Chương 27: Công tử phong lưu chịu thua
"Nghĩ cái gì vậy?"
Một tiếng cười khẽ vang lên, nụ hôn ôn nhu triền miên.
Viên Tri Mạch hàm hồ nói một tiếng, rồi trở tay ôm cổ Dung Tầm.
Ánh mắt Dung Tầm sáng lên. Đây là lần đầu tiên Viên Tri Mạch không phản kháng. Duệ Quận Vương tự tin thuận thế leo lên, lập tức không chút khách khí tận tình nhấm nháp. Tận hưởng hương vị từ môi đến cằm, đến cổ, đồng thời đôi tay chậm rãi hướng vào vạt áo thăm dò, chậm rãi hướng lên trên vỗ về chơi đùa. Hắn thật dễ dàng tìm được chỗ nho nhỏ nhô lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Người dưới thân khẽ chấn động.
Viên Tri Mạch chấn kinh mở mắt ra, ánh mắt có chút ướt, nhìn thật mông lung, vội duỗi tay đè lại tay Dung Tầm. Hơi thở không xong, giọng Viên Tri Mạch cũng có chút yếu ớt.
"Không cần...."
Dung Tầm dụ dỗ, hôn lên cánh môi, trong mắt tất cả đều là mị hoặc.
"Cho ta đi...."
Mắt phượng mở to, ánh mắt lưu luyến, mang theo gợn sóng làm người ta khống chế không được. Hắn khẩn thiết cầu xin, không phải cường ngạnh làm Viên Tri Mạch không thể chống cự được.
Viên Tri Mạch theo bản năng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi. Môi đã sớm bị hôn mà sưng đỏ, bị ɭϊếʍƈ càng thêm căng mộng. Hành động vô ý lại tạo mị hoặc gợi tình khiến cho người nào đó chịu không nổi.
Ánh mắt Dung Tầm tối tăm, mạnh mẽ áp sát thân thể Viên Tri Mạch, vẻ mặt đáng thương cầu xin.
"Đường Đường, ta biết ngươi cũng thích ta mà. Ta thật sự chịu không nổi nữa."
Vừa nói vừa cọ cọ Viên Tri Mạch.
"Ngươi cũng có cảm giác có phải không?"
Thấy Viên Tri Mạch còn do dự, hắn dứt khoát bắt lấy tay Viên Tri Mạch đưa đến thăm dò huynh đệ của hắn.
"Đường Đường, ta không chịu được."
Lòng bàn tay đột nhiên đụng tới vật cứng rắn nóng rực. Cho dù là cách lớp quần áo thật dày cũng có thể cảm giác được độ ấm làm người ta phát điên. Mặt Viên Tri Mạch đỏ lên, vội phủi tay, nhưng tay bị Dung Tầm nắm chặt, căn bản vung không ra.
"Ngươi cũng rất muốn có phải hay không?"
Dung Tầm lại dụ dỗ, một bàn tay tiến vào quần Viên Tri Mạch, không chút khách khí xoa nắn.
"Thực có tinh thần nha!"
Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, vì động tác của Dung Tầm mà khó nhịn, hơi hơi vặn vẹo. Trên khuôn mặt thanh tuấn lập tức đỏ bừng, môi đỏ như sắp chảy máu, thở hổn hển, đè lại tay Dung Tầm.
"Dung.... Dung Tầm......"
Dung Tầm trở tay cầm lấy tay Viên Tri Mạch, cưỡng chế chậm rãi vuốt ve.
"Ngươi nóng quá."
Tay trái của Viên Tri Mạch còn cách lớp vải, tay phải trực tiếp bị Dung Tầm ấn lên da thịt. Tuy rằng là của mình nhưng loại cảm giác này thực sự quá thẹn thùng.
Dung Tầm còn ngại không đủ, thân mình áp xuống, tay hai người cách lớp vải không ngừng vuốt ve, phát ra âm thanh sột soạt rất nhỏ.
"A......"
Cảm giác sung sướng khiến người ta thẹn thùng trong nháy mắt xông lên đại não. Toàn thân Viên Tri Mạch bắt đầu run rẩy, tiếng khóc nức nở ở cổ họng, lại bị Dung Tầm nhẹ nhàng hôn lấy. Hắn thấp giọng hỏi.
"Ngươi muốn có phải không?"
"Tam thiếu gia!"
Bỗng nhiên có tiếng Trương thẩm vang lên ở bên ngoài!
Bị người phá đám, cảm giác sung sướng kích thích biến thành khủng hoảng cao độ.
Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ. Trước mắt tối sầm chợt sáng bừng, giống như có pháo hoa nổ tung làm người ta say mê, ý thức đều tan rã.
"Tam thiếu gia? Ngài ngủ rồi sao?"
Giọng Trương thẩm ở ngoài cửa lại vang lên.
Thần kinh Viên Tri Mạch tức thì căng chặt, hổ thẹn nhớ tới Trương thẩm còn ở bên ngoài nên vội vội vàng vàng lên tiếng.
"Ta.... ta phải ngủ."
Vừa thẹn lại bực, cũng không biết từ đâu Viên Tri Mạch có sức lực đẩy Dung Tầm văng ra. Dung Tầm bị đẩy bất ngờ không kịp phòng ngừa, bị đẩy vừa vặn cái ót đụng phải thành giường, phát ra một tiếng vang!
"Tam thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Trương thẩm sợ hãi kêu lên.
"Không.... không có việc gì, ta chỉ là.... đầu đụng một cái."
Viên Tri Mạch tâm hoảng ý loạn đem màn buông xuống, lại sợ Trương thẩm tiến vào thấy cái gì, cất giọng nói.
"Có chuyện gì sao?"
"Trưởng Tôn thiếu gia sai người đưa tới mấy bầu rượu, còn nói ngày mai có rảnh thiếu gia sang phủ bọn họ tìm hắn một chút."
A Yến? Hắn có chuyện gì?
Viên Tri Mạch giật mình vội nói.
"Rượu để ở bên ngoài đi, ta đã ngủ."
"À, dạ."
Bên ngoài có vài tiếng lộc cộc vang lên, ngay sau đó tiếng bước dần dần đi xa. Viên Tri Mạch nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm giác được có một tầm mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm mình từ phía sau lưng. Vừa quay đầu lại, đối diện là Duệ Quận Vương mặt xanh mét.
Rồi chuyển sang đen thui, nhìn như là Diêm La.
Viên Tri Mạch lúc này mới nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lúc nhất thời có chút áy náy, cười gượng một tiếng.
"Ngươi... muốn đi uống rượu hay không?"
Diêm La Dung gia đang có máu nghẹn ở cổ họng. Quả thực vô cùng đau đớn, oán hận làm bộ bóp chặt cổ Viên Tri Mạch.
"Lúc này mà ngươi còn nói uống rượu? Uống rượu gì? Ngươi không nói cái khác được sao?"
Loại thời điểm mấu chốt này mà lại..... muốn giết phu quân sao? Thật thiếu nhân đạo!
"Viên Tri Mạch!"
Một giọng nữ thánh thót đột nhiên vang lên. Một tiểu cô nương nước da ngăm ngăm hưng phấn xốc màn lên.
"Xem ta mua đèn lồng cho ngươi nè! Á.... Dung Tầm, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Binh hoang mã loạn, đồ bay tứ tung!
Viên Tri Mạch vỗ trán nhìn căn phòng bị Tô Nhã Nhi vung roi ném đồ rơi rớt tan tác. Nhìn con ngựa hoang Tô Nhã Nhi bên kia sinh hờn dỗi, nhìn lại bên này Dung Tầm đang khoái chí, đột nhiên Viên Tri Mạch cảm thấy đầu rất đau.
Đây là chuyện gì?
Viên Tri Mạch xoa xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn khuất. Thật không có biện pháp với hai vị này, Viên Tri Mạch không khỏi khẽ thở dài.
Viên Tri Mạch nghĩ nếu tính tình mình vô pháp vô thiên đã có thể trực tiếp cầm cái chổi đuổi người ra cửa. Nhưng mình lại là con nhà lễ nghi gia truyền, không làm được những chuyện lỗ mãng này.
Trái lo phải nghĩ, giả bộ nhìn không thấy Dung Tầm làm mặt quỷ ôm mấy bầu rượu Trưởng Tôn Yến mới vừa đưa tới.
"Tô Nhã Nhi, nếm thử rượu ngon của Trưởng Tôn phủ đi."
Tay Dung Tầm run lên, mắt phượng bốc hỏa nhìn qua, Viên Tri Mạch lại không nhìn hắn. Trong lòng Viên Tri Mạch còn bực hắn làm bậy, nếu không phải vừa rồi Trương thẩm đột nhiên xuất hiện, sợ là... sợ là đã......
Trên mặt hơi hơi nóng lên, Viên Tri Mạch dứt khoát xoay người một cái đưa lưng về phía Dung Tầm, tự mình rót rượu cho Tô Nhã Nhi.
Sắc mặt Duệ Quận Vương đen thêm mấy phần, bắt đầu chậm rãi nghiến răng.
Tô Nhã Nhi cười tủm tỉm, tiếp tục dùng ánh mắt khiêu khích Dung Tầm, uống một ngụm.
"Rượu ngon!"
Viên Tri Mạch ngạc nhiên nhìn cái chén không Tô Nhã Nhi đưa qua, chần chờ một chút lại rót cho nàng một chén, rồi khuyên nhủ.
"Rượu hoa lê tuy rằng vào miệng thanh đạm nhưng tác dụng chậm, nàng uống từ từ......"
Cứng họng nhìn Tô Nhã Nhi lại đưa cái chén không, đột nhiên Viên Tri Mạch cảm thấy uống rượu cũng không phải ý kiến hay. Vị công chúa điện hạ này tửu lượng thật sự cao.
Vị công chúa điện hạ uống vài chén rượu vào bụng, hai mắt vẫn sáng rực, ánh mắt sắc bén như cũ, nhìn nhìn.
"Này, Viên Tri Mạch, quần áo bị cái gì? Rượu?"
Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn đã thấy, quả nhiên chỗ eo có dấu vết, giống bị thấm nước. Sửng sốt một chút, lúc này Viên Tri Mạch mới nhớ tới vệt nước này là gì, trên mặt lập tức nóng như lửa đốt, dường như đỏ bừng một mảnh!
Bả vai đột nhiên bị đè nặng, mùi hương quen thuộc thoang thoảng ở bên cạnh. Thân thể vừa mới trải qua châm ngòi như thế nên không tự chủ được mềm nhũn, vẫn là Dung Tầm chặn ngang đỡ lấy, ý vị thâm trường cười nói.
"Chịu không được?"
Viên Tri Mạch oán hận trừng mắt nhìn Dung Tầm, đỏ mặt cuống quít đẩy ra, trốn đến một bên. Dung Tầm thỏa thuê đắc ý trong khoảnh khắc, quay đầu cười trộm, biểu tình trên mặt như hồ ly trộm trứng.
"Hai người các ngươi làm cái quỷ gì?"
Tô Nhã Nhi mở to hai mắt hồ nghi nhìn qua nhìn lại. Viên Tri Mạch mặt càng hồng, lấy cớ đi lấy thêm thứ ăn liền đi ra ngoài. Dung Tầm rất ngạo mạn liếc mắt qua.
"Ngươi quản được sao?"
Vung tay ném một bầu rượu qua, ác ý nói.
"Đây, không phải muốn uống rượu sao? Chúng ta cùng uống."
"Ai sợ ai!"
Chờ Viên Tri Mạch thật vất vả tìm thêm được mấy món ăn trở về, đã cứng họng nhìn thấy Tô Nhã Nhi say rượu ghé vào bàn. Nhìn lại trên bàn toàn bộ là bầu rượu không. Sau đó tầm mắt rơi trên người Dung Tầm ôm bầu rượu dựa cái bàn cười. Sau một lúc lâu Viên Tri Mạch mới tìm lại được giọng của mình, ánh mắt hơi đổi, có chút hỗn loạn lẫn tức giận.
"Cùng một tiểu cô nương so tửu lượng, ngươi cũng không biết xấu hổ à?"
Ánh mắt Dung Tầm sáng kinh người. Hắn duỗi tay, giọng hơi khàn khàn, hiển nhiên cũng mang theo vài phần men say.
"Lại đây."
Viên Tri Mạch cũng không để ý tới hắn. Trước tiên Viên Tri Mạch tìm chăn sạch sẽ đắp cho Tô Nhã Nhi, tuy rằng đã vào xuân, nhưng vẫn còn lạnh. Còn chưa có xong, eo đã bị một người ôm, cả người Dung Tầm như dính ở trên thân thể Viên Tri Mạch, còn tính động tay động chân, khẩu khí không tốt lắm.
"Ngươi không để ý tới ta!"
Ánh mắt Viên Tri Mạch hơi động, trở tay túm chặt tay Dung Tầm.
"Đi ra ngoài."
Dung Tầm uống cũng không ít, ý thức cũng không thanh tỉnh bằng bình thường. Khó có dịp được Viên Tri Mạch đối xử ôn hòa nhu thuận làm tâm tình hắn rất tốt, lập tức thất tha thất thểu để Viên Tri Mạch dìu đi ra ngoài. Cửa đẩy ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt. Cái lạnh làm hắn không tự chủ được mà rùng mình, theo bản năng lui ra sau một bước.
"Ui, lạnh."
Viên Tri Mạch nhìn hắn một cái, buông tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
Dung Tầm giật mình, ý thức mơ màng cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, chạy nhanh theo sau, có ý muốn kéo người trở về. Nhưng nhìn sắc mặt Viên Tri Mạch tựa như không đúng lắm, người xưa nay không sợ trời không sợ đất như Duệ Quận Vương lại có chút sợ. Hắn ngoan ngoãn nhu thuận đi theo sau người kia như tuỳ tùng. Vẫn luôn theo sau cho tới khi đến trong sân viện bên cạnh, Viên Tri Mạch mới dừng lại.
Dung Tầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức thật cẩn thận đi lên gần kề.
"Đường Đường, chúng ta trở về đi."
Giọng cất cao, mắt phượng mở to.
Viên Tri Mạch đang tháo đai lưng của mình. Đai lưng màu trắng thực mau liền rơi trên mặt đất, ngay sau đó là áo ngoài màu xanh, lộ ra áo màu nâu bên trong. Viên Tri Mạch nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói.
"Ngươi không phải muốn làm sao? Vậy ở chỗ này đi."
Vừa nói, vừa dùng sức kéo áo xuống, chỉ còn áo lót màu trắng trên người. Thân thể gầy gò bởi vì rét lạnh còn có chút phát run. Hơn nữa áo lót còn lưu lại vết bẩn, dưới ánh trăng có vẻ nhàn nhạt rất là ɖâʍ mỹ, rất dụ dỗ người.
"Như thế nào, còn chưa đủ?"
Dung Tầm giật mình một cái lấy lại tinh thần, nhanh chóng ôm chặt thân thể lạnh như băng của thiếu niên, nhỏ giọng chửi.
"Con mẹ nó, không muốn sống nữa có phải hay không!?"
Viên Tri Mạch dùng sức đẩy Dung Tầm ra, chống tay lên mặt bàn cắn răng thấp nói.
"Ngươi... con mẹ nó, không phải muốn sao!? Ta đây liền cho ngươi, ở tại chỗ này! Trời đất làm chứng không phải càng tốt sao!"
Cũng không biết là lạnh hay giận mà thân thể nhỏ bé hơi hơi phát run. Vạt áo đã sớm tán loạn mở rộng lộ ra xương quai xanh, hàm răng cũng đánh vào nhau, hốc mắt hơi đỏ lên.
"Ngươi lần này không cần, lần sau đừng có loạn phát xuân!"
Vừa nói vừa cởi áo lót.
Áo lót vốn dĩ đã rộng thùng thình, bị kéo một cái lập tức mở ra, thân thể trắng như ngọc ở dưới ánh trăng như phát sáng. Hai viên đậu đỏ bởi vì kích thích mà đứng thẳng, thật câu dẫn người.
Rõ ràng là thời khắc phong tình vạn chủng, Dung Tầm lại bị dọa hồn phi phách tán, không còn say mà hoàn toàn tỉnh táo. Trong lòng vừa thẹn vừa giận lại đau lòng nghẹn khuất, hắn muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy Viên Tri Mạch vì lạnh mà xanh mét trong lòng lại nhũn ra. Hắn tự biết mình lần này làm hình như là quá mức một chút, nên xông lên cởi áo ngoài của mình phủ lên người Viên Tri Mạch.
"Ngươi điên rồi!"
Thấy Viên Tri Mạch lại muốn giãy giụa, hắn cuống quít ôm chặt không cho nhúc nhích, thấp giọng dỗ dành.
"Được được được, lần sau không như vậy? Ta cam đoan không lộn xộn, nếu lại hành động như vậy ngươi liền đánh ta được chưa?"
Viên Tri Mạch ngẩng đầu, lãnh đạm nói.
"Ngươi thật sự không cần?"
"Từ bỏ, từ bỏ."
Dung Tầm quả thực muốn kêu Bồ Tát. Nếu mỗi lần cầu hoan đều gặp phải trường hợp này, dù hắn thật nhiều hứng thú cũng bị dọa không còn. Hắn ăn nói khép nép.
"Ngươi đem quần áo mặc vào được chưa? Chúng ta về phòng có được hay không? Bên ngoài thật sự lạnh...."
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị người dùng sức hôn. Viên Tri Mạch hôn không giỏi, ngây ngô thậm chí có chút vụng về, nhưng cuồng nhiệt. Dung Tầm bị hôn mà sửng sốt.
Một vị công tử phong lưu bị biến thành củ cải trắng to, người luôn phản ứng nhanh nhẹn phút chốc cũng bị vị thiếu niên này làm cho ngây ngốc.
Thật vất vả phối hợp với nụ hôn của Viên thiếu gia, Dung Tầm hơi hơi hé miệng, giọng có chút nghẹn, biểu tình có chút ngốc, nhưng đôi tay còn phải che chở cho Viên thiếu gia đang thở hổn hển, để tránh cho thiếu niên này đem quần áo cởi bỏ.
"Đường Đường?"
Viên Tri Mạch thở hổn hển ngẩng đầu.
"Muốn hay không, nói cho ta biết."