh con trai.
“Anh hiểu, anh hiểu.” Trong lòng Triển Tô Nam mừng như điên, mừng vì Cố Khê tự nguyện nói với hắn mọi chuyện trong nhà, hắn đánh bạo vói tay vào trong chăn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, thấy đối phương không cự tuyệt, giọng nói của hắn dịu dàng đi vài phần, “Hôm nay coi như anh chị ấy đã giải tỏa với nhau, anh thấy sau này chị hai sẽ thu liễm đi một chút. Dương Dương và Nhạc Nhạc hôm nay cũng chỉ vì đau em, em cũng đừng trách bọn chúng. Em xem, em dọa hai đứa nó rồi, anh cùng Thiệu Bắc đứng ngoài nhìn thôi cũng đau lòng muốn ch.ết. Như vậy cũng tốt, sau này dì hai nếu còn không phân rõ phải trái thì chị ta còn phải kiêng kị Dương Dương và Nhạc Nhạc. Hôm nay chị ta gây sự không phải chỉ vì xin việc cho Hoài Chí sao, dễ thôi, anh sẽ giúp chị ta.”
“Tô Nam.” Cố Khê nhăn mày, cậu biết quá rõ sức lực của thằng bé Hoài Chí này, cậu không muốn hai người nọ chỉ vì mình mà khó xử.
Triển Tô Nam rút một bàn tay ra, đưa lên vuốt ve gương mặt nóng bừng của Cố Khê, mi mắt cậu khẽ run rẩy, bầu không khí giữa hai người nhất thời thay đổi. Triển Tô Nam cũng không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa, cứ duy trì tư thế như vậy thâm tình nhìn Cố Khê, thẳng đến khi đối phương thật sự nhịn không được, hơi né đi ánh mắt nóng rực của hắn thì Triển Tô Nam mới mở miệng nói: “Chuyện của Hoài Chí chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng anh và Thiệu Bắc đã có cân nhắc, sẽ tự biết không gây phiền toái cho bản thân. Xảy ra biến cố này cũng tốt, anh và Thiệu Bắc định thừa dịp này giải quyết triệt để phiền phức trong nhà anh hai luôn một thể, nhân tiện cũng tiêu trừ vướng mắc trong lòng hai bác và em.”
Cố Khê ngửng mặt,
có ý gì?
Triển Tô Nam tiến tới bên tai Cố Khê, thầm thì to nhỏ với cậu hơn nửa ngày, sau đó mới lùi người lại, trong mắt Cố Khê là kinh ngạc còn có sự cảm kích. Triển Tô Nam nhếch miệng cười, nói: “Vì đây là anh hai! Em luôn biết ơn phần ân tình của gia đình Từ gia nên anh và Thiệu Bắc sẽ giúp anh ấy. Em nói có phải không? Em từng kể, anh hai đã rất quan tâm chăm sóc đến em và bọn trẻ, anh cùng Thiệu Bắc càng phải giúp đỡ anh hai.”
“Có được không, rất làm phiền đến các anh?” Trong lòng Cố Khê rất mãn nguyện, nhưng lại không thể không suy nghĩ cho hai người.
“Sẽ không.” Triển Tô Nam trấn an nói: “Anh và Thiệu Bắc là thương nhân, sẽ không để bị lỗ đâu.” Dứt lời, hắn lại thực không biết xấu hổ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ em và con trai. Dù dâng hết tất cả cho ba cha con thì bọn anh cũng rất vui sướng.”
Thần sắc Cố Khê cực mất tự nhiên, cụp mắt, môi giần giật, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Tô Nam…… Các anh đừng……”
“Tiểu Hà.” Sợ sẽ nghe thấy cậu cự tuyệt, Triển Tô Nam nhanh chóng ngắt lời Cố Khê, nài nỉ nói: “Tiểu Hà, bọn anh không cầu em đáp lại tình yêu của anh và Thiệu Bắc, chỉ cần như bây giờ, như lúc này em nguyện ý tâm sự những ưu phiền của em, nguyện ý để bọn anh ngồi cạnh em, nguyện ý để bọn anh nắm tay em, là hai bọn anh đã cảm thấy mãn nguyện, thật sự mãn nguyện lắm rồi.”
Người trước mặt so với mười hai năm trước đã ổn trọng hơn nhiều, nhưng lại thiếu đi vài phần ngạo khí cùng tiêu sái, trước kia trong đáy mắt hắn chưa bao giờ có sự cầu xin khúm núm như thế này. Nội tâm Cố Khê đau đớn, cậu rất khó chịu, rất khó chịu nhìn hắn thành ra thế này, vì cậu mà phải chật vật như vậy. Triển Tô Nam một tay khẽ vuốt ánh mắt đầy thống khổ của Cố Khê, ấm ách nói: “Tiểu Hà, điều duy nhất trong cuộc đời này khiến anh và Thiệu Bắc hối hận chính là đã làm tổn thương em……”
“Đều đã qua.” Giọng nói của Cố Khê cũng có chút khàn khàn.
Triển Tô Nam lắc đầu: “Tiểu Hà, đừng tha thứ cho bọn anh, cứ để bọn anh ân hận cả đời này.”
“Tô Nam…… đều đã qua…… Tôi không muốn thấy các anh cứ dằn vặt chuyện này trong lòng, đều đã qua rồi……”
Triển Tô Nam chôn đầu vào bờ vai nóng hổi của Cố Khê, cảm xúc dao động, thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Tiểu Hà, hãy tin anh và Thiệu Bắc thêm một lần nữa.”
Ngón tay cảm thụ được rõ rệt vết sẹo trong lòng bàn tay của Triển Tô Nam, Cố Khê không đáp lại, chỉ rút bàn tay đang bị Triển Tô Nam nắm chặt, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn mấy cái.
Đủ, thế này là đủ rồi.
Một lần nữa cầm tay Cố Khê, Triển Tô Nam dựng thẳng người dậy, ánh mắt hơi phiếm hồng, chất chứa niềm vui sướng. Cố Khê thản nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười dịu dàng ấy càng khiến hốc mắt của Triển Tô Nam thêm đỏ, khóe miệng cong lên….
Ngoài cửa sổ, từng trận tuyết rơi xuống mặt đất, ngày tết tới, mùa xuân cũng không còn xa