Chương 93
Phim X-quang rất nhanh đã chụp xong, nhưng phải chờ một lát mới có kết quả. Mấy người ngồi ở bên ngoài phòng chụp X-Quang chờ lấy cuộn phim. Cũng không biết có phải do gặp được ba Triển và ba Kiều hay không mà cánh tay Dương Dương vẫn còn rất rất đau, nhưng cũng không còn suy yếu như lúc sáng. Dương Dương nhắm mắt nằm ở trong lòng ngực ba Kiều. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không có ai nói chuyện, mỗi người đều tự vỗ về con trai trong lòng mình, Cố Khê ngồi ở giữa hai người họ, lục tục có bệnh nhân tới đây, ai ai cũng nhìn về phía bọn họ vài lần.
Không đến mười phút, phim x-quang được đứa tới, bác sĩ chụp x-quang nói cho hai ông chủ biết cánh tay Dương Dương bị trật khớp và xương có dấu hiệu bị nứt. Vừa lúc đó Triển Tô Nam nhận được điện thoại của La Kiệt, đưa Cố Khê cầm phim chụp x-quang của con trai, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không buông con trai xuống, mà lòng nóng như lửa đốt ôm con trai chạy thẳng lên khoa chỉnh hình ở lầu hai.
Vừa mới chạy tới phòng khám khoa chỉnh hình, đã thấy La Kiệt đứng chờ ở đó, anh ta nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắc đầu, dùng tiếng Anh nói: “Hey, bạn của ta ơi, xin hãy nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua là ông cụ, hôm nay là con của các người, hey, thượng đế a.” Tiếp theo anh ta vươn tay lấy cuộn phim trong tay Cố Khê.
Cầm cuộn phim, La Kiệt trực tiếp mở cửa một gian phòng khám ra, để cho mấy người đi vào, rồi đóng cửa lại. Đem cuộn phim đặt ở trên dụng cụ rọi sáng, La Kiệt mở đèn của dụng cụ rọi sáng lên, xương cốt của cánh tay phải Dương Dương hiện ra rõ ràng. Để viện trưởng tự mình khám cánh tay cho Dương Dương, Cố Khê cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to. Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn chôn đầu trong lòng hai ba, được hai ba ôm trên tay, lúc này hai đứa đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào phim x-quang.
La Kiệt vẫn đang nhìn chăm chú vào phim x-qung, ngón tay chỉ chỉ trên cuộn phim, dùng tiếng Trung nói: “Khuỷu tay bị trật khớp, khớp vai bị lệch vị trí.” Sau đó anh ta lại chỉ chỉ cánh tay dưới khủy tay: “Xương nơi này bị nứt, thấy được không?”
“Rất nghiêm trọng sao?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhíu lông mày, hỏi.
La Kiệt dời mắt khỏi cuộn phim, nhìn về phía hai người nói: “Cũng không…” Giây tiếp theo, ánh mắt anh ta đột nhiên trừng lớn, giống như thấy quái vật mà hét lớn lên: “Oh My God! Oh My God!”
Triển Tô Nam nổi giận đấm anh ta một quyền: “Tôi hỏi anh có nghiêm trọng không anh kêu thượng đế làm gì!”
“A a a…” La Kiệt chỉ hai đứa bé trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, rồi nhìn nhìn Triển Tô Nam, lại nhìn nhìn Kiều Thiệu Bắc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Kiều Thiệu Bắc: “My God! My God!”
“La Kiệt!” Ngay cả Kiều Thiệu Bắc cũng phải nổi giận.
Dương Dương và Nhạc Nhạc rất rõ mình và ba Kiều có bao nhiêu giống nhau, vừa thấy bác sĩ viện trưởng phản ứng “đáng sợ” như thế, hai đứa liền vùi mặt vào trong lòng ba mình.
Ý thức được mình đã dọa hai đứa nhỏ, La Kiệt vội vàng thu hồi chấn động trong lòng, thanh thanh cổ họng nói: “Ách, a, thực xin lỗi thực xin lỗi, a, tôi sẽ chỉnh lại vị trí trật khớp của đứa nhỏ trước, ân, sau đó, sẽ đấp thạch cao cho vị trí bị nứt. Ách, chính là như vậy.”
Tay con trai không chỉ trật khớp, mà còn nứt xương, trái tim của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đau như bị ai nhéo. Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống ghế, cởi chăn nhỏ và áo lông trên người Dương Dương ra. La Kiệt ngồi xuống trước mặt Kiều Thiệu Bắc, áp chế nghi hoặc trong lòng, bày ra nụ cười thiện lương nhất, ôn hòa nhất của bản thân, cất tiếng hỏi Dương Dương: “Cháu tên gì?”
Dương Dương ngẩng đầu: “Cố Triêu Dương.”
Di? Là con trai của Cố Khê?! La Kiệt kinh ngạc liếc nhìn Cố Khê một cái, vài giây sau, anh ta giật mình một cái, vừa chỉ vào Kiều Thiệu Bắc vừa hét lên: “Oh My God! My God! My God…”
“La Kiệt, anh đừng kêu thượng đế nữa, mau khám tay cho con tôi đi!” Triển Tô Nam đạp mạnh vào La Kiệt. La Kiệt che nơi mình bị đạp đau, hai mắt khiếp sợ mà lướt qua lướt lại trên người Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam cùng Cố Khê và hai đứa nhỏ, trước khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kịp nổi bão, La Kiệt cũng đã đem lực chú ý chuyển tới trên người Dương Dương.
“Khụ khụ khụ… Cháu là, Cố Triêu Dương đúng không?” Cởi áo của đứa nhỏ ra, La Kiệt cẩn thận xem xét cánh tay sưng đỏ của đứa nhỏ, lại hỏi: “Ách, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Dương Dương nhìn về phía ba, Kiều Thiệu Bắc nhìn nhóc gật đầu, lúc này Dương Dương mới trả lời: “Năm nay cháu mười một tuổi.”
La Kiệt lại hỏi đứa nhỏ còn lại: “Còn cháu tên gì? Là anh hay là em?”
“Cháu là Cố Triêu Nhạc, là em. Bác sĩ, có phải cánh tay của anh cháu thực sự nghiêm trọng không?” Nhìn cánh tay anh hai, Nhạc Nhạc cũng cảm thấy cánh tay của mình đang rất đau đớn.
La Kiệt buồn bực ở trong lòng,
sao đứa nhỏ này mới 11 tuổi? Chẳng lẽ mình đã đoán sai?
Triển Tô Nam hít sâu một hơi, cũng không giấu diếm: “Ngày 13 tháng sau hai đứa đầy 12 tuổi, La Kiệt, nếu anh không tập trung, tôi sẽ đổi bác sĩ.”
Oh! My God! My God! Đứa nhỏ mười hai tuổi! Không dám nhìn sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, La Kiệt nhanh chóng tập trung tinh thần điều trị cho đứa nhỏ trước. Một tay anh ta ấn lên vai phải Dương Dương, một tay cầm cánh tay Dương Dương, rồi mỉm cười vô cùng hòa ái, hỏi: “Hiện tại cháu lên sơ trung rồi chứ?”
“Dạ, sơ trung năm một.”
“Năm một? Nga, sơ trung a. Ân, chương trình học ở đây không giống bên Mỹ, ở Mỹ…” Vừa nói tới đây, hai tay La Kiệt đột nhiên bẻ mạnh một cái, bả vai của Dương Dương phát ra một tiếng “rắc”.
“A!” Dương Dương đau đến kêu to.
“A!” Nhạc Nhạc cũng là kêu to một tiếng, bé và anh hai là cặp song sinh, trong nháy mắt đó vai phải của bé cũng đau nhức một chút.
Ai cũng không ngờ La Kiệt sẽ đột nhiên ra tay, tiếng hét đau đớn của con trai khiến trái tim bọn họ như đang bị ai đó nhéo.
Sờ sờ đầu Dương Dương, La Kiệt trấn an: “Goodboy, không có việc gì, không có việc gì.” Nói xong, La Kiệt xoa bóp bả vai Dương Dương: “Có phải không còn đau nữa không?”
Trong mắt Dương Dương toàn là nước mắt đau đớn, nhóc cảm nhận trong chốc lát, rồi nhìn La Kiệt gật gật đầu: “Hình như, đúng là không còn đau nữa.”
“Bé ngoan, cháu thực kiên cường.” Hướng Dương dương giơ ngón tay cái lên, tiếp đó một tay La Kiệt lại cầm phía trên khuỷu tay Dương Dương, một tay cầm phía dưới khửu tay của nhóc, Dương Dương vì sợ hãi mà gồng cứng người lại. La Kiệt cũng không lập tức ra tay, mà là nhìn về phía Nhạc Nhạc, cười ha hả nói: “Cặp song sinh quả nhiên nhất định sẽ có liên kết thân thể. Chú đã thấy không ít cặp song sinh cũng giống các cháu vậy, nếu thân thể của một trong hai người không thoải mái, thì người còn lại cũng sẽ có phản ứng giống vậy. Trước kia cháu và anh trai đã từng có loại tình huống này không?”
Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn anh hai đang toát ra một đầu mồ hôi lạnh, rồi nhìn La Kiệt gật gật đầu: “Anh hai sinh bệnh, cháu cũng sẽ sinh bệnh.”
“A, thật là thú vị, vậy cháu sinh bệnh, anh hai cũng vậy sao?”
Nhạc Nhạc vừa mới gật đầu, tay La Kiệt không hề báo trước lại cử động. Dương Dương lại hét lên một tiếng đau đớn, Nhạc Nhạc cũng ôm lấy khửu tay của mình. La Kiệt lấy khắn tay từ trong túi ra, lau mặt cho Dương Dương, nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm, không có việc gì không có việc gì, tiếp theo sẽ đấp thạch cao là xong.”
Bả vai đã không còn quá đau đớn, khuỷu tay tựa hồ cũng như vậy, nghĩ đến cử chỉ vừa rồi của bác sĩ viện trưởng, Dương Dương mở miệng: “Chú La Kiệt, cám ơn chú.”
“A, không cần cám ơn không cần cám ơn, cháu thật sự rất dũng cảm.” Trong mắt La Kiệt hiện lên ánh sáng, sau đó anh ta yêu thích sờ sờ đầu Nhạc Nhạc: “Các cháu là một cặp anh em dũng cảm. Vậy cháu có thể nói cho chú biết vì sao tay của anh hai bị thương không?”
Nhạc Nhạc lui lui cái mông nhỏ của mình về sau, thấy ba ba không định lên tiếng, bé nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua, tụi cháy đi trên đường thì gặp được một vụ tai nạn xe cộ, cháu và anh hai, đi theo giúp cứu người. Có chiếc xe bị lật ngược, cửa xe mở không ra, anh hai dùng khuỷu tay đập mạnh vào cửa kính xe.”
“A!” La Kiệt kinh hô, hướng hai đứa nhỏ giơ lên hai ngón tay cái: “Các cháu thật lợi hại. Các cháu là anh hùng nhỏ.”
Nhạc Nhạc vừa mới bị ba đánh mông nên ngượng ngùng cúi đầu.
Triển Tô Nam không sao vui nổi, nói: “Hai đứa nó có mặt ngay tại nơi xảy ra sự cố, thiếu chút nữa đã bị nổ trúng. Đến chiều về nhà bọn nó cũng không nói ra, nếu không phải cánh tay Dương Dương đau đến chịu không nổi, bọn tôi vẫn không hay biết gì.”
Kiều Thiệu Bắc cũng thực tức giận, nói: “Ngày hôm qua tôi gọi điện cho bọn nó, bọn nó lại gạt tôi là đang ở nhà bạn học. Nói dối với ba, thì nhất định phải nghiêm trị!”
Dương Dương và Nhạc Nhạc rụt lui cổ, cũng thật sự kiểm điểm.
“Ai nha ai nha, các cậu đừng hù bọn nhỏ.” La Kiệt sờ sờ đầu hai đứa bé, nói: “Cứu người là đúng a, các cháu làm rất đúng. Vậy ngày hôm qua sau khi dùng cánh tay đập cửa kính xe xong cháu vẫn còn hoạt động đúng không?”
Dương Dương gật gật đầu, Nhạc Nhạc trả lời: “Cháu và anh hai lại đi cứu người khác, anh hai còn nâng cáng giúp bác sĩ.”
“Nga, khó trách lại bị thương nặng như thế.” La Kiệt viết đơn thuốc, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: “Các cháu vẫn còn nhỏ, gặp loại sự tình này nhất định phải nói với ba ba, như vậy mới có thể tránh cho một ít sự tình phát sinh đột ngột. Nếu ngày hôm qua các cháu tới bệnh viện, thì cánh tay sẽ không bị thương nặng như thế.”
“Sau này tụi cháu không bao giờ dám giấu diếm ba ba nữa.” Hai đứa bé đồng thanh nói.
La Kiệt cười cười, hướng vẻ mặt tức giận của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ không cần đả kích tính tích cực của đứa nhỏ, rồi mới sờ đầu Dương Dương nói: “Đi thôi, chú sẽ đấp thạch cao lên cánh tay cho cháu.”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ôm con trai đứng lên, La Kiệt cầm phim x-quang của Dương Dương, dẫn bọn họ đi ra ngoài. Tự mình đấp thạch cao cho khủy tay của Dương Dương, quấn lấy băng vải, rồi cố định tay cho nhóc, La Kiệt nói với Cố Khê – người từ đầu tới cuối vẫn chưa nói tiếng nào: “Xương cốt của đứa nhỏ tương đối yếu ớt, nhưng cũng lành rất mau, bất quá vẫn có nơi cần phải chú ý, tỷ như thức ăn, hoạt động gì gì đó. Chút nữa tôi sẽ viết những thức cần chú ý ra, rồi gửi email cho cậu. Trong vòng một năm, không cho tay phải cầm vật nặng và làm những hoạt động mạnh, để tránh tạo thành trật khớp mãn tính, như vậy sẽ rất phiền toái.”
“Được, sau này tôi sẽ chú ý. Hôm nay thật sự đã làm phiền anh, La Kiệt.”
“Với tôi mà cũng khách khí sao?.”
Nhìn Cố Khê cười thật tươi, La Kiệt che dấu khát vọng nào đó trong lòng đối với Cố Khê, rồi chuyển hướng nhìn hai đứa bé có chút im lặng trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nói: “Hành động ngày hôm qua của các cháu rất đáng kiêu ngạo. Hôm nay là lần đầu tiên chú gặp các cháu, nên muốn đưa cho các cháu một món quà, các cháu ở chỗ này chờ chú, chú sẽ lập tức quay lại.”
“Cám ơn chú.”
La Kiệt bước nhanh rời đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm tay trái Dương Dương, thực đau lòng hỏi: “Có thấy tốt hơn chút nào không? hay vẫn còn đau như cũ?”
Vẫn còn rất đau, nhưng Dương Dương lại an ủi hai ba: “Không còn đau nữa, chú La Kiệt rất lợi hại. Ba, con không sao, mấy ngày nữa là con sẽ khỏe thôi.”
“Bị thương gân cốt phải tịnh dưỡng 100 ngày, sao có thể mau khỏe như vậy.” Kiều Thiệu Bắc cầm nhẹ cánh tay phải con trai, nói: “Ngày mai ba sẽ gọi điện cho thầy chủ nhiệm của các con, các con không cần làm bài tập nghỉ đông, cứ ở nhà dưỡng thương đi. Vừa rồi có nghe lời chú La Kiệt nói không? Trong vòng một năm phải chú ý tay phải của con, nếu tạo thành trật khớp mãn tính, sau này con sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì.”
Dương Dương gật mạnh đầu: “Con nhớ kỹ, Con sẽ cẩn thận.”
“Ba, con có thể làm bài tập giúp anh hai.” Nhạc Nhạc nhấc tay.
Kiều Thiệu Bắc lại vỗ vỗ gương mặt Nhạc Nhạc, nói: “Con cũng đừng làm. Hiện tại các con đều đã tự học chương trình trung học, còn làm mấy loại bài tập này làm gì. Cánh tay anh hai không thể cứ động, con phải làm việc giúp anh hai, còn phải giám sát anh hai có chịu nghỉ ngơi hay không? Sau này không cho phép giúp anh hai giấu diếm ba.”
“Dạ.”
Kiều Thiệu Bắc lại chuyển sang Dương dương: “Cũng không cho phép con giúp Nhạc Nhạc giấu diếm ba. Tóm lại, sau này hai anh em các con không cho phép lừa gạt ba.”
“Dạ.” Hai anh em cực kỳ ngoan ngoãn.
Cố Khê mỉm cười mà nhìn hết thảy những điều này, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của La Kiệt, trong lòng cậu cũng đã có tính toán. Angela từng theo La Kiệt học y một thời gian, lấy tính cách không thích giấu diếm của Rex mà xem, thì khẳng định La Kiệt đã biết “bí mật” của Angela, có lẽ cũng đã đoán được “bí mật” của cậu. Cố Khê giờ đây đã không còn sợ hãi giống như trước đây nữa.
Cửa mở ra, La Kiệt đã trở lại, trên tay cầm hai quyển sách, còn có thêm một gói giấy thật to. Đặt gói giấy to lên trên bàn, mỗi tay La Kiệt cầm một quyển sách đưa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, nói: “Nội dung trong quyển sách này có liên quan đến cấp cứu, các cháu về nhà đọc kỹ nó, sau này gặp phải loại chuyện tương tự thì các cháu sẽ biết phải xử lý thế nào, phải làm thế nào để tránh cho mình bị thương.”
“Cám ơn chú.” Dương Dương và Nhạc Nhạc thực vui mừng mà nhận lấy.
Tiếp theo, La Kiệt lại ôm lấy gói giấy to giao cho Cố Khê, nói: “Đây là một ít đồ ăn vặt mà mẹ tôi gửi từ mỹ đến cho tôi, cũng may chưa đem về nhà, giờ cho bọn nhỏ ăn.”
“La Kiệt, anh quá khách khí. Bác gái từ xa gửi đến cho anh, anh giữ lại ăn đi, ở nhà cái gì cũng có.” Cố Khê đẩy trở về.
La Kiệt nhìn Cố Khê nháy mắt mấy cái, tiếng nói đầy bất đắc dĩ: “Mẹ tôi vẫn cứ nghĩ tôi là trẻ con 10 tuổi, bánh kẹo trước đây tôi cũng cầm cho người khác.” Nhét gói giấy vào trong lòng Cố Khê, La Kiệt cười cười đầy nham hiểm: “Kỳ thật là tôi có mục đích. Tôi nghe nói cậu làm sủi cảo rất ngon, mà tôi thì cực kỳ cực kỳ thích ăn sủi cảo, hắc hắc…”
Cố Khê nở nụ cười: “Chuyện này quá dễ, khi nào anh muốn ăn thì cứ gọi điện thoại báo trước với tôi một tiếng, bảo đảm anh tha hồ ăn no.”
“Thật tốt quá!” La Kiệt lập tức tính thời gian, thực không khách khí mà nói: “Cuối tuần được không? Cuối tuần tôi mang bạn gái của tôi đến nhà cậu ăn sủi cảo.”
“Được.”
“La Kiệt, anh thật đúng là không khách khí.” Kiều Thiệu Bắc vừa cười nói vừa cho La Kiệt một quyền.
La Kiệt làm bộ rất đau mà kêu một tiếng, bước lui về sau hai bước: “Tôi là người bạn phương xa, các cậu phải chăm sóc cho tôi chứ.”
“Anh đừng làm con tôi ghê tởm.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời ra tay.
※
Từ chỗ La Kiệt đi ra, Cố Khê giựt giựt áo Triển Tô Nam, rồi chỉ chỉ lên lầu, hoang mang hỏi: “Có muốn lên thăm một chút không?”
Triển Tô Nam cúi đầu nhìn Dương Dương đang buồn ngủ ở trong lòng Kiều Thiệu Bắc, nói: “Không cần. Con không khỏe, tối hôm qua lại không ngủ ngon, cũng không cần vội.”
Kiều Thiệu Bắc cũng nói: “Không có việc gì. Tiểu Hà, em và Dương Dương, Nhạc Nhạc ở đại sảnh chờ bọn anh một chút, anh và Tô Nam sẽ đưa mọi người về.”
“Không cần, em đi taxi là được, các anh không cần phải chạy qua chạy lại.”
“Bọn anh cũng phải về nhà cạo râu và thay quần áo.”
Kiều Thiệu Bắc nói xong, liền đi thẳng tới khu ngồi chờ. Hắn đặt Dương Dương lên ghế, Triển Tô Nam cũng đặt Nhạc Nhạc lên ghế, tiếp đó hai người nói với con trai: “Ba lên lầu có chút việc, sẽ lập tức trở lại, các con ngồi ở chỗ này chờ ba.”
Đến giờ Dương Dương và Nhạc Nhạc mới kịp phản ứng có gì đó là lạ, Nhạc Nhạc bắt lấy tay ba Triển, hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, sao các ba lại ở bệnh viện? Các ba bị bệnh sao?”
Triển Tô Nam nói: “Ba không có bị bệnh, hôm nay ba tới bệnh viện để thăm người bệnh. Các con chờ một chút, ba sẽ lập tức trở lại.”
“Dạ.” Nhạc Nhạc buông tay ba Triển ra.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liếc mắt nhìn Cố Khê một cái, ý bảo cậu không cần nói cho các con biết, sau đó hai người vội vàng đi về phía thang máy. Cố Khê cũng ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn hai người đứng chờ ở cửa thang máy, nhìn hai người đi vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, Cố Khê một trái một phải ôm đầu hai con trai, trong lòng thì thở dài một hơi. Giằng co từ sáng sớm đến giờ, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng có chút mệt mỏi, hai đứa dựa vào người ba ba, muốn ngủ.
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, các con có muốn…” Đang muốn hỏi hai con có muốn gặp “ông nội” không, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ của hai con, Cố Khê liền nuốt lời muốn nói xuống.
“Ba?” Nhạc Nhạc dụi dụi ánh mắt buồn ngủ, nằm xuống.
“Không có việc gì.” Cố Khê điều chỉnh cho các con nằm thoải mái, trong lòng nghĩ –
để hôm khác nhắc lại vậy.