Chương 25: Cô gái của định mệnh (1)
Thời gian dần trôi qua, mọi chuyện tưởng chừng như đã trở về quỹ đạo vốn có của nó. Nhưng ít ai biết rằng đó chỉ là khoảng lặng bình yên trước cơn giông tố sắp kéo đến. Hai năm lặng lẽ xoay chuyển, ru ngủ sự cảnh giác của con người ta!
“Tiểu thư! Hôm qua đại nhân Ilvani lại giao gấp đôi bài tập cho tôi rồi, trong lúc dạy học, thỉnh thoảng ngài ấy lại ngẩn người ra. Tiểu thư! Là đang nhớ đến người đấy! Tito bị giày vò sắp không chịu nổi nữa rồi ạ. Sợi thắt lưng người gửi về làm quà cho điện hạ, lúc đầu ngài ấy chẳng thèm để tâm, chỉ bảo anh Kikkuri cất vào tủ. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi lại thấy ngài ấy đeo sợi thắt lưng đó đến dự buổi nghị sự tại chính điện, khóe miệng rõ ràng là đang cười.
Còn nữa, tại sao người và anh trai lại giống nhau đến vậy ạ? Tuy ngài Harvey đã trở thành quan ngự y đứng đầu hoàng cung nhưng lại rất thích chạy ra ngoài. Đại tư tế Kaban và đại nhân Ilvani cũng rất khổ sở mỗi khi ngài ấy bỏ trốn, suốt ngày cứ phải chạy đi tìm...”
Người con gái uể oải buông lá thư xuống bàn, vừa vươn vai vừa bước đến gần khung cửa sổ, bước chân của nàng rất chậm, mái tóc đen dài chạm đất lay động theo sau. Thiếu nữ mười lăm tuổi, vẻ đẹp của nàng so với hai năm trước đã chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Nét yêu kiều tỏa ra từ khí chất ung dung tự tại, sự ngạo nghễ, bất cần và phóng khoáng, chỉ sau hai năm nàng đã trở thành một người con gái như vậy.
Vẻ đẹp đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào rung động vì nàng chỉ bằng một ánh mắt. Inari mỉm cười nhìn ngắm buổi sáng qua khung cửa, mới thức dậy và nhận được những tin tức tốt lành từ Hattusa do Tito gởi đến làm nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Con sông Nile ngoài kia vẫn chảy trôi êm đềm như cũ, ánh nắng chào đón ngày mới nhảy nhót trên mặt sông.
Có tiếng gõ cửa phòng, Inari quay đầu lại khẽ nói: “Đã thức dậy rồi, vào đi Nepheruto!” Đáp lại lời nói của nàng, cánh cửa phòng được đẩy ra, cô gái nhỏ năm nào giờ cũng đã lớn, Nepheruto, em gái của Ramses, bước vào phòng. Trừng mắt nhìn bộ dạng lười biếng của nàng khi vừa ngủ dậy: “Nếu cậu còn ở đây và chưa chịu để người hầu giúp thay áo thì chúng ta sẽ không thể kịp kế hoạch được đâu.”
Inari giữ nguyên bộ dạng lười biếng tiến về chỗ Nepheruto đang đứng, khoác nhẹ tay lên vai nàng, cử chỉ thân mật như những người bạn: “Cậu đang vội gì vậy, Nepheruto, có ai đó ở doanh trại khiến cậu muốn gặp ngay lập tức vậy? Tình cảm giữa cậu và Ramses đâu tốt đến mức phải bồn chồn đến thế, hay là. . .” Nepheruto không để nàng nói hết câu, đã vung tay hất bàn tay đặt trên vai của mình xuống, giọng điệu hết sức khó chịu: “Cậu lắm lời quá đấy, Inari! Người đâu, mau vào đây chuẩn bị sẵn sàng cho tiểu thư!”
Nói xong, nàng quay lưng bước ra khỏi phòng, rồi ra hiệu cho đám người hầu đi vào, Inari phì cười trước bộ dạng của người bạn này. Sau đó để mặc cho những người kia tiến lại giúp mình thay quần áo, và chải gọn mái tóc, một mình nàng thì không thể xử lý mái tóc này được. Bây giờ nàng đang ở Memphis, tại nhà của Ramses, cũng đã ở nơi này gần 3 tháng, và là khách quen của nơi này trong vòng hai năm qua.
Từ khi biết Nerasofiti còn sống, và thân phận đặc biệt của bà ấy, Kail đã không thể đến thăm bà được, nhưng nàng thì có thể. Anh không thể rời khỏi vị trí của mình hiện tại, vì thế anh giao cho nàng nhiệm vụ đến thăm bà. Anh muốn bà cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ, nỗi đau của bà đã phải to lớn đến mức nào đến nỗi bà đã rời bỏ cả quê hương nơi mình sinh ra để chạy trốn nỗi đau đó.
Chính vì lý do này, mà Kail đồng ý cho phép nàng mỗi năm được đến Ai Cập ở bên cạnh bà 4 tháng. Năm trước nàng đã đến, và năm nay nàng cũng vậy, chỉ là nơi nàng trú ngụ mỗi khi đến Ai Cập lại là nhà của Ramses chứ không phải dinh thự xa hoa kia của Nerasofiti. Do bà đã nói: “Ramses là một con người đáng sợ, ta muốn con hãy trông chừng và học hỏi từ chính kẻ thù để mạnh mẽ hơn.” Inari hiểu mong muốn của bà.
Nàng phải thật mạnh mẽ để tự bảo vệ được bản thân mình, trước khi muốn bảo vệ người khác. Và nhất là với vai trò của nàng hiện tại, nàng không muốn mình là hòn đá ngáng chân Kail và Zannanza. Chuyện lời đồn hai năm trước đã để lại trong nàng một bài học quá sâu sắc, không có thực lực bảo vệ chính mình, nàng sẽ chỉ như một con rối mặc cho người khác thao túng.
Khi nàng bước ra khỏi phòng, thì đã nhìn thấy Nepheruto đứng giữa phòng khách luôn miệng huy động mọi người. Khắp nơi trong nhà mọi thứ dường như hơi hỗn loạn, người hầu chạy bốn phía mang những đồ đạc chất đống trước mặt Nepheruto. “Tại sao phải mang nhiều đồ như vậy, cậu tính mang cả căn nhà này đến doanh trại của Ramses à?” Inari hỏi, Nepheruto lắc đầu với nàng: “Không phải là ý của mình, là mẫu thân không an lòng, sợ rằng anh ta ở trong doanh trại thiếu thốn.”
Inari rùng mình, thiếu thốn ư, người như hắn ta chỉ cần không để ý sẽ biến mất ngay khỏi doanh trại và trở về nhà ôm mỹ nhân chơi đùa mà được cho là thiếu thốn sao? Không đành lòng nhìn Nepheruto bận bịu một mình, nàng đoạt lấy bản danh sách đồ đạc trong tay Nepheruto rồi giúp đỡ một tay. Mất nửa buỗi sáng mới có thể chất hết hàng hóa lên thuyền và xuất phát, Inari ngồi ở đầu thuyền hóng mát, xua tan đi cảm giác oi bức nóng nực.
“Inari, những đồ ăn cậu nhờ nhà bếp chuẩn bị tớ đã mang theo rồi!” Nepheruto vừa kiểm tr.a lại lần cuối rồi mới tìm đến chỗ Inari đang ngồi, nàng cũng ngồi xuống, phe phẩy cây quạt lông ngỗng trong tay. “Ừ!” Inari trả lời gọn ghẽ, nàng đang mãi dõi tầm mắt về phía xa, không biết Shubas ở doanh trại Ai Cập bây giờ ra sao rồi. Lần này nàng đến đây, Tito bị ốm trước ngày khởi hành, vì thế nàng đành phải để cậu bạn ở lại và chỉ mang theo một mình Shubas.
Hai tháng trước, Ramses ngỏ ý muốn dạy Shubas cách chiến đấu của một chiến binh thực sự, vì thế đã kéo cả cậu ta vào doanh trại với mình. Hắn ta còn thề rằng sẽ không để bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với cậu ấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao hắn lại muốn làm vậy, để Shubasva chạm học hỏi kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn cũng tốt, nhưng Ramses hắn ta đâu cần phải làm đến thế!
Nàng không biết rằng, lý do hắn hành xử kỳ lạ như vậy chỉ có một, hắn không thể chịu đựng được suy nghĩ, khi hắn không có ở bên, lại có một người đàn ông khác không phải hắn lẽo đẽo theo sau nàng. Dù Shubas chỉ là một cận vệ của Inari, nhưng hắn cũng đâu biết được đó có phải là một Tito thứ hai hay không?
Còn về phần nàng, việc Shubas đi theo bên cạnh lại là một sự tình cờ, sau sự việc hai năm về trước, nàng đã muốn giúp đỡ nhà bà góa một chút gì đó. Nhưng rồi bà ấy lại muốn để cho Shubas đi theo nàng với tư cách là một nô lệ, nàng dùng hết mọi cách để thuyết phục bà. Rồi Kail chấp nhận lời khẩn cầu đó, mang Shubas đến đặt bên cạnh nàng, còn gia đình bà cũng có được cuộc sống ấm no hơn trước.
Kail nói, anh muốn có thêm người bên cạnh, để nàng học thế nào là trách nhiệm của mình, từ nay chỉ cần nàng rời khỏi phủ mà không được cho phép, Kail sẽ phạt nặng Shubas. Nàng cũng vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với Kail một thời gian dài, cho đến khi Zannanza phải lặn lội đến Hattusa thì mọi chuyện mới êm thấm. Một Tito ở cạnh đã khiến nàng không thở được, nếu còn có một Shubas nữa chắc nàng sẽ phát điên mất.
Để hạn chế việc Shubas cứ suốt ngày ở trong phủ với nàng, sau đó, Inari đã dứt khoát ném Shubas vào quân đội, giao cho tướng quân Lucifer dưới trướng của Kail huấn luyện. Vượt ngoài sự mong đợi của nàng, Shubas lại thật sự rất thích hợp để cầm kiếm, Lucifer từng nói với nàng: “Tương lai cậu bé này sẽ còn vượt xa cả thần nữa, thưa công chúa.”
Dòng suy nghĩ miên man của nàng chợt bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Nepheruto: “Inari! Đến nơi rồi!” Inari ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, con thuyền đã cập bến từ bao giờ, cả hàng hóa cũng đang bắt đầu chuyển dần xuống. Nàng nương theo bàn tay của Nepheruto rồi đứng dậy, “Nhanh như vậy sao?”, Nepheruto nhướng hàng lông mày lên cao: “Là do cậu thả hồn trên mây mà thôi.”
Nàng rủ cái đầu cho tỉnh táo rồi bước theo sau Nepheruto xuống bến, doanh trại Ai Cập được xây dựng và bố trí ở hạ lưu con sông Nile. Người thân bình thường thì không thể vào thăm, nhưng Ramses lại là tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nên được đặc cách như thế này. Ngăn cách giữa bến tàu và doanh trại là một cánh cổng lớn, những toán quân mặc trang phục Ai Cập đi qua đi lại phía sau.
Thấy có người đến, bọn họ hơi tò mò quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé bước xuống từ thuyền xen lẫn với đoàn người khiêng vác hàng hóa. Dù không nhìn rõ, những người lính vẫn có thể khẳng định hai bóng dáng kia là của hai cô gái. Chưa kịp nhìn kỹ hơn đã bị một giọng nói nghiêm nghị làm cho giật mình: “Nếu các ngươi còn có thời gian ở đây ngắm cảnh thì hãy vác theo quân lương chạy 15 vòng doanh trại cho ta.”
Không dám cãi lời, toán lính xấu số vội vã chạy đi thực hiện mệnh lệnh, người vừa nói không ai khác chính là Ramses. Hắn nghiến răng nhìn về phía bến tàu, cằn nhằn: “Chẳng phải đã dặn không cần đến thăm sao?” Nhưng nụ cười lại dâng lên tận đáy mắt. Hắn bước vội qua cổng, dần bước về phía hai người bọn họ, vẫn như nửa tháng trước, Inari vẫn chẳng thay đổi gì, hình như đã mập hơn được một chút. Cũng phải thôi, hắn đã đích thận dặn dò nhà bếp ở phủ phải thay đổi thực đơn mỗi ngày kia mà, đồ ăn hợp khẩu vị chắc chắn sẽ làm Inari ăn nhiều hơn trước.
Inari đứng bên cạnh Nepheruto quan sát người ta khuân hàng xuống bến, “Có của cả những gia đình khác gửi nữa phải không?” Nepheruto gật đầu: “Ừ, con cháu giới quý tộc đi lính cũng không ít, và mối giao hảo với gia đình Ramses cũng không tệ.” Hàng hóa nhiều như vậy, họ thực sự nghĩ con mình ở trong quân đội bị bạc đãi lắm sao? Vậy thì đi lính làm gì, cứ giữ ở nhà đi để khỏi lo sợ điều gì.
Nàng suy nghĩ như vậy, không hề để ý có người đang tiến lại gần mình, bỗng nhiên, nàng bị nhấc lên đột ngột, rơi vào vòng tay mạnh mẽ phía sau. Nepheruto cũng nhìn thấy hắn, nàng ấy mỉm cười trêu chọc, “Anh trai, không chỉ có mỗi mình Inari đưa đồ đến cho anh đâu, còn có cả em nữa đấy!” Ramses cố định Inari đang vùng vẫy trong lòng mình, nghiêng người cúi đầu hôn khẽ lên trán em gái: “Cảm ơn em, Nepheruto, mẫu thân ở nhà vẫn khỏe chứ?”
Nepheruto nhìn Inari đang vùng vẫy, “Vẫn khỏe, em nghĩ anh nên xử lý những chuyện cần thiết hơn là đứng đây hỏi em về chuyện ở nhà!” “Ramses, ngươi buông ta ra!” Inari rít lên với hắn, nhưng đâu phải dễ dàng gì mới ôm được, Ramses làm sao chịu buông tay. “Nhớ ta đến thế ư? Chẳng phải ta đã nói rằng nàng không cần phải đến tận đây thăm ta sao? Chỉ cần gửi một bức thư, ta nhất định sẽ trở về với nàng ngay lập tức!’’
Inari nhìn hắn bằng cặp mắt kinh bỉ, con ngươi xanh biếc lóe lên sự quyết liệt, “Đừng tự cuồng bản thân như vậy Ramses! Ta không đến đây để gặp ngươi. . .” Câu nói của nàng còn chưa dứt thì một tiếng gọi thất thanh đằng sau đã vang đến: “Tiểu thư!” Là Shubas, cậu nhận được tin người nhà của tướng quân Ramses đến nên cũng chạy ra bến tàu. Nhân cơ hội Ramses bị xao lãng vì tiếng gọi của Shubas, nàng đạp một cú vào mạng sườn hắn sau đó nhảy xuống đất, chạy đến chỗ Shubas.
Có lẽ cậu ấy vừa luyện tập xong, trên bộ ngực trần còn lấm đầy mồ hôi: “Shubas, ta đến rồi, cậu vẫn khỏe chứ! Xem hôm nay ta mang đến gì cho cậu này.” Vừa nói nàng không thèm để ý đến thái độ hậm hực của Ramses phía sau, mà mang ra một giỏ thức ăn được chuẩn bị sẵn đưa cho Shubas. Đến lúc này Nepheruto mới vỡ lẽ, thì ra là thức ăn chuẩn bị cho Shubas chứ không phải anh trai nàng, thật đáng thương. Nàng nhìn anh trai mình bằng ánh mắt chất đầy sự thương hại, khiến Ramses rùng mình.
“Em có thể đừng nhìn anh bằng ánh mắt quái đản như thế được không hả?” Ramses xoa xoa vùng xương sườn bị đá gắt lên với nàng. Nepheruto càng tăng thêm sức quyến rũ trong ánh mắt, vẻ mặt cực kỳ mềm mại: “Em biết ánh mắt mắt của mình rất đẹp, anh không cần phải khen như thế đâu.” Ramses không thể nói lại Nepheruto, đành nuốt cơn giận nhìn về phía nàng.
Cặp mắt của hắn dần se lại, hắn ghé cảm giác có người khác chạm vào nàng, càng ghét hơn cái cảm giác bị nàng ngó lơ, hắn không cho phép nàng đối xử lạnh nhạt như thế với hắn, không bao giờ. “Em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, Lamu Ramses, nhưng em không thích ánh mắt của anh khi nhìn bạn của em như vậy. Cô ấy không phải là món đồ chơi anh có thể mang theo bên mình suốt ngày. Cô ấy là một thành trì vững chắc mà anh cần chinh phục trong vinh quang và danh dự, hơn là chiếm đoạt như một chiến lợi phẩm thấp kém.”
Nepheruto đã sống đủ lâu để hiểu rõ tính cách của anh mình, bản tính độc đoán luôn là trở ngại lớn nhất của Ramses. Đối với chuyện khác nàng có thể sẽ không thèm để tâm, nhưng với Inari thì khác nàng không muốn anh làm tổn thương Inari. . . Lời nhắc nhở của nàng làm Ramses thức tỉnh, hắn kiềm nén cảm xúc lại trong lòng, từ từ bình ổn hơi thở, và chậm rãi bước về phía Inari. Em gái hắn nói không sai, Inari không phải là món đồ chơi hay một chiến lợi phẩm, nàng quý giá hơn những thứ đó nhiều. . .
***
Trong lúc này, ở thành phố Hattusa sầm uất, thủ đô của đế quốc hùng mạnh Hittite, thần điện của vương phi Nakia bị phong tỏa. Vương phi Nakia và vị quan tư tế thân cận, Urhi Shalma đang thực hiện một phép thuật đen tối. Bà ta đã cầu xin các vị thần hãy chỉ cho mình vật tế thích hợp để nguyền rủa tất cả các vị hoàng tử. Và rồi thần linh đã nghe thấy lời bà ta, trên mặt nước trong chiếc chậu đồng, hiện lên hình ảnh của một cô gái nhỏ bé, tóc đen, mắt đen, làn da trắng mịn.
Chính là cô gái trong giấc mơ tiên tri của Inari nhiều năm về trước, nữ thần chiến tranh của đế quốc Hittite, Yuuri Suzuki. Ma pháp của Vương phi trỗi lên lần nữa, kéo cô bé ra khỏi thế giới của mình, ném Yurri vào hồ nước mang cô bé đến thế giới này. Vòng quay định mệnh đã bắt đầu, Yurri bị kéo xuống hồ nước, cô sợ hãi, vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay ma quái đang bám lấy mình.
Rồi cô ngẩng đầu lên, một luồng sáng đập ngay vào mắt, Yurri dung hết sức mình để bơi về phía luồng sáng đó. Khi cô gái nhỏ ngoi lên khỏi mặt nước, những người xung quanh đã rất sợ hãi, họ giật mình lùi lại phía sau, tránh xa khỏi cô gái kỳ lạ. Yurri ho sặc sụa tống thứ nước kia ra khỏi lồng ngực, sau đó cô đưa mắt nhìn xung quanh, sự kinh ngạc dâng trào nơi đáy mắt. Đây là. . . đâu? Là nơi nào vậy, không phải Nhật Bản sao, cô đang ở buổi hẹn với Himuro kia mà. . .
Có một đám người ăn mặc kỳ lạ, cầm trên tay thương và khiên tiến về phía cô, họ nói thứ ngôn ngữ cô không hiểu được. Nhưng nhìn vẻ mặt của họ cô cũng phần nào đoán ra được họ đang muốn bắt lấy mình, Yurri vùng dậy chạy trốn, một giọng nói từ nơi nào đó cứ vang vọng: “Bắt được cô ta rồi.” Giong nói ấy. . . chính là giọng nói cô nghe được khi bị kéo xuống nước, sắc lạnh như băng giá. Dù không hiểu chuyện gì nhưng cô vẫn cứ chạy, thoát khỏi sự truy đuổi phía sau.
Nhưng bức tường cũ, có nơi đã đổ vỡ tựa như một mê cung, khiên cô không biết mình phải chạy đến nơi nào. Đột nhiên cô rẻ vào một góc, có một người choàng khăn đứng đó, làm cô giật mình dừng bước, ngay sau đó chiếc khăn được lấy xuống. Thì ra đó là một thiếu niên anh tuấn, cặp mắt đẹp đẽ hơi cau lại, khí chất vương giả nam tính tỏa ra xung quanh. Yurri chợt nghĩ, anh ta không phải là quân lính, cùng lúc đó tiếng quân binh truy đuổi phía sau ngày càng gần.
Cô gái nhỏ sợ hãi, bọn họ đã đuổi kịp cô rồi, không còn chỗ để chạy nữa, cô phải làm sao đây? Làm sao đây? Trong thời khắc ấy, chàng thiếu niên đã kéo cô lại, ôm vào lòng mình, đẩy ngã cô xuống đất rồi đặt một nụ hôn lên môi cô. Phía ngoài chiếc khăn choàng được phủ xuống che kín cả hai người, nụ hôn áp xuống cô không hề có sự chuẩn bị trước. Và cô cũng không biết rằng người đang hôn cô chính là Tam hoàng tử Kail Mursili của đế quốc Hittite hùng mạnh, người mà sau này sẽ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc đời của cô.