Chương 36: Định Hi Vương
Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt mỏi mệt tiều tụy lại lạnh lùng, lưng cực thẳng. Một sa đồ to, phía trên cắm đầy những lá cờ nhỏ màu xanh đỏ đan xen. Tình thế so với tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều.
Quân viễn chinh Đại Ung tuy rằng số lượng đông đảo, nhưng ở trên thảo nguyên mênh mông nhìn có vẻ rời rạc. Huống chi quân Đại Ung là bộ binh, lại không quen thuộc địa hình khí hậu ở đây, như vậy rất bất lợi. Cho dù có ảnh vệ cùng quân Định Hi quân và một số quân Nam Việt còn sót lại gia nhập, nhưng cũng bị những đám người xuất quỷ nhập thần kia liên lụy chia năm xẻ bảy.
Đông Việt dùng những tiểu đội đánh đột kích đại quân số đông đi thành một đoàn của Đại Ung. Hai bên có phương pháp và quân số khác nhau, ai có thể trụ vững thì bên đó là người thắng.
Trưởng Tôn tướng quân tuy rằng đã cực lực co rút lại, nghiêm khắc chỉnh đốn nội bộ không thể liều lĩnh khinh địch. Nhưng vẫn không tránh được bị quân Đông Việt kéo giãn phân tán thành bốn năm phần. Qua nửa tháng cục diện đã bắt đầu giằng co.
Tuy rằng hiện giờ xem ra quân Đại Ung chiếm ưu thế, nhưng tình thế cứ như vậy cũng không lạc quan, dù thắng cũng thảm hại. Quân Đại Ung tuyệt đối không được thắng với kết quả thảm hại. Chi phí để mộ lính bị tổn thất là việc nhỏ, nếu lần đầu tiên chính diện đối địch có kết quả gian nan như vậy, sau này không có tác dụng trấn áp mấy bộ tộc thảo nguyên khác. Cho nên lúc này đây không chỉ phải thắng, mà phải thắng đẹp mắt!
“Cảm giác như thế nào?”
Định Hi Vương Dung Khánh Uyên sải bước đi vào. Một người hơn năm mươi tuổi, ngũ quan sắc bén kiên định lãnh khóc. Tóc hai bên thái dương đã bạc, nhưng tinh thần vẫn quắc thước như cũ. Long tinh oai vũ, cả người lộ ra khí thế của lão tướng trăm trận chiến có mạnh mẽ có sắc sảo.
Nghe nói Vương phi đã qua đời của ông từng là đệ nhất mỹ nhân Đại Ung. Dung Tầm, Dung Duyệt đều giống Vương phi. Nhưng mấy người con của thứ thiếp lại có bộ dáng của Dung Khánh Uyên.
Viên Tri Mạch không dám chậm trễ, chạy đến thỉnh an.
“Tham kiến Vương gia.”
Viên Tri Mạch rất tôn kính vị Vương gia này. Ông trấn thủ Định Hi hơn hai mươi năm, bảo vệ Đại Ung không phải chịu tập kích của những bộ tộc thảo nguyên. Vị Vương gia này tuy rằng tay cầm trọng binh, lại là người thành thật trung tâm, cũng chưa từng có dị tâm đối với ngôi vị Đại Ung. Ngay cả đời trước biết rõ Hoàng đế động thủ với mình, ông vẫn khảng khái đi dự tiệc, hơn nữa giao phó Viên Tri Mạch nhất định phải canh giữ bên cạnh Dung Tầm.
Như hiện tại, ông biết trưởng tử mất tích, rõ ràng biết Dung Tầm thập tử nhất sinh, vẫn ngầm đồng ý cách làm của bọn họ. Hơn nữa còn đem Viên Tri Mạch điều đến chỗ mình đảm nhiệm chức Tham tướng bình thường không lộ mặt. Làm như vậy càng thuận lợi cho việc giả trang của Viên Tri Mạch.
Trung dũng ngay thẳng, đại công vô tư, sao không làm cho người ta kính trọng.
Dung Khánh Uyên cẩn thận đánh giá vẻ mặt tiều tụy của Viên Tri Mạch, vỗ vỗ bờ vai nhíu mày nói.
“Có phải lại không ngủ hay không? Đánh giặc chính là đua thể lực, bản thân mình suy sụp trước thì không tốt!”
Viên Tri Mạch cười khổ.
“Vãn bối vô năng, trận này là lần đầu tiên, không bị hù ch.ết đã tính là gan lớn rồi.”
Dung Khánh Uyên cười ha hả.
“Tiểu tử, lá gan còn chưa đủ lớn à? Dám giả mạo Dung Tầm, lấy đầu mình cùng nhiều người ra đùa giỡn, quyết đoán như vậy lão phu cũng phải bội phục.”
Ông dừng một chút, tiếp tục cười nói.
“Nếu Dung Tầm biết con giả trang nó, không biết sẽ có biểu tình gì, lão phu thật sự muốn nhìn xem!”
Ngực Viên Tri Mạch đau xót, nhưng vẫn phối hợp cười cười.
“Con phỏng chừng hắn sẽ tức giận. Trong khoảng thời gian này, ngày ngày không ra khỏi cửa, ai cũng nói Duệ Quận Vương tham sống sợ ch.ết, chỉ dám trốn ở dưới cánh lão Vương gia.”
Dung Khánh Uyên lại cười ha ha.
“Ta hiểu con mình sinh ra mà. Tiểu tử kia mà cần thể diện cái gì. Nó tinh ranh gian xảo như quỷ! Khi còn nhỏ nó dẫn Dung Duyệt đi đánh nhau, đã dám dùng gạch đập đầu người ta!”
Nụ cười hơi thu lại, ông vỗ thật mạnh lên vai Viên Tri Mạch, trầm giọng nói.
“Tiểu quỷ đó sẽ không có việc gì đâu.”
Viên Tri Mạch nhìn người trước mặt nhẹ nhàng nói.
“Dạ, hắn sẽ không có việc gì.”
Định Hi Vương vừa lòng gật đầu, cúi đầu nhìn về phía sa bàn, trên mặt thần sắc nghiêm túc.
“Trận này thế nào?”
Viên Tri Mạch chần chờ, rồi nói ra lo lắng trong lòng. Dung Khánh Uyên nghe xong lại trầm mặc không nói. Viên Tri Mạch chần chờ rồi bổ sung.
“…… Đây đều là suy đoán của vãn bối, nếu có gì sai xin Vương gia đừng trách.”
Dung Khánh Uyên ngẩng đầu nói.
“Nếu đúng như vậy... thì kế tiếp phải làm sao?”
Viên Tri Mạch sửng sốt, cúi đầu cẩn thận suy xét, thấp giọng nói.
“Chiến sự giằng co như vậy cũng không phải kế lâu dài. Những bộ tộc thảo nguyên cực kỳ coi trọng đầu lĩnh. Theo vãn bối thấy, thay vì bị động, còn không bằng bắt vua giặc trước.”
Ánh mắt Dung Khánh Uyên chợt lóe sáng.
“Bắt đầu lĩnh nói đơn giản, nhưng thảo nguyên rộng mênh mông vô biên, chúng ta căn bản không có biện pháp tìm được A Khảm Mộc ở nơi nào. Dù tìm được rồi, nhiều người như vậy chạy tới, hắn cũng đã sớm chạy thoát. Huống hồ A Khảm Mộc chính là đệ nhất dũng sĩ của các bộ tộc thảo nguyên, người bên cạnh đều là cao thủ, phải bắt hắn bằng cách nào đây?”
Lời này có chút khảo nghiệm cùng ý bắt bẻ. Viên Tri Mạch ngẩng đầu nhìn vào mắt Dung Khánh Uyên, nói rõ từng chữ.
“Một tiểu đội tập kích bất ngờ, đại quân vây chặn, tất nhiên không thể làm quá phô trương.”
Mày nhíu nhíu, Viên Tri Mạch tiếp tục nói.
“Đại quân bao vây dễ dàng, nhưng tiểu đội quân này lại khó. Những người trong tiểu đội này cần phải hành động thần không biết quỷ không hay tìm được chỗ của A Khảm Mộc. Cho dù không thể tiêu diệt A Khảm Mộc, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian để đại quân tới kịp. Nhiệm vụ của tiểu đội này thật sự là quá khó.”
Hơn nữa quan trọng là kết thúc nhiệm vụ mà có thể còn mạng sống thì xem như kỳ tích!
“Những người này cần phải quen thuộc địa hình, quen thuộc thói quen sinh hoạt của người Đông Việt, có võ công cao. Hơn nữa người dẫn đầu cần mạnh mẽ nhẫn nại khả năng ứng biến tốt. Tiểu đội này cũng không phải một sớm một chiều có thể huấn luyện thành……”
Giọng nói đột nhiên im bặt, một ý niệm nổi lên trong tâm trí, Viên Tri Mạch ngẩng đầu nói.
“Vương gia!”
Dung Khánh Uyên nhìn mắt Viên Tri Mạch, đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
“Không sai, ta để Dung Tầm huấn luyện ảnh vệ vốn dĩ chính là vì những lúc thế này. Chỉ tiếc chúng ta chờ đợi nhiều năm như vậy, chuyện tới trước mắt lại không thấy nó đâu.”
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn vị lão tướng tóc bạc vì đã trải qua trăm chiến.
Đời trước Dung Tầm chưa có đến chiến trường đã bị người ám hại. Đại Ung cùng Đông Việt đánh rất gian nan, vẫn thắng nhưng rất thảm.
Viên Tri Mạch cũng không biết ảnh vệ và Dung Tầm kỳ thật có công dụng này! Trong lòng đột nhiên đau xót, xúc động lẫn phẫn nộ!
Một vị lão tướng toàn tâm toàn ý vì Đại Ung. Ông tình nguyện chịu trách nhiệm tích tụ lực lượng, tình nguyện đem chính con mình đưa vào thảo nguyên chịu gian khổ để huấn luyện. Chỉ vì Đại Ung mà đem chính trưởng tử ra chiến trường! Người trung can nghĩa đảm, cuối cùng lại bị mang danh cấu kết với bên ngoài âm mưu tạo phản. Cả đời chinh chiến chỉ đổi lấy một ly rượu độc quân vương ban cho!
Trách không được Dung Tầm phẫn nộ nổi điên. Đời trước chỉ oán trách Dung Tầm hành sự xúc động, hiện giờ mới hiểu được Dung Tầm đè nặng nhiều đau khổ!
Dung Khánh Uyên lại buông tiếng thở dài.
“Đáng tiếc. Con nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đại quân lại xuất phát, đến lúc đó muốn nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không được.”
“Dạ.”
Viên Tri Mạch gật đầu, đem mũ che mặt đội lên đầu, đi ra cửa. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói.
“Dung Tầm nhất định sẽ trở về, tiểu Viên, lão phu xin con hãy chờ nó.”
Thấy Viên Tri Mạch kinh ngạc nhìn qua, Dung Khánh Uyên nhếch môi một cái.
“Đứa con này số khổ, mẫu thân qua đời sớm…… Ta rất có lỗi với nó.”
Lòng Viên Tri Mạch mềm nhũn, thận trọng gật đầu.
“Con sẽ chờ hắn.”
Dung Khánh Uyên lại cười cười.
“Đa tạ.”
Viên Tri Mạch đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại. Trong ánh sáng mờ nhạt, lão tướng quân mặc nhung giáp nghiêm nghị đứng ở trước sa bàn. Sống lưng cực thẳng, ông cúi đầu nhìn sa bàn, ngón tay không ngừng xoay vòng vẽ ra mấy cái khu vực người bình thường không để ý. Mày nhăn lại, cũng không biết ông đang suy nghĩ cái gì.
Không biết vì sao, đột nhiên Viên Tri Mạch cảm thấy có chút bất an.
Có lẽ đã nhiều ngày không ngủ tốt, Viên Tri Mạch lắc đầu, vén rèm lên đi ra ngoài.
Đêm thảo nguyên đen đến đáng sợ. Tiếng gió thổi đập vào lều phát ra tiếng phần phật, phần phật. Viên Tri Mạch đã nhắm mắt lại định ngủ, đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt trong trẻo trong đêm tối sáng kinh người, có chút mơ hồ hỗn loạn cùng sợ hãi!
Đột nhiên đã rõ vì cái gì bất an!
Viên Tri Mạch đột nhiên bò dậy, vội vội vàng vàng, không mang cả mũ che, liền chạy đến lều lớn cách đó không xa. Dùng sức xốc mành lên, bên trong quả nhiên trống không, không có ai!
Vương gia……
Viên Tri Mạch căng thẳng, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Thô lỗ túm chặt một binh sĩ canh gác.
“Vương gia đi chỗ nào?”
Binh lính kia cũng kinh ngạc, không rõ vị công tử xinh đẹp này sao xuất hiện ở đại doanh. Nhưng sắc mặt Viên Tri Mạch thật sự là quá khó coi, người lính theo bản năng duỗi tay chỉ chỉ, lắp bắp nói.
“Ta thấy Vương gia mang theo người đi bên kia!”
Viên Tri Mạch không nhiều lời, cuống quít đoạt lấy một con ngựa, dùng mũi chân đá vào bụng làm con ngựa bị đau hí lên một tiếng, liền giống như mũi tên bắn lao vút đi!
Phi quá nhanh, Viên Tri Mạch không phát hiện một người cũng cưỡi ngựa về doanh trại. Người nọ kinh hãi nhìn bóng dáng Viên Tri Mạch, không kịp nghĩ nhiều kéo cương ngựa quay đầu đuổi theo.
Cách doanh trại một đoạn đường, một nhóm người âm thầm đi trong bóng đêm.
“Vương gia, chuyện này chúng thuộc hạ làm là được rồi. Ngài là chủ soái quân Định Hi sao có thể mạo hiểm.”
Bách Uyên mày ủ mặt ê nhìn Dung Khánh Uyên.
Bọn họ hôm nay thu được tuyên triệu của lão vương gia, vội vàng trở về. Nào biết đâu rằng vừa mới về lại phải nhận mệnh lệnh.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, bất quá cùng lắm thì mất tánh mạng là được. Nhưng lão vương gia thân phận tôn quý, dù lão vương gia nguyện ý, bọn họ cũng gánh không được trách nhiệm. Hắn từ lúc bắt đầu xuất phát liền khuyên nhủ, khuyên suốt đường đi, nhưng không có kết quả.
Dung Khánh Uyên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Giao cho các ngươi, ta không yên tâm.”
Bách Uyên á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói thầm.
“Vương gia, chúng thuộc hạ là chính ngài cùng Quận vương tự mình huấn luyện ra, ngài không tin.....”
Lời nói còn chưa nói xong, hắn nhạy bén ngẩng đầu, đã thấy cách đó không xa một bóng đen phóng tới với tốc độ cực nhanh.
Bách Uyên bị sốc, theo bản năng nắm chặt dây cương.
“Hộ vệ!”
Mọi người lập tức bao quanh Dung Khánh Uyên. Dung Khánh Uyên tức giận chửi ầm lên.
“Mấy tên tiểu tử cút ngay cho ta, làm như lão tử sắp ch.ết không bằng! Thời điểm lão tử đánh giặc các ngươi còn chưa có sinh đâu!”
Nhóm ảnh vệ lại không để ý tới.
Rất nhanh bóng đen đã tới trước mặt họ. Người nọ từ trên ngựa chảy xuống lảo đảo bước đi.
“Vương gia, không thể!”
Bách Uyên nương ánh huỳnh trong tay nhìn người nọ, vừa thấy đã hoảng sợ.
“Viên công tử!”
Viên Tri Mạch mắt điếc tai ngơ, vội vàng đi qua mấy ảnh vệ tới chỗ dưới chân ngựa Dung Khánh Uyên.
Bách Uyên quét mắt nhìn về phía Viên Tri Mạch, trong lòng bừng tỉnh, trên mặt lộ ra chút cổ quái.
Vị Viên công tử này vốn dĩ chính là thế gia công tử, thư sinh yếu đuối không quen cưỡi ngựa. Khi chạy tới có lẽ vì quá gấp cũng chỉ có mặc quần áo mỏng manh, hơn nữa ngựa cũng không đóng yên. Vị này chạy băng băng khó tránh bị cọ xát rách da, trách không được bị chảy máu nhiều như vậy. Da đùi da vốn bị thương, lại ma sát chắc chắn rất đau.
Viên Tri Mạch lại như không có cảm giác, ngẩng đầu nhìn Định Hi Vương.
“Vương gia, ngài thân phận tôn quý, trăm triệu lần không thể mạo hiểm!”
Mắt Bách Uyên sáng lên, trong lòng rơi lệ. Hắn nói nửa ngày, cuối cùng cũng có người hiểu cho hắn!
Dung Khánh Uyên cười to.
“Cái thân phận tôn quý gì chứ! Lão phu thấy chỉ có hư danh, có mấy mục đồng chăn trâu chưa biết gì mới nói tôn quý. Trên đời này có rất nhiều người so với lão phu càng tôn quý hơn! Lão phu chinh chiến mấy chục năm, vượt qua biết bao lần đối đầu sinh tử, có mưa gió nào chưa trải qua đâu! Việc nhỏ này lão phu còn không để ý trong lòng!”
“Nhưng ngài là Định Hi Vương, Thống soái quân Định Hi. Ngài mà đi, quân Định Hi cùng Định Hi làm sao đây?”
Viên Tri Mạch vội la lên!
“Tiểu Viên, rõ ràng đây là biện pháp duy nhất, không được ngăn cản ta. Ta ở Định Hi sinh sống hơn hai mươi năm, Dung Tầm còn không có kinh nghiệm phong phú bằng ta. Có thể tìm ra ai so với ta thích hợp hơn sao!?”
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Uyên nóng lòng muốn nói, ông lại nhìn về phía Viên Tri Mạch, trầm giọng nói.
“Huống hồ, Định Hi còn có Dung Tầm!”
Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, ngực đau như bị búa tạ đập mạnh một cái, bất giác ngẩng đầu. Dung Tầm đến bây giờ cũng chưa có tin tức, tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng trong lòng mọi người đã biết Dung Tầm rõ ràng……
Định Hi Vương Dung Khánh Uyên ngồi trên cao lập tức thẳng sống lưng, một thân nhung giáp không giận mà uy, trên mặt tràn đầy bình tĩnh, đáy mắt lại ẩn ẩn có chút chờ đợi.
Viên Tri Mạch theo bản năng lui một bước, trên mặt giấu không được sợ hãi.
“Vương gia……”
Dung Khánh Uyên nhìn thiếu niên gầy gò phía dưới. Thiếu niên quật cường ngẩng đầu, máu ướt đẫm hai bên ống quần. Tuy rằng vẫn luôn biểu hiện thành thục, nhưng rõ ràng vẫn là trẻ con. Đứa nhỏ này, năm nay cũng mới mười tám, mà phải gánh trách nhiệm lớn thế này cũng không tránh khỏi quá mức chịu đựng.
Ông cũng cảm thấy mình thật ích kỷ và tàn nhẫn. Vẻ nghiêm nghị cũng phai nhạt rất nhiều, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Nếu không phải ý trời Dung Tầm cũng…… Định Hi Vương phủ nếu không có người bảo vệ an nguy Định Hi, thì làm Định Hi Vương có nghĩa gì. Tiểu Viên, việc này con quyết định……”
Giọng nói đột nhiên im bặt!
Dung Khánh Uyên lảo đảo một cái, kêu một tiếng, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Nếu không phải Bách Uyên tiếp đúng lúc, sợ là đã sớm lăn lộn trên mặt đất.
Một thân áo giáp màu đen, thiếu niên lạnh lùng hờ hững thu tay.
Viên Tri Mạch khiếp sợ nhìn thiếu niên.
“A Yến!”