Chương 36: Tình địch (2)
Không như mọi lần, Inari chỉ đứng bên cạnh nhìn cậu làm bếp, lần này nàng tham gia cùng với cậu.Khi nhìn thấy bộ dạng long ngóng của nàng bên cạnh mình, Tito không thể không lắc đầu ảo não, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết: “Công chúa! Người có thể đừng hành hạ miếng bột đó được hay không?” Lời nói của cậu làm nàng nghi hoặc, nàng ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Tito, là nó bắt nạt tôi.” Tito không còn biết nói gì, miếng bột trắng hình tròn xinh xắn bàn đầu sớm đã bị nàng nhào nặn vò nát thê thảm.
Inari cũng nhận ra sự mất tập trung của cậu, nàng nhìn xuống cánh tay của mình, đúng là lúc nãy không để ý, ở đó đều là những vết tích do Zannanza để lại. Nàng vội vàng lui lại đằng sau, nở nụ cười gượng gạo trong khi kéo ống tay áo xuống: “Cậu nói đúng, đáng lý ra tôi không nên vào bếp.” Nói xong nàng quay lưng đi như muốn bỏ chạy khỏi nơi này, thì đột nhiên cánh tay của nàng bị giữ lại. Inari ngạc nhiên, Tito đã nắm lấy cánh tay của nàng, nụ cười vẫn thuần khiết như cũ, “Công chúa, người đứng yên nào, để như vậy không tốt đâu.”
Cậu dắt nàng đến chiếc ghế đặt cạnh bàn bếp rồi ấn nàng ngồi xuống đó, bản thân cậu lại xoay lưng trở lại bếp lò, cho thêm củi rồi bắt đầu luộc hai quả trứng. Vì cậu quay lưng về phía nàng nên Inari không thể nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Hàng chân mày của Tito càng lúc càng cau chặt lại, những cảm xúc xao động mạnh mẽ trong đáy mắt. Bản thân cậu hiểu cơ thể của Inari còn hơn cả bản thân nàng, làn da là thứ nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng.
Ngày còn bé, có một lần trong lúc tập cưỡi ngựa nàng đã bị con ngựa hất ngã xuống đất, dù luôn miệng nói là không sao với Zannanza. Nhưng chỉ có mình cậu biết khi trở về phòng nàng đã thở hắt ra trong đau đớn, đau đến nỗi phải bám lấy cạnh bàn thì mới có thể đứng vững. Lúc đó cậu đã rất sợ hãi, muốn đi gọi người đến giúp ngay lập tức nhưng nàng lại giữ chặt lấy cậu. Đến khi cơn đau dịu đi, nàng mới từ tốn bảo cậu đi luộc mấy quả trứng gà lại.
Cậu nhanh chóng làm theo lời nàng, mang những quả trứng đã được luộc đến, khi Inari vén làn váy qua khỏi đầu gối, thì vết thương đã tím bầm nhìn rất đáng sợ. Lực té không phải là nhẹ, may mắn là không bị chảy máu mà thôi, nàng cầm lấy một quả trứng thoa nhẹ vào vết bầm trên chân. Hơi nóng từ quả trứng sát lên vết bầm khiến nàng cau mày lại, ngay lập tức cậu đã giật lấy nó từ tay nàng: “Để tôi làm!” Và rồi bằng sự nhẹ nhàng nhất cậu đã chườm nó lên vết thương của nàng, để làm tan vết máu bầm.
Cũng với sự tỉ mỉ như khi đó, bây giờ cậu vẫn làm vậy, nhẹ nhàng lăn quả trứng gà trên những vết bầm của nàng. Những hình ảnh cậu mường tượng ra được trong đêm đó như nhấn chìm lý trí của cậu, điện hạ Zannanza đã phải dùng lực mạnh ra sao mới để lại giấu vết thế này. Ngài ấy không biết rằng công chúa không thể chịu được hay sao, cơ thể nàng rất mong manh cơ mà? Nàng sẽ không bao giờ dám rên rỉ dù chỉ là một chữ nhỏ trước mặt ngài ấy, nhưng sau lưng ngài, công chúa của cậu đã phải chịu đựng những gì.
Trong một phút không kiềm chế được, quả trứng trong tay bị Tito bóp nát, lòng trắng lẫn lòng đỏ nát vụn trên tay cậu rơi xuống cánh tay của nàng. Khi cậu nhận ra thì đã muộn, chỉ biết cười gượng đưa tay bóc vỏ quả trứng còn lại, nhưng khi cậu làm thế Inari đã mở lời: “Zannanza chưa làm gì tôi cả!” Câu nói của nàng làm cậu ngẩng đầu lên, Inari cũng rất bối rối đến mức không thể nhìn thẳng vào cậu bạn của mình, một tay nàng chống cằm còn khuôn mặt thì quay hẳn sang một phía.
Không đợi nàng nhắc lại lần thứ hai, thì Tito đã ôm chầm lấy cậu, cảm nhận được hơi ấm của nàng trong vòng tay, cậu khẽ thì thầm, nụ cười chịu đựng đã trở nên rạng rỡ như trước: “May quá, thật may quá!” Inari cũng hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của cậu, ánh mắt của nàng càng lúc càng sâu, nàng không ôm Tito như cậu đang ôm mình. Hóa ra nàng đã cảm nhận đúng điều cậu bạn đang lo sợ trong lòng, Tito, cậu thật ngốc mà.
“Tại sao lại cứ phải hành hạ bản thân như vậy? Biết rất rõ sẽ không đến đâu, tại sao cậu vẫn cứ cố chấp yêu một người không xứng đáng như tôi chứ, Tito?” Inari thở dài trong vòng tay của cậu, Tito nghe những lời nàng nói, cậu liên tục lắc đầu: “Không đâu, người đừng nói như vậy, yêu người chính là phúc lành của tôi.” Inari cau mày lại: “Tito. . .” Nhưng Tito đã không để nàng nói hết, cậu nhanh chóng buông nàng ra rồi quay về với công việc bếp núc của mình. “Người chỉ cần biết tôi yêu người là được, còn những thứ khác tôi sẽ không để ý đến, cũng không cần người phải đáp lại.”
Inari buồn bã nhìn Tito, nhưng nàng vẫn phải nói hết: “Cậu và tôi ở cạnh nhau mười hai năm, có thể nói ngoài tôi ra cậu có rất ít cơ hội để tiếp xúc với những người bạn khác giới. Tình cảm mà cậu nói là yêu, có khi chỉ là sự ngộ nhận của một tình bạn duy nhất mà thôi Tito.” Một lần nữa nàng lại làm Tito phải dừng động tác lại, câu nói của nàng thể hiện rõ sự thật tàn nhẫn với cậu, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận cậu. Nhưng nụ cười lại nở trên môi của Tito lần nữa, “Nếu nói như vậy, chẳng phải tiểu thư Yuuri cũng rất đặc biệt sao, chỉ cần tiếp xúc thì có thể yêu? Vậy đáng lẽ tôi phải yêu tiểu thư Yuuri rồi mới đúng chứ!”
Inari không trả lời cậu, nàng đứng dậy rời khỏi phòng bếp, bỏ lại cho Tito một câu: “Cậu không hiểu được đâu, Tito.” Cho đến khi Inari hoàn toàn khuất dạng, “Rầm” một tiếng Tito dùng hết sức đấm mạnh hai tay xuống bàn. tay cậu nắm chặt đến nỗi hiện lên cả gân xanh. Nàng luôn là nữ chủ nhân của phủ hoàng tử trong lòng cậu, cũng như Ilvani, cậu luôn mong muốn có một ngày nàng sẽ bước lên vị trí Chính phi của Kail. Nhận được mọi sự chúc phúc và quý giá trên thế gian này, để nàng có thể an bình và vui vẻ cả đời không lo không nghĩ.
Nhưng nàng lại lựa chọn vứt bỏ mọi thứ nàng có ở Hatussa mà chạy đến đây với hoàng tử Zannanza đã chứng tỏ một điều. Người nàng yêu là ngài ấy, người xuất sắc như điện hạ Kail lại chưa từng có chỗ trong trái tim của nàng. Nếu người nàng yêu là điện hạ Kail cậu sẽ mãi mãi đứng phía sau ngắm nhìn nàng ngồi trên ngai vị Vương phi trị vì Hittite cùng với ngài ấy. Cho đến khi nàng trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất này, cậu sẽ vẫn dõi theo nàng, vui cùng niềm vui của nàng, buồn cùng nỗi buồn của nàng.
Nhưng nếu nàng yêu hoàng tử Zannanza, thì cậu vẫn còn có hội, nàng từng nói với vị trí và sức mạnh của gia tộc Hati, cậu hoàn toàn có thể cưới bất kỳ cô công chúa nào mà cậu muốn. Vậy thì cậu sẽ không bỏ qua những lợi thế mà mình đang có trong tay đâu, nhất định phải làm nàng nhận ra, ngoài hoàng tử Zannanza, cậu cũng có thể mang đến hạnh phúc cho nàng. Với những suy nghĩ đó, tâm trạng của cậu dần bình tĩnh lại, hoàn thành công viêc đang dang dở.
Zannanza tỉnh dậy khi Inari đi chưa được bao lâu, anh mở mắt ra và nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình. Ánh mắt của anh lóe lên một tia không chấp nhận được, chẳng lẽ mọi thứ anh thấy, cảm nhận được chỉ là một giấc mơ sao? Một giấc mơ quá hạnh phúc, quá chân thật, Zannanza cau chân mày lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ trống bên cạnh, “Inari, em làm anh phát điên lên mất.” Ánh mắt nặng triễu tâm tư, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dòng cảm xúc tiêu cực.
Vừa định xuống giường để thay quần áo thì bỗng nhiên cánh cửa phòng bị đẩy vào, người bước vào không ai khác chính là Inari. Trên tay nàng đang bế con mèo màu trắng, mỉm cười trêu chọc anh: “Em còn tưởng ngài trị sự của chúng ta còn đang ngủ chứ?” Theo sau câu nói là tiếng mèo kêu nũng nịu: “Ngao, ngao!” Con mèo dùng móng vuốt cào cào mái tóc của nàng, cứ như rất thích thú vậy. Zannanza nhanh chóng khôi phục tinh thần, giấu sự vui mừng vào đáy mắt, nghiêm mặt lại, vừa khoác chiếc áo choàng lên người vừa nói: “Đương nhiên rồi, anh làm việc rất chăm chỉ mà.”
Inari thả con mèo xuống để nó tự do lẽo đẽo theo bước chân của nàng, rồi đi về phía chiếc tủ đựng đồ sau đó mở nó ra. Những trang phục của anh được xếp gọn gàng bên trong, từ quần áo đến giày dép và thắt lưng đủ các kiểu. Inari chọn ra một bộ có họa tiết đơn giản, kèm với thắt lưng cùng màu, rồi mang đến trước mặt anh. Không đợi anh phản ứng đã bắt đầu giúp anh thay quần áo, từ đầu cho đến cuối nàng rất chăm chú và tỉ mỉ, đến khi cột xong chiếc thắt lưng nàng mới dừng lại.
Ngắm anh từ đầu đến cuối rồi tỏ vẻ hài lòng: “Em phải công nhận một điều, anh càng lúc càng xinh đẹp.” Zannanza nổi đầy gân xanh trên trán, sự cảm động đã sớm bị câu nói của nàng đập nát, anh nghiến răng: “Inari, từ “xinh đẹp” không phải là một từ để chỉ một người chiến binh.” Inari làm như không nghe thấy phản ứng của anh, cúi người xuống bế lấy chú mèo nhỏ, cười đùa vui vẻ: “Em đói bụng rồi, nếu anh còn lề mề, em sẽ ăn hết thức ăn đấy.”
Sự vui vẻ của nàng làm anh phải phì cười bất lực, chỉ cần đi vài bước anh đã đuổi kịp nàng, “Anh không tin em có thể ăn hết nhiều đồ đến thế.” Inari trừng mắt nhìn anh: “Ai nói em không thể, suốt những năm qua anh đã ở đâu khi em ăn hết đồ ở phủ hoàng tử hả?” Nhắc đến việc đó anh thật sự không thể nói thêm câu nào, nhưng khi nhìn đến chỗ nào đó trên người Inari anh lại buột miệng nói: “Nếu ăn nhiều đến vậy, tại sao chỗ đó lại nhỏ đến thế?” Câu nói mập mờ của anh khiến Inari đỏ bừng mặt, nàng giận dữ ném con mèo vào người Zannanza rồi chạy đi mất: “Anh đi ch.ết đi, Zannanza!”
Zannanza nhanh tay bắt lấy con mèo trên bị nàng ném tới, tiếng cười cất lên vui vẻ hòa với bước chân vội vã của nàng đang bỏ chạy. Không như lần đầu gặp, chú mèo đã thuần tính hơn rất nhiều, giương đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào anh. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn vào đôi mắt của nó: “Mau đuổi theo nàng ấy thôi, nếu không ta sợ nàng ấy sẽ trốn ở chỗ nào đó cả ngày mà không ra mất.” Nói rồi anh tăng thêm tốc độ nhanh chóng đuổi theo nàng.