Chương 50

Đợi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở bên ngoài hạnh phúc xong rồi xuống nhà ăn điểm tâm, sau đó quay trở về phòng thì Cố Khê đã ‘tỉnh’.


Tuy không dám chắc hai người kia thực sự tỉnh giấc lúc nào, nhưng đối diện với bọn hắn, cậu vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Mười hai năm này, cậu vẫn luôn độc thân, dù đã có hai con trai lớn tướng nhưng vì bí mật thân thể nên từ sau khi chúng trưởng thành, cậu không còn quá thân mật với Dương Dương Nhạc Nhạc nữa, cho nên giờ phút này, cậu không thích ứng nổi, hoảng hốt và vô cùng hỗn loạn.


Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn biểu hiện rất bình thường, nhưng trong sự bình thường đó không che giấu nổi niềm vui sướng. ‘Hầu hạ’ Cố Khê đánh răng rửa mặt, hai người vẫn tiếp tục mặt dày đút tổ yến cho cậu. Ăn xong, Nghê Hồng Nhạn lại truyền nước cho Cố Khê, còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi xuống phòng bếp, hầm canh gà nấu với đông trùng hạ thảo; đương nhiên cũng hầm cả cho hai con trai và hai vị lão nhân tẩm bổ.  


Ăn sáng chưa được bao lâu, Cố Khê lại phát sốt, tâm trạng mọi người cũng theo đó tụt dốc, điều này khiến hai người đàn ông đang thầm hạnh phúc không thể tươi cười nổi. 


Cố Khê nhắm mắt, nằm nghỉ ngơi trên giường, cậu không buồn ngủ, nhưng xương cốt trên người rất nhức, đau đến nỗi hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Nghê Hồng Nhạn dặn đi dặn lại cậu nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, Cố Khê cũng biết mình không thể trái lời nên ngoan ngoãn nằm yên trong phòng.


***
Cắm kim truyền dịch cho Cố Khê xong, Nghê Hồng Nhạn ra ngoài, cô chưa đi được bao lâu thì có người gõ cửa phỏng.
“Tiểu Hà, chú đã ngủ chưa?”
Cố Khê lập tức mở mắt: “Anh hai, anh vào đi.”


available on google playdownload on app store


Từ Khâu Thuận lách người vào phòng cực nhanh, lẹ tay khép cửa lại; đi đến máy sưởi xua hết khí lạnh trên người rồi mới dám tới ngồi bên giường. Biết Cố Khê lại đang phát sốt, Từ Khâu Thuật nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, bản thân càng thêm xấu hổ vạn phần.


“Tiểu Hà, ngày hôm qua……” Từ Khâu Thuật cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt.
Cố Khê vội vàng nói: “Anh hai, hôm qua là lỗi do em không dạy dỗ tốt lũ trẻ, chờ em khỏi bệnh, em hứa sẽ giải thích rõ mọi chuyện với chị dâu.”


“TIỂU HÀ! Việc này không thể trách chú được.” Từ Khâu Thuật ngẩng đầu, vừa tức vừa vội, rối rít xin lỗi Cố Khê, lại càng thêm phần căm giận người vợ ngang ngược của mình. “Chị hai chú là con người ra sao thì cả cái huyện Phổ Hà này biết. Nếu không phải cô ta quá quắt thì Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không phải chịu nỗi ấm ức như vậy? Hơn nữa, hai đứa nó không hành động sai, chú không cần phải xin lỗi cô ta làm gì. Nếu chú cứ cố chấp làm thế thì từ nay, anh không còn mặt mũi nào gặp chú nữa.”


“Anh hai…..” Giọng nói của Cố Khê trầm đi.
Từ Khâu Thuật hít một hơi thật sâu, nhìn Cố Khê nói: “Tiểu Hà, không nên trách Dương Dương và Nhạc Nhạc, cũng không nên cảm thấy có lỗi với anh. Gia đình này, chỉ có anh và chị dâu là luôn làm khổ chú, chú không có lỗi với bất kỳ ai.”


“Anh hai, anh thế này……”
“Chú hãy nghe anh nói.”


Bị Từ Khâu Thuật ngăn lại, Cố Khê im lặng. Từ Khâu Thuật bứt rứt, tiếp tục nói: “Nếu ngày hôm qua không có Dương Dương và Nhạc Nhạc, ba mẹ có lẽ không biết sẽ tức giận tới mức nào. Tiểu Hà, anh sẽ không ly hôn với Nguyệt Nga, nhưng tính tình cô ta nếu không chịu sửa thì cái nhà này sớm muộn cũng sẽ bị cô ta phá tan tành. Phía ba mẹ, anh không làm tròn đạo hiếu, phía huynh đệ, anh không làm tròn trách nhiệm, nếu không có sự việc ngày hôm qua thì có lẽ anh sẽ không đủ quyết tâm để dạy dỗ chị dâu chú. Tiểu Hà, chuyện này chú đừng nói thêm gì nữa, anh hai không cầu điều gì to tát, chỉ mong cả gia đình chúng ta có thể sống bình an, không phát sinh ra biến cố gì nữa.”


Nói tới đây, Từ Khâu Thuật mỉm cười với Cố Khê: “Sau này, nhớ phải gọi là ‘ba, mẹ’ biết chưa.”
Cố Khê cũng cười, trái tim hạnh phúc, ấm áp. “Anh hai, có thể gặp được anh, gặp được anh cả, gặp được ba mẹ là phúc phận của em.”


“Có thể có được một người em trai như chú cũng là phúc của anh hai.” Kéo cao chăn đắp cho Cố Khê, Từ Khâu Thuật lấy ra hai xấp tiền từ trong túi, nét cười trên mặt cậu vụt tan.
Cậu rất mất hứng nói: “Anh hai, anh vừa nói em là em trai ruột của anh, sao chớp mắt đã lại khách khí với em rồi?’


Từ Khâu Thuật đặt xấp tiền trên bàn, nói: “Tiểu Hà, của thiên trả địa 
*
. Số tiền này, ngày nào còn chưa trả lại cho chú thì ngày đó anh hai không được ngủ yên. Trả cho em rồi, anh mới có một giấc ngủ thư thái.”
( * Nguyên tác 
一码归一码


: Nhất mã quy nhất mã, có thể hiểu nôm na là từ đâu thì rồi sẽ phải về đó. Bằng với câu “của thiên trả địa ” của VN.) 


“Anh hai, số tiền này em đã cho đi thì nào có lý đòi lại, em không cần, anh cầm về đi.” Cố Khê cầm hai vạn đồng kia dúi vào trong túi của Từ Khâu Thuật. Vì cậu chỉ dùng một tay nên dễ dàng bị Từ Khâu Thuật cản lại, cướp tiền rồi đặt vào chỗ cũ. 


“Tiểu Hà, em biếu ba mẹ tiền xây nhà là lòng hiếu kính của em; nhưng cho Hoài Chí hai vạn đồng mua nhà là không nên. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh hai đi ra ngoài đây.”
Để tiền vào chỗ Cố Khê không với tới, Từ Khâu Thuật bước đi không quay đầu lại.
“ANH HAI!!!”


Cửa mở rồi lại đóng, tiếp theo là tiếng bước chân đi xuống cầu thang, Từ Khâu Thuật đã xuống lầu. 
Vừa bất đắc dĩ, vừa vô lực, nhìn hai vạn đồng kia, Cố Khê cảm thấy rất đau đầu. 
Xem ra, chuyện đã thế này, số tiền kia không muốn nhận cũng không được.


Có người đẩy thẳng cửa đi vào, thấy nét mặt Cố Khê phiền muộn, rất rõ ràng là vì hai vạn đồng nọ. Đóng cửa lại, người đó đi tới giường, rất tự nhiên sờ trán Cố Khê, nói: “Còn nóng, mau nghỉ ngơi đi.” Rồi đưa tay ấn Cố Khê xuống, cưỡng chế cậu nằm yên.


“Thiệu Bắc, anh giúp tôi đem hai vạn đồng kia xuống trả lại cho anh hai, số tiền này, tôi không muốn nhận.” Cố Khê sốt ruột nói.


Kiều Thiệu Bắc cười cười, ngồi bên giường, nói: “Số tiền này em cứ cầm đi. Anh nghe Mạn Mạn kể, bác trai bác gái rất lưu tâm tới việc hôm qua, đã tỏ thái độ không hài lòng với anh hai. Anh biết em có thiện ý, không muốn so đo với chị hai, nhưng người khác không nghĩ thế được. Em muốn tốt cho anh hai, tốt nhất cứ nhận lấy.”


Cố Khê khó chịu, nói: “Anh hai làm ở Cục lương thực trong huyện, chỉ là viên chức bình thường, còn chị hai làm thuê trong nhà máy của mẹ đẻ, thu nhập cũng chẳng cao. Hai vạn đồng này đối với anh chị ấy là một con số không hề nhỏ chút nào. Hoài Chí vừa mua nhà không bao lâu, anh chị ấy giờ lại có thêm cháu; trả một cục tiền thế này, họ sẽ rất khó khăn.”


Kiều Thiệu Bắc vuốt chỗ nhíu mày của Cố Khê, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, tiền em cứ nhận tạm. Tô Nam chắc đã nói qua ý kiến của bọn anh rồi. Anh hai là một người thành thật, chỉ cần sau này nghe theo bọn anh thì anh ấy sẽ ngày càng khấm khá. Lúc anh Khâu Thuật kiếm được nhiều tiền, chị hai cũng sẽ không dám gây sự làm loạn nữa. Hơn nữa anh ấy tự mình quản cháu Hoài Chí nên thằng bé sẽ không dám làm xằng bậy.”


Cố Khê muốn nói nhưng lại thôi, Kiều Thiệu Bắc lập tức hiểu ra: “Em yên tâm, chuyện này đối với anh và Tô Nam chẳng to tát gì đâu. Anh hai là một người tốt, luôn quan tâm đến em, bọn anh nhất định sẽ giúp anh ấy. Lùi một bước tiến vạn bước, anh hai là con của hai bác, nhà họ Từ mà xảy ra chuyện gì thì người buồn phiền nhất không phải lại là bác trai sao? Chuyện lần này là lỗi của bọn anh, nếu anh và Tô Nam đánh tiếng trước với vợ chồng anh chị ấy thì đã chẳng thành cơ sự này.”


Đây mới là nỗi trăn trở của Cố Khê: “Thiệu Bắc, tôi không muốn vì tôi mà các anh miễn cưỡng giúp đỡ.” Như vậy sẽ khiến cậu rất rất khó xử, còn cảm thấy……’lại’ nợ ân tình của bọn hắn.


“Không vì em thì vì ai đây?” Hai bàn tay bao bọc lấy tay phải lạnh lẽo của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc kìm không được, khẽ hôn một cái, ánh mắt ôn nhu, “Tiểu Hà, em và Dương Dương Nhạc Nhạc là tất cả đối với anh và Tô Nam. Khi còn ở Mỹ phát triển sự nghiệp, cố gắng mở rộng quy mô công ty…. hết thảy đều là vì em. Hiện tại, bọn anh đã tìm được em thì mục tiêu của cuộc đời này chỉ có một, chính là đem lại cho em và lũ nhỏ một cuộc sống tốt nhất có thể. Tiểu Hà, anh biết em không muốn dựa dẫm vào bọn anh, chỉ cần thân thể em thoải mái, bọn anh sẽ không ngăn cản em làm công việc mình thích. Chúng ta sẽ cùng tạo dựng một gia đình bình thường như bao gia đình khác, em có việc của em, bọn anh có việc của bọn anh, hai con trai cũng có việc của chúng. Em thấy như vậy không tốt sao?”


Bờ môi Cố Khê khẽ mấp máy nhưng rồi lại tiếp tục mím chặt. Kiều Thiệu Bắc cũng không thất vọng, vẻ mặt hắn khát khao, giãi bày tiếp: “Anh và Tô Nam đều rất khát vọng có một mái ấm gia đình bình dị và hạnh phúc, có em, có cả con trai..Bọn anh khát vọng mỗi buổi chiều tà, khi đi làm về, có thể được nghe tiếng bọn nhỏ ríu rít nói ‘Thúc thúc, hai thúc đã về….’; có thể cùng ba cha con quây quần ăn bữa cơm, bàn tán sôi nổi xem cuối tuần này nên đi đâu chơi, hoặc nên đi xem bộ phim nào, thật nhiều điều, thật nhiều điều nữa…… Bọn anh, thật sự rất khát vọng.” Một câu cuối cùng này, giọng nói của Kiều Thiệu Bắc nghẹn ngào, đáy mắt thương cảm cùng mong mỏi khiến Cố Khê nghẹn thở.


Cố Khê không nói gì, Kiều Thiệu Bắc cũng không nói, hắn cứ im lặng ủ ấm tay Cố Khê, da diết nhìn cậu. Bầu không khí trong phòng thật ngột ngạt, một lúc lâu sau, Cố Khê cúi đầu, mở miệng thì thào: “Thiệu Bắc, việc của anh hai, tôi cảm ơn các anh.”


Ngón tay xoa nhẹ mí mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc lắc đầu: “Vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với bọn anh. Gia đình em cũng chính là gia đình của anh và Tô Nam. Bọn anh rất cảm kích những con người thiện lương ấy đã cưu mang em trong giây phút khó khăn nhất cuộc đời, ân tình này anh và Tô Nam sẽ mãi ghi tạc trong lòng.” Nếu không có một Từ gia hảo tâm tốt bụng thì bọn hắn không dám tưởng tượng, mười mấy năm trước, một mình Cố Khê bồng bế theo hai đứa trẻ sẽ sống sót ra sao.


Thu tay, Kiều Thiệu Bắc che mắt Cố Khê: “Ngủ đi, giờ em cần ngủ thật nhiều.”
“Số tiền các anh lì xì cho Dương Dương và Nhạc Nhạc……”


“Hiện tại, em cần phải dưỡng thân thể mình thật tốt. Đó là tiền mừng tuổi bọn anh cho ‘con trai’, tuyệt đối không được trả lại, sẽ ảnh hưởng đến phúc vận của chúng. Trước mắt, em cứ giữ hộ chúng, đợi hai đứa nó trưởng thành thì đưa cho Dương Dương Nhạc Nhạc sau. Nào, yên tâm ngủ đi.”


Cố Khê hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt lại. Vậy cứ tạm giữ số tiền lì xì đó vậy, bọn hắn cũng là cha đẻ của con trai, cậu không thể ích kỷ cướp đoạt tình yêu họ dành cho hai đứa con được….


Cho đến tận khi Cố Khê mơ màng thiếp đi, bàn tay kia vẫn không rời, lòng bàn tay ấm áp cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể cậu lại tăng lên mấy độ. Sau khi Cố Khê ngủ, Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng cúi xuống, âu yếm hôn lên môi cậu….

“Ba, ba đang ngủ sao?” Gõ cửa, Cố Triêu Dương hỏi.


“Vào đi.”


Run rẩy mở cửa, đã được bảo đảm là không còn ‘nguy hiểm’, hai đứa mon men cùng nhau vào phòng. Cố Khê từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ hai bên giường, hai cậu nhóc vội trèo lên, ngồi dựa sát vào ba ba.Vừa đặt mông xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức chủ động nhận sai: “Ba, ngày đó chúng con sai rồi, chúng con không nên cãi nhau với dì hai.”


Tuy không còn tức giận, nhưng Cố Khê vẫn nghiêm túc nói: “Dù dì hai các con có làm điều gì quá đáng nhưng dì ấy vẫn là trưởng bối. Các con cãi nhau với dì hai, người ngoài nhìn vào sẽ không nói gì các con vì các con còn bé, nhưng người ta sẽ chỉ trích ba vì không biết dạy dỗ con cái cẩn thận. Hai con còn nhỏ, đôi khi quá bức xúc sẽ gây ra chuyện không đáng có. Hơn nữa, việc của người lớn, trẻ con xen vào không thích hợp, có ý kiến gì chỉ nên lén bày tỏ với ba ba. Đừng để mọi người đánh giá các con là không lễ độ.”


“Vâng.” Hai cậu nhóc gật đầu liên hồi, sau đó nói: “Ba, chúng con biết lỗi rồi, ba đánh bọn con đi.” Hai đứa đứng lên, tự giác xoay người định vạch quần mình.


Cố Khê kéo hai cậu bé lại: “Thôi, bỏ đi, các con biết bản thân sai là được rồi, ba ba không đánh các con. Sau này không được phép quá phận như vậy nữa, cãi vã chỉ càng làm to chuyện thôi, các con nhớ kỹ chưa?”


“Nhớ kỹ ạ.” Dương Dương Nhạc Nhạc ngồi xuống, cầm tay ba mình: “Ba, chúng con sau này không bao giờ cãi nhau với dì hai nữa.” Bọn chúng đã được thúc thúc ngầm dạy cho phương pháp đối phó với dì hai rồi. Hì hì…


Cố Khê ôm hai con trai vào lòng, nói: “Dì hai tuy hành xử không đúng nhưng chung quy chị ấy vẫn là dì của các con. Nếu sau này còn xảy ra chuyện như hôm qua, các con cứ để ba cùng các bác giải quyết, đừng nên can thiệp vào. Đừng nghĩ rằng ba ba đang bị người ta bắt nạt, chỉ chút việc vặt vãnh như vậy ba ba không thèm để tâm. Nếu ba cứ so đo mọi chuyện lớn nhỏ thì người khác cũng sẽ so đo lại với ba; ông bà nội cũng sẽ chẳng nhận ba làm con nuôi, cũng chẳng nhận các con là cháu. Cứ như vậy, các con đi theo ba càng thêm khổ, nói không chừng còn không được tới trường tới lớp; các con thử nói xem, tị nạnh có phải là một điều tốt không?”


“Không tốt ạ……” Hai đứa bé dựa vào lòng ba mình lắc đầu quầy quậy.


Cố Khê nhìn mắt con trai, nói rất chân thành: “Nếu không có những ngày khốn khó thì làm sao biết quý trọng hiện tại. Dương Dương Nhạc Nhạc, ba ba chưa bao giờ cảm thấy mình thiệt thòi. Bởi vì có hai con trai từng ngày từng ngày khỏe mạnh lớn lên, càng ngày càng hiểu chuyện, ba ba đã cảm thấy nhận được sự ưu ái nhất cuộc đời này rồi, các con là món quà vô giá của ba. Ba đã may mắn như thế, nếu còn quá tham lam thì ông trời sẽ trừng phạt mất. Có được thì tất có mất, ba ba có hai con trai bảo bối, mất đi một số vật ngoài thân có làm sao đâu? Ba hy vọng các con có một trái tim rộng lượng và đầy trí tuệ. Các con học giỏi, chỉ có thể chứng minh các con rất thông minh; nhưng để người đời tôn trọng yêu quý mình, đạt được sự thành công trong cuộc sống thì còn nhất định phải có trí tuệ nữa.”


Hai đứa bé ngửa đầu nhìn ba ba, từ khi biết nhớ mọi chuyện, lần nào ba ba cũng sẽ như lúc này, ôn hòa giảng giải đạo lý cho chúng nghe hiểu. Ba ba chưa bao giờ như những vị phụ huynh khác, mất hứng là vung tay vung chân với con cái. Dù ba ba có bao bận rộn, bao mệt nhọc thì cứ đến mỗi tối, ba ba sẽ ôm ấp chúng, kể cho chúng nghe những câu chuyện ngụ ngôn, những câu chuyện xưa đầy tính nhân văn.


Bởi vì bọn chúng có một người ba tốt nhất trên thế giới, cho nên những thầy cô giáo cùng các bạn học trong trường cũng quý mến chúng, ông bà nội cũng yêu thương chúng biết bao. Nếu không có ba ba, bọn chúng chắc chắn sẽ lại giống như anh Hoài Chí, không được ai yêu thích. Hóa ra, ba ba nhẫn nhịn như vậy là vì chúng, không chỉ bởi vì chúng là con trai của ba mà còn bởi vì, chúng là bảo bối quý giá trong lòng ba mình.


Trái tim dâng lên một xúc cảm không thể diễn tả bằng lời, Dương Dương Nhạc Nhạc sụt sịt mũi, ôm chặt ba mình, nũng nịu: “Ba, chúng con nhớ kỹ rồi ạ, chúng con nhất định sẽ là một người đầy trí tuệ, không bao giờ khiến ba tức giận nữa.” 


Cố Khê nở nụ cười: “Ba ba tin tưởng các con. Nhớ là phải nhận lỗi với dì hai đấy.” 
“Vâng.” 
Miễn đi, dì hai là trường hợp ngoại lệ.
Được rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa, Cố Khê tin rằng, trải qua việc lần này, hai con trai sẽ nhớ kỹ lời dạy dỗ, sau này sẽ không tái phạm nữa.


Ho khan vài tiếng, Cố Khê hỏi: “Các con đã đi bán mứt quả rồi à?” Vì mấy ngày nay cứ bị hai người nọ ‘quản thúc’, cũng do cậu vẫn ốm nên chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với lũ trẻ.


“Vâng.” Dương Dương Nhạc Nhạc gật đầu, chui ra từ lòng ba, cười vui vẻ: “Ba, có thật nhiều khách hàng tới mua, mỗi ngày bọn con đều bán hết sạch.” Tiếp, hai đứa lo lắng: “Ba, ba không sao chứ?”


“Ba ba không có việc gì, chỉ là hai thúc thúc nói bên ngoài rất lạnh, sợ ba lại bị ốm nên bắt ba ở trong phòng không được đi ra ngoài.” Cố Khê trấn an nói. Nhưng thực tế là, suốt một tuần nay, cậu luôn bị sốt nhẹ, không muốn con trai lo lắng nên Cố Khê mới che giấu, và hai người kia cũng che giấu mọi người.


Dương Dương không yên lòng sờ trán Cố Khê, 
nóng quá


! Trong lòng biết ba ba vì không muốn mình lo lắng, nó giả bộ cười với ba ba, từ trong túi quần lấy ra hai trăm đồng, dâng hai tay: “Ba, đây là tiền lãi mấy ngày nay chúng con bán mứt quả, con và Nhạc Nhạc đã tới ngân hàng đổi thành tiền chẵn, ba hãy nhận lấy đi ạ.”


Nhìn hai trăm đồng kia, Cố Khê rất vui sướng, cậu đẩy tiền về, nói: “Các con tự giữ lấy, cứ để đấy tiêu vặt hoặc làm tiền đầu tư cho những việc sau này cũng được. Các con có thể kiên trì hoàn thành được kế hoạch của bản thân, ba rất mừng.”


“Ba, nếu không phải vì thúc thúc chỉ cho phép bọn con bán bốn tiếng thì có khi chúng con đã kiếm được nhiều hơn rồi. Rất, rất nhiều người tới mua, họ còn khen mứt quả của bọn con vô cùng ngon miệng.” Nhạc Nhạc quyệt quyệt miệng.


Cố Khê cười xoa đầu thằng bé, giọng nói vì đang ốm nên hơi khàn: “Hai thúc cũng vì thương các con quá thôi, hai đứa ngoan ngoãn nghe lời đi. Kiếm tiền chỉ là thứ yếu, cái chính là lấy kinh nghiệm.”


“Ba, con và Nhạc Nhạc còn tiền lẻ để tiêu rồi, hai trăm đồng này ba cầm lấy đi.” Dương Dương dúi tiền vào tay ba, cong miệng: “Ba, qua tết ba đừng mở quán nữa được không? Tranh thủ những ngày này, con và Nhạc Nhạc sẽ đi bán mứt quả, đợi đến khi nhập học, chúng con sẽ tính kế làm ăn khác, ba đừng mở quán nữa.”


Cố Khê ngây ngẩn người, Nhạc Nhạc giữ chặt tay cậu, đau lòng nói: “Ba, chúng con đã trưởng thành, có thể tự mình kiếm tiền, ba không cần phải vất vả nữa. Ba, bọn con biết, ba không muốn dựa dẫm vào thúc thúc, cũng không nguyện ý để thúc thúc giúp ba tìm việc, nhưng ba còn có thể dựa vào con và anh trai mà.”


“Ba, sau này ba cứ dựa vào chúng con; con và Nhạc Nhạc sẽ nuôi ba.” Dương Dương cầm bàn tay hơi lạnh của ba mình, đôi mắt đỏ hoe.


Trái tim Cố Khê chua xót, ngập tràn vui sướng, còn có cả niềm tự hào và đầy kiêu ngạo về con mình; cậu đã có được hai người trỉ kỷ tâm đắc nhất cuộc đời mình, chính là hai bảo bối này đây. Dùng sức nắm tay bọn trẻ, Cố Khê cười nói: “Các con đã lớn, biết suy nghĩ rồi, ba ba rất vui mừng, rất hạnh phúc. Chờ một thời gian nữa, ba ba sẽ nhờ cậy thúc thúc làm lại chứng minh thư rồi lấy bằng tốt nghiệp về, ba ba sẽ chính thức trở thành thầy giáo, như vậy ba sẽ không mở quán nữa. Dương Dương Nhạc Nhạc, thân thể ba không kém như các con nghĩ đâu, ba ba chưa bao giờ cảm thấy quá vất vả. Ba vẫn luôn ủng hộ các con tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng ba cũng hy vọng các con đừng quá đặt nặng vấn đề tiền bạc.”


“Ba, chúng con thích kiếm tiền.” Dương Dương Nhạc Nhạc vội vàng nói.


Mỉm cười, không bàn luận thêm về việc mở quán ăn, Cố Khê nói tiếp: “Số tiền thúc thúc lì xì cho các con, hai thúc ấy không chịu nhận lại; ba tính mở hai tài khoản nho nhỏ cho các con, gửi tiền mừng tuổi vào đó, các con cũng có thể gửi thêm tiền riêng của mình. Tương lai sau này, các con cần tiền làm ăn thì cũng không lo thiếu thốn. Đây là tình yêu của thúc thúc đối với các con, hai đứa phải nhớ kỹ trong lòng.”


“Vâng ạ.” Dương Dương Nhạc Nhạc gật đầu thật mạnh. Số tiền này, chúng không cần đến, toàn bộ để lại hết cho ba ba. Sau này, hai cậu nhóc sẽ dùng chính tiền của mình để gây dựng sự nghiệp.


Trước mắt chỉ còn cách giải quyết như vậy, Cố Khê hưởng thụ thời khắc quây quần ấm áp bên con trai. Cha con ba người tâm sự một lúc lâu, Dương Dương lại hỏi: “Ba, ba sẽ cùng hai thúc trở về Doanh Hải sao?” Nhạc Nhạc cũng nhìn Cố Khê, vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu chúng suốt mấy ngày nay.


Nụ cười trên môi Cố Khê biến mất, hỏi ngược lại: “Các con có muốn cùng thúc thúc về Doanh Hải không?”
Hai cậu nhóc lập tức lắc đầu: “Ba đi Doanh Hải thì chúng con mới đi.”


Hít một hơi thật sâu, Cố Khê thản nhiên nói: “Ba ba rời Doanh Hải đã lâu lắm rồi, sớm không thích nghi nổi cuộc sống sinh hoạt ở thành phố lớn nữa. Ba…… không có ý định quay về.”


Dương Dương Nhạc Nhạc không hề tỏ ra thất vọng, chúng chỉ đơn thuần muốn hỏi rõ ba mình thôi. Nhưng rồi Nhạc Nhạc nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Ba, vậy nghỉ hè ba sẽ cùng chúng con tới Doanh Hải chứ?”
Cố Khê hoài niệm, nói: “Có. Ba muốn dẫn các con đi thăm mộ cụ các con.”


“Tốt quá.” Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thế, rất thích thú, Dương Dương gãi đầu: “Hì hì, ba à, nếu ba không cùng tụi con đi thì hai bọn con cảm thấy hơi sợ.”
“Sợ cái gì?” Cố Khê bật cười trước sự ngượng ngùng của hai con trai.


“Ách…… Thì đó là Doanh Hải mà, chúng con mới chỉ được nhìn thấy trên TV.” Trong mắt hai đứa là khát khao, nhưng cũng có cả sự khẩn trương trước chân trời mới.


Cố Khê khẽ dùng sức xoa đầu chúng, cười nói: “Các con có thể tới nhờ hai thúc thúc dạy những thói quen của người thành phố, như vậy sẽ không lúng túng nữa. Kỳ thật, ba ba tới Doanh Hải cũng không quen lắm, đã mười mấy năm, Doanh Hải chắc chắn đã thay đổi chóng mặt. Các con học xong nhớ về dạy lại cho ba ba, ba ba cũng phải học tập trước mới được.”


“Vâng ạ!” Hai cậu nhóc cười lớn.


Vuốt nhẹ khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, thật thà của con trai, Cố Khê nhân cơ hội dặn dò: “Dù là thành phố lớn hay một thị trấn nhỏ cũng chỉ là một nơi chốn mà thôi. Đến Doanh Hải, các con sẽ được xem, được thấy rất nhiều thứ mới lạ mà các con chưa bao giờ gặp qua, được tiếp xúc với rất nhiều thứ khác biệt; nhưng ba ba vẫn hy vọng các con có thể vĩnh viễn bảo trì được một tâm hồn trong sáng, không vì không biết mà nhát gan, tự ti; không vì chênh lệch mà gạt bỏ bản thân.”


Tuy chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của lời ba nói, nhưng hai cậu nhóc vẫn gật đầu cam đoan, ghi tạc những lời của ba vào trong lòng.
“Ba, đêm nay con muốn ngủ cùng ba.” Dương Dương ôm Cố Khê.
“Con cũng muốn.” Nhạc Nhạc cũng ôm lấy ba mình.
Cố Khê hôn vào trán hai đứa: “Được.”


Hai đứa bé đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, lập tức cắp gối và chăn mình qua phòng ba ba, hoan hỉ nằm nép vào người Cố Khê.


Nghĩ đến ‘nhiệm vụ’ hai thúc thúc giao phó, Nhạc Nhạc xoay người: “Ba, cả tuần này ba chưa đỡ hơn chút nào, ba đến bệnh viện ở Doanh Hải khám bệnh được không? Chị Mạn Mạn nói, bệnh viện ở đây không đáng tin.”


Dương Dương cũng hùa theo: “Ba, thúc thúc có trực thăng, hai tiếng là đến Doanh Hải rồi. Ba khám bệnh xong là về ngay, sẽ không lỡ mất ngày khai giảng đâu.”


Không hề ngạc nhiên khi thấy hai con trai nói như vậy, suốt hai ngày nay, bên tai cậu luôn bị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lải nhải khuyên nhủ về việc này, Cố Khê thản nhiên nói: “Thân thể ba ba không có việc gì, trước kia ba đã từng học qua trường y, tự biết tình trạng của bản thân, vài ngày nữa sẽ đỡ hơn. Trực thăng của thúc thúc không phải của riêng thúc ấy, hai người đó cũng đi mượn của người khác, chỉ là cảm mạo thông thường, làm gì đến mức phải cầu kỳ như vậy. Muộn rồi, các con ngủ đi, ngày mai không cần đi bán mứt quả sao?”


Trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc rất nôn nóng, nhưng bọn chúng biết mình có khuyên nữa cũng không hơn được. Chúc ba ba ngủ ngon, hai cậu nhóc nhắm mắt ngủ say, haiz…bọn chúng không hoàn thành ‘nhiệm vụ’ được hai thúc thúc ủy thác rồi. Hai đứa vừa hụt hẫng vừa nghi hoặc, 


liệu có phải ba ba chưa thực sự tha thứ cho thúc thúc? Chứ không tại sao ba ba không muốn đi Doanh Hải?


Sờ trán mình, trong lòng Cố Khê cũng rất lo âu, lần sinh bệnh này quả thật hơi lâu. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không đi Doanh Hải kiểm tra, đó là điều cấm kị, cậu không thể mạo hiểm bí mật của bản thân được, cậu nhất định phải che giấu nó cho đến tận lúc ch.ết. 






Truyện liên quan