Chương 2-2

Ai dà, sáng thứ hai sao đông người thế nhỉ? Họ đều đi họp chợ à?
Tôi bực bội cử động cái cổ. Haiz! Khó khăn lắm mới cướp được chỗ, nhưng giờ xem ra nó chẳng khác gì phải đứng, người trên xe quá đông nên không gian bên trên chỗ ngồi bị chiếm hết rồi.


Mùi gì khó ngửi quá, thôi mở cửa sổ ra.


Ha ha, hôm nay còn có gió, mát mẻ hơn hôm qua một chút. Á, đúng rồi, không biết tiểu quỷ thế nào rồi? Tôi vội vàng đến trường nên quên béng mất nó. Chuyện nó bảo đến trường Trung học Thâm Điền điểm danh chắc không phải là thật đâu nhỉ. Cho một đứa trẻ 8 tuổi học cấp ba? Hiệu trưởng trường mình chắc chưa hồ đồ đến thế!


Đúng vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung...
-Rang con, mày không có mắt à? Giẫm vào chân tao rồi.
Một giọng nói hằn học của một ông chú vang lên.
-Mọi người đều đang chen nhau, làm sao tôi có thể nhìn thấy? - Tiếng người thanh niên cũng không chịu thua kém.


-Ranh con, mày giẫm vào chân tao mà còn cãi lý, tao đánh mày!
Bụp!
-Á! Đau quá, chú đánh nhầm người rồi!
...
Phút chốc, chiếc xe vốn đã chật ních người trở nên náo loạn.


Đúng lúc này gặp phải đèn đỏ, bác tài xế bèn dừng se lại, đứng lên để giải quyết lộn xộn. Nhìn kim phút của chiếc đồng hồ đeo tay chỉ vào số "10" đáng sợ, tôi lo lắng đứng lên khỏi chỗ ngồi, định tìm một khe hở để chuồn xuống xe, tìm đường khác.
-Á...


available on google playdownload on app store


Sau tiếng hét, đám người vốn dĩ đã áp sát vào với nhau nay dồn hết về phía tôi. Bi kịch xảy ra...
Thân thể tôi bị xô mạnh vào cánh cửa sổ xe đang mở rộng, sau đó cả người rơi xuống mặt đường với tốc độ rất nhanh, não tôi lập tức ở vào trạng thái "ch.ết máy"...
Hu hu, chẳng lẽ tôi ch.ết rồi?


Tin trang nhất của các báo ngày mai sẽ có một tiêu đề: Thiếu nữ xinh đẹp 16 tuổi không may rơi khỏi xe và tử vong. Trời ơi, tôi không muốn thế đâu, ch.ết thế thì mất mặt lắm! Ít nhất thì cũng phải là vì dũng cảm bắt cướp nên hy sinh oanh liệt chứ!
Bịch!


Chả kịp nghĩ nhiều, cơ thể tôi đã tiếp xúc với chướng ngại vật, ngã bịch một cái.
Đau!
Đau quá!
Cảm giác đau đớn nơi ngực tức thì lan khắp toàn thân, tôi hoàn toàn quên mất môi trường xung quanh.
-Này, cô là chó sao? Sao lại cắn tôi?
Chó?


Khó chịu quá, rốt cuộc gã ngang ngược nào dám chửi tôi như thế chứ? Hừ... sao giọng nói này nghe quen quen?


Tôi mơ màng mở mắt ra,trước mặt xuất hiện một gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng cho dù như thế, nó vẫn đẹp trai tới mức người ta khó lòng mà nhìn đi chỗ khác, mái tóc đỏ rực, gương mặt với các đường nét rõ ràng, đôi mắt màu xanh tối, trên tai là một chiếc khuyên hình vương miện tượng trưng cho quyền lực.


Anh ta... anh ta chẳng phải là Mông Thái Tử sao?


Dù rằng tô mới nhập học hơn một tháng nhưng đại danh của Mông Thái Tử thì tôi đã nghe nói. Hắn là "đại ca" của Thái Tử Mạnh ở trường, Thái Tử Mạnh có một tổ chức trong trường Trung Học Thâm Điền, chức năng của nó tương đương với một hội học sinh. Lớn thì là các hoạt động nhà trường tổ chức, nhỏ thì là những việc xảy ra trong từng lớp, họ đều có quyền hỏi thăm.


Thực ra vì bố của Mông Thái Tử là Chủ tịch hội đồng quản trị của trường nên hắn mới ngang ngược, hống hách như thế. Oai cái cóc khô, tôi ghét nhất là loại người ỷ thế hϊế͙p͙ người!
Nhưng mà cũng may,tôi chưa bao giờ trò chuyện với hắng, chỉ len lén dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hắn, ha haha...


-Này, cô còn định bám lên xe tôi bao lâu nữa, con người thời nay lạ thật, rốt cuộc cô là thú cưng của ai thả ra cắn người hả...
Mông Thái Tử đưa tay lên lau vết máu trên miệng, hằng học kéo tôi từ phía sau chiếc xe đua của hắn vào vị trí ngồi bên cạnh hắn.
Miệng!
Máu...


Tôi hoảng hốt nhìn đôi môi hắn, trong đầu thoáng qua một cảnh tượng khủng bố...


Dưới ánh mặt trời, tôi bay ra khỏi cánh cửa sổ mở rộng của chiếc xe buýt, sau đó cả người tôi đập xuống nắp cốp sau của một chiếc xe đua màu trắng, gương mặt tôi vừa vặn đụng trúng một gương mặt đang ngẩng lên, biểu cam rvoo cùng đáng sợ, mà môi tôi thì đã bập vào đôi môi mềm của hắn, đôi môi mềm của hắn rách ra, chảy máu...


Chẳng nhẽ?
Môi hắn là do tôi làm rách!
Hu hu, lần này thì gây họa mất rồi, với tính cách thô bạo của hắn như lời đồn thì chắc chắn tôi sẽ ch.ết chứ không sai!


-Thú cưng, này này, thú cưng, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô bị câm à? - Mông Thái Tử huơ bàn tay to lớn trước mặt tôi, còn ghé sát vào tai tôi, hét lớn.
Thú cưng?
Sao hắn cứ gọi tôi là thú cưng thế nhỉ? Hắn tưởng hắn là ai chứ?


-Tôi không phải thú cưng, cũng không bị câm, tôi muốn xuống xe. Ý? Cửa xe này làm sao thế nhỉ? Anh mau mở cửa xe ra, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy.
Xe đua cái cóc khô gì mà cửa xe cũng không mở được thế này? Thôi mặc kệ! Tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi, định trèo qua cửa xe, nhảy xuống.


Mông Thái Tử đi muộn chẳng ai dám nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ bị ghi vào sổ đen, sau đó sẽ bị thầy chủ nhiệm "Khoai môn" mời lên văn phòng "uống trà".


-Thú cưng, cô vừa làm hỏng xe tôi mà còn muốn chạy sao? Đèn tiền trước rồi tính! Nắp cốp sau phải thay rồi, chiếc xe này là đời mới, phải mưa linh kiện từ nước ngoài về, cô đền cho bổn Thái Tử 100 nghìn đi.


Mông Thái Tử giữ chặt gáy áo tôi, ấn tôi về chỗ ngồi, dùng tay chỉ vào vết lõm trên nắp sau xe hắn.
100 nghìn?
Thế thì có bằng đi cướp!
Tôi nghĩ chắc bán hết số máu trên người tôi đi cũng không đủ để đền hắn!


-Sao tôi lại phải đền? Việc này không thể trách tôi, ều tại đám người trên xe buýt đấy chứ! - Tôi hùng hổ chỉ vào cái xe buýt bên cạnh.


Thật là đáng ghét, cái đám người này vẫn còn cãi cọ trên xe, tôi ngã từ trên đó xuống mà không ai hay biết, đúng là bàng quan với sinh mạng của người khác!






Truyện liên quan