Chương 7: Lưu lạc
Kail rời khỏi phủ của mình, anh khoác áo choàng lên người, mang theo Kikkuri rồi phóng xe ngựa đến chổ ở của tiểu thư Gzuel. Như mọi ngày, Gzuel đón anh bằng nụ cười dịu dàng, đỡ lấy áo choàng của Kail rồi treo nó lên giá, khi cô quay người lại. . . Không có cái ôm và nụ hôn nồng nhiệt như trước, Kail ngồi trên bệ cửa sổ, khuôn mặt tràn đầy sự suy tư.
Gzuel rót một ly rượu bưng đến cho anh, Kail đón lấy ly rượu từ tay nàng, nốc cạn, Gzuel lại đứng lên, im lặng rót rượu cho anh. Khi vò rượu thứ ba đã cạn, nàng ngồi tựa đầu vào chân anh, vâng phục như một nữ tỳ nhỏ bé. Kail như choàng tỉnh, anh cúi người nhìn nàng, Gzuel đáp lại anh bằng nụ cười thấu hiểu, “Xin lỗi nàng Gzuel, đêm nay ta không có tâm trạng để làm những việc khác.”
Gzuel không bất ngờ gì khi nghe anh nói như vậy, đây cũng đâu phải lần đầu anh như thế. Nếu không thấu hiểu, không lắng nghe,không làm chỗ dựa xoa dịu cho anh, thì làm sao nàng trở thành người phụ nữ được yêu chiều nhất của anh. “Ngài đang lo lắng cho bệnh tình của công chúa Inari ư?”, Gzuel nắm lấy bàn tay của anh, nhẹ giọng hỏi.
Ngoài công chúa ra, còn ai có thể làm cho hoàng tử Kail bận lòng được cơ chứ? Quan trọng hơn cả nàng, quan trọng hơn cả những cô gái có vinh dự được Kail sủng ái, chính là Inari. Ngài có thể vì một lời nói vô tâm của Inari,sẵn sàng để nàng chờ cả đêm mà không hề báo trước. Không ai trong các nàng thay thế được vị trí của Inari, vẫn biết có thể ngài chỉ chờ đợi để Inari lớn lên mới tìm đến các nàng. Nhưng . . . Gzuel vẫn bất chấp yêu ngài mù quáng. . .
“Inari không cần ta nữa.” Một câu thốt ra như càng cứa thêm vào nỗi lòng của anh, Gzuel lại im lặng, mang đến vò rượu thứ tư cho anh. Đêm nay, không có những nụ hôn nồng cháy, cái ôm nghẹt thở hay những lời nói tán tỉnh yêu thương. Ở lại đây chỉ còn nỗi niềm không nói thành lời, vìmột người con gái khác không phải nàng.
Kail trở về phủ khi bầu trời còn tối đen như mực, anh hạ thấp giọng gọi Kikkuri: “Kikkuri, mở cổng nhẹ tay thôi, đừng làm Inari thức giấc.”. Kikkuri cúi người vâng lệnh, hết sức nhẹ nhàng mở cổng phủ, xe ngựa từ tốn lăn bánh vào bên trong. Kail xuống khỏi xe ngựa, rảo bước về phía phòng ngủ của nàng, đã hình thànhthói quen từ bao nhiêu năm nay. Trước khi anh đi ngủ, luôn phải vào phòng kiểm tr.a xem nàng có đạp chăn ra hay không, lần này cũng vậy. . .
Nhưng khi anh đẩy cửa phòng ra, trên chiếc giường to lớn ấy, không hề có bóng dáng anh đang chờ mong được nhìn thấy. “Tito! Tito đâu?” Tiếng hét của Kail lật tung cả phủ hoàng tử lên, những người hầu đổ xô đến theo tiếng hét của anh. Kail giận tái mặt hỏi những người quỳ dưới đất: “Công chúa Inari đâu?”.
Bọn họ cúi thấp đầu, sợ sệt run rẩy trước cơn giận dữ của anh, một người dập đầu trả lời anh: “Bẩm hoàng tử, ngay sau khi ngài rời khỏi phủ không lâu, công chúa cũng rời khỏi phủ rồi ạ.”. “Choang!” Bức tượng đặt bên cạnh chiếc cột bị Kail đấm vỡ ra thành trăm mảnh, “Không có sự cho phép của ta, ai dám để nàng rời đi.”
“Thật ra chính ngài đã ra lệnh cho công chúa phải rời đi!” Ilvani chậm rãi bước đến gần Kail, anh ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài. Kail nhìn anh, đôi mắt càng toát lên vẻ giận dữ: “Ta ra lệnh cho nàng rời đi khi nào?”, Ilvani bình thản nhắc lại nguyên văn lời nói của anh: “Em không thể sống thiếu Zannanza được đâu, Inari! Em đi đi, ta không giữ em lại nữa. Hãy đi đi!”. Kail chấn động thực sự,anh đã bảo nàng đi và nàng đã ra đi theo ý anh muốn, . . . Inari!
Tito lo lắng vì sức khỏe của Inari chưa bình phục hẳn, cậu cứ liên tục hỏi nàng: “Công chúa, hay là nghỉ ngơi một chút đi, người có cảm thấy khát nước không?”. Inari trợn mắt nhìn Tito, nàng vươn đôi vai bé nhỏ: “Này Tito, ta đã dặn cậu không được phép gọi ta là công chúa nữa mà. Cậu quên rồi sao? Với lại ta không khát nước, ta cũng đã khỏe rồi!”
Inari mỉm cười tinh ngịch, hành trình đi tìm người tên Nerasofiti cũng đã bắt đầu, để thuận tiện cho việc đi lại, nàng chọn cách trà trộn vào đám con buôn. Đoàn người chậm rãi tiến vào sa mạc, đi thẳng đến biên giới giữa Hattusa và Ai Cập. Những cồn cát vàng đập vào mắt, gió tốc lên cuốn cát bay từng hàng, ánh mặt trời cháy bỏng chiếu xuống.
Inari nhắm mắt lại, tâm trí nàng bay vụt đến Hattusa, có lẽ giờ này anh đã phát hiện ra sự mất tích của nàng. Anh có tức giận không nhỉ? Chắc là có rồi, nhưng. . . Ilvani sẽ trấn tĩnh được anh thôi. Rồi anh sẽ hiểu lầm nàng đến tìm Zannanza, việc anh đến chỗ Zannanza sẽ giúp nàng kéo dài thời gian để đi càng xa càng tốt. . . Đến lúc anh phát hiện ra tất cả vở kịch nàng dựng lên để che mắt anh, chắc chắn ánh sẽ nổi cơn thịnh nộ, không dễ dàng gì tha thứ cho nàng đâu.
Cái nóng này, không là gì với nàng cả,mang trong người sức mạnh của lửa, nhiệt độ ở sa mạc chỉ là trò trẻ con với nàng. Tito luôn đi sát bên cạnh Inari, cậu không nhiều lời, cũng không hỏi nàng bất kỳ điều gì cả. Vì cậu hoàn toàn tin tưởng ở nàng, một chút nghi ngờ cũng không có.
Với lại hoàng tử đã từng hạ lệnh, chăm sóc tốt cho Inari chính là bổn phận của cậu. Giữa những cồn cát của sa mạc nóng bỏng, một tia sáng lóe lên thu hút ánh mắt của Inari. Cô ra hiệu đoàn buôn dừng lại, trưởng đoàn đến bên cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Tiểu thư! Có chuyện gì vậy ạ?”
Nàng chỉ về phía phát ra tia sáng lấp lánh, “Ta muốn đến xem một chút, ngươi cứ đứng ở đây chờ ta là được.”. Trưởng đoàn cung kính đợi, còn nàng lai cưỡi lạc đà phóng về phía đó.
Thì ra thứ phát ra ánh sáng lấp lánh đó lại là một chiếc đồng hồ cát, chủ nhân của nó đang bị chôn vùi dưới lớp cát vàng. Nàng cùng với Tito kéo người đó lên khỏi lớp cát, toàn thân người này đầy những vết thương chí mạng, sự sống chỉ còn tính bằng hơi thở.
Inari cứu hắn ta, mang lại sự sống cho hắn, giành giật hắn từ tay tử thần, nhưng nàng lại không biết rằng, người nàng vừa cứu, trong tương lai sẽ trở thành địch thủ số 1 của Kail và Zannanza. Phải đó chính là Lamu Ramses, tức Pharaoh Ramses I, là vị pharaoh đã đặt nền tảng cho thời kì hoàng kim rực rỡ nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại.