Chương 10-2: Tiếp
Type: Fang Yuan
Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi với Thánh Bách Nguyên trở nên thân thiết hơn, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác có thứ gì đó chắn ở giữa, khiến chúng tôi không thể gần nhau hơn nữa, nhưng cũng không muốn xa nhau.
Giáng sinh sắp tới, trong trường Trung học Thâm Điền đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, lễ hội hoá trang đêm Giáng sinh mỗi năm một lần sắp được tổ chức.
Lễ hội hoá trang lần này được tổ chức tại lễ đường lớn nhất của trường, tất cả các học sinh của trường Trung học Thâm Điền đều được tham gia, chủ đề Thái Tử Mạnh đặt ra năm nay là bảo vệ môi trường, hay nói cách khác, mọi lễ phục đều phải sử dụng các nguyên liệu đã bỏ đi, do đó lễ hội hoá trang năm nay có một ý nghĩa đặc biệt.
Ha ha, đầu óc của Mông Thái Tử cũng được phết.
- Tiểu Đới, cậu nhìn xem, tớ dùng đống len cũ với mấy cái túi màu trắng này làm thành đôi cánh thiên thần được không? Ha ha, tớ còn làm thêm một cái váy màu trắng nữa, như thế là hoá thành thiên thần rồi!
Tôi đeo đôi cánh lên người, “bay đi bay lại” trước mặt Tiểu Đới.
- Ấy? Thiên thần? Nghe nói Mông Thái Tử sẽ làm một bộ quần áo ác quỷ, chẳng nhẽ cậu định ghép đôi với anh ta?
Sặc…!
Cái gã đó cũng tới tham gia lễ hội hoá trang sao? Tưởng là hắn không có hứng thú với những việc như thế này chứ?
- Ha ha, thiên thần và ác quỷ làm sao có thể ghép thành một đôi được? Là đối thủ thì có! – Tôi cau mày, bất lực nói.
Nói tới hắn là đau đầu!
Mông Thái Tử đúng là đồ đầu bò, cho dù tôi đã nói với hắn rằng người tôi thích là Thánh Bách Nguyên thì hắn cũng vẫn bám lấy tôi không tha, hắn còn nói tôi mãi mãi là thú cưng của hắn. Cho dù tôi thích ai thì hắn vẫn là chủ nhân của tôi, thế nên hắn phải theo dõi tôi, trừ hắn ra thì không ai được bắt nạt tôi.
Lô-gic của hắn người bình thường không thể hiểu được!
- Thú cưng…
Đúng là nói tới Mông Thái Tử, Mông Thái Tử tới ngay.
Hắn mặc bộ quần áo ác quỷ được làm từ miếng da đen sì không biết hắn lôi ở đâu ra, trên đầu còn có hai cái sừng, vừa nhún nhảy vừa đi về phía tôi.
- Thái tử đại nhân, sao anh cũng chạy tới đây coi bộ náo nhiệt thế? Chỉ là một vũ hội nhỏ xíu đâu có chứa được người cao quý như anh. – Tôi lườm hắn, tiếp tục xử lý cái váy thiên thần của tôi.
- Á, thú cưng, sao gần đây cô cứ đối xử với tôi bằng thái độ đó? Tôi là người lãnh đạo cao nhất ở trường Trung học Thâm Điền này đấy. Những bữa tiệc quy mô toàn trường như thế này tôi không tham gia sao được? Tiểu Đới, cô nói xem có phải vậy không? – Mông Thái Tử vỗ đầu tôi, mái tóc đỏ rực của hắn lại dựng đứng lên, hắn cau mày vẻ không vui.
- Vâng, vâng.
Tiểu Đới đương nhiên là không dám phản bác hắn rồi.
- Phải cái đầu anh ấy! Đừng vỗ đầu tôi, đau đấy!
Tôi nắm lấy tay hắn, không ngờ bị hắn nắm ngược lại, vừa vuốt tay vừa ra vẻ trầm tư, nói:
- Ừm, đúng là gầy đi nhiều, phải chuẩn bị nhiều đồ ăn cho cô mới được, thằng ranh đó quả nhiên là đồ keo kiệt.
- Này, anh nói gì thế? Mau thả tôi ra. – Tôi đỏ mặt, vội vàng rụt tay về.
- Đúng rồi, Thánh Bách Nguyên không tham gia lễ hội hoá trang sao?
Tiểu Đới dường như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu hỏi tôi.
Haiz…
Vì anh đã rời khỏi Tập đoàn Sun một thời gian nên có rất nhiều việc cần phải xử lý. Gần đây anh bận tối mắt tối mũi. Tuy tôi bị ông Đại Thánh ép ở lại nhà họ Thánh, nhưng muốn gặp được Thánh Bách Nguyên cũng khó lắm, có lúc chỉ vội vàng nói với nhau vài câu, anh nhận được điện thoại, thế là lại phải đi.
Tôi sắp biến thành Hòn Vọng Phu rồi!
Làm ơn đi, anh chỉ là một học sinh trung học thôi mà, cường độ công việc lớn như thế, không biết sức khoẻ của anh có chịu đựng nổi không. Không được, lần này nhất định phải lôi anh đến vũ hội để giải toả một chút…
Buổi tối tôi về tới nhà họ Thánh…
- Thánh Bách Nguyên, mai trường mình tổ chức lễ hội hoá trang, anh nhất định phải tham gia đấy nhé. – Tôi viết thời gian và địa điểm lên một tờ giấy rồi dán vào cửa phòng anh, sau đó mới an tâm quay về căn phòng ngủ của mình bên cạnh.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, lúc tôi đang ngủ ngon thì nghe thế có tiếng bước chân.
Khụ khụ…
Có người bị nghẹn cà phê, ho lớn.
Ấy?
Sao phản ứng dữ dội thế nhỉ? Tôi chỉ bảo anh tham gia lễ hội hoá trang thôi mà! Hừ, thích thì đến, không thích thì thôi, tôi bực mình vùi đầu vào ngủ tiếp.
Tối hôm sau là đêm Bình an, lễ đường của trường Trung học Thâm Điền ngập trong không khí Giáng sinh.
Tôi và Tiểu Đới được chọn làm người đón khách, đứng ở ngoài lễ đường để nghênh đón khách khứa.
- Ông Đại Thánh, ông cũng tới à! Ông mau vào đi, hàng ghế khách quý ở bên trái có chỗ để dành cho ông đấy. – Tôi cười tươi nói với ông Đại Thánh trong trang phục rách nát làm từ vải vụn.
- Ha ha, cháu dâu hôm nay xinh quá.
- Ngày nào cháu cũng xinh mà!
Ông Đại Thánh là nhà tài trợ cho lễ hội hoá trang lần này, nên Thái Tử Mạnh đặc biệt ưu ái cho ông, để ông được ngồi ở ghế chủ tịch của hàng ghế khách quý.
Hàng râu chữ bát*, đôi mắt nhỏ xíu, Mông Hoàng Thượng nhìn thấy tôi từ xa đã lật đật chạy tới:
* ()
- Ha ha ha, cô bé, không làm con dâu của ta tiếc quá!
Mông phu nhân, cũng chính là mẹ của Mông Thái Tử khoác tay Mông Hoàng Thượng cũng chào hỏi tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà, bà có một đôi mắt rất dịu dàng, có vẻ là một người hiền từ.
- Bố à, bố đừng nói linh tinh, chừng nào Tây Mễ chưa kết hôn thì con vẫn còn cơ hội. – Mông Thái Tử đeo chiếc mặt nạ ác quỷ đáng sợ đi tới chỗ chúng tôi.
- Á, giật cả mình! – Tôi đánh mạnh Mông Thái Tử một cái, đá hắn ra. – Anh đi xem đội kèn thế nào rồi?
- Ha ha ha, được thôi!
Mông Thái Tử vui vẻ đi về phía đội kèn vẫn chưa tìm được phương hướng.
- Thằng bé này quá nghiêm túc, tính tình lại bướng bỉnh. Haiz, nếu cháu và nó ở với nhau thì tốt biết mấy. – Mông Hoàng Thượng nói bằng giọng tiếc nuối.
Tôi đành giả bộ như không nghe thấy, chào hỏi những người khác.
- Ha ha ha, giờ hối hận cũng muộn rồi. Nào lại đây, chơi với tôi, đừng có đứng ở đây nữa! – Ông Đại Thánh khoác tay Mông Hoàng Thượng, cầm một cái đèn lồng được làm từ những vật phẩm bỏ đi ra chơi, còn Mông phu nhân thì đang đi vào chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn của Tiểu Đới.
Tất cả mọi người đều đã vào lễ đường, chỉ có tôi là vẫn đứng ngoài chờ đợi.
Anh có tới không?
Trong lòng tôi không dám chắc, nhưng nhớ tới phản ứng của anh ngày hôm qua, chắc là anh đã nhìn thấy tờ giấy, có thể vì anh quá bận… Một cảm giác thất vọng mãnh liệt dội lên. Tôi cảm thấy sức lực toàn thân mình bị rút kiệt, không thể nào lấy lại tinh thần.
- Tây Mễ, lễ hội bắt đầu rồi, vào đi!
Giọng nói của Tiểu Đới vang lên trong tiếng nhạc, thúc giục tôi vào lễ đường.
MC của lễ hội lần này là MC giỏi nhất cả nước do Tập đoàn Sun mời tới, thế nên lễ hội được tiến hành vô cùng náo nhiệt, còn tôi thì chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, nhìn mọi người khiêu vũ, trò chuyện, không làm sao mà vui lên được…
Thì ra nhớ nhung một người là có cảm giác này…
Chỉ khi có anh bên cạnh tôi mới cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Còn khi anh ra đi, tôi như một cái vỏ đánh mất sinh mạng, chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười như cái máy.
Cuối cùng cũng tới giai đoạn cao trào nhất của lễ hội, MC sẽ bốc thăm người may mắn của lễ hội hôm nay, và đáp ứng một nguyện vọng của người đó.
Đương nhiên là trước đó tôi đã tính toán cho Tiểu Đới. Để cô với tiền bối A Triết đến được với nhau thì chỉ còn cách này thôi, ha ha, nếu không cứ như thế thì không biết bọn họ đến khi nào mới thành một đôi thực sự!
- A! Người may mắn lần này là ai nhỉ? Các vị, người may mắn được rút thăm trúng có thể yêu cầu bất cứ ai có mặt ở đây làm cho họ một việc, việc gì cũng được, ví dụ như yêu cầu được kiss, cầu hôn… Bất cứ việc gì nhé! Nhưng tuyệt đối không được đòi những thứ như là tiền bạc, quyền lực, ha ha, đương nhiên là điều không thể. Nói nhiều quá rồi, rốt cuộc người may mắn là ai? Chúng ta hãy cùng chờ đợi…
MC cố ý dừng lại một lát, sau đó hào hứng tuyên bố:
- Người may mắn là… Mông Thái Tử!
Cái gì?
Sao lại là Mông Thái Tử? Rõ ràng là trong cái hộp giấy đó tôi chỉ viết mỗi tên A Triết thôi mà?
Tôi thấy ánh mắt thoáng tối đi của tiền bối A Triết. Mông Thái Tử thì hưng phấn vừa vẫy tay vừa bước lên sân khấu. Tôi giận dữ lao ra sau cánh gà tìm MC. Gì thế này? Sao có thể biến Mông Thái Tử thành người may mắn? Thế thì bao nhiêu công sức của tôi đều đổ sông đổ biển à!
Ấy?
Sao sau cánh gà tối thế nhỉ? Chỉ có một tia sáng phía trước?
Tôi mò mẫm đi về phía đó, định thăm dò tình hình xung quanh, thế rồi bỗng dưng nơi tôi đứng cao dần lên, tôi sợ hãi đứng yên không dám động đậy.
- Nguyện vọng của tôi thực ra rất đơn giản, từ hôm gặp thú cưng, từ hôm cô ấy rơi vào cuộc sống của tôi, hình như từ giấy phút đó, trái tim tôi được đốt cháy rồi, tôi hy vọng được mãi mãi ở bên cô ấy, Tây Mễ…
Khi miễng gỗ có tôi trên đó dừng lại, tôi mới phát hiện ra mình đang đứng ở giữa sân khấu, còn các bạn ở dưới sân khấu thì đã ồn ào hẳn lên, chỉ có tôi là hoảng hốt nhìn Mông Thái Tử, không nói được lời nào. Chuyện gì thế nhỉ?
Tôi lùi về sau một bước, không dám tin là sự việc sẽ như vậy.
- Chờ chút!
Một luồng ánh sáng dừng lại bên phải sân khấu, một bóng người cao lớn chầm chậm đi về phía tôi, anh nắm tay tôi. Trong ánh mắt của tất cả mọi người, anh ôm tôi vào lòng.
- Cô ấy là vị hôn thê của tôi. Ở cùng với cậu ư? “Khỉ đỏ”, cậu đừng nằm mơ nữa!
- Này, sao lần nào cậu cũng nhảy ra làm đảo lộn kế hoạch của tôi thế?
- Tôi nghĩ chắc cậu bị người ta bẫy rồi, đồ ngốc! Hôm qua có người thông báo với tôi rằng hôm nay cậu sẽ tỏ tình với vị hôn thê của tôi nên bảo tôi phải tới bảo vệ vị hôn thê của mình.
Đôi mắt màu hổ phách của Thánh Bách Nguyên đảo tròn, anh liếc nhìn hai ông già đang ngồi ở hàng ghế khách quý:
- Lão đại gia, đến con trai lão cũng bán đứng con sao, thật quá đáng!
Mông Thái Tử điên cuồng nhảy xuống khu sân khấu, định tìm Mông Hoàng Thượng tính sổ. Hai ông già thấy Mông Thái Tử đuổi theo thì bỏ chạy mất dạng.
- Này, ông Đại Thánh…
Chẳng nhẽ ông thấy tờ giấy của tôi?
Thế nên phản ứng của Thánh Bách Nguyên tối qua mới kỳ quái như thế…
Tôi định hỏi rõ, ai ngờ đột nhiên bị một đôi môi chặn lại, trong tiếng ồ kinh ngạc của mọi người, Thánh Bách Nguyên lưu luyến rời khỏi môi tôi, quỳ một gối xuống, tháo chiếc nhẫn hình chữ S trên ngón tay anh ra, đưa ra trước mặt tôi:
- Tây Mễ, cưới anh nhé!
Anh đang cầu hôn tôi?
Ánh đèn trên sân khấu chiếu thẳng lên người chúng tôi, giống như những gì trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử hôn công chúa, sau đó nhìn nàng say đắm…
Nhưng…
Một hồi lâu sau, tôi khó khăn lắm mới thốt ra được một câu khiến khán giả dưới sân khấu suýt ngất:
- Nhưng chúng ta đều là học sinh trung học mà.
Thánh Bách Nguyên xoa chân, cau mày:
- Có phải anh mù luật đâu! Ai bắt em cưới luôn, đính hôn trước được không?
Lúc này tôi mới bẽn lẽn gật đầu, nhận chiếc nhẫn, khán giả dưới sân khấu thở phào nhẹ nhõm.