Chương 27: Bức tranh đẫm máu (1)
“Tiểu thư!”
“Anh trai!”
“Rầm!”
Sau ba tiếng kêu thảng thốt, Inari kết thúc trận đấu tay đôi bằng tư thế của kẻ chiến thắng, mũi giày của nàng kiêu ngạo chèn ngay cổ họng của hắn. Những giọt mồ hôi lăn dài chảy dọc khắp cơ thể nàng, hơi thở rất gấp gáp khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng. Inari cau mày lại, một chiến thắng không hề dễ dàng, nếu hắn không nhường nàng, làm sao nàng có thể đánh ngã hắn được cơ chứ.
“Đứng lên đi! Tốc độ của ta có nhanh hơn thật nhưng nếu bị tấn công một cách bất ngờ chưa chắc ta đã né tránh được.” Inari nhấc mũi giày ra khỏi cổ Ramses lùi lại phía sau nhìn hắn từ từ ngồi dậy, hắn lau vết máu nơi khóe miệng. Nàng biết hắn cố tình nhường nàng, vì thế đã không hề nương tay, xuống tay thật tàn nhẫn. Nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận, biết lợi dụng những gì mình có là một trong những chiến lược cơ bản và thông minh.
Nếu nàng đã biết hắn cố tình nhường nhưng lại không ra hết sức, thì hắn sẽ chẳng biết nàng đã tiến bộ đến đâu cả. Nepheruto bước đến bên cạnh hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn mặt: “Anh à, anh không sao chứ? Em đã nói rồi, Inari đã tiến bộ hơn rất nhiều.” Giọng nói lo lắng và sự trêu đùa trong ánh mắt hoàn toàn không hợp với nhau. Ramses liếc nhìn khuôn mặt của Nepheruto một cái rồi đưa tay đón lấy chiếc khăn mặt, hắn có cảm giác càng ngày mình lại càng không thể trị nổi đứa em gái này.
“Qủa thật đã tập luyện rất chăm chỉ phải không?” Ramses đứng dậy vừa lau mồ hôi trên khuôn mặt vừa bước đến chỗ nàng, Shubas cũng đã mang đến cho nàng một chiếc khăn và áo choàng, nàng đang lau mồ hôi dính đầy trên mặt mình. Inari nghe thấy câu hỏi của hắn, nhưng nàng không trả lời chỉ nhìn Shubas bên cạnh rồi cau mày lại: “Shubas! Chỗ này. . . không phải là do vết bầm do đánh nhau sao . .Còn chỗ này nữa. . .”
Inari xem Shubas như con rồi, hết xoay phải rồi xoay trái cậu bé, sự lo lắng hiện rõ trên mắt nàng, ném một ánh mắt giận dữ về phía Ramses, nàng nghiến răng lại gọi tên hắn: “LAMU RAMSES! Ngươi đã nói gì khi đưa Shubas đi hả?” Ramses không thèm để ý đến cơn giận của nàng, vắt chiếc khăn lên vai rồi đưa mắt liếc nhìn những vết bầm tím trên người Shubas. “Đừng nói với ta rằng nàng không hề biết những vết sẹo của chiến binh là sự vinh quang và tự hào nhất sao.”
Hắn gật đầu hài lòng, thành quả luyện tập của Shubas hai tháng qua rất đáng khen, đã có thể một mình đấu tay đôi với cả Wasatto rồi. Nếu vậy thì sự an toàn của nàng cũng sẽ được đảm bảo hơn một chút, thật tiếc khi Shubas không phải là người Ai Cập. Hắn nhìn thấy khí chất của một tướng lĩnh ưu tú từ cậu bé này, rồi hắn lại nghĩ, Inari là kia chứ? Nàng là công chúa được yêu quý nhất đế quốc Hittie, vậy thì tên Tam hoàng tử kia làm sao có thể không bảo vệ nàng chu đáo được.
Inari biết rõ những điều Ramses nói nhưng nàng vẫn cố chấp giữ lý lẽ của riêng mình, một người từng được sinh ra trong một thế giới chỉ có hòa bình. Có lẽ nàng đã từng nghe nói đến chiến tranh ở những nơi khác, nhưng nàng chưa từng một lần trải qua, quê hương của nàng là một đất nước yên bình. Không trải qua không có nghĩa rằng nàng không hiểu nỗi đau nó mang lại, chính nàng hiểu cảm giác mất mát là như thế nào.
Nàng rất căm ghét chiến tranh, đến khi nàng được sinh ra lần nữa, đứng giữa những vòng xoáy quyền lực thét gào. Chỉ cần nàng đi sai một bước, sẽ lập tức bị hút vào trong và nghiền nát thành từng mảnh, cuộc sống hoàng gia rất đáng sợ. May mắn cho nàng rằng bên cạnh nàng còn có Kail, Zannanza, Ilvani, và thậm chí là cả Tito, Shubas. Họ luôn luôn bảo vệ nàng phía sau lưng họ, dù vậy những gì nàng được dạy dỗ lại còn hơn thế nữa.
Zannanza dạy nàng cách cưỡi ngựa chỉ cho nàng thấy sự tàn bạo của chiến tranh từ những người lính, cũng bắt nàng nhớ kỹ một điều, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi trước khi muốn xây dựng giấc mơ hòa bình thật sự. Kail dạy nàng nghệ thuật đỉnh cao của quyền lực là như thế nào, có quyền lực trong tay nàng cũng sẽ phải học cách thao túng nó, chứ không phải để nó điều khiển nàng.
Ilvani trang bị cho nàng những thứ cần thiết để đối phó với những âm mưu tàn độc liên tục bủa vậy quanh nàng. Khiến nàng hiểu được chỗ đứng thật sự của mình,phải biết được nghĩa vụ và trách nhiệm của mình khi đứng ở vị trí đó. Anh còn đặt bên cạnh nàng những người bạn để nàng luôn phải có trách nhiệm đối với những hành động của mình.
Họ thật sự đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào nàng, nhiều lúc những kỳ vọng ấy như đè bẹp nàng vậy. Cho đến khi nàng biết được Ramses, đối với nàng hắn như một cuốn sách chứa rất nhiều điều mới lạ mà nàng càng đọc càng cảm thấy say mê. Hắn không bao bọc nàng như cách Kail đang làm, cũng không giữ khoảng cách với nàng như Zannanza, hay muốn đè ép nàng vào một khuôn khổ như Ilvani. Hắn ném nàng vào giữa cuộc tranh đấu, để nàng tự do chiến đấu theo cách của mình.
Còn hắn thì luôn ở sau lưng nàng, theo dõi từng chuyển động và bước đi của nàng. Chỉ cần tình hình vượt mức kiểm soát, thanh kiếm trên tay hắn sẽ vung lên đâm ch.ết những kẻ dám động vào nàng. Chiếc khiên của hắn sẽ chặn đứng cả những cuộc tấn công mạnh mẽ nhất, đó mới là cách hắn bảo vệ nàng. Vì thế Inari mới nói hắn là một người đáng sợ, chính nàng cũng phải sợ hắn, sợ năng lực và những tính toán sâu cay của hắn.
Nếu thật sự phải đối mặt với hắn trên phương diện chiến trường, chắc chắn nàng sẽ thua mất. Những cảm xúc cứ thay đổi trong đôi mắt của nàng, Ramses nhìn nàng cứ đứng ngẩn người như vậy thì lại cảm thấy lo sợ. Hắn đưa tay lên sờ vào trán của nàng: “Inari sao vậy? Nàng mệt sao hay đã bị thương chỗ nào?” Inari nheo mắt lại rồi ngẩng đầu lên, cảm nhận sự lo lắng nơi bàn tay của hắn nàng khẽ trả lời: “Không có, ta đang nghĩ nên tặng cho ngươi món quà gì? Không phải ngày mai là sinh nhật ngươi sao?”
Sự vui vẻ ánh lên trong đôi mắt của Ramses, theo thói quen hắn cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên mí mắt của nàng: “Vậy thì ta sẽ rất chờ mong món quà sinh nhật lần này của nàng.” Nhưng trước khi môi hắn kịp chạm vào nàng, thì Inari đã dùng cả hai tay che miệng của hắn lại rồi càu nhàu: “Ngươi hôi quá, Ramses!” Đáp lại hành động của nàng, Nepheruto bật cười khúc khích đằng sau lưng Ramses. Cơ thể Ramses chợt cứng lại, thật sự hắn rất muốn quay lại bóp ch.ết em gái mình.
***
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Inari, Nepheruto và cả Shubas đều lên thuyền để trở về nhà, nhưng khi Inari lại ngạc nhiên khi nhìn thấy có sự xuất hiện của Ramses trên thuyền. Đối diện với vẻ ngạc nhiên của nàng, Ramses chỉ bình thản trả lời, “Ta đã xin nghỉ phép trước rồi, việc huấn luyện binh sĩ làm ta rất mệt mỏi, tướng quânHoremheb sẽ hiểu thôi.” Hiểu được mới là lạ đó, thân là một tướng lĩnh cao cấp như hắn lại rất hờ hững với việc ở doanh trại.
Bốn người bọn họ im lặng tận hưởng bầu không khí yên bình, Inari đối xử với Shubas không như cách nàng đối với Tito. Nếu có cậu ấy ở đây, nàng sẽ không ngần ngại mà gối đầu lên chân cậu bé mà ngủ một giấc, nhưng đây lại là Shubas. Thế nên nàng chỉ có thể tựa đầu vào thành ghế mềm ngắm cảnh mà thôi, Shubas thì luôn ở ngay sau lưng nàng. Cậu ta cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và công chúa, chưa một lần cậu dám đặt chân bước qua ranh giới đó.
“Shubas! Có thể lấy hộ ta cái túi da kia không?” Inari đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Shubas, cậu bé vội vàng lấy túi da cho nàng. Ramses đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng vì tò mò mà mở mắt ra, thì đã thấy Inari đến ngồi xuống sàn thuyền trước mặt hắn. Trên tay nàng là một mảnh than chì được vút gọn gàng và lồng vào cán gỗ, nàng đang chăm chú vẽ từng nét trên khung giấy phía trước.
Khi hắn đang định ngồi dậy thì Inari lại trừng mắt với hắn: “Không phải ngươi muốn ta tặng quà sinh nhật sao? Ngồi yên đi chứ, ngươi đã có tất cả mọi thứ rồi, vì thế ta chỉ có thể vẽ tặng ngươi một bức tranh mà thôi.” Mảnh than chì trên tay vẫn di chuyển không ngừng, Nepheruto cũng thích thú đến ngồi bên cạnh nàng, nhìn những đường nét rắn rỏi của Ramses được khắc họa sinh động dưới bàn tay tài hoa của Inari, Nepheruto chợt nhoẻn miệng cười.
Ramses nhìn khuôn mặt đang tập trung vào bức vẽ của nàng, đúng là khi con gái tập trung vào một việc gì đó, thần thái trầm tĩnh sẽ toát ra từ họ có thể thu hút bất kỳ ai. Lúc này Inari cũng đang như vậy, hắn thích cảm giác nàng ngồi đối diện với hắn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên quan sát sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc. Qua hai năm cô bé mà hắn biết ngày nào càng lúc càng trưởng thành, được theo dõi từng bước đi hành trình của nàng hắn càng cảm thấy thú vị.
Lần đầu tiên gặp nàng, Inari chỉ mới mười ba tuổi, hắn đã rất hứng thú không biết sau vài năm nữa, cô bé gian xảo này sẽ trở thành người như thế nào. . . Không hề phụ sự kỳ vọng hắn, quả thật sự chờ đợi rất xứng đáng, nếu hắn đã đợi được hai năm thì cũng có thể đợi thêm một chút nữa. . . Mười lăm tuổi? Không phải lúc bằng tuổi nàng mẫu thân của hắn cũng đã trở thành phu nhân tướng quân rồi sao, ái chà chà. . . Một tia mưu mô lóe lên trong đôi mắt của hắn, con người này thật sự rất đáng sợ.
Đầu bút chì than bị cùn, Inari đặt bức vẽ xuống rồi đưa tay cầm lấy con dao nhỏ trong chiếc túi da, gọt đầu bút chì một cách cẩn thận. Nhưng dù có cẩn thận hay không thì. . . bỗng nhiên sức mạnh được phong ấn trong nàng rung động mạnh mẽ, những hình ảnh nhập nhòe hiện lên trước măt. Làm con dao trong tay trượt một đường, cắt thẳng xuống động mạch nơi cánh tay của nàng, “Xoẹt!” Máu bật ra dính cả vào bức vẽ bên cạnh.
Ramses không kịp phản ứng hắn chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay của nàng khi việc đã rồi, “Sao nàng lại bất cẩn như vậy? Inari!” Hắn hốt hoảng nắm thật chặt cố gắng cầm dòng máu đang tuôn chảy không ngừng, sắc mặt của Inari tái nhợt, không phải vì bị mất máu quá nhiều. Nàng không hề thấy đau, mà là sợ hãi, Inari đưa bàn tay không bị thương lên che lấy miệng mình, bờ môi khẽ run run: “Ti.. to. . .Tito. . .”
Lúc này Ramses mới nhận ra sự bất thường của nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt Inari. Chỉ thấy sự đau đớn tột cùng trào dâng trong đáy mắt của nàng, “Inari. . .!” Nàng đã nhìn thấy, không biết vì lý do gì mà nàng đã nhìn thấy, Tito nằm trơ trọi giữa đất cát lạnh lẽo. Trên người cậu ấy toàn máu, máu vấy đầy khắp nơi trên mặt đất, phần da bên ngoài. . . bị lột mất.
Trong đôi mắt ấy của Tito còn có sự kinh hoàng. . . Inari ôm đầu hét lên: “KHOONGGG!” Bất chấp việc cánh tay đang bị chảy máu, nàng vùng tay ra khỏi Ramses, ôm lấy đầu của mình. Sao lại thế này được, không thể như thế này được, . . . máu của nàng thấm đẫm chiếc váy đang mặc, còn vấy bẩn cả bức tranh đang dang dở, khuôn mặt của Ramses trên bức tranh nhuộm toàn máu.
Nerasofiti từng nói, tương lai của hắn sẽ được xây dựng bằng xác người và máu tươi chồng chất, và giờ đây máu của nàng chính là một điềm báo chính xác nhất, thấm đẫm tương lai của Ramses. . .
Trong lúc Inari hoảng loạn ở Ai Cập, thì Vương phi Nakia lại mỉm cười ngạo nghễ, bà ta đập đổ chậu nước vừa làm phép. Tên Tam hoàng tử ch.ết tiệt, đã dùng sức mạnh để phong ấn Inari lại, kết giới hắn đặt ra vô cùng mạnh mẽ. Đến bây giờ bà ta mới có thể tìm được cách tác động đến nó một chút, hai năm trời, bao nhiêu kẻ đã bị giết để bà ta làm phép thuật này. Mục đích đã thành công, dù chỉ trong khoảnh khắc, Nakia cũng đã khiến cho kết giới lung lay để cho Inari nhìn thấy những gì bà ta muốn nàng thấy.
“Con bé Yurri đó đúng là một tặng phẩm trời ban, Urhi à.” Bà ta quay lại nói với người đứng bên cạnh, Urhi khẽ cúi đầu đáp: “Vâng!” Cuộc chiến mới đã bắt đầu từ đây, Kail Mursili, ngươi cứ đợi mà xem. Bà ta đã thầm nhủ trong lòng như vậy, ánh trăng ngoài kia nhô cao soi rọi khắp Hattusa, nhưng lại có những đám mây đen che khuất đi ánh sáng rạng rỡ của nó. . . một dự cảm không lành.