Chương 2-4
Chiếc xe của Mông Thái Tử lái thẳng vào trường Trung học Thâm Điền, mấy chú bảo vệ nhìn thấy còn chẳng dám ngước mắt lên. Haiz, cũng đúng, chắc là ở trường Thâm Điền này chẳng ai dám cản hắn lại!
-Thú cưng xuống xe đi, cô học lớp nào, tôi đưa cô vào. - Mông Thái Tử xuống xe, đưa tay ra túm lấy gáy áo tôi, kéo tôi xềnh xệch như một con gà.
Bực quá, ghét quá, sao cứ gọi tôi là thú cưng? Tôi giằng co một hồi, cuối cùng cũng ngã ra đất, tôi sa sầm mặt lườm hắn một cái.
-Sao anh biết tôi là học sinh trường Thâm Điền?
-Đồ ngốc, trước "sân bay" của cô chẳng phải có huy hiệu trường Thâm Điền đó sao? Cái huy hiệu này là do tôi thiết kế đấy, thế nào, sáng tạo không?
"Sân bay"?
Tôi cúi đầu nhìn xuống theo ánh mắt hắn. Trước ngực tôi là chiếc huy hiệu có hình dây thường xuân với hoa hướng dương vàng rực rỡ đang sáng lấp lánh trong nắng.
Cái này là do hắn thiết kế? Không ngờ Mông Thái Tử trông có vẻ đầu to óc ngắn mà lại thiết kế được chiếc huy hiệu đẹp thế này, có điều hình như mắt hắn không nhìn vào chiếc huy hiệu thì phải!
-Á, nhìn cái gì mà nhìn? Đồ dê xồm!
-Khụ khụ, thú cưng, tôi chỉ tò mò là vì sao ngực cô lại giống sân bay đến thế thôi, ha ha, tôi vốn tưởng cách so sánh này hơi quá, nhưng không ngờ là có người thế thật... - Mông Thái Tử ôm bụng cười sằng sặc.
Hừ.......
Dường như tôi đã biến thành một quả pháo được châm lửa, trong đầu liên tục xuất hiện những tia lửa xẹt xẹt.
-Anh là đồ khốn nạn.
Tôi lấy cái chai nước gấu trúc trong ba lô ra, vặn nắp, hắt vào đầu hắn, sau đó nhanh chóng thoát khỏi "hiện trường phạm tội", cuối cùng còn không quên làm một mặt hề với Mông Thái Tử đang giận bốc khói.
Ha ha ha, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn với những giọt nước nhỏ tong tỏng từ trên đầu xuống tôi khoái chí: đúng là xả hận mà.
-Con thú cưng ch.ết tiệt này, cô dám cư xử với tôi như thế, tôi mà bắt được thì cô ch.ết chắc. -Sau lưng vang lên tiếng gầm khiến sống lưng tôi ớn lạnh, nhưng mà vẫn...
Sảng khoái!
Tiết đầu tiên là tiết Văn của thầy "Khoai môn". Tôi khúm núm đứng ở cửa lớp chờ bị trách phạt nhưng thấy chỉ xoa lên cái đầu to tròn như củ khoai môn của mình, rồi chỉ chỉ vào chỗ ngồi:
-Về chỗ đi, lần sau đừng đi muộn nữa.
Hả?
Thầy biết nói dịu dàng như thế từ lúc nào?
-Tiểu Đới, hôm nay thầy uống nhầm thuốc à? Sao lại đối xử với tớ hiền hòa như thế, chẳng giống tác phong của thầy chút nào! - Tôi ngửa người về đằng sau, quay đầu thì thầm với Hàn Tiểu Đới, cạ cứng của tôi.
-Không biết, nhưng thầy vừa mới nhận một cuộc điện thoại thì cậu bước vào, cậu không thấy lúc cậu bước vào, khóe miệng thầy còn giần giật sao?
Tiểu Đới nheo đôi mắt xinh đẹp, gương mặt có vẻ rất nghi ngờ.
-Ôi, chỉ cần không bị phạt là được rồi, không chừng hôm nay tâm trạng thầy tốt nên tha cho tớ. - Tôi thản nhiên quay đầu lên tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Đúng rồi, có nên kể cho Tiểu Đới nghe chuyện tôi đụng độ gã Thái Tử ác ma đó không nhỉ? Ừm, hay là thôi vậy, hình như cô ấy bị ám ảnh điều gì đó, mỗi lần nhắc tới cái tên đó là sợ hãi rúm ró lại. Hừ, nếu hôm đó tôi có mặt cùng với Tiểu Đới thì tôi nhất định không để gã ác ma đó bắt nạt cô!
Nhưng...
Nói thì nói vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, chuyện tôi làm hỏng xe của Thái Tử phải làm thế nào? Trông hắn có vẻ không dễ dây vào, hơn nữa tôi còn hắt nước vào mặt hắn. Hu hu. Cái bình nước gấu trúc đáng yêu của tôi đã "anh dũng hy sinh" mất rồi...
Tôi mệt mỏi bò trên bàn, sờ cái nơ bướm trên đầu..
"Tây Mễ baby nghe điện thoại...Tây Mễ....".
Áp suất không khí dường như bị giảm xuống mức thấp nhất, ánh mắt của các bạn cùng lớp đều tập trung hết lên người tôi, còn "Khoai môn" đang giảng bài thì trợn tròn mắt, ở vào trạng thái sắp phát điên.
Trời ơi!
Quên không tắt chuông điện thoại rồi. Tôi hốt hoảng lấy cặp sách trong ngăn bàn ra, cuống cuồng tìm chiếc điện thoại yêu quýđể tắt, cố trấn tĩnh và mỉm cười với "Khoai môn":
-Hi hi, em quên tắt điện thoại, em xin lỗi thầy.
"Tây Mễ baby...".
Tiếng chuông lại vang lên, tôi vội vàng tắt đi, định điều chỉnh lại, nhưng người đó cứ gọi điện liên tục khiến tôi không làm sao đưa điện thoại về trạng thái rung được.
Thế là cứ tắt rồi lại kêu, tắt rồi lại kêu, lần này thì lỗ mũi "Khoai môn" đã xì ra lửa rồi!
ch.ết tiệt thật!
Rốt cuộc là kẻ nào?
-Này, gọi liên tục, không mệt à? - Lửa giận bốc lên, tôi bất chấp tất cả, ấn nút nghe.
-Sao mà to tiếng thế! Thú cưng, bổn Thái Tử nói rồi, bị tôi bắt được là cô tàn đời, tan học ngoan ngoãn tới nhận lỗi với tôi và Thái Tử Mạnh, nếu không, hừ...
Thì ra là Mông Thái Tử!
Sao hắn biết số điện thoại của tôi? Đúng là đồ biến thái, tìm ra tôi chỉ trong chốc lát!
"Tút tút...".
Tiếng máy báo bận, thì ra tôi đã vô tình ấn nút tắt điện thoại.
-Bối Tây Mễ...
"Khoai môn" sa sầm mặt ném mạnh giẻ lau về phía tôi. Tôi nhanh nhẹn tránh đi, thế là cái giẻ lau trúng ngay vào mặt thầy hiệu trưởng Hàn Đại Đại vừa mới vào lớp từ cửa sau.
Trong phút chốc, cả phòng học vang lên tiếng hít thở căng thẳng.
-Á, hiệu trưởng, hiệu trưởng, tôi xin lỗi, tôi định dạy dỗ học sinh này, không ngờ lại ném trúng thầy. Xin lỗi... - "Khoai môn" vội vàng cúi người lao ra khỏi bục giảng, suýt chút nữa thì đã ôm chầm lấy chân thầy hiệu trưởng.
-Không... không sao, tôi tìm anh có việc cần thương lượng, anh cho bọn trẻ tự học đi! -Thầy Hàn Đại Đại xoa vết phấn trên mặt, lộ nụ cười hiền từ, sau đó nhìn Hàn Tiểu Đới ngồi phía sau lưng tôi. -Tiểu Đới, tối ăn cơm với bố đấy nhé... khụ khụ, chúng ta đi thôi.
Đúng là thầy hiệu trưởng vẫn tốt nhất!
Lúc nào thầy cũng tâm lí như thế, Hàn Tiểu Đới thật hạnh phúc, có một người bố tốt. Đâu như tôi, có một người bố cả ngày chỉ biết làm thí nghiệm, bất kể sự sống ch.ết của con gái!
-Bối Tây Mễ, tiết này em bị phạt đứng cả giờ, những người khác tự học.
"Khoai môn" nhìn tôi trừng trừng, sau đó dặn dò một câu rồi mới gật đầu đi theo thầy hiệu trưởng ra ngoài.
Cái gì?
Lại phạt đứng?
Chán quá, "khoai môn" chẳng có tí sáng tạo nào cả!
Dưới con mắt nhìn chăm chú của các bạn cùng lớp, tôi thản nhiên ôm cái gối con thỏ của tôi lên, hùng hổ bước ra ngoài hành lang của phòng học.
Ngồi tự học thì thà ra ngoài ngắm cảnh còn hơn, he he, ý tưởng này hay thật.
Khi tôi ngồi ôm gối, dựa lưng vào tường "ngắm cảnh" đến nỗi sắp ngủ gật thì một bóng người cao lớn xuất hiện từ phòng thấy hiệu trưởng ở đối diện, cơn buốn ngủ của tôi lập tức tan biến.
Ý?
Là "Dê xồm nhà vệ sinh"!
Với thị lực của mình, tôi xác định người tôi nhìn thấy 100% là "Dề xồm nhà vệ sinh".
Lạ thật, sao hắn lại xuât hiện ở trường tôi? Hắn không phải là học sinh trường tôi mà! Tôi nhớ trường tôi chẳng có người con trai nào đẹp trai như thế!
Tôi lắc mạnh đầu. Không sai, là hắn, chắc chắn là hắn! Thân hình cao ráo, mái tóc màu vàng kim, gương mặt hoàn hảo tới mức khiến người ta đố kỵ, ánh mắt màu hổ phách quyến rũ... Quan trọng nhất là hắn cúng đã nhìn thấy tôi, lại còn nhếch mép lên thành một nụ cười lạnh lùng...
Thình thịch...
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh hơn.
Nhưng mà lúc này...
Reng reng reng...
Tiếng chuông tan học đã vang lên.
-Tây Mễ, ngẩn ngơ cái gì thế, tan học rồi! - Tiểu Đới vỗ vai tôi, hét to bên tai tôi.
Tôi sực tỉnh, vội vàng chỉ gã "Dê xồm nhà vệ sinh" cho bạn thấy.
-Tiểu Đới, nhìn giúp tớ, đối diện có phải là một gã con trai tóc vàng có nụ cười tà ác không? - Lần này... lần này nhất định tôi phải bắt được hắn!
-Làm gì có! Có ai đâu! Tây Mễ, có phải cậu nhìn nhầm rồi không?
Cái gì? Không có người?
Tôi nhìn sang đối diện, làm gì có chàng trai nào, ngoài phòng thầy hiệu trưởng chẳng có ai cả! Cái gã "Dê xồm nhà vệ sinh" ấy dường như đã biến mất.
Không đúng, vừa nãy rõ ràng là hắn đứng đó mà, còn cười với tôi nữa, sao thoáng cái đã biến mất rồi?
Thật là vô lý, hôm đó hắn nhìn thấy hết người tôi, còn nói mấy câu bắt nạt, tôi nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Bây giờ để hắn chạy trốn như thế, sự trong sạch của tôi...