Chương 83
“Đi Mỹ?”
“Đến chỗ chú Rex?”
Bất ngờ nghe ba Triển và ba Kiều muốn cho bọn nó đi Mỹ, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, nói: “Kỳ thật cũng giống đi du học, chẳng qua các con không đến trường, mà đến chỗ chú Rex để cùng với Tom và Thomas tiến hành huấn luyện đặc biệt.”
Nhạc Nhạc hỏi: “Sẽ lợi hại giống ba Triển, ba Kiều vậy sao? Tom và Thomas nói ba rất lợi hại.” Bọn nó từ chỗ Tom và Thomas biết được không ít ‘tin tức’ đâu.
Triển Tô Nam cười nói: “Các con tuyệt đối sẽ lợi hại hơn hai ba.”
Dương Dương vẫn còn đang suy nghĩ, qua một lát nhóc hỏi: “Chúng con có thể trở về chứ?”
“Đương nhiên.” Kiều Thiệu Bắc nói: “Thời gian của các con sẽ tự do hơn, chẳng qua so với trường học thì vất vả hơn một chút, các con không chỉ học tập tri thức mà còn phải các thế võ phòng thân.”
“Oa, thế võ phòng thân?” Nhạc Nhạc lập tức khoa tay múa chân vài cái, “Giống trên TV vậy sao?”
“Ha hả, ” Con của bọn họ bị ảnh hưởng TV không ít a. Triển Tô Nam lắc nhẹ chóp mũi Nhạc Nhạc: “Đúng vậy, lợi hại giống trên TV vậy.”
“Ngô…” Nhạc Nhạc do dự, bé muốn đi, nhưng bé không muốn rời xa ba ba. Nhạc Nhạc nhìn về phía anh hai, chuyện này bé nghe theo anh hai.
Dương Dương suy nghĩ thật lâu, rồi hỏi: “Ba ba… có thể sinh em bé chứ?”
Lúc này, người sững sờ đổi thành Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Chuyện này chắc không nên gạt hai đứa nhỉ.
Kiều Thiệu Bắc trầm giọng nói: “Tất nhiên. Chỉ là thân thể ba ba không tốt, không nhất định có thể mang thai. Nếu trong vòng năm năm ba ba không có thai, ba Triển và ba Kiều sẽ đi thắt ống tinh, không nhắc tới chuyện này nữa.”
Nhạc Nhạc vừa nghe thế liền thấy buồn, trong lòng lại rất mâu thuẫn. Bọn nó muốn ba ba sinh em trai hoặc em gái cho bọn nó, nhưng lại lo lắng cho thân thể của ba ba.
Triển Tô Nam nói: “Thân thể của ba ba đã có ba và ba Kiều chăm sóc, còn cả chú Angela nữa, các con không cần quá lo lắng. Để cho ba ba sinh em bé cũng là vì muốn cho ba ba có thể ở cữ nữa, chú Angela nói ở cữ có thể chữa khỏi bệnh đau xương cốt của ba ba, cho nên ba Triển và ba Kiều mới đồng ý cho ba ba sinh em bé. Đương nhiên, dù sao ba ba cũng là đàn ông, có thể mang thai hay vẫn còn rất khó nói.”
“Nếu ba ba có em bé, con muốn ở bên ba ba.” Nhạc Nhạc cầm lấy tay ba Triển, có chút khẩn trương.
Dương Dương cũng nói: “Con cũng muốn ở bên ba ba, con muốn chăm sóc ba ba.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vui mừng nở nụ cười, Kiều Thiệu Bắc nói: “Nếu ba ba mang thai, ba Kiều và ba Triển sẽ đưa ba ba tới Mỹ để an thai, đến lúc đó các con còn phải giúp ba Triển và ba Kiều chăm sóc ba ba đó.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên, ba Kiều hứa với các con.”
Dương Dương cắn miệng, lại qua hơn nữa ngày, nhóc mới gật gật đầu: “Chúng con đi Mỹ.” Bọn họ cần phải lợi hại giống ba Triển và ba Kiều vậy, như thế mới có thể bảo hộ ba ba, làm chỗ dựa cho ba ba.
“Anh hai đi con cũng đi.” Nhạc Nhạc gật đầu thật mạnh, rồi mới không xác định hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, chúng con phải lập tức đi Mỹ sao?”
“Đương nhiên không phải.” Triển Tô Nam nói: “Các con vừa tới Doanh Hải, ba cũng không nỡ đưa các con tới Mỹ sớm như vậy. Có lẽ cũng phải đến sang năm.”
Hai bé con gật gật đầu, trong lòng đã có chút lưu luyến.
Kiều Thiệu Bắc hôn hôn con trai, nói: “Ba Kiều và ba Triển cũng không nỡ đưa hai đứa đến nơi xa như vậy. Chờ quán sủi cảo của ba ba đi vào quỹ đạo, hàng năm ba Kiều và ba Triển sẽ mang ba ba và ông bà đến Mỹ định cư một thời gian. Kỳ thật cũng giống như ở nhà, chẳng qua hàng năm sẽ có mấy tháng các con sẽ không gặp được ba ba.”
Dương Dương hít vào một hơi, kiên định nói: “Chúng con đã trưởng thành, ba ba nói chúng con là nam tử hán, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi ba ba, đi ra ngoài phát triển, chúng con không sợ.”
“Kỳ thật cái này cũng giống trọ ở trường, trọ ở trường chúng con cũng không thể về nhà mỗi ngày nha.” Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực, “Chúng con coi đi Mỹ như trọ ở trường.”
“Ha hả.” Yêu thương mà xoa xoa đầu hai đứa con trai, Triển Tô Nam nói: “Ba Triển và ba Kiều có rất nhiều việc làm ăn ở Mỹ, các con tới đó còn phải theo học việc kinh doanh, sau này sự nghiệp của ba Triển và ba Kiều đều giao cho hai đứa.”
“Chúng con không cần.” Nghĩ tới một việc, Dương Dương thực kiên quyết nói: “Con và Nhạc Nhạc có thể tự mình kiếm tiền, sau này tự mình mở công ty.”
“Nhóc hư này, tại sao không cần?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giả vờ tức giận mà lắc lắc chóp mũi hai đứa nhỏ, Kiều Thiệu Bắc nói: “Ba vất vả dốc sức làm ăn buôn bán không để lại cho các con thì để cho ai? Em trai hay em gái sao? Các con là anh trai, nhẫn tâm để cho các em vất vả vậy sao?”
“Ách…” Dương Dương chớp mắt, “Là việc làm ăn của chính hai ba sao?” Không phải của người nhà bên kia à?
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn chằm chằm vào mặt hai đứa nhỏ, híp mắt, đây là ý gì? Nhạc Nhạc lập tức nhăn nhó nói: “Tom và Thomas nói việc làm ăn của nhà bọn họ là từ ông nội của ông nội của ông nội truyền xuống, cho nên con và anh hai sợ, ân…”
Dương Dương lập tức gật đầu: “Dạ, con và Nhạc Nhạc sợ việc làm ăn của ba quá nhiều, chúng con đều không có thời gian tự mình gây dựng sự nghiệp, đây là giấc mộng của chúng con.”
Thì ra là như vậy. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cười cười đầy bất đắc, Triển Tô Nam nói: “Sản nghiệp của ba ở Mỹ là do ba tự tay sáng lập, tuy nói không ít, nhưng cũng không giống chú Rex là sản nghiệp gia tộc vô cùng khổng lồ như vậy. Ba Triển và ba Kiều cũng hy vọng sau này các con có thể ở Mỹ phát triển, bên đó chính là sản nghiệp của nhà chúng ta, các con phải đặt hết tâm tư vào. Trên người chú Rex có rất nhiều chỗ mà các con cần chú ý học tập.”
“Dạ, chúng con đã biết!” Hai bé con thả tâm, gật mạnh đầu, “Chúng con tới Mỹ sẽ nhất định cố gắng học tập.”
“Ba tin tưởng các con.”
Chuyện sau này Dương Dương và Nhạc Nhạc đi Mỹ phát triển cứ vậy mà định ra, chính là ai cũng thật không ngờ khi ngày đó đến bọn họ lại gặp phải lực cản lớn như vậy, thậm chí thiếu chút nữa phát sinh “xung đột đổ máu” trong gia đình.
※
Thời gian chớp mắt trôi qua. Rex và Angela trở lại Mỹ, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng khai giảng, hai đứa trở thành học sinh năm nhất của trung học Khôn Hành, khác với dĩ vãng, hai đứa xin ba an bài cho hai đứa học cùng một lớp, từ trấn nhỏ bước vào thành phố lớn như Doanh Hải, phải đối mặt với bạn học mới, hai anh em vẫn có chút khẩn trương. Tom và Thomas thì tạm thời học ở trường tiểu học trực thuộc trung học Khôn Hành, cách Dương Dương và Nhạc Nhạc một cái sân thể dục. Mỗi ngày bốn người cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, và cùng nhau làm bài tập, có Dương Dương và Nhạc Nhạc ở đó, trên cơ bản Cố Khê chỉ cần để ý chuyện ăn uống và quần áo cho Tom và Thomas là đủ rồi, có đôi khi quần áo cũng không cần cậu quan tâm. Sau khi Rex ở trong điện thoại nghe nói thế, liền muốn đem Dương Dương và Nhạc Nhạc lừa gạt về nhà làm con trai.
Bởi vì lệch múi giờ, mỗi tuần Cố Khê có ba ngày bắt đầu từ 9 giờ sáng thông qua video cùng Angela học trung y, thứ năm cậu sẽ đi bệnh viện cùng La Kiệt học nền tảng và trụ cột Tây y. Sau khi biết được Angela tới Doanh Hải ở ba tháng, La Kiệt liền hướng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa ra kháng nghị nghiêm trọng, rõ ràng giấu anh ta!
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đáp ứng sẽ cho La Kiệt và bạn gái anh ta xuất ngoại nghỉ phép, lúc này La Kiệt mới tha thứ cho bọn họ. Mà sở dĩ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giấu La Kiệt là vì không muốn anh ta phát hiện sự tồn tại của Dương Dương và Nhạc Nhạc. Lòng hiếu kỳ của La Kiệt rất nặng, nếu anh ta phát hiện Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống Kiều Thiệu Bắc, khó bảo toàn sẽ không đi điều tr.a thân phận của Dương Dương và Nhạc Nhạc, chuyện này liên quan đến Cố Khê, cho nên hai người quyết định giấu anh ta.
Sau khi Angela trở về Seattle, liền gọi điện cho La Kiệt, hy vọng La Kiệt có thể nhận Cố Khê làm học trò, La Kiệt vui vẻ đáp ứng. Cho dù không nể mặt Angela, thì Cố Khê cũng là vợ của ông chủ, cho nên anh ta nhất định phải nhận Cố Khê làm học trò. Bất quá, sau khi biết được Cố Khê đã từng học y một năm, nhưng bởi vì sự kiện kia mà phải bỏ học, anh ta liền tiếc hận thay cho cậu. Sau khi tự mình dạy vài nét cơ bản cho Cố Khê, La Kiệt liền quyết định dốc sức dạy Cố Khê, Cố Khê đã lãng phí mười mấy năm quả thực là rất đáng tiếc. Mục đích mà Cố Khê học y là vì cậu và Angela, cho nên phương hướng học tập chủ yếu là khoa nội và khoa phụ sản, La Kiệt liền tìm hai chuyên gia ở phương diện này dạy cho Cố Khê, Cố Khê trở thành học sinh của bệnh viện.
Lại là thứ năm, sau khi ở bệnh viện học nguyên một ngày, Cố Khê mới ra về. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc phái một chiếc xe chuyên môn đưa đón cậu, bất quá hôm nay Cố Khê muốn tới trường học một chuyến, cho nên cậu không kêu lái xe tới đón cậu, mà đi xe bus qua đó. Kỳ thật cậu càng quen đi xe bus hơn, chính là hai người kia kiên quyết không đồng ý. Thân phận của Dương Dương và Nhạc Nhạc ở Khôn Hành được giữ một nữa bí mật. Mặc dù là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự tay làm thủ tục nhập học cho bọn nhỏ, nhưng người giám hộ lại là “cha Cố Khê”. Cho nên ở Khôn Hành – trừ bỏ hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp của hai bé thì không ai biết quan hệ của Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, hơn nữa hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp cũng chỉ nghĩ Dương Dương và Nhạc Nhạc là con nuôi của hai người kia, mặc cho bộ dạng của Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống Kiều Thiệu Bắc, thì bọn họ cũng không dám suy nghĩ đến hướng khác.
Dương Dương và Nhạc Nhạc đi học đã hơn một tháng, hai bé thích ứng cũng không tệ lắm. Tuy hai bé đến từ trấn nhỏ, nhưng tính cách hòa đồng đã rất nhanh chiếm được yêu thích của bạn học và thầy giáo, ngoài ra thành tích của hai bé cực kỳ tốt, vừa nhập học, ở lần trắc nghiệm đầu tiên, hai bé đã làm cho bạn học và các giáo viên phải chấn động. Sau đó lại phát hiện tiếng Anh của hai bé so với bọn nhỏ ở thành phố còn tốt hơn, hơn nữa còn có hai người bạn nhỏ ngoại quốc, khiến cho các bạn học bài xích hai bé ngay từ đầu dần dần biến thành tò mò. Mà làm cho các bạn học hoàn toàn chấp nhận hai bé là khi hai bé mang sủi cảo tới trường làm cơm trưa.
Trường học có nhà ăn, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liền chuẩn bị rất nhiều phiếu ăn cho Dương Dương, Nhạc Nhạc, Tom và Thomas. Nhưng bốn đứa nhỏ lại không thích ăn, ăn uống của bọn nó đã sớm bị ba ba (chú Cố) ‘dạy hư’. Cho nên mỗi tuần sẽ có ba ngày Cố Khê làm cơm hộp cho bọn nhỏ mang đi, trường học có lò vi sóng nên hâm nóng rất dễ dàng. Còn ba ngày còn lại, bọn nhỏ sẽ ăn ở nhà ăn, sở dĩ Cố Khê không làm cơm mỗi ngày là vì muốn bọn nhỏ có thể tiếp xúc với bạn học nhiều hơn.
Có một lần Dương Dương và Nhạc Nhạc mang sủi cảo đi học, có một bạn học tương đối thân với hai bé nếm thử một cái, sau đó liền chơi xấu mà đem sủi cảo của hai bé “cướp đi”, tiếp đó sủi cảo đã vào dạ dày của một nửa bạn học trong lớp, một nửa bạn học không ăn được là vì sủi cảo đã hết. Kết quả, trưa ngày đó Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng buồn bực ăn cơm do các bạn học trong lớp mua ở nhà ăn.
Từ đó, các bạn học luôn hỏi Dương Dương và Nhạc Nhạc khi nào sẽ mang sủi cảo. Ở thành phố lớn, có mấy đứa nhỏ có thể ăn được sủi cảo tự tay cha mẹ bao chứ? Muốn ăn sủi cảo cũng chỉ có thể ăn đồ đông lạnh hoặc là đi ăn tiệm, sủi cảo chính tông ăn ngon như thế là lần đầu bọn nó được ăn. Thậm chí, có người còn muốn mua sủi cảo của Dương Dương và Nhạc Nhạc. Dương Dương và Nhạc Nhạc đều cự tuyệt, bọn nó không muốn ba ba vất vả. Bất quá, sau khi Cố Khê biết liền bao một ít sủi cảo, rồi bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc mang tới trường cho các bạn học ăn, vô hình trung quan hệ giữa Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng các bạn học cũng trở nên tốt hơn.
Tới trường học, Cố Khê liền đi tìm thầy chủ nhiệm, người đã mời cậu đến. Thầy chủ nhiệm vừa thấy Cố Khê thì lập tức nói ra mục đích mời Cố Khê đến.
“Ngài Cố, năng lực của Dương Dương và Nhạc Nhạc hoàn toàn có thể nhảy lớp lên năm ba, chương trình học năm 1 và năm 2 đối với hai bé mà nói đã quá dễ dàng, mà ngay cả chương trình học năm 3 đối với hai bé cũng rất nhẹ nhàng, tôi nghĩ chỉ số thông minh của Dương Dương và Nhạc Nhạc rất cao. Tôi đề nghị ngài Cố nên dẫn hai bé đi thử chỉ số thông minh một chút, và cũng suy nghĩ về việc cho hai bé nhảy lớp.”
Cố Khê không nghĩ tới thầy chủ nhiệm tìm cậu đến là vì nói chuyện này, cậu còn tưởng con trai ở trường học có chỗ không thích ứng. Nghĩ nghĩ, Cố Khê nói: “Được, sau khi trở về, tôi sẽ thương lượng với bọn nhỏ.” Chủ yếu là thương lượng với cha của bọn nhỏ.
Thầy chủ nhiệm lại nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không có sở trường gì, đây là khiếm khuyết của hai bé. Tuy hiện tại có thể có chút trễ, nhưng cũng nên bồi dưỡng, tỷ như về phương diện hội họa hay âm nhạc.” Cố Khê lại gật đầu, đó cũng là chỗ cậu thua thiệt bọn nhỏ.
Tiếp theo thầy giáo còn nói một ít tình huống của Dương Dương và Nhạc Nhạc, trên cơ bản đều là khen hai bé, và mục đích cuối cùng là muốn Cố Khê tận lực khai thác tiềm lực của bọn nhỏ, không nên mai một tài năng của bọn nhỏ. Những lời này trước kia cũng có không ít người nói qua với cậu, nhưng khi đó năng lực cậu có hạn, không cách nào cung cấp cho bọn nhỏ môi trường học tập tốt hơn.
Từ văn phòng thầy giáo đi ra, Cố Khê tới cổng trường chờ bọn nhỏ tan học. 4 giờ, tiếng chuông tan học vang lên, Cố Khê đang trầm tư liền phục hồi tinh thần lại, gọi điện thoại cho Dương Dương, nói cho nhóc biết cậu đang chờ ở bên ngoài. Đợi không bao lâu, Cố Khê liền thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc dắt theo Tom và Thomas chạy đến. Trời tháng 11 đã lạnh, bốn đứa nhỏ lại chạy đến đầu đầy mồ hôi. Bọn nó vừa chạy tới, Cố Khê liền nhanh chóng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bọn nó.
“Ba ba, chủ nhiệm lớp tụi con tìm ba làm gì vậy?” Dương Dương vội vàng hỏi.
Cố Khê nói: “Về nhà nói sau, không có chuyện gì lớn.”
“Dạ.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc không hỏi, Tom và Thomas lại không khách khí, lên tiếng hỏi: “Chú Cố, buổi tối ăn cái gì nha.” Gần đây, dinh dưỡng của hai bé cực kỳ dồi dào, nên đã cao lên không ít.
Cố Khê cười nói: “Cùng đi siêu thị đi, các con muốn ăn gì thì tự mình chọn.”
“Chú Cố vạn tuế!” Tom và Thomas vui mừng nhảy tung tăng.
Cách trường học không xa có một siêu thị rất lớn, Cố Khê đã nói với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là bọn họ muốn đi siêu thị. Chốc lát nữa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ trực tiếp đến siêu thị đón bọn họ, rồi sau đó cùng nhau về nhà.
Đến giao lộ, Cố Khê và bốn đứa nhỏ chờ đèn xanh, Tom và Thomas luôn miệng nhắc đi nhắc lại những thứ muốn mua, còn Dương Dương và Nhạc Nhạc thì kể cho ba ba nghe chuyện xảy ra ở trường học ngày hôm nay. Đèn xanh sáng, Cố Khê hai tay dắt Tom và Thomas chạy nhanh qua đường bộ, Dương Dương và Nhạc Nhạc theo sát bọn họ.
Một chiếc xe chạy hướng ngược lại bọn họ, sau khi chạy được một khoảng liền thắng gấp ngừng lại. Người lái xe vội vàng quay đầu lại, ánh mắt mở to: “Cố Khê?!” Hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi không, người nọ nhanh chóng giẫm chân ga chạy tới giao lộ phía trước, rồi quay đầu xe lại. Rất nhanh đuổi kịp Cố Khê, hắn liền giảm tốc độ để có thể nhìn rõ hơn, tiếp theo trên mặt hiện lên khiếp sợ.
“Thật là cậu ta!”
Tới siêu thị, Cố Khê và bọn nhỏ đi vào, người nọ bối rối nhìn nhìn chung quanh, sau đó lái xe vào hầm đỗ xe của siêu thị. Không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải người kia! Bốn đứa nhỏ kia là con của Cố Khê sao? Sao lại có hai đứa nhìn giống như con lai? Áp chế bối rối trong lòng, đem xe dừng lại, hắn xuống xe, hướng thang máy chạy nhanh tới.