Chương 40: Muốn nữa không?
Đứa nhỏ này sao lại thú vị như vậy chứ, Tyler thầm nghĩ.
Tyler một tay chống trên khung cửa, cơ thể đổ về phía trước, mơ hồ vây Victor ở trong lòng mình, nụ cười dần dần sâu thêm: “Cậu hiểu rõ tôi được bao nhiêu mà đã dám nói thích?”
Hắn cúi đầu, cùng Victor bốn mắt giao nhau.
Khoảng cách gần đến độ Victor có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, mặt bỗng chốc đỏ lên, mãi mà không thể nói ra một chữ.
“Cậu có biết, người cậu thích là loại người gì không? Là vì tôi ở thư viện đối xử tốt với cậu, làm cậu hiểu lầm tôi rất dịu dàng; hay là những lúc khác tôi nói nhiều hơn hai câu, khiến cậu nhận được thông tin sai lệch?” Tyler chậm rãi nói.
Nếu như Victor nói chuyện nhanh chóng mà nhiệt liệt, như vậy khi Tyler nói chuyện là nhẹ nhàng chầm chậm mà trầm thấp.
Hắn bao giờ cũng nửa khép đôi mắt vàng sậm, không bao giờ tranh luận với người ta, vĩnh viễn là một người làm việc không nhanh không chậm ——Victor đã từng cho rằng đó là một loại cô độc tao nhã, nhưng hiện tại cậu chợt nhận ra, đó là bởi tang thương.
Tyler lại biếng nhác nói: “Thích của cậu lại là kiểu gì? Là ở ven đường nhìn thấy một con cún cảm thấy rất đáng yêu, muốn nó gần gũi lấy lòng cậu; hay là nhìn một món hàng bày trên tủ kính đã lâu, mỗi ngày lại càng muốn chiếm nó làm của mình?”
Victor muốn nói: Không phải vậy…Không phải như vậy!
Thế nhưng không biết vì sao, cổ họng cậu bỗng nhiên tắc nghẹn. Cậu bỗng ý thức rằng mình thực sự không hiểu rõ Tyler như mình đã tưởng.
Chí ít, tất cả mọi người ở thời đại này đều có thể thoải mái treo chữ “Thích” trên đầu môi, tuỳ tiện là có thể bắt đầu và kết thúc một cuộc tình. Bọn họ nói đó chỉ là một sự trải nghiệm mà thôi, bất quá là tổn thương nhau và người nhà của nhau. Bởi vậy cho dù có lập thành một gia đình cũng có thể vì một lời không hợp mà lại tách ra ——
Mà Tyler không phải người như thế.
Tyler là một người nghiêm túc đối với tình cảm như thế đấy.
Victor bỗng cảm thấy mũi cay cay, nhưng không phải vì Tyler làm tổn thương cậu mà là chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bởi vì Tyler nói trúng những lời tùy tiện, không cho là hổ thẹn trái lại lấy làm vinh quang mà người đời ẩn giấu đi.
Mà Tyler khi nói những lời này, cũng thực sự không có ý tổn thương Victor.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, búng một cái lên trán Victor, nói: “Đứa nhỏ, cậu mới mấy tuổi, không cần nhanh như vậy đã trao tất cả cảm xúc mãnh liệt cho người khác. Cậu sinh ra trong một gia đình cao quý, kế thừa tài sản tình cảm tốt đẹp thì hãy lý trí một chút, dùng nó cho một người đáng giá, cậu sẽ có được hạnh phúc”
Victor chịu đựng sự nghẹn ngào, nghiêm túc nói: “Thế nhưng…chí ít anh phải cho em một cơ hội! Em cũng muốn hiểu rõ hơn về anh, dành nhiều thời gian với anh…”
Tyler trầm mặc một hồi, nói: “Tôi không phải là một ứng viên thích hợp”
Victor thật sự nhịn không được muốn khóc!
Cậu rất muốn òa một tiếng khóc lớn, để cái người trong lòng đáng ghét trước mắt này chân tay luống cuống, vội vã dịu dàng một chút với cậu…Nhưng cậu không thể, cậu không thể thất bại thảm hại vào lúc này được.
Victor quật cường níu chặt lấy vạt áo Tyler, nói: “Cái này anh nói không tính, em nói anh là ứng viên thích hợp nhất, là ứng viên thích hợp duy nhất mà em muốn. Nếu anh khăng khăng bắt em phải buông tay, vậy anh nghĩ cách lấy đi yêu thích từ trong tim em đi! Bằng không nó vẫn sẽ đâm em đến đau đớn như vậy này!”
Tyler bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn cúi đầu, dùng ngón cái đẩy tóc rối trên trán Victor ra.
Một lát sau, Tyler cúi người, môi nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của Victor.
Victor nháy mắt trừng to hai mắt.
Tyler hôn cậu.
Victor còn chưa kịp cảm nhận được trong nháy mắt đó bỏ thêm vào trái tim mình là tình cảm gì, đột nhiên, lại nhìn thấy con ngươi hẹp dài vàng sậm của Tyler hơi co lại.
Đến từ thiên tính của loài người, bất thình lình làm lông tơ Victor dựng lên, cậu ý thức được: Đây là sát khí.
Khi sự dịu dàng làm người ta ý loạn tình mê qua đi, lại là sát khí lạnh thấu xương khiến lòng người run sợ!
Chỉ có Tyler mới có thể đan xen chúng vào với nhau!
Sát khí của hắn làm cho Victor ngay cả người cũng cứng ngắc, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tyler một lần nữa lại gần.
Tiếp đó lại là một nụ hôn nhẹ nhàng, tràn ngập buốt giá.
Lạnh lùng như vậy, mê người như vậy.
Khiến người ta đau lòng như muốn rạn nứt thành hai nửa, lại say mê như muốn hòa tan thành nước đường.
Sau đó là giọng nói trầm thấp của Tyler, như lời thì thầm của ác ma: “Còn muốn nữa không?”
—— muốn, muốn!
Nội tâm Victor đang hò reo, cậu căn bản không có cách nào cự tuyệt được khát vọng cùng yêu thích trào ra từ sâu trong linh hồn.
Nhưng cậu thật sự không thể động đậy. Cảm giác bản thân thật sự sẽ bị sự dịu dàng ngây ngất này giết ch.ết, lại cảm giác mình sẽ cam tâm tình nguyện hiến dâng cả sinh mệnh.
Cậu không biết, đây là bởi vì cậu đang đối mặt với sự dụ dỗ của mị ma. Bản năng thuộc về sinh vật khiến cậu trong tiềm thức đã biết, một khi đồng ý, sẽ ch.ết không có chỗ chôn, trở thành con mồi trong lưới của sinh vật nguy hiểm.
Xen lẫn trong cuộc đấu tranh thiên tính phức tạp, cậu đã trải qua mấy giây trầm mặc dài đằng đẵng.
Cậu nhìn thấy Tyler mỉm cười trong im lặng, nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo cho cậu, sau đó nói: “Trở về ngủ một giấc đi, cậu sẽ ổn thôi”
Không biết vì sao, trong nháy mắt Tyler xoay người, Victor bỗng nhiên đã biết: Nếu cậu cứ vậy mà rời đi, từ nay về sau Tyler sẽ biến mất hoàn toàn trong sinh mệnh của cậu, suốt đời sẽ không xuất hiện nữa!
—— đừng đi, thật ra em muốn.
—— anh giết ch.ết em đi, lấy đi yêu thích cùng sinh mệnh của em luôn đi!
Nước mắt Victor bỗng nhiên trào ra, chính là chuyện trong nháy mắt, cậu bỗng thoát khỏi xiềng xích của bản năng.
Cậu mạnh mẽ bổ nhào về phía Tyler, dùng sức đến độ như người sắp ch.ết giãy giụa, thậm chí ngay cả Tyler cũng không thể không hơi ngửa ra sau, lưng tựa lên vách tường.
Đôi môi Victor run rẩy, như cũ nửa chữ cũng không nói ra được, chỉ là bất thình lình kéo cổ áo Tyler, đột nhiên lại gần, môi hung hăng đập lên môi dưới của Tyler.
…Tyler không nhúc nhích, hai mắt rũ xuống nhìn Victor, mang theo vài phần dung túng hiếm thấy đối với hậu bối trẻ tuổi.
Qua hai giây, Victor ra sức lau nước mắt, nói: “Em! Xin! Lỗi!”
Giọng điệu cậu vô cùng hung dữ, Tyler nghe thấy khóe miệng hơi nhếch lên: “Tại sao cậu lại xin lỗi?”
“Bởi vì em cưỡng hôn anh!” Victor đầy mặt không phục, nghểnh cổ lớn tiếng nói.
“…”
Tyler ngửa đầu suy nghĩ một lát, nói: “Cậu có thể xin lỗi một lần nữa”
Victor sửng sốt một chút.
Tyler chậm rãi nói: “Cậu bảo tôi cho cậu một cơ hội, tôi cho, mà cậu nắm chắc”
Trong nháy mắt đó, Victor cảm thấy hoa trên toàn thế giới đều nở rộ!
Vì sao bầu trời lại đẹp như vậy, ánh bình minh lại rực rỡ đến thế! Xinh đẹp đến quá đáng, làm người ta muốn khóc!
Victor cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn khóc, lớn tiếng nói: “Em! Xin! Lỗi!”
Sau đó dùng sức hôn Tyler một cái.
Tyler nhìn vẻ mặt cậu, nhịn không được muốn cười.
Sau đó Victor lại nói: “Xin lỗi mà!”
Lại hôn một cái.
Tyler: “…”
Victor: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”
…
Lại hôn xuống, môi muốn sưng lên.
Đứa nhỏ này, nếu thích phải mị ma chân chính, lúc này chắc là đã bị hút thành cái xác khô rồi.
Tyler bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi”
Victor nở nụ cười ngây ngô với hắn.
Sau đó òa một tiếng liền khóc: “Anh cái người này sao lại đáng ghét như vậy! Chúc mừng anh leo lên đứng đầu bảng danh sách Người em ghét nhất và Người em thích nhất!”
Tyler: “…”
Bậc thầy sát thủ rốt cuộc hết cách.
Tyler nhấc Victor lên, đặt cậu ngồi lên sopha, bất đắc dĩ giữ cậu một lúc.
Nước mắt Victor đã ngừng rơi, đứt quãng nói: “Mẹ em còn chưa từng bắt nạt em như vậy đâu!”
Tyler nói: “Tôi cảm thấy mình cũng có bắt nạt em đâu”
Victor nói: “Anh vừa hôn em vừa phóng sát khí với em! Nếu như em bị doạ chạy, anh sẽ có lí do không chấp nhận em!”
Tyler nhìn trái nhìn phải, nói sang chuyện khác: “Mẹ em rất thích bắt nạt em sao?”
Victor vừa nói “Em biết anh đánh trống lảng”, vừa nói: “Đúng vậy, hồi em còn nhỏ mẹ thường hay mang em qua nhà người khác chơi. Mỗi lần em nhìn trúng đồ vật của con nhà người ta, mẹ sẽ chờ em nói muốn, đến khi em và đứa nhỏ đó cãi nhau, mẹ sẽ rất vui vẻ đánh mông em! Nói em là gấu con (1), chuyên môn đòi đồ vật yêu thích của người khác, đạo đức bảng giá (2) làm bề trên của người ta …Nhất định phải mang về nhà dạy dỗ cho tốt”
Tyler: “…” Phương thức giáo dục của mẹ em thật làm người ta cảm thấy kính nể.
Victor còn nói: “Vì sao trưởng bối đều thích bắt nạt em! Vừa nói người ta đáng yêu, lại nghĩ trăm phương nhìn kế muốn thấy em khóc, đây không phải quá đáng lắm sao! Với cả rốt cuộc thì anh hơn em bao nhiêu tuổi?”
Tyler nghĩ thầm tính theo lúc còn sống hay là sau khi ch.ết?
“…Tôi cũng không già lắm,” Bậc thầy sát thủ sống hơn một nghìn năm, sau khi ch.ết làm phi nhân loại sáu trăm năm cuối cùng nói, “Lớn hơn em mấy thế hệ đi”
Victor: “Anh từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật chiếu xạ ý thức sao? Bệnh của anh là do lần trước phẫu thuật, thân thể không được gây trồng tốt gây ra ư?”
Tyler nói: “…Một lời khó nói hết, em có thể cho là vậy”
Nếu đem khế ước của hắn với Thần giết chóc đánh đồng với phẫu thuật đổi thân thể ở thời đại tinh tế này, như vậy chuyện tương tự mà hắn gặp phải chính là: Phẫu thuật (khế ước) không giống so với dự liệu, thân thể mới xuất hiện chút sai sót, làm hắn xui xẻo phải nhập vào một người phiền phức khác (Bùi Nhung).
Victor ngồi trên ghế sopha, vẫn nhìn Tyler, một lát sau, lại yếu ớt hỏi: “Em còn có thể xin lỗi một lần nữa không?”
Tyler nói: “Lại đây”
Hắn rất nghiêm túc, Victor thẹn thùng tiếp tục chơi xấu, vội vàng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, đứng trước mặt hắn.
Tyler nói: “Xin lỗi”
Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm cằm Victor, cúi đầu dịu dàng hôn một cái.
Victor rất muốn cứ như vậy ch.ết chìm trong đôi mắt vàng sậm của Tyler, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô hạnh phúc không hay, thì thào: “Vì sao anh lại xin lỗi?”
Khóe miệng Tyler nhếch lên thành một độ cong biếng nhác, không trả lời, chỉ xoa nắn vành tai mềm mại đỏ rực của cậu, nói: “Sau này đừng khóc nữa”
Chú thích:
(1) Nguyên văn Hùng hài tử” 熊孩子 “: để hình dung những đứa trẻ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sẽ nghịch ngợm gây sự, làm người ta dở khóc dở cười thế nhưng vẫn có đầy đủ thiện ý
(2) Đạo đức bảng giá “ 道德 绑 架 ”: bảng giá: bắt cóc. Là một loại hiện tượng chỉ những người lấy danh nghĩa đạo đức, lợi dụng chuẩn mực để yêu cầu quá cao thậm chí không thiết thực, uy hϊế͙p͙ cưỡng bức hoặc tấn công người khác. Lấy đạo đức làm quả cân, áp chế cá nhân hoặc mọi người không thể không làm một số chuyện