Chương 2: Quả nhiên là tương khắc
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, đột nhiên có chút hoảng hốt mê loạn, theo bản năng nắm giữ cánh tay Dung Tầm. Cảm giác ấm áp chân thật làm trái tim Viên Tri Mạch đập thình thịch, như muốn thoát khỏi lòng ngực, nước mắt cũng muốn tuôn trào.
Hắn còn sống, vẫn còn tồn tại, không có bởi vì ngu xuẩn mà ch.ết không được toàn thây. Dung Tầm sống sờ sờ trước mắt!
Dung Tầm kinh ngạc nhìn Viên Tri Mạch trong lòng ngực mình. Nhưng hắn địa vị tôn quý diện mạo xuất chúng, cũng thường xuyên gặp được loại tình huống này. Tuy rằng trong lòng nói thầm, nhưng cũng không cho rằng kỳ lạ, lại là trời sinh tính cách đa tình, đôi mắt phượng hơi nheo lại, giọng cũng trầm vài phần, mang theo sự quyến rũ hút hồn.
“Ngươi có khỏe không?”
Viên Tri Mạch ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên rất muốn cười. Dung Tầm mỗi lần gặp được đối tượng mình yêu thích đều sẽ thành cái bộ dáng này. Đời trước nhìn thật chán ghét, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại hết sức đáng yêu, giống như người qua đường gặp con mèo bị bỏ rơi.
Viên Tri Mạch cong cong môi, thật sự cười lên tiếng.
Vốn dĩ trong phòng rất im ắng, một tiếng cười này giống như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng, nháy mắt nổi lên gợn sóng lan tỏa khắp mặt hồ!
Viên Thái phó vội cùng những người khác quỳ rạp xuống đất.
“Vi thần bái kiến Duệ Quận Vương!”
Một bên cắn răng mở miệng hướng về phía Viên Tri Mạch gầm nhẹ.
“Nghiệt tử còn không mau thỉnh an Duệ Quận Vương, còn ra thể thống gì!”
Không đợi Viên thái phó nói xong, Viên Tri Mạch đã rời khỏi ôm ấp của Dung Tầm, tay áo khẽ nhúc nhích, quỳ xuống bên cạnh Viên Hiểu Bình, Viên Hiểu Phong, vội nói.
“Thảo dân bái kiến Duệ Quận Vương, vừa mới thất lễ, xin Quận vương chớ trách.”
Trong giọng nói có sợ hãi cùng bị kinh hách.
Cảm giác được ánh mắt Dung Tầm dừng ở trên người mình một chút, Viên Tri Mạch vẫn không nhúc nhích, chỉ là rũ mắt xuống trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Dung Tầm tính thích khiêu chiến. Ở đời trước nghiệt duyên bắt đầu cũng chính bởi vì Viên Tri Mạch tự giữ khí khái, không chịu giống người khác cúi đầu xưng thần với Duệ Quận Vương. Cho nên gợi lên ý chí chiến đấu vô hạn của Duệ Quận Vương. Hắn vắt hết óc để đem người thu vào tay.
Hiện tại nghĩ lại, Viên Tri Mạch thấy nếu lúc trước mình biểu hiện ngoan một chút, chỉ sợ Dung Tầm sẽ không liếc mắt nhìn mình một cái.
Vậy mình phải tỏ ra hiền ngoan một chút đi. Quả nhiên, ngay sau đó ánh mắt trên đỉnh đầu liền dời đi, vạt áo thêu hoa văn màu đen chậm rãi lướt qua trước mắt. Dung Tầm tươi cười thân thiết đi đỡ Viên thái phó.
“Đều đứng lên đi, Viên thái phó, phụ thân nói ngài là thiên hạ đệ nhất đại nho, ta phải đến đây hướng ngài học tập. Ngài làm như vậy ta cũng không dám nhận. Mau mau xin đứng lên.”
Viên Tri Mạch chau mày, đời trước Định Hi Hầu xác thật là để Dung Tầm vào kinh học, nhưng hắn không chịu vào phủ, càng không xuất hiện vào hôm nay …… Sự tình như là đã thay đổi từ khoảnh khắc bức họa bị thay đổi, ngay cả Viên Tri Mạch cũng không biết. Không biết là tốt hay là không tốt, chỉ có thể theo dõi xem thay đổi thế nào.
“Đó là do Hầu gia không chê, thiên hạ đệ nhất đại nho, vi thần trăm triệu lần không dám nhận.”
Viên Thái phó vội vàng kính cẩn khiêm nhường. Tuy rằng tự biết khả năng mình không thua kém, nhưng Định Hi Hầu là đệ nhất phiên vương, trấn thủ Định Hi binh nhiều tướng mạnh, có thể làm sư phó cho Định Hi Hầu tương lai thật sự là vinh quang không nhỏ.
Tuy rằng trong lòng mừng thầm, nhưng Viên Thái phó nào dám làm càng trước mặt Dung Tầm, tự mình lui một bước rồi đứng lên. Vừa ngẩng mặt lên lại thấy tầm mắt Dung Tầm dừng ở bức họa vừa rồi, trước mắt Viên Thái phó tối sầm.
“A, Quận vương, cái kia……”
Dung Tầm đã cầm lên, sau đó…… thực không nể mặt mũi cười to!
“Đây là tác phẩm của ai, quả nhiên xuất sắc!”
Vừa nói, một tay giơ lên.
Trên mặt trắng giấy Tuyên Thành có cây mai ngạo nghễ đứng trong tuyết, vốn không có vấn đề gì, nhưng thân cây mai kia thẳng tắp như chiếc đũa, nhánh lại thô giống răng cưa. Còn chưa tính có nhiều đóa hoa mai lớn bé, cái lớn như mẫu đơn, cái nhỏ chỉ li ti. Đứa bé mới bắt đầu học vẽ cũng có thể làm tốt hơn cái này……
Liếc mắt thấy Viên Hiểu Bình, Viên Hiểu Phong còn có hạ nhân bốn phía vì nhẫn nhịn nén cười mà biểu tình thật cổ quái, Viên Tri Mạch cong khóe môi. Tuy rằng bức họa là cố ý làm sai nhưng bị bêu riếu trước mặt nhiều người thì thật là…… Trên khuôn mặt trắng nõn hơi hơi đỏ lên, Viên Tri Mạch cúi đầu, nỗ lực đè nén xúc động muốn tiến lên cắn ch.ết Dung Tầm, cụp mi rũ mắt nói.
“Bức họa xấu xí này do thảo dân vẽ, đã làm Quận vương chê cười.”
Viên Thái phó tiếp lời.
“Khuyển tử học thức thô thiển, làm bẩn mắt Quận vương, xin Quận vương đừng trách.”
Nói xong ông còn hung hăng trừng mắt nhìn Viên Tri Mạch.
“Còn không nhanh lui xuống, còn ở nơi này khiến ta mất mặt xấu hổ làm cái gì?”
Viên Tri Mạch còn chưa có kịp trả lời, Dung Tầm đã chen vào nói.
“Viên Thái phó nói sai rồi, đường nét rất độc đáo, kết cấu độc đáo, lại phá cách. Bổn quận vương từ trước đến nay chưa từng thấy. Cái này làm cho bổn Quận vương nhớ tới lời tiên sư Trí Thông pháp sư đã nói. Chúng ta làm việc tuyệt đối không nên bảo thủ, không chịu thay đổi, không tiếp thu cái mới để có tầm nhìn xa thì không thể có sự nghiệp to lớn!”
Dung Tầm đủng đỉnh cầm theo bức họa ‘đường nét rất độc đáo, kết cấu độc đáo, lại phá cách’ đi một vòng trầm trồ tán thưởng trước những cặp mắt mở to kinh ngạc, còn đi đến vỗ vỗ bả vai Viên Tri Mạch đang đứng ngây người, dõng dạc hùng hồn nói.
“Đại Ung thịnh thế, cần những người như ngươi, nhất định phải tiếp tục hăng hái hướng về phía trước…… Ngươi tên là gì? Bộ dáng thật không tệ, về sau đi theo làm thư đồng cho bổn vương đi.”
“……”
Tuy rằng Duệ Quận Vương Dung Tầm tán thưởng bức họa của Viên Tri Mạch hết lời, nhưng vẫn không làm Viên Thái phó lui lửa giận. Ông thậm chí cho rằng Duệ Quận Vương dùng những lời tán thưởng để ám chỉ ngược lại, kỳ thật chính là chê cười ông không biết dạy con. Đương nhiên, mọi người cũng đều cho là như vậy. Cho nên, Viên Tri Mạch đã bị phạt đi chép sách trăm trang.
Chép sách đối với Viên Tri Mạch là chuyện thực mới lạ. Đời trước luôn hiếu học cần cù, hơn nữa tư chất thông minh, trước nay luôn là hình mẫu mà phụ thân muốn chúng huynh đệ học tập, căn bản không có bị Viên Thái phó phạt.
Cho nên, nhìn thấy một chồng giấy Tuyên Thành thật dày còn có một quyển sách thật dày thực sự làm Viên Tri Mạch chìm vào sầu não. Sau đó lần thứ hai phát hiện mình muốn cắn ch.ết Dung Tầm.
Quả nhiên mình cùng hắn là tương khắc!
Đêm khuya tĩnh lặng, thư phòng càng yên tĩnh cực kỳ, một thiếu niên trong bộ áo xanh ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn chầm chậm chép sách. Ống tay áo cuốn lên lộ ra cánh tay trắng sáng như ngọc, gương mặt nghiêng nghiêng, tạo ra một góc cạnh tuyệt đẹp, thanh thoát trầm lắng giống như mặt trăng trên trời.
“Ngươi chép như vậy, muốn chép tới khi nào?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Viên Tri Mạch ngẩng đầu, vừa nhìn thấy đã lộ ra vẻ kinh ngạc. Ở đầu tường đối diện có một thiếu niên tuấn tú mặc đồ đen ngồi vắt vẻo, đôi mắt sáng lấp lánh.
“A Yến?”
Trưởng Tôn Yến là con của Tướng Quân Trấn Bắc Trưởng Tôn Hưng cùng chính thê. Bởi vì hai nhà ở sát vách, thân phận cũng giống nhau, tuổi cũng xấp xỉ, cho nên từ nhỏ Viên Tri Mạch và Trưởng Tôn Yến thân thiết hơn so với những người khác, còn rất hợp ý. Nhưng từ khi hắn…… quan hệ của hai người dần dần xa cách. Sau đó Viên Tri Mạch gả vào Định Hi Hầu phủ, quan hệ hai người càng thêm lạnh nhạt. Nhưng Viên Tri Mạch nhớ rõ ở đời trước vào thời điểm mình sắp ch.ết, Trưởng Tôn Yến không màng hiềm khích, từ chiến trường gấp trở về tiễn mình một đoạn đường. Tuy rằng A Yến đến trước giường hung hăng mắng chửi một trận nhưng tình nghĩa đó Viên Tri Mạch vẫn nhớ rõ.
“A Yến, sao ngươi lại tới đây? Ta nhớ rõ…… Ngươi không phải cùng thúc phụ đi Bắc Cương tuần tr.a sao? Không phải một hai năm cũng chưa về sao?”
“Ngươi quan tâm làm gì!”
Trưởng Tôn Yến có chút xấu hổ, thô lỗ bĩu môi. Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy hoa mắt, vừa rồi thiếu niên còn ở đầu tường giờ đã đứng ở trước mặt mình.
“A Yến, công phu của ngươi thật sự càng ngày càng tốt.”
“Công phu của ta không cần ngươi khen? Lão tử còn không cần đứa ngu ngốc như ngươi tới dạy!”
Trưởng Tôn Yến quét mắt nhìn Viên Tri Mạch từ trên xuống dưới, thô lỗ nói.
“Ngươi sao còn chưa có ch.ết? Bị té hồ lại bệnh nặng cũng không ch.ết được, kẻ ngu xuẩn quả nhiên mệnh dài!”
“……”
Viên Tri Mạch đem những lời vũ nhục toàn bộ nuốt vào, một tay bắt lấy tay Trưởng Tôn Yến.
“Ngươi tới đúng lúc, mau tới giúp ta chép sách!”
“Quên đi, lão tử không rảnh giúp ngươi.”
Trưởng Tôn Yến trừng mắt, kiêu ngạo lãnh khốc xoay người liền đi. Làm cho người ta quả thực kinh ngạc, gần nửa đêm không ngủ được trèo tường vào Viên phủ lại chỉ vì nói vài câu vô nghĩa sao? Viên Tri Mạch đương nhiên không cho hắn đi rồi, chạy nhanh đến kéo lấy hắn, gương mặt thanh tú nở cười.
“A Yến, ngươi không giúp ta chép sách, vậy ngươi đi giúp ta tìm cái gì ăn, ta sắp ch.ết đói rồi”
Trưởng Tôn Yến cổ quái trừng mắt, ánh mắt kia rõ ràng viết ‘ngươi kỳ thật không phải Viên Tri Mạch mà là giả mạo’.
Viên Tri Mạch không thèm để ý, thản nhiên để hắn nhìn. Có bản lĩnh ngươi nhìn ra linh hồn ta đã không còn là Viên Tri Mạch mười bảy tuổi.
Trưởng Tôn Yến phỏng chừng cũng không thấy cái gì, hậm hực hừ một tiếng, dùng sức đẩy tay Viên Tri Mạch ra, thoáng một cái biến mất ở trong bóng đêm.
Viên Tri Mạch mỉm cười ngồi vào bàn, yên tâm thoải mái chờ bữa ăn khuya.
Ở đời trước thường bị Trưởng Tôn Yến ức hϊế͙p͙, nhưng trong lòng Viên Tri Mạch vẫn luôn rất rõ ràng, A Yến kỳ thật khẩu xà tâm Phật, ngoài miệng không lưu tình nhưng tâm địa quá mềm. Có đôi khi Viên Tri Mạch cũng hoài nghi vì cái gì A Yến kiên trì lựa chọn cuộc sống chinh chiến. Nơi có nhiều máu tanh như vậy kỳ thật không thích hợp với hắn.
Bỗng nhiên nhớ tới cái người thật sự thích hợp với chém giết, ngoài mặt ấm áp nhưng tâm địa lạnh lùng. Viên Tri Mạch hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đáy mắt lướt qua một tia nghi hoặc, miệng thì thào.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, Dung Tầm.”
Người khác không biết, nhưng Viên Tri Mạch biết rõ, Dung Tầm nhìn như phong lưu ăn chơi trác táng lười nhác tùy ý, nhưng trên thực tế văn thơ thi họa tài nghệ vượt xa nhiều người. Đừng nói là bức tranh tùy tiện kia, dù Viên Tri Mạch dốc toàn lực vẽ, chỉ sợ cũng không đạt được tiêu chuẩn của Dung Tầm.
Dung Tầm nói lung tung một hồi, cuối cùng còn kiên trì muốn Viên Tri Mạch làm thư đồng cho hắn, rốt cuộc chỉ là đơn thuần muốn cho Viên phủ không mặt mũi, hay kỳ thật chỉ vì đánh rắn động rừng, phục mạch ngàn dặm?
Viên Tri Mạch khe khẽ thở dài, chỉ cảm thấy đầu có chút đau. Trước nay Viên Tri Mạch chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư Dung Tầm. Cho dù đến khi cho rằng đã hiểu hắn, cũng không đoán được hắn muốn gì. May mắn trọng sinh, vốn dĩ cho rằng đã đem quan hệ của hai người hoàn toàn chặt đứt, không nghĩ tới vận mệnh lại an bài như vậy.
Vốn dĩ chỉ muốn an tĩnh làm con heo ngốc, nhưng vận mệnh dường như không chấp nhận cho Viên Tri Mạch an nhàn qua ngày.
“Ở thật xa cũng nghe thấy ngươi thở dài, ngươi có cần chán ghét lão tử như vậy không?”
Trưởng Tôn Yến nhanh như mũi tên bắn ra, hai tay vững vàng bưng khay, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Viên Tri Mạch ngửi mùi đồ ăn, không khỏi cười.
“Ngươi rất có bản lĩnh, từ chỗ nào tìm tới nhiều đồ ăn như vậy.”
Liếc mắt bên trái khay đã thấy một hồ lô đựng rượu, ánh mắt Viên Tri Mạch sáng lên.
“Rượu hoa lê sao?”
Mở nắp đậy ra mùi thơm ập vào trong mũi, Viên Tri Mạch thèm thuồng, không vội ăn, tự mình rót một ly uống cạn. Rượu chảy vào cổ họng xuống bụng, lục phủ ngũ tạng lập tức nóng lên, Viên Tri Mạch thỏa mãn nhắm mắt thở dài.
“Thật là rượu ngon.”
Người trước mặt không nói nên lời, vừa mở mắt đúng lúc thấy Trưởng Tôn Yến như bị sét đánh. Trưởng Tôn Yến trợn mắt há hốc mồm.
“Viên Tri Mạch, ngươi phát điên cái gì, ngươi không phải không uống rượu sao!”
Viên Tri Mạch chợt nhớ tới, ở đời trước khi mười bảy tuổi thật sự là mình không uống rượu. Bản thân nghiện rượu cũng là do đau buồn Dung Tầm. Đột nhiên nhớ tới năm đó Viên Tri Mạch thấy mặt nóng lên, biểu tình cũng trở nên có chút không được tự nhiên.
Vố dĩ do uống rượu, hơn nữa trong lòng không được tự nhiên nên khuôn mặt trắng nõn hơi hơi phiếm hồng, cổ cũng bị nhiễm đỏ ửng. Vừa lúc lại ngồi hơi nghiêng người, càng hiện ra eo thon vai mỏng. Trăng đêm mờ ảo càng làm cảnh vật thêm một chút phong tình!
Trưởng Tôn Yến nhìn thiếu niên dưới ánh trăng đêm càng thêm tinh xảo đặc sắc, trong lòng không khỏi hoảng hốt, thiếu niên học võ thế nhưng chân đứng không vững, theo quán tính làm bàn ăn nghiêng về phía trước, trực tiếp đổ ập vào người Viên Tri Mạch!
Viên Tri Mạch hoảng sợ nhìn bàn ăn đổ lại đây, lập tức lui ra sau!
Trưởng Tôn Yến cũng kinh ngạc nhảy dựng, lập tức tiến lên muốn cứu Viên Tri Mạch. Cùng lúc đó, một thân ảnh màu tím như gió xuyên vào cửa sổ, trước khi Trưởng Tôn Yến bổ nhào đến xách Viên Tri Mạch lên, đã có người ra tay trước.
“À? Trộm uống rượu sao?”
Đôi mắt phượng hẹp dài tà mị chớp nhẹ nhàng, dưới ánh đèn ánh mắt rạng rỡ, sánh chói loá.
Viên Tri Mạch kinh hồn buột miệng thốt lên.
“Còn không phải đều tại ngươi.”
“A, trách ta?”
Dung Tầm nhướng mày, rất có hứng thú nhìn về phía thiếu niên trong lòng ngực.
Có thể do vừa uống rượu nên hai má Viên Tri Mạch hồng hồng, môi không tô son mà đỏ chót, làn da mịn màng trơn bóng, đôi mắt hơi ướt át, mày nhăn lại kiên cường nhưng không kiêu ngạo. Cảm giác bên nhau thật thoải mái, cố tình làm người ta nhịn không được muốn hôn lên một cái.
Viên Tri Mạch đã bình tĩnh lại, thầm mắng mình thật sự ngu xuẩn giống heo, nhanh chóng muốn bứt ra lui về phía sau.
Dung Tầm mê mẩn nhìn Viên Tri Mạch, trong lúc nhất thời không để ý Viên Tri Mạch muốn thoát ra, cánh tay chặt chẽ để ở eo Viên Tri Mạch không chịu buông. Hình ảnh này rơi vào mắt người khác liền thành khinh bạc suồng sã.
Người khác không phải người khác, chính là người đã ra tay chậm trễ, Trưởng Tôn Yến.
Ánh mắt Trưởng Tôn Yến sâu thẳm lạnh lẽo, rống lên một tiếng trực tiếp đánh qua một chưởng.
“Buông hắn ra!”
Lòng Dung Tầm ngứa ngáy khó nhịn, đột nhiên cảm giác có một luồng kình phong ập vào trước mặt, lập tức lui lại. Vừa ngước mặt liền nhìn thấy ngọc bội bên hông Trưởng Tôn Yến đong đưa, tâm niệm vừa động, liền ôm Viên Tri Mạch xoay chuyển, đem người đưa về phía sau.
Viên Tri Mạch hoảng sợ nhìn Trưởng Tôn Yến, sợ hãi kêu lên.
“A Yến, đừng xúc động, đây là Duệ Quận Vương!”
Trưởng Tôn Yến hơi kinh hãi, hắn cũng không phải không hiểu chuyện, tất nhiên biết Duệ Quận Vương có địa vị gì, lập tức xoay chuyển phương hướng chưởng đánh ra. Nhưng không biết sao thành thế này, vốn hắn còn cách Dung Tầm một khoảng, lại đánh lên lưng Dung Tầm!
Phụt
Dung Tầm chỉ cảm thấy một ngụm máu tanh trào lên cổ họng, hắn cũng không tính toán muốn nhẫn, nhưng muốn nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Viên Tri Mạch.
“Anh hùng cứu mỹ nhân, không uổng công.”
Trong mơ mơ hồ hồ hắn nghe thấy Viên Tri Mạch kinh hoàng kêu.
“Dung Tầm!”
A, giọng cũng không tồi, kêu lên thật đúng là làm người có cảm giác.
Viên Tri Mạch áy náy nhìn Trưởng Tôn Yến quỳ gối một bên, thở dài nói.
“A Yến, xin lỗi, lần này lại liên lụy ngươi.”
Bởi vì Trưởng Tôn Yến thành công đánh hôn mê Duệ Quận Vương, Thái phó phủ cùng Tướng quân phủ đều bị kinh động. Trấn Bắc Tướng Quân thiếu chút nữa chém ch.ết nghiệt tử nhà mình. Viên Thái phó thiếu chút nữa dùng nghiên mực đập ch.ết Viên Tri Mạch. May mắn có người bên cạnh người liều mạng ngăn cản, nếu không chỉ sợ lúc này phải có hai cỗ quan tài đặt song song.
Cũng bởi vì Dung Tầm còn hôn mê, Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến đều tạm thời bị phạt quỳ gối chờ xử trí.
Trưởng Tôn Yến xoa xoa đau nhức đầu gối, hừ một tiếng.
“Không liên quan ngươi.”
Hắn giơ bàn tay lên, tất cả đều là tức giận, hắn nhớ rõ ràng khoảng cách còn ấy tấc, khẳng định là người nọ cố ý đụng vào. Trưởng Tôn Yến tuy rằng lỗ mãng, nhưng không có ngu xuẩn.
“Ngươi sao quen biết Duệ Quận Vương?”
Viên Tri Mạch đem chuyện xảy ra vào ban ngày đơn giản nói một lần, Trưởng Tôn Yến nghe xong, đáy mắt chợt lóe lên, bình tĩnh nói.
“Viên Tri Mạch, ngươi sắp làm ta không nhận ra, nếu không phải ta xác nhận là ngươi, cũng đã hoài nghi ngươi là người khác.”
Viên Tri Mạch nhàn nhạt nói một câu.
“A Yến, ta đã ch.ết qua một lần.”