Chương 69
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giúp Cố Khê đưa Từ lão gia về phòng ngủ; Từ nãi nãi cũng đã ngủ say, Cố Khê khép cửa phòng cha mẹ nuôi rồi đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy hai người đang đứng đợi ngoài cửa, cậu không khỏi khẩn trương.
Nhận thấy Cố Khê lo lắng, Triển Tô Nam nhẹ giọng nói: “Anh đi tắm trước, cả người đầy mồ hôi.”
Kiều Thiệu Bắc cũng nói: “Tiểu Hà, em có muốn vào phòng Dương Dương Nhạc Nhạc tắm không? Trời nóng, em đã bận rộn cả ngày, cũng nên tắm táp để ngủ ngon hơn.”
Cố Khê hỏi: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đã ngủ chưa?”
Kiều Thiệu Bắc cười, vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Vừa nãy thì chúng còn đang chơi game, giờ không biết đã chơi xong chưa. Em vào thử xem, tranh thủ để Tô Nam đi tắm.”
“Đi đi, suốt hai tháng trời Dương Dương và Nhạc Nhạc không được gặp em, ngày nào chúng cũng nhắc đến ba ba.” Đẩy Cố Khê đi, Triển Tô Nam tận lực để giọng mình được tự nhiên.
Cố Khê gật đầu: “Vậy em qua phòng Dương Dương Nhạc Nhạc tắm rửa.”
“Em cứ đến thẳng phòng chúng đi, anh lấy quần áo sạch cho em.” Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê hướng ra cầu thang.
Từ lão gia và Từ nãi nãi bởi vì đi đứng bất tiện nên ở lầu một. Trên lầu hai là Triển Tô Nam đang chuẩn bị về phòng đi tắm, Kiều Thiệu Bắc không theo Cố Khê lên lầu ba, hắn quay người trở về phòng.
***
Một mình Cố Khê đi đến phòng bọn trẻ, tâm trí không yên chút nào.
Khi mở cửa phòng, những ngổn ngang trong lòng cậu đều biến thành tình yêu thương con trai vô bờ bến. Hai cậu nhóc rất tự giác lên giường. Đèn ngủ tỏa ánh sáng dìu dịu, Dương Dương Nhạc Nhạc nằm song song hai bên giường, ở giữa là một chỗ trống chúng đặc biệt để dành cho Kiều Thiệu Bắc, hai đứa đều muốn nằm cạnh ba Kiều.
Cố Khê đi đến bên giường, tóc hai con trai hơi ướt, chắc hẳn vừa tắm xong, chưa kịp sấy khô đã leo lên giường ngủ. Chỉnh lại chăn bị Dương Dương đá sang một bên, rồi lại bế Nhạc Nhạc nằm ngay ngắn, Cố Khê tắt điều hòa, mở cửa sổ đón gió trời.
Mùa hè ở Doanh Hải, ban ngày rất nóng nực, nhưng ban đêm lại khá mát mẻ. Gió theo cửa sổ đi vào, thổi tấm rèm bay phập phồng, đưa từng cơn gió mát len lỏi vào phòng. Hai cậu nhóc chẹp chẹp miệng, ngủ rất say sưa.
Có người đẩy cửa vào, Cố Khê quay đầu nhìn, là Kiều Thiệu Bắc; trong tay là quần áo của cậu.
Thấy hai con trai đã say giấc, hắn chỉ chỉ phòng tắm, Cố Khê hiểu ý, gật đầu đáp lời.
Nhận quần áo từ trên tay Kiều Thiệu Bắc, trái tim dần bình ổn lại có dấu hiệu đập dồn dập. Không dám nhìn Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê cúi đầu đi vào phòng tắm.
Còn lại Kiều Thiệu Bắc đứng đó thì càng không ngừng hít sâu, rồi đi tới sủng nịnh hôn con trai bảo bối trên giường.
***
Trong phòng tắm, Cố Khê đứng trước vòi sen, để dòng nước mát xua đi những bối rối trong lòng. Cố Khê biết, kể từ thời điểm phát sinh quan hệ với Kiều Thiệu Bắc thì sớm hay muộn, cậu cũng phải đối mặt với tình huống……. sẽ ở cùng hai người nọ. Nhưng khi khoảnh khắc đó chân chính đến, cậu lại phát hiện, hóa ra bản thân mình hoàn toàn chưa thể sẵn sàng. Cho dù Kiều Thiệu Bắc có nói cơ thể cậu là đẹp nhất, cho dù hắn đối với cậu tràn ngập dục vọng, nhưng… sự tự ti trong lòng suốt ba mươi năm vẫn khiến cậu vô cùng hoảng loạn. Huống chi đây còn là hai người…….
Cố Khê dùng sức lau mặt. Nếu không thể tránh được, thì, thì, cậu có nên đi uống chút rượu? Ít nhất, khi say còn có thể làm bộ không nhớ rõ mọi chuyện.
Hai tay chậm rãi di chuyển tới bụng, nghĩ tới ánh mắt chờ đợi của Kiều Thiệu Bắc là lòng Cố Khê lại nặng nề. Cậu có dự cảm, cậu không hề có thai. Cậu không có bất cứ dấu hiệu nào của việc mang bầu, một chút cũng không. Cơ thể song tính có thể mang thai đã là điều rất hiếm lạ, giờ cậu lại còn nhiều tuổi thế này, có lẽ cậu đã không còn khả năng mang thai nữa rồi. Dương Dương và Nhạc Nhạc rõ ràng là con của Thiệu Bắc, nếu cậu không thể tiếp tục sinh đẻ thì Tô Nam phải làm sao đây?
Cốc, cốc, cốc ~~
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Cố Khê hoàn hồn. Tắt vòi hoa sen, cậu đi đến cạnh cửa, hé một khoảng hẹp, nhìn Kiều Thiệu Bắc đứng bên ngoài.
“Tiểu Hà, có muốn anh kỳ lưng cho em không?”
“Không, không cần đâu.”
Cậu vẫn không quen lõa thể trước mặt người này.
Kiều Thiệu Bắc cười vô sỉ: “Vậy, anh có thể đi vào trong cùng được không?”
Rõ ràng còn phòng tắm khác, nhưng hắn chính là muốn chen chúc cùng Cố Khê.
Cố Khê nuốt nước bọt, cơ thể dần khô nóng, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.
“Tiểu Hà?” Kiều Thiệu Bắc khẽ đẩy cửa.
Cố Khê chần chừ chốc lát, nhưng vẫn tránh người. Kiều Thiệu Bắc lập tức đẩy cửa tiến vào, rồi nhanh chóng khép cửa. Hai tay Cố Khê ngượng ngùng che hạ thân, cúi đầu.
Kiều Thiệu Bắc thuần thục cởi quần áo trên người, ôm lấy Cố Khê. Thân thể cậu lập tức cứng ngắc. Kiều Thiệu Bắc ôm cậu đến trước vòi sen, mở nước. ‘Người anh em’ của hắn đã ‘dựng cờ’, còn Cố Khê vẫn ngượng ngùng che hạ thân của mình.
“Gội đầu rồi à?”
“…… Vâng.”
“Anh kỳ lưng cho em.”
Phớt lờ ‘người anh em’ đang ngầm kháng nghị, Kiều Thiệu Bắc với tay lấy khăn tắm, khẽ dùng sức tách hai tay Cố Khê, bắt đầu kỳ cọ từ phần tay cậu.
Cố Khê cúi đầu đứng ngây ra đó, cơ thể không biết có phải do dòng nước ấm hay không mà chút chút ửng hồng.
“Tiểu Hà.”
“Anh không chạm vào em đâu, anh chỉ muốn cùng tắm với em thôi.”
“Tuy anh rất thèm khát em, nhưng anh biết em cần thời gian để thích ứng, hơn nữa anh cũng sợ làm tổn thương đến đứa nhỏ.”
Kiều Thiệu Bắc một bên kỳ cọ, một bên lải nhải.
Hai tay Cố Khê bị Kiều Thiệu Bắc cương quyết giữ chặt nên buồn phiền nói: “Em cảm thấy, em không có thai.”
Động tác Kiều Thiệu Bắc đình chỉ, rồi lại tiếp tục cười: “Không có thì không có. Anh cũng sợ em sẽ mệt. Mặc dù có người giúp việc phụ em chăm sóc bác trai, nhưng đa phần đều là em làm tất.”
Cố Khê rút tay đang bị Kiều Thiệu Bắc nắm ra, ngày nào cũng tắm rửa nên người cậu không bẩn lắm. Lấy khăn tắm trong tay người nọ, cậu nói: “Để em kỳ lưng cho anh.”
Nét mặt Kiều Thiệu Bắc lập tức tươi cười kinh ngạc, hắn tắt ngay vòi sen, quay lưng về phía Cố Khê, hai tay chống vào tường. Trái tim tràn đầy thỏa mãn.
Cố Khê im lặng, nhưng có phần hơi trầm mặc kỳ lưng cho Kiều Thiệu Bắc.
Kiều Thiệu Bắc sợ bản thân không nhịn được sẽ đè ngửa Cố Khê ngay trên tường, nên hắn nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện: “Tiểu Hà, kỳ lưng xong cho anh thì em ra ngoài đi. Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tay Cố Khê dừng động tác, không lên tiếng.
Kỳ xong cho Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê vỗ vai hắn báo hiệu.
Kiều Thiệu Bắc mở vòi sen, với tay lấy sữa tắm. Bơm một ít ra tay, hắn quay đầu nói với Cố Khê: “Nào, để anh xoa cho em.”
Cố Khê lập tức lui về sau hai bước, hai má ửng đỏ. “Không, không cần, tự em làm được rồi.”
Kiều Thiệu Bắc kéo Cố Khê lại, bôi sữa tắm lên người cậu; thân thể Cố Khê không khỏi run rẩy.
Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê vào lòng, hai tay vẽ loạn lên thân thể cậu; hạ thân cứ chọc chọc vào người Cố khê. Phân thân Cố Khê cũng đã ngẩng đầu, cậu không dám thở mạnh, sợ cái tay đang tung hoành trên người mình sẽ chuyển xuống giữa hai chân cậu.
Kiều Thiệu Bắc rất hiểu rõ định lực của bản thân, hắn buông Cố Khê ra, thanh âm dị thường khàn đặc, nói: “Ừ, còn chỗ kia, chính em rửa đi, anh……” Hắn chỉ chỉ vào ‘người anh em’ nhà mình.
Cố Khê không làm gì nữa, trực tiếp đứng trước vòi sen để nước xối đi những bọt xà bông trên người; chỉ mong mau mau chóng chóng sớm thoát khỏi nơi hít thở không thông này.
Kiều Thiệu Bắc cũng không ngăn cậu, khi Cố Khê tẩy rửa bọt xong, hắn còn lấy khăn tắm phủ lên người cậu.
“Em đi ra ngoài trước đi, anh còn muốn tắm thêm một lúc nữa.” Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc xoáy sâu vào Cố Khê, hai mắt bừng cháy.
Cố Khê cúi thấp đầu, ừ hử một tiếng, nhanh chóng lau khô thân thể, lau tóc qua loa rồi cầm quần áo ngủ đi ra ngoài.
Cố Khê vừa khuất bóng, Kiều Thiệu Bắc liền thống khổ rên rỉ thành tiếng, tay phải cầm ‘người anh em’ của mình, hắn không giải quyết một lần thì thật sự không xong.
***
Chạy vội vã ra ngoài, Cố Khê một đường đi thẳng xuống phòng ngủ lầu hai; tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, còn chưa kịp đẩy ra thì cậu đã sững người. Trong phòng…… trong phòng, cửa tự động mở. Thân thể Cố Khê rơi ngay vào lòng một người; cậu chưa kịp phản ứng đã bị đối phương bế bổng lên.
Cửa đóng rầm ngay sau lưng cậu….
Bị đặt lên giường, dép lê rớt đâu không biết, da đầu Cố Khê tê dại vì hồi hộp, thân thể cứ vô thức nhũn ra.
Người trước mặt cách cậu rất gần, cậu thậm chí có thể tinh tường nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương – có vẻ rất nặng nhọc. Sự nồng cháy trong mắt người nọ khiến Cố Khê không sao né tránh được. Cậu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, dịch người về sau.
Triển Tô Nam cũng rất bồn chồn, giây phút này hắn như một chàng trai ngây ngô; trong lòng chỉ hận không thể đặt ngay Cố Khê dưới thân để dày vò; nhưng lại không dám to gan như vậy. Thấy tóc Cố Khê còn hơi ẩm, Triển Tô Nam khìn khịt mũi: “Anh đi lấy máy sấy, tóc không sấy khô là không được.”
Giường bị lún xuống, là Triển Tô Nam đã xuống giường. Cố Khê mân mê hai chân, cúi đầu, hai tay đặt ở đâu cũng thấy mất tự nhiên.
Triển Tô Nam trở lại rất nhanh, có tiếng máy sấy kêu vù vù; Cố Khê không ngẩng đầu, một bàn tay khô ráp lướt qua mái đầu ẩm ướt của cậu. Cố Khê mím chặt môi, sự khẩn trương trong lòng dần được xoa dịu bởi bàn tay dịu dàng gửi gắm niềm yêu thương.
Thần trí của Cố Khê có chút lơ đãng, trước kia hai người này cũng đã từng ôn nhu sấy tóc cho cậu như thế này, suy nghĩ của cậu nhất thời lang thang về miền quá khứ.
Tiếng thổi gió của máy sấy không biết đã ngừng từ khi nào, đợi lúc Cố Khê lấy lại được tinh thần thì cậu đã bị đặt dưới thân Triển Tô Nam.
Không gấp gáp cởi bỏ quần áo người yêu, một tay Triển Tô Nam chống xuống giường, một tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, say đắm nhìn Cố Khê. So với giây phút được tận hưởng niềm vui sướng khi ôm trọn người mình yêu thương vào trong lòng thì khoái cảm của ȶìиɦ ɖu͙ƈ có là gì đâu.
Triển Tô Nam không lên tiếng, cứ lẳng lặng nhìn Cố Khê, khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, vầng trán cao cùng cánh tay đang để lộ ra bên ngoài.
Cố Khê nhìn ngắm những xúc cảm đang dâng trào trong mắt Triển Tô Nam, sự mê muội và tình yêu không hề che đậy.
“Tiểu Hà……”
Tiếng gọi như vang vọng từ sâu thẳm linh hồn, Cố Khê khẽ nhắm hai mắt, nụ hôn vô cùng dịu dàng dừng trên vết sẹo nơi trán cậu, lưu luyến hồi lâu rồi chuyển qua đôi mắt; cuối cùng dừng lại bên miệng. Tay Cố Khê vô thức xiết chặt áo ngủ, đôi môi kia triền miên giằng co không biết bao lâu. Ngón tay đang bóp chặt đầy căng thẳng đã sớm buông lỏng, nụ hôn lại tiếp tục dừng ở xương quai xanh, cúc áo ngủ dần bị cởi bỏ.
Tiếng tim đập liên hồi, bên tai Cố Khê rung động bởi nhịp đập thổn thức của người nào đó. Nụ hôn cùng những cái vuốt ve thật giống với Kiều Thiệu Bắc, cũng ngô nghê và đáng yêu biết bao. Trái tim Cố Khê dần mềm nhũn. Suốt mười mấy năm qua, cậu mang theo con trai rời xa quê hương để kiếm sống, còn hai người này lại dùng phương pháp tự ngược để trừng phạt sai lầm của bản thân.
Không biết vì sao, hốc mắt Cố Khê nóng rát, cho dù giữa ba người đã từng xảy ra hiểu lầm thế nào thì tình yêu hai người này dành cho cậu, vẫn chưa bao giờ suy biến….
Hai cánh tay vốn bị động đã chậm rãi nâng lên, đặt lên vai người nọ; Cố Khê không đẩy Triển Tô Nam ra mà còn thoải mái rên rỉ, mặc kệ đối phương tùy ý vuốt ve, hôn môi.
Hốc mắt Triển Tô Nam bỏng rát, người thương trước mắt như trân bảo, hắn tỉ mỉ hôn từng tấc thân thể của Cố Khê. Nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của cậu, hôn lên cái rốn duyên dáng, dần đi xuống, đi xuống……
Mặc dù đã có chút kinh nghiệm, nhưng khi Triển Tô Nam cởi quần của cậu, Cố Khê vẫn đè lại tay hắn, cơ thể không ngừng run run.
Không giống với Kiều Thiệu Bắc liên tục niệm ‘chú ngữ’, cũng không gạt tay Cố Khê ra; Triển Tô Nam cứ không ngừng hôn lên lỗ rốn cậu; hôn lên thắt lưng cậu, cách một lớp quần ngủ hôn lên bắp đùi cậu…. Không ngừng, không ngừng dùng nụ hôn dịu dàng của mình để giúp Cố Khê thả lòng.
Năm phút…… Mười phút…… Mười lăm phút…… Hai mươi phút…… Tay Cố Khê giật giật, ngón tay chậm rãi buông lỏng. Triển Tô Nam cũng không nhân cơ hội cởi quần đối phương, vẫn tiếp tục hôn môi, đem những tiếng rên rỉ động tình của Cố Khê nuốt hết vào bụng, một tay chậm rãi đưa vào trong quần cậu.
“Ưm……” Cố Khê căng thẳng khép hai chân.
Bàn tay Triển Tô Nam không nhanh không chậm đi tới, cực kỳ ôn nhu vuốt ve phân thân tinh xảo của cậu, âu yếm ngọc trụ ngây ngô.
Tiếng rên rỉ của Cố Khê vang lớn, một tay gắng sức đẩy Triển Tô Nam ra, hổn hển thở từng ngụm, sắc mặt đỏ ửng.
Triển Tô Nam hôn lên cổ cậu, lên xương quai xanh; đầu lưỡi uốn lượn quấy nhiễu hai nhũ tiêm. Hai tay Cố Khê ôm chặt đầu Triển Tô Nam, hai chân khép chặt chầm chậm hé mở, cậu thả lòng người, nhắm hai mắt lại.
Trái tim Triển Tô Nam như sắp nhảy vọt, cái tay đang vuốt ve phân thân Cố Khê tạm dừng, rồi tiếp tục thăm dò xuống. Dưới ngọc trụ vốn không có túi cầu là một nhụy hoa rực rỡ khiến hắn phun máu mũi.
Tiếng hít thở của Triển Tô Nam càng khiến Cố Khê bồn chồn, cậu bất an nhắm chặt hai mí mắt đã run rẩy.
Quần ngủ bị cởi xuống, huyết sắc trên mặt Cố Khê dần rút cạn, qυầи ɭót bị lột… Cố Khê bất an chôn đầu ở hõm vai Triển Tô Nam.
Thân thể Triển Tô Nam run run, ngón tay ở chỗ nhụy hoa tinh tế xoa nắn; bất chợt ngón cái đụng đến một vết sẹo… Nghĩ tới điều gì đó, Triển Tô Nam buông Cố Khê ra, cởi áo may ô đã sớm ướt đẫm mồ hôi của mình, rồi đi đến giữa hai chân đang khép chặt của cậu, tách ra.
Chỉ một lần liếc mắt đã khiến Triển Tô Nam cả đời khó quên.
Cố Khê nghe được tiếng hít sâu của Triển Tô Nam, hai tay đang giữ chặt chân cậu rời đi… và rồi đệm rung chuyển, tiếp đó cậu nghe thấy một tiếng ‘RẦM’ dữ dội, hình như là tiếng thứ gì đó ngã khỏi giường.
Kích tình trong người nhanh chóng thối lui, Cố Khê vội vàng mở to mắt ngồi dậy, trên giường nào còn thấy bóng dáng Triển Tô Nam.
“TÔ NAM?!” Chạy nhanh tới đầu giường, ánh mắt Cố Khê trừng lớn.
“Tiểu Hà, giấy, giấy.” Nằm ngửa trên sàn nhà, Triển Tô Nam một tay bóp mũi, chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ khe mũi hắn.
Cố Khê mím chặt miệng, nhanh tay đi lấy khăn giấy đưa cho hắn.
Triển Tô Nam nhét giấy kín lỗ mũi, thẹn quá hóa giận: “Không được cười!”
Khóe miệng Cố Khê lại càng run rẩy, như đang cố đè nén cảm xúc nào đó.
“Tiểu Hà…… Không được cười anh……”
May quá, vẫn còn cứng, chưa mềm xuống.
Cố Khê vươn tay, Triển Tô Nam nắm lấy, theo đà đứng dậy, máu mũi chảy xuống nền nhà.
“Mau nằm xuống.” Cố Khê với áo ngủ, định mặc vào nhưng lại bị kẻ ngang ngược nào đó đoạt mất.
“Anh muốn nhìn em.” Đang ngồi trên giường, Triển Tô Nam nói bằng giọng mũi.
Cố Khê khép hai chân lại, không quen trần trụi trước mặt đối phương.
Nằm thẳng người, Triển Tô Nam một tay bóp mũi, một tay ôm Cố Khê. Nhiệt độ trong phòng không lạnh, nên hắn cũng chẳng sợ Cố Khê sẽ bị cảm.
Cố Khê im lặng gối lên vai Triển Tô Nam, hai người kề sát bên nhau thế này khiến cậu có thể trấn tĩnh lại cơ thể đang khô nóng.
Qua năm phút sau, máu mũi Triển Tô Nam ngừng chảy. Hắn không đặt Cố Khê dưới thân nữa, mà kéo tay Cố Khê đặt lên ‘người anh em’ cho dù chảy máu mũi cũng không mềm xuống.
“Tiểu Hà, sờ anh đi. Anh sắp nghẹn ch.ết rồi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Khê sờ phân thân của người khác, thân thể nháy mắt cứng ngắc. Triển Tô Nam nắm lấy tay Cố Khê vuốt ve ‘người anh em’, mấy phút sau đã nghe thấy tiếng hắn rên rỉ thống khổ, bạch trọc phun bẩn tay cậu.
“Nghẹn ch.ết mất……” Thoải mái rên hừ hừ, Triển Tô Nam cũng có cách ngụy biện giống người nào đó: “Anh chỉ mới thử có một lần thôi, suốt mười mấy năm không được chạm vào em nên thế, chứ anh tuyệt đối không bị mắc bệnh liệt dương đâu nhá.”
Không có một người đàn ông nào chịu để người yêu nghĩ mình bất lực. Còn chuyện chảy máu mũi thì hắn bơ đi luôn, giả bộ như chưa từng phát sinh chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Cố Khê không nói gì, cậu bình thản lấy khăn lau tay sạch sẽ, rồi rút tiếp mấy tờ giấy nữa, do dự chốc lát, đưa cho Triển Tô Nam; cậu…không đủ dũng khí lau nơi đó hộ hắn.
Triển Tô Nam quệt quệt vài đường là đã lau sạch sẽ ‘người anh em’ nhà mình; hắn xoay người áp đảo Cố Khê.
“Tiểu Hà, anh thật sự không bị bệnh liệt dương đâu, anh cam đoan sẽ chỉ duy nhất một lần này thôi. Em không được nghi ngờ bừa bãi đâu nhé.”
“Ưm……”
Cố Khê đâu có hoài nghi, nhưng môi bị hôn nên cậu không thể nào biện giải cho mình, sự ngọt ngào vô danh trong lòng dần lan tỏa.